Chương - 594: Lưu lãng giả
" Ác ma quân đoàn, là ác ma quân đoàn của Bác Kim Tư đại nhân. Rốt cuộc được cứu rồi!"
Nhìn ác ma quân đoàn như thủy triều từ chân trời cuốn đến, tên ác ma đội trưởng duy khắc đốn thở dài một hơi.
Đối phương có thực lực rất mạnh. Mỗi tên đao phong võ sĩ Lý Tra Đức Sâm là đã khó khăn đối phó rồi, càng đáng sợ là thực lực thâm sâu khó lường của Dương Lăng, có thể tại chỗ dễ dàng hấp thu lấy linh hồn của hai gã ác ma, nhớ đến viễn cổ truyền thuyết kinh khủng. Ác ma đội trưởng da đầu tê dại!
" Chỉ cần mang tin tức thượng cổ đại vu một lần nữa xuất hiện tại Thần Ma mộ tràng hồi báo lên lĩnh chủ đại nhân, tuyệt đối sẽ được ban thưởng hậu hĩnh!"
Xoay đầu nhìn lại thấy đám lưu lãng giả bị mình bứt lên một khoảng cách xa, ác ma đội trưởng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sau khi hít mấy hơi lại cắn răng phóng về phía trước, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phạm vi ác ma tòa thành. Tự mình mang tin tức kinh người này hồi báo lên Thâm uyên ác ma lĩnh chủ.
" Cái tên gia hỏa đáng chết kia. Sẽ có một ngày, ta sẽ giết ngươi!"
nhìn tên ác ma đội trưởng nhanh chóng đi xa, Lý Tra Đức Sâm hai mắt tóe lửa. Hận không thể đuổi theo mang đối phương xé thành mảnh nhỏ. Nhưng nhìn ác ma quân đoàn như thủy triều nhanh chóng tới gần, đành phải ngừng cước bộ, dẫn mọi người nhanh chóng rời đi. Chỉ có năm tên ác ma đã khó đối phó như vậy. Với chiến đấu lực của một chi ác ma quân đoàn thì càng không cần phải nói, nếu không nhanh chóng rời đi, tuyệt đối là tử lộ.
" Hừ. Muốn chạy, không dễ vậy đâu!"
Sau khi hấp thu xong linh hồn của tên ác ma vừa mới ngã xuống đất, đào thần cách của hắn ra, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, tập trung vào linh hồn ba động của ác ma đội trưởng. Lập tức thi triển vu ấn,
"hô"
một tiến thuấn di đi.
Mắt thấy đại quân càng ngày càng gần, tên ác ma đội trưởng đang cắn răng chạy như điên kích động không thôi. Song, ngay khi hắn tưởng rằng rốt cuộc cũng thoát được một kiếp, chuẩn bị đặt mông ngồi xuống hít thở một chút, thì nơi không trung đột nhiên xuất hiện một trận rung động, theo sát đó, một thân ảnh xuất hiện ngang trời trước mặt.
Ông….
Trong thiên địa đột nhiên phát ra một tiếng ngâm khẽ. Nương theo đó là sát khí trùng trùng ập tới. Nháy mắt, ác ma đội trưởng cả người chấn động, dưới sự ứng phó không kịp cả đầu đau đớn, phảng phất như bị một thanh đao sắc bén hung hăng đâm vào.
" A……. Bác Kim Tư đại nhân. Cứu…."
ác ma đội trưởng lớn tiếng kêu cứu. Cả đầu đau như muốn vỡ đôi ra, bất chấp tất cả cướp đường chạy như điên. Truyền thuyết kinh khủng, hơn nữa thân lại bị thương nặng, làm hắn không còn dũng khí đấu với Dương Lăng.
" Mang thần cách cùng linh hồn lưu lại, đi tìm chết đi!"
Dương Lăng hai tay cầm đao,
"hô"
một tiếng lại thuấn di đến trước mặt ác ma đội trưởng, một mảnh quang mang sắc bén màu đỏ lóe lên. Gọn gàng chặt rơi đầu của đối phương xuống. Theo sát đó, dùng tốc độ nhanh nhất đào ra thần cách đồng thời luyện hóa linh hồn của hắn. Ác ma đội trưởng mặc dù thân bị thương nặng. Nhưng dù sao cũng có thực lực thượng vị thần đỉnh, nếu hắn tỉnh táo đối địch, Dương Lăng trong nhất thời cũng không chắc sẽ giết được hắn. Nhưng hắn tự mình rối loạn, hoảng sợ cướp đường mà chạy, đây là muốn chết.
Một kích trí mạng!
Nhìn một màn ngoài ý muốn đó, đám người Lý Tra Đức Sâm đang chuẩn bị xoay người nhanh chóng rời đi trợ mắt há hốc mồm. Lúc trước, mắt thấy Dương Lăng một chiêu đã giết chết một gã ác ma, bọn họ điều hiểu được Dương Lăng thực lực cường đại. Nhưng như thế nào cũng không ngờ hắn lại cường hãn đến như thế. Một đao giết chết một gã Thâm uyên ác ma đội trưởng. Ngay cả khi đó là một tên ác ma đội trưởng thân bị thương nặng thì việc này một cường giả bình thường cũng không có khả năng làm được!
Hô..
Sau khi một kích đắc thủ, Dương Lăng liền rút lui. Trực tiếp thuấn di đến trước mặt mọi người.
" Chạy, chạy mau. Nếu không sẽ không kịp nữa, nhanh!"
Sau khi một đao giết chết ác ma đội trưởng, tại trong mắt đông đảo lưu lãng giả, thực lực của Dương Lăng càng thêm thâm sâu khó dò, nhưng Dương Lăng lại rất rõ ràng chính mình có bao nhiêu cân lượng. Sau khi thi triển không gian trói buộc, vận dụng chiến hồn đao, vu lực cùng tinh thần lực trong cơ thể đã sớm tụt xuống một mức nguy hiểm, cho dù có nuốt vào rất nhiều ma thú huyết châu cùng sinh mệnh nước suối cũng khó lòng nhanh chóng khôi phục toàn bộ. Nếu không nhanh chóng rời đi, đợi đến khi bị ác ma quân đoàn vây lấy, tuyệt đối là một cái tử lộ!
Với thực lực của ma thú quân đoàn trước mắt, gặp phải mấy tên ác ma bình thường còn tốt, cho dù không cách nào chiến thắng có có thể toàn vẹn rút lui; Nhưng gặp phải một chi ác ma quân đoàn nhân số đông đảo, tuyệt đối không phải là đối thủ, dù cho toàn bộ cùng tiến lên cũng không đủ nhét kẽ răng cho bọn chúng.
" Chạy, chạy mau!"
" đuổi kịp, mau đuổi kịp nào, nhanh!"
Dương Lăng dẫn đầu, như tia chớp phóng về phía biển rừng mênh mông, phía sau, đám người Thi Vu Vương cùng Tinh linh Đại Tế Tự cũng nhanh chóng đuổi kịp. Ngay cả đám lưu lãng giả Lý Tra Đức Sâm cũng không ngoại lệ, theo bản năng nhanh chóng đuổi kịp, cả đám dốc hết sức ra cắn răng chạy như điên, liên tục tăng tốc. Sử dụng ra toàn bộ khí lực.
Ngao…..
Chứng kiến ác ma đội trưởng Duy Khắc Đốn bị Dương Lăng một đao đánh chết, mấy tên đại ác ma thân mặc chiến giáp màu đỏ vô cùng giận dữ, lớn tiếng rít gào. Tăng tốc phóng đến. Nháy mắt nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với mọi người, tốc độ so với ác ma bình thường nhanh hơn rất nhiều. Tựa hồ là mấy tên cao giai ác ma.
" Nổ cho ta!"
Quay đầu lại thấy mấy tên đại ác ma đang nhanh chóng đuổi tới. Một gã lưu lãng giả cầm ma pháp trượng màu đen trong tay chợt quát một tiếng, vừa chạy vừa xuất ra những thứ màu đen gì đó. Sau khi rơi xuống đất, một tiếng
"oanh"
trầm muộn vang lên, lập tức hóa thành một đám khói đen lớn. Không chỉ có thể ngăn trở tầm mắt của mấy tên ác ma mà khí độc còn làm vài tên ứng phó không kịp lớn tiếng ho khan.
Hô
Dưới sự yểm hộ của khói đen, mọi người lại tăng tốc, như tia chớp phóng thẳng vào rừng. Mắt thấy một gã đồng bọn thân bị thương nặng, càng chạy càng chậm, Lý Tra Đức Sâm dứt khoát khiêng hắn lên vai, chạy đi như điên, lướt nhanh trên cỏ. Như phi điểu phóng thẳng vào biển rừng trải dài ngàn dặm.
" Ghê tởm!"
Sau khi thoát ra khỏi hắc vụ, mắt thấy nhóm Dương Lăng sớm đã chạy mất bóng, mấy tên đại ác ma thân mặc chiến giáp màu đỏ vô cùng giận dữ. Đáng tiếc, Khảm Mạt Lạp rừng rậm trải dài hơn mười vạn dặm, đi thông vào chỗ sâu trong Thần Ma mộ tràng, núi cao rừng rậm. Sau khi đã mất đi bóng dáng của nhóm Dương Lăng, muốn chạy vào đó tìm bọn họ sẽ rất khó khăn.
Sau khi một hơi chạy như điên hơn một canh giờ. Xác nhận rằng đám ác ma không có đuổi theo, nhóm Dương Lăng mới dừng lại bên trong một toà sơn cốc.
Dương Lăng khoanh chân ngồi xuống, nuốt chửng vài nắm ma thú huyết châu để khôi phục vu lực, thể lực cùng tinh thần lực đã tiêu hao. Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức cùng Tinh linh Đại Tế Tự sau khi hít thở mấy hơi liền nhanh chóng rời đi, chuẩn bị dẫn tộc nhân tới hội hợp. Nhóm lưu lãng giả Lý Tra Đức Sâm cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, có người dựa vào đại thụ mà thở, có người minh tư, cũng có người nằm thẳng ra đất, thở hồng hộc như sấm.
" Lý Tra Đức Sâm – Lôi Nặc, cám ơn huynh đệ đã hỗ trợ!"
Dương Lăng vừa ngồi xuống không bao lâu, đao phong võ sĩ Lý Tra Đức Sâm đã đi nhanh tới.
" Không nên khách khi, sau này có thể gọi ta là Dương Lăng!"
Dương Lăng cười cười, vỗ vỗ tro bụi nơi ống tay áo rồi đứng lên.
Có thể cùng một chi Thâm uyên ác ma tiểu đội đánh ngang tay, những lưu lãng giả này thực lực có thể tưởng tượng. Theo như hắn quan sát, nhóm lưu lãng giả này tất cả đều có thực lực thần giai. Hạ vị thần rất ít, đại bộ phận đều là trung vị thần và thượng vị thần, trong đó, Lý Tra Đức Sâm đang cầm cự kiếm trong tay không thể nghi ngờ chính là người mạnh nhất, ít nhất cũng có thực lực thượng vị thần đỉnh.
" Dương Lăng huynh đệ. Các ngươi thật lợi hại. Chỉ có thực lực lĩnh vực mà dám đến Thần Ma mộ tràng lưu lãng!"
Nhìn đám người Thi Vu Vương cùng Yêu cơ đang đứng phía sau Dương Lăng, Lý Tra Đức Sâm không thể không phục. Đánh giá đối với Dương Lăng lại tăng lên một nấc.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Trong các đại vị diện, những người lưu lãng khắp nơi, hy vọng tìm kiếm cơ duyên đột phá nhiều không đếm hết, có thượng vị thần đã tu luyện chẳng biết bao nhiêu ngàn năm, có người vừa mới tiến giai lên hạ vị thần. Cũng có người chậm chạp không cách nào bước vào thần giai lĩnh vực thực lực, dưới tình huống bình thường, tuyệt đại bộ phận đều lưu lãng bên trong vị diện. Chỉ có một bộ phận tương đối nhân tài thông qua vị diện thông đạo đi tới vị diện khác lưu lãng. Hy vọng có một ngày có thể trực tiếp xé mở cái khe không gian, trở thành vị diện lưu lãng giả có thể tự do xuyên qua không gian loạn lưu.
Tại ngoại diện lưu lãng đã hàng ngàn năm. Vô luận là tại tử vong vị diện hay là ở Thần Ma mộ tràng. Lý Tra Đức Sâm đã gặp qua rất nhiều dạng người. Nhưng hắn vẫn còn chưa thấy qua những người mới chỉ có lĩnh vực thực lực mà dám chạy khắp nơi bên trong Thần Ma mộ tràng đầy nguy hiểm. Giải thích duy nhất chính là Dương Lăng có thực lực phi thường cường đại. Có thể tự bảo hộ cho những người có thực lực không đủ bên cạnh mình.
" Chuyện này…."
Dương Lăng đầu óc xoay chuyển rất nhanh. Sau khi cười cười tiếp theo nói: " kỳ thật, chúng ta căn bản không phải là lưu lãng giả. Cũng không biết cái gì gọi là lưu lãng giả, chỉ là thừa dịp cơ hội vị diện thông đạo mở ra, liền lẻn vào để xem có thể kiếm được vài khỏa thần cách hay là thần khí hay không mà thôi. Ngươi xem, những người bên cạnh ta, thực lực ai cũng kém, nhưng tốc độ chạy trốn thì ai cũng rất nhanh. Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng cho thời khắc bỏ chạy, nếu thật sự không được, lập tức thông qua vị diện thông đạo rút lui trở về!"
Ngay cả lưu lãng giả là gì cũng không biết mà dám chạy loạn khắp nơi bên trong Thần Ma mộ tràng?
Nhìn Dương Lăng không giống như đang nói giỡn, Lý Tra Đức Sâm có điểm không biết nói sao. Trong nhất thời cũng không biết nhóm người Dương Lăng đến từ một cái tiểu vị diện quái thai nào. Vốn, hắn còn tưởng rằng Dương Lăng là một tuyệt thế cường giả đến từ dị vị diện, hoặc là cao thủ tiềm tu đứng đầu bên trong Thần Ma mộ tràng. Không nghĩ tới, hắn ngay cả lưu lãng giả là gì cũng không biết. Những người không biết gì, thì dũng khí lại thường lớn nhất. Nghé non nào có biết sợ cọp!
Lý Tra Đức Sâm lắc đầu, bội phục dũng khí của nhóm người Dương Lăng, đồng thời cũng rất nghi hoặc về thân phận của hắn. Có thể một đao đánh chết một tên Thâm uyên ác ma có thực lực thượng vị thần, thực lực của Dương Lăng cũng có thể tưởng tượng; Dưới tình huống bình thường, một gia tộc có thể bồi dưỡng ra một cường giả như vậy, các lưu lãng giả thường hay lui tới nơi các đại vị diện không thể không biết.
" Chẳng lẽ….. nhóm người Dương Lăng đến từ một cái tiểu vị diện cực kỳ hẻo lánh. Một cái vật chất vị diện nho nhỏ vừa mới bắt đầu phát triển?"
sau khi trầm ngâm một lát, Lý Tra Đức Sâm nghĩ tới một giải thích duy nhất. Sau khi lắc đầu, liền chậm rãi nói với Dương Lăng một chút thường thức về các đại vị diện.
Ma Thú Lĩnh Chủ.