Chương - 760: Tâm Ma

Nhìn thi thể hơn mười Tài Phán giả, Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn chết lặng, tay chân lạnh như băng, ánh mắt đờ đẫn. Đã sớm biết địch nhân vô cùng kinh khủng, nhưng cũng không có nghĩ đến lại kinh khủng đến như thế này. Tổng cộng mười lăm tên Tài Phán giả a, đây là lực lượng kinh khủng như thế nào?

Thực lực một Tài Phán giả là có thể làm cỏ cả một thần hệ, mười lăm Tài Phán giả liên thủ lao ra, ngoại trừ liên minh lưu lãng giả thần bí, cơ hồ không có một thần hệ có năng lực ngăn cản. Dù là vài đại thần hệ liên thủ hành động, cũng không thể nào ngăn cản tất cả mười lăm tên Tài Phán giả tấn công. Nhưng hiện tại, thi thể mười lăm tên Tài Phán giả lạnh ngắt không nhúc nhích đang nằm trước mặt. Vân Trung Thành thành chủ cả người run rẩy, sống lưng từng đợt phát lạnh, hiện tại, hắn dám khẳng định địch nhân đang dấu mặt tuyệt đối không phải Lôi Mông. Lưu Vân chiến đội đội trưởng Lôi Mông thực lực cường đại, nhưng tuyệt đối không khát máu cùng điên cuồng như vậy, tuyệt đối không có kinh khủng như vậy.

"Là ai, rốt cuộc là ai?"

Nhìn chung quanh Huyết hải vô tận đang quay cuồng, Cáp Linh Đốn cảm giác được một cỗ hơi thở của tử vong dày đặc. Mặc dù ngàn vạn lần không muốn cứ như vậy chết đi, nhưng trong lòng hắn có một dự cảm mãnh liệt, đêm nay có lẽ chính là đêm cuối cùng của mình còn lại trên đời, một cái buổi tối cuối cùng.

"Chúa tể chí cao vô thượng a, cứu ta… cứu ta….cứu ta a!"

Nhìn thi thể chất đống khắp nơi trên quảng trường, nhìn những vết thương huyết nhục mơ hồ, Cáp Linh Đốn không rét mà run. Hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất hướng về Lưu Tinh tòa thành lớn tiếng cầu khẩn, hy vọng sẽ xuất hiện kỳ tích. Đáng tiếc, lâu thật lâu, kỳ tích vẫn không xuất hiện, từ trong huyết vụ khôn cùng ngược lại bay ra càng nhiều thi thể thiên sứ. Có kẻ biến thành cương thi không đầu, có kẻ chỉ còn nửa bên hài cốt, thậm chí có người còn đang co quắp, phảng phất như vừa mới chết đi

"Đại nhân, Gia Lý Đế đại thống lĩnh đã chết, Ba Khắc Tư phó thống lĩnh đã chết, La Y đội trưởng cũng đã chết. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

"Đại nhân, làm sao bây giờ?"

Nhìn huyết vụ đang từ bốn phương tám hướng từng bước đè ép lại đây. Nhìn thi thể chất đống như núi, tất cả thiên sứ mười hai cánh còn sống sót đều hoảng sợ tụ lại trước cửa tòa đại điện cuối cùng. Đều chờ đợi chỉ thị của Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn, lúc này đang phủ phục thỉnh cầu trên mặt đất. Bởi vì chuyển sinh trì, không có một thiên sứ náo có khả năng phản bội ý chí của Cáp Linh Đốn. Nhưng điều đó cũng không có ý nghĩa là đám thiên sứ sẽ không có sợ hãi. Tận mắt thấy những người quen thuộc ngã xuống. Tận mắt thấy hơn mười Tài Phán giả cũng trở thành những xác chết lạnh cứng. Bọn họ đã hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu. Tất cả đều hoảng sợ tựa vào nhau. Không ai còn dám lao ra thăm dò tình huống, không ai còn dám tuần tra trên quảng trường chất đầy thi thể......

Trải qua trăm ngàn vạn năm đông đảo mười hai cánh đại thiên sứ đều ra vẻ cao cao tại thượng. Giờ phút này trở nên run rẩy bất lực giống như đám người lang thang hoảng sợ túm tụm vào cùng nhau. Trong sự hoảng sợ, vô luận Vân Trung Thành thành chủ hay là số ít thiên sứ may mắn còn sống, tất cả đều không chú ý tới ngoài không trung một tia năng lượng ba động mịt mờ làm người khác có cảm giác khô nóng.

Vô thượng tâm ma!

Giấu mình trong huyết vụ vô cùng chính là Thi Vu Vương. Thi triển một chiêu tuyệt kĩ của Minh Vương, vô thanh vô tức tạo ra tâm ma cho Vân Trung Thành thành chủ. Bởi Cáp Linh Đốn đang phủ phục trên mặt đất nên đông đảo thiên sứ không hề chú ý, hai mắt Cáp Linh Đốn càng ngày càng đỏ hồng, khuôn mặt vốn lạnh như băng, không biết lúc nào vặn vẹo biến hình. Phảng phất như là chính mình đang cắn răng cố nén toàn tâm đau nhức, hoặc như là đã bị ác ma xâm nhập.

"Ha ha ha, đã chết, tất cả đều đã chết......ha ha"

Ánh mắt đờ đẫn trong cơn tuyệt vọng, Cáp Linh Đốn đột nhiên bộc phát, hô một tiếng nhào tới một thiên sứ trước mặt, hung hăng bóp cổ của hắn.

"Nói, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao muốn huyết tẩy Vân Trung Thành, tại sao?"

"Đại nhân, ta không biết, ta là Tư Khoa Đặc. Ta là Tư Khoa Đặc a......"

Yết hầu bị bóp chặt, thiên sứ hoảng sợ dùng sức giãy dụa, bất đắc dĩ, căn bản không phải là đối thủ của Cáp Linh Đốn đang trong tình trạng như điên cuồng, giãy dụa càng ngày càng vô lực. Rất nhanh, đã bị Cáp Linh Đốn mơ mơ hồ hồ bóp chết.

"A......, nói, tại sao, tại sao......"

Hoàn toàn tuyệt vọng Cáp Linh Đốn điên cuồng lớn tiếng rít gào đến khàn cả giọng, năm ngón tay như dùi sắt cắm vào đầu một thiên sứ khác. Đồng thời một quyền xuyên thủng ngực một thiên sứ bên cạnh, như người điên giết hại hơn trăm tên thiên sứ còn sót lại bên người. Tinh thần hoảng hốt, địch ta chẳng phân biệt được, chỉ cần là ai còn sống đều không bỏ qua.

A......

Tiếng kêu thê lương, thảm thiết không dứt bên tai, không tới nửa canh giờ, phía trong tòa thành thiên sứ còn sót lại tất cả đều chết ở trong tay Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn. Không chết ở dưới tay ma thú đại quân, ngược lại, lại chết ở trong tay chính chủ nhân của bọn họ.

"Giết, giết, giết hết......, đi ra cho ta, đi ra cho ta!"

"Đi ra cho ta......"

Điên cuồng, Cáp Linh Đốn hoàn toàn điên cuồng mà lớn tiếng rít gào, chạy tới chạy lui trên quảng trường đầy thi thể chất đống như núi. Khi thì cầm một cỗ thi thể để phát tiết, khi thì đập trên phá dưới trong cung điện, bình phong điêu khắc tinh tế, thần khí giá trị thiên kim......, tất cả đều bị hắn đập bể đến vỡ thành mảnh vụn. Không chỉ có lâm vào điên cuồng, trong đầu Cáp Linh Đốn còn hiện ra một màn ảo giác. Trăm ngàn vạn năm qua, những địch nhân chết thảm dưới tay hắn bỗng hóa thành một đám yêu ma quỷ quái, gào thét kéo tới.

Thời gian đã hơn nửa đêm, cứ lặng lẽ trôi qua!

Tâm ma khuấy động, Cáp Linh Đốn phá phách đến mức sứt đầu mẻ trán rồi cũng kiệt sức nằm lăn trên mặt đất, khi thì như chó điên quay cuồng khắp nơi, khi thì hoảng sợ lui đến góc tối. Trên người quần áo sớm được chính hắn xé rách đến không còn ra hình dạng gì, tóc dài bừa bộn che lấp hơn phân nửa khuôn mặt, ánh mắt bần thần, trên mặt không biết lúc nào xuất hiện những nếp nhăn chi chít.

Hơn nửa đêm thời gian, từ một chủ thần cao cao tại thượng ngày xưa giờ biến thành một người giống như lão nhân túng quẫn!

"Ba ba ba, đặc sắc, đặc sắc a!"

Ngay khi Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn mệt mỏi đến cả người rã rời, từ trong cung điện đột nhiên vẳng ra một đạo thanh âm lạnh như băng. Ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trên bảo tọa cao cao, không biết lúc nào đã xuất hiện một người thanh niên mắt đen tóc đen.

"Hắc nhãn ma đồng, Ngân Phát ác ma, hay là An Địch Tư chủ thần......"

Cáp Linh Đốn thừ ra nhìn Dương Lăng trong đại điện, trong đầu hiện lên một đám khuôn mặt. Dương Lăng với mắt đen tóc đen cho hắn một cỗ cảm giác quen thuộc, tựa hồ từng gặp qua ở nơi nào, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ được. Xoa xoa con mắt, ôm đầu thống khổ lớn tiếng rít gào, lắc lư đứng lên.

"Hỗn loạn vị diện, Mẫu Hoàng, Cửu U sơn, nhớ rồi chứ?"

Nhìn Vân Trung Thành thành chủ tiều tụy bất thành nhân dạng, Dương Lăng lạnh lùng cười cười, phất tay phát ra một đạo nhũ băng lạnh thấu xương, đem Cáp Linh Đốn đông lạnh đến cả người run run. Thông qua linh hồn truyền âm, làm cho Thi Vu Vương thu hồi tâm ma đáng sợ lại.

Trời sắp chuyển sáng, khi ánh bình minh xuất hiện là lúc cuộc chơi này kết thúc!

Làm cho lão gia hỏa Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn này lâm vào điên cuồng, sau đó, lại làm cho hắn chết đi trong thanh tỉnh, đây là huyết tẩy Vân Trung Thành, cũng là hành động trọng yếu nhất!

"Là......, là ngươi?"

Tình trạng kiệt sức, Cáp Linh Đốn cả người chấn động, ý thức nhanh chóng tỉnh táo lại, chỉ vào Dương Lăng thất thanh kêu to. Năm đó, tại Hỗn Loạn vị diện, từng cảnh từng cảnh chậm rãi tái hiện trong lòng. Nghĩ đủ mọi đường, đầu muốn nổ tung, hắn cũng không có nghĩ đến địch nhân kinh khủng này lại là Dương Lăng.

"Không sai, là ta, vây quanh Vân Trung Thành chính là ta, giết chết đông đảo thiên sứ cùng Tài Phán giả cũng là ta!"

Dương Lăng lạnh lùng nhìn Cáp Linh Đốn, thản nhiên nói tiếp:

"Vì ngày này, ta đợi không biết bao nhiêu ngày đêm, rốt cuộc, ta cũng đã đợi được đến ngày này!"

"Tại sao? chẳng lẽ, chỉ bởi vì giết một người phụ nữ của ngươi, ngươi sẽ phải huyết tẩy Vân Trung Thành trăm ngàn vạn thiên sứ để chôn cùng nàng ư?"

Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn thanh âm trầm thấp, hai mắt đỏ bừng, đi từng bước một về phía Dương Lăng, kiếm quang sắc bén lưu lại một vết thật sâu trên mặt đất.

"Ở trong mắt ta, đừng nói trăm ngàn vạn thiên sứ, cả triệu vạn thiên sứ, cũng không bằng một đầu ngón tay của Vưu Na!"

Nhớ tới Vưu Na đến nay vẫn nằm ở bên trong quan tài thủy tinh,vẫn không nhúc nhích, Dương Lăng trong lòng một trận đau đớn, hai mắt thoáng hiện lên một nét hàn quang sắc bén.

" Ha ha ha, đã chết, đều chết hết!"

Ngẫm lại, bị huyết vụ phong tỏa, không cách nào hấp thu một tia năng lượng, chuyển sinh trì không cách nào làm cho thiên sứ sống lại. Ngẫm lại quảng trường thi thể chất đống như núi, lại nhìn chính mình bộ dáng không giống người không giống ma, Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn cười như điên cuồng, cắn răng đem hết khí lực còn lại, hưu một tiếng,không để ý tới sống chết,cả người lao thẳng tới Dương Lăng.

"Đi tìm chết, cùng đi chết đi!"

Cũng biết Dương Lăng thực lực sớm đã hơn xưa, đạt tới một mức kinh khủng, Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn vẫn không hề do dự ra tay. Sau khi thần trí khôi phục thanh tỉnh, hắn hiểu được Dương Lăng tuyệt đối sẽ không bỏ qua chính mình, xin tha không có bất cứ tác dụng gì. Còn tự rước lấy nhục, còn không bằng liều chết một lần, liều mình cùng đối phương đồng quy vu tận(hai bên cùng chết)!

Hô......

Sau hơn nửa đêm bị tâm ma hành hạ phát điên, Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn sớm đã kiệt sức, nhưng thời khắc cuối cùng, vì cùng Dương Lăng đồng quy vu tận, cắn răng bộc phát ra tốc độ kinh người. Như tia chớp xẹt qua không trung, nháy mắt tới ngay trước mặt Dương Lăng, kiếm quang sắc bén đâm thẳng ngực hắn, hận không thể một kiếm đâm phá thần cách hắn!

"Đến đây đi, cũng đến lúc kết thúc rồi!"

Dương Lăng sắc mặt lạnh như băng, đối với kiếm quang gần trong gang tấc của Vân Trung Thành thành chủ Cáp Linh Đốn dường như không thấy, sau khi hít một hơi thật sâu, đưa tay rút ra chiến hồn đao trên lưng.

Bá......

Một nét hắc quang chói mắt đột nhiên xuất hiện, hưu một tiếng xẹt qua không trung, mang theo một cỗ sát khí mênh mông làm người khác khó thở. Phốc một tiếng trầm đục, hai người tại không trung hung hăng cùng va chạm nhau. Kiếm quang của Vân Trung Thành thành chủ sắc bén chuẩn xác đâm trúng ngực Dương Lăng, nhưng sau khi xuyên qua da thì không thể tiến thêm. Cùng lúc đó, chiến hồn đao của Dương Lăng lại xoẹt một tiếng, chém bay đầu Cáp Linh Đốn!

Hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt!

Đến lúc chết, dĩ nhiên Cáp Linh Đốn cũng không có cách nào tin được dưới một kích toàn lực, kiếm quang sắc bén không cách nào đâm vào trong ngực Dương Lăng, nơi không có khôi giáp phòng hộ. Đến lúc chết, cũng không thể nghĩ đến chiến hồn đao của Dương Lăng lại nhanh đến như thế.

"Vưu Na, Dương đại ca đã báo thù cho ngươi!"

Ngẫm tới Vưu Na nằm bên trong thủy tinh quan, Dương Lăng hai mắt đỏ bừng, thấp giọng nỉ non vài câu, cũng không thèm liếc mắt nhìn thi thể Cáp Linh Đốn đang nằm trên mặt đất lấy một cái.

[/I]

Ma Thú Lĩnh Chủ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện