Chương - 443: Kim cương Cự viên
Ngửi thấy mùi của đàn rắn, đám Lôi Điểu bay xuống càng lúc càng nhiều, lúc đầu chỉ có hơn 10 con đã tăng lên hơn 100 con, bay vòng trên đầu đàn rắn đang hấp hối. Có lớn có bé, lớn thì to hơn cả Sư thứu, cánh dài hơn mười mét; có con cánh dài chưa đến một mét, liều mạng vỗ vỗ hai cánh nho nhỏ, hiển nhiên là mới sinh chưa lâu. Nhìn thì thấy như là cả ổ Lôi Điểu đều bị hấp dẫn bay xuống, chỉ có một điểm đáng tiếc là không thấy bóng dáng của Lôi Điểu vương đâu cả.
Ngao…
Sau một tiếng kêu, một con Lôi Điểu nhịn không được lao xuống trước, hạ xuống gần một con rắn, phát ra một đạo thiểm điện làm con rắn cháy đen. Sau đó vô cùng cẩn thận xé vài miếng thịt rắn nuốt vào, vừa ăn vừa cảnh giác nhìn ngó xung quanh. Dưới sự dẫn dắt của nó, thấy không có gì nguy hiểm, đám Lôi Điểu còn lại đều nhào xuống mặt đất tận tình cắn xé con mồi, ăn đến độ không để ý đến xung quanh, không hề phát giác ra thuốc mê trên thân rắn.
"Ngã, ngã cho ta"
Nhìn đám Lôi Điểu rút lui, Phất La Luân Ti vô cùng hưng phấn, theo tiếng kêu của nàng, từng con Lôi Điểu ngã xuống mặt đất.
Ngao…
Cảm giác thấy không ổn, đám Lôi Điểu còn tỉnh táo huýt sáo lên một tiếng dài, dùng sức vẫy cánh. Đáng tiếc, cả người bủn rủn, bất kể cố gắng thế nào cũng không bay lên được. Vài tên may mắn cho dù bay được lên không, thì tốc độ cũng không nhanh hơn một con ốc sên là bao nhiêu, không thể nào trở lại được đỉnh núi, bị cung tên sắc bén của đám Thợ săn bắn hạ.
"Như vậy cũng được?"
Nhìn đám Thợ săn hưng phấn lao ra, dùng lưới cá bắt hết đám Lôi Điểu lại, Dương Lăng lắc đầu. Ngay lập tức không biết đám Thợ săn này quá may, hay là đám Lôi Điểu quá ngu ngốc.
"Đương nhiên rồi, đây chính là Mê hồn tán quý báu, không mùi không vị, ngay cả Cự Long đều có thể bị ngã, một bính mấy vạn Tử tinh tệ đó"
Phất La Luân Ti cười cười, nói tiếp:
"Đổ ra hơn mười bình, nếu còn không làm mấy con Lôi Điểu này ngã xuống, vậy mới là lạ đó. Nếu thật sự không được, thì không thể nào làm gì khác hơn là dùng Quyển trục đập chết chúng nó"
Một bình mấy vạn Tinh tệ, một lần đổ ra hơn mười bình?
Nhìn Phất La Luân Ti đang rất là hưng phấn, lại nhìn một đám Ma pháp quyển trục nàng lấy từ Không gian giới chỉ ra, Dương Lăng không biết nói gì. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, một con Lôi Điểu nhiều nhất chỉ có thể lấy được 1000 Tử tinh tệ. không ngờ rằng, Phất La Luân Ti không hề nháy mắt vứt ra mười mấy vạn Tử tinh tệ. Ma pháp quyển trục trong tay càng đắt hơn, ít nhất cũng hơn mười vạn Tử tinh tệ. Cho dù nàng bắt tất cả Lôi Điểu về, thì đây cũng là một cuộc mua bán lỗ vốn.
Người giàu có, không phải người giàu bình thường. Mặc dù sớm nghĩ ra rằng Phất La Luân Ti không phải người bình thường, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ nàng kích thích điên cuồng đến nước này.
"Ha ha ha, phát tài rồi, nhiều Lôi Điểu như thế, ta giàu rồi"
"Hừ, sau khi nhặt được tiền, phải đến ngủ trong Hương cách lý lạp xa hoa nhất Ma thú lĩnh, tìm một Mỹ nữ xinh đẹp nhất để ngủ mới được"
"Hắc hắc, cái thân thể gầy gò gió thổi bay của ngươi, cho dù Na Tháp Lệ mở hai chân ra nằm trước mặt ngươi, ngươi có thể làm được mấy cái?"
Đám Thợ săn vừa nói vừa hưng phấn dùng lưới cá trói hơn trăm con Lôi Điểu lại. Mặt mũi tươi cười, đều nghĩ đến lúc mình lấy được Tinh tệ sẽ làm thế nào. Một con Lôi Điểu giá mấy trăm, thậm chí hơn 1000 Tử tinh tệ, 100 con là một món lớn. Cho dù đội trưởng Phất La Luân Ti có công lớn nhất, thì số còn lại cũng đủ chia cho mỗi người mấy trăm Tử tinh tệ, không nhận nhiệm vụ gì cũng có thể thoải mái mấy tháng trời.
Ngao…
Ngay khi mọi người rất là hưng phấn, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Lôi Điểu vương bị thương nặng không để ý đến vết thương trên người mình, dẫn theo mấy con Lôi Điểu còn lại lao từ trên đỉnh núi xuống, từ xa đã phát ra một tia chớp to lớn. Biến vài tên Thợ săn không kịp ứng phó cháy đen, cự trảo sắc bén trong nháy mắt xé mấy tên đáng thương thành mảnh nhỏ.
"A, cứu mạng"
"Lôi Điểu vương, cứu mạng…"
Nhìn thấy vài tên đồng bọn chết thảm bởi Lôi Điểu vương, đám Thợ săn còn lại mất hồn, hoảng sợ bỏ chạy. Mãi không thấy Lôi Điểu vương xuất hiện, bọn hắn còn nghĩ rằng đối phương thương quá nặng, không thể nào nhúc nhích; không ngờ rằng, đối phương còn kinh khủng đến thế. Áo giáp trước mặt nó không khác gì tờ giấy mỏng.
"Đồ ngu, là ai nói Lôi Điểu vương không còn lực chiến đấu?"
Nhìn Lôi Điểu vương đang điên cuồng giết hại đội viên của mình, Phất La Luân Ti vừa sợ vừa giận, mở một tấm Ma pháp quyển trục ra, ngâm nga một lát, triệu ra một đạo băng trùy đóng băng Lôi Điểu vương lại, lập tức dùng một tấm khác phát ra một ngọn lửa màu tím, đốt con Lôi Điểu khác thành tro bụi… không hề tiếc tiền sử dụng một tấm Ma pháp quyển trục cao cấp quý giá.
Ngao…
Sau khi vài con Lôi Điểu bị giết chết, Lôi Điểu vương nhanh chóng chú ý đến Ma pháp sư quyển trục ghê tởm là Phất La Luân Ti. Sau một tiếng rít, lao đến Phất La Luân Ti, đằng đằng sát khí, vết thương trên ngực không ngừng chảy máu; cánh bên phải có một vết thương sâu thấy cả xương, như là bị ai đó cắt một miếng thịt lớn… Tuy nhiên, mặc dù bị thương nặng, nhưng hung tính vẫn còn, lực chiến đấu vẫn khiến cho người ta sợ hãi. Ma thú cấp chín có thực lực hơn xa đám Lôi Điểu bình thường. Dù là bị thương thì lực công kích cũng khiến người ta tê dại da đầu.
"Tiểu thư, mau lui lại"
Nhìn thấy Lôi Điểu vương lao tới như tia chớp. Tên Hắc y nhân ở sau Phất La Luân Ti không dám chậm trễ, vừa hét lên vừa rút một thanh kiếm sắc bén ra, xông lên chặn đứng Lôi Điểu vương hung ác. Công kích sắc bén, không chiêu nào không rời ra điểm yếu hại trên người Lôi Điểu vương, kiếm quang sắc bén lưu lại từng vết thật sâu trên mặt đất.
Đệ tử của Kiếm Thần?
Nhìn Hắc y nhân công kích sắc bén, Dương Lăng nhớ đến Hoàng mông diện võ sĩ Gia Tây Á, nhưng sau khi nhìn kỹ, lại phát hiện ra chiêu thức của bọn họ có điểm khác nhau.Kiếm chiêu của Gia Tây Á khí thế mạnh mẽ, điên cuồng phát ra như cơn cuồng phong. Nhưng Hắc y nhân thì khác, công kích sắc bén, nhưng phòng thủ chặt chẽ, phòng thủ chặt đến một giọt nước cũng không thể tiến vào, lần lượt đánh lui các đợt tập kích của Lôi Điểu vương.
"Kỳ quái, Hắc y nhân nhìn thì chỉ có thực lực của Lĩnh vực cường giả bình thường, sao lại có thể ngăn cản Thần thức dò xét của mình? Chẳng lẽ, trên người hắn có đeo bảo vật che dấu thực lực?"
Sau khi thử vài lần cũng không dò xét được tình huống bên trong cơ thể Hắc y nhân, Dương Lăng lắc đầu nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
Lôi Điểu vương rất là cường đại, nhưng nhiều nhất chỉ có thực lực Lĩnh vực sơ kỳ; sau khi bị thương nặng, thực lực giảm mạnh, phái Thi vu vương hoặc là Hắc Long vương ra là có thể dễ dàng giải quyết. Xem ra, Hắc y nhân khổ chiến cả nửa ngày cũng không chiếm được ưu thế, thực lực cũng không mạnh bao nhiêu. Có thể ngăn cản thần thức dò xét của mình thì chỉ có một cách giải thích duy nhất, là trên người hắn có đeo Bảo vật cản trở. Đối với một ít Đại gia tộc mà nói, có một hai bảo vật không phải không thể.
"Vưu Lý huynh đệ, có ta và An Đức Lý Tư đại sư ở đây, Lôi Điểu vương tuyệt đối không thể nào trốn được, yên tâm đi"
Vỗ vỗ tay, Phất La Luân Ti buông tấm Ma pháp quyển trục trong tay ra, rất là tin tưởng Võ sĩ bảo vệ An Đức Lý Tư:
"Được rồi, suy nghĩ thế nào rồi? Bây giờ gia nhập Liệp ma tiểu đội của chúng ta còn kịp, trở về Duy Sâm Trấn trả nhiệm vụ có thể được chia mấy trăm Tử tinh tệ, sau khi gia nhập đội chúng ta, ngươi cái gì cũng không cần làm, chỉ cần giúp chúng ta nấu ăn là được rồi"
"Ồ, cái này ta còn phải nghĩ xem đã"
Nhìn Phất La Luân Ti đến tận bây giờ vẫn còn muốn mình nhập đội, Dương Lăng không biết nói gì, không ngờ rằng sau khi mời nàng ăn vài miếng thịt nướng, lại khiến cho nàng thích mình làm đầu bếp đến thế. Đầu bếp là gì, lúc trước học Đại học có một người bạn đã nói, phải là kẻ đáng thương nhất trên thế giới. Mỗi ngày phải đội mũ, đeo tạp dề, còn phải trợn tròn mắt nhìn người khác ăn uống, vô cùng buồn bực.
"Hừ, chết đi, Một kích trí mạng"
không cần thận bị Lôi Điểu vương đánh trúng một trảo, máu chảy đầm đìa, Hắc y nhân tên là An Đức Lý Tư giận dữ, cắn chặt răng thi triển ra đòn tấn công mạnh nhất của mình. Liều mạng chịu một trảo của đối phương, đâm một kiếm thật mạnh vào ngực nó, rất vừa vặn trúng ngay vào vết thương hiện có của Lôi Điểu vương.
"Không tốt, mọi người bảo vệ đội trưởng, nhanh"
Nhìn thấy Lôi Điểu vương và An Đức Lý Tư Lưỡng bại câu thương, Dương Lăng nhanh chóng xông lên, thừa dịp đánh loạn một quyền khiến Lôi Điểu vương đang thương nặng hôn mê, say đó Lấy máu thuần hóa nó. Song chính khi hắn chuẩn bị thuần hóa đám Lôi Điểu còn lại thì đột nhiên từ xa xa truyền đến một tiếng gầm rung trời, theo sát là một loạt bước chân nặng nề. càng lúc càng gần, như là có một đám Ma thú cao cấp đang điên cuồng lao đến.
"Đừng động đến đám Lôi Điểu trên mặt đất, đi mau"
Kinh hãi Phất La Luân Ti hạ lệnh cho mọi người nhanh chóng rời khỏi, nắm chặt vài bức Ma pháp quyển trục, ngay cả Võ sĩ An Đức Lý Tư cường đại cũng đã bị thương, nàng rốt cuộc hiểu rằng săn thú không chỉ có kích thích và vui vẻ, biết thế nào là sự kinh khủng của Đặc Lạp Tư rừng rậm.
Đối mặt với nguy hiểm sắp đến, đám Thợ săn phản ứng nhanh hơn tưởng tượng của Dương Lăng, không cần Phất La Luân Ti nhiều lời đã nhanh chóng quay về đường cũ, hy vọng có thể rời khỏi trước khi đám Ma thú cao cấp kinh khủng chạy đến. không ai chú ý là, đám Lôi Điểu trên mặt đất đã biến mất sạch, bị Dương Lăng thừa lúc hỗn loạn thu hết vào trong Không gian Vu tháp.
Động tác của mọi người rất nhanh, nhưng là vẫn chậm một bước.
Rất nhanh, xung quanh xuất hiện một đám Cự viên cao hơn năm mét. Có hàm răng to lớn và sắc bén, bắp thịt cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết vô cùng mạnh mẽ. Đi như bay, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người, đằng đằng sát khí.
Kim cương Cự viên?
Nhìn đám Cự viên cao hơn năm mét, tản mát ra một cỗ hơi thở kinh khủng, Dương Lăng không dám chậm trễ, nhanh chóng triệu đám người Thi vu vương và Hắc Long vương ra. Theo trí nhớ của Lôi Điểu vương, thì đây chính là một đám Cự viên, thực lực kém nhất cũng là cấp chín đỉnh. Cự Viên vương Siêu giai Ma thú cao sáu mét càng khiến cho đám Ma thú ở xung quanh sợ hãi chạy trốn, vô cùng mạnh mẽ, đao thương không vào, lực chiến đấu rất là kinh khủng, vô số Ma thú cao cấp đã chết trong tay hắn.
Ma Thú Lĩnh Chủ.