Chương - 791: Quyết không hối hận
" Mau, Tát Lạp, ôm chặt lấy đứa nhỏ, chúng ta cùng nhau lao ra, mau!"
Nhìn thiên tàm trong tay lão vu bà, Vũ Ma thất thanh kêu to. Hai mắt trợn trừng trừng, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ thấy được sự tình cực kỳ khủng bố. Quát lên một tiếng lớn, không để ý hết thảy, hướng theo phía đông của Đao phong võ sĩ tiến lên, hy vọng có thể mở một đường máu để chạy thoát.
Xuy......
Còn chưa kịp tiến đến gần người của bọn Đao phong võ sĩ, từ trên không trung đã xuất hiện trăm ngàn vạn đạo phong nhận sắc bén, từ bốn phương tám hướng bổ xuống. Vừa mới sử dụng xong Vũ sát không gian, cả người đầy vết thương, Vũ Ma vẫn cắn răng sử dụng nốt một tia khí lực cuối cùng trong cơ thể, không để ý đến hết thảy lại tăng tốc lao tới. Phía sau, Yêu cơ Tát Lạp hai mắt đỏ bừng cũng nhanh chóng đuổi kịp, sắc mặt cũng đã tái nhợt giống như Vũ Ma!
Người khác còn không rõ ràng lắm về sự lợi hại của phệ hồn thiên tàm, hai người bọn họ lại đã từng được chứng kiến sự khủng bố của nó, vì vậy chẳng thà bị loạn đao chém chết, cũng không dám để cho thiên tàm tới gần người!
Dưới sự hoảng sợ tột độ, hai người bạo phát ra dũng khí cùng lực công kích kinh người. Đáng tiếc, đối mặt với rất đông Đao phong võ sĩ, lực công kích cho dù có cường thịnh hơn đi nữa, cũng không thể ngay lập tức xông được ra ngoài. Đao phong võ sĩ đứng hàng đầu vừa mới ngã xuống, lập tức lại có người khác không sợ chết nhảy vào thế chỗ. Kết quả, sau khi điên cuồng sử dụng hết khí lực còn lại, hai người vẫn không thể phá vỡ vòng vây để chạy ra ngoài, ngược lại còn bị rất đông Đao phong võ sĩ nhân cơ hội công kích. Trên người lại tiếp tục xuất hiện thêm nhiều vết thương trí mạng, cả người trên dưới máu tươi đầm đìa, thương thế từng bước trở nên nguy kịch. Lúc này Vũ Ma đã bị máu tươi ướt đẫm cả người, từ xa nhìn lại trông giống như một huyết nhân!
" Ha ha ha, thiên tàm này đã được ta nuôi dưỡng mấy ngàn năm, hiện tại, đã đến lúc cho các ngươi nếm thử một chút lợi hại của chúng rồi!"
Nghiêng người tránh né một đạo phong nhận, nhìn thấy đã không còn đường để đi, trong cơn tuyệt vọng, Vũ Ma cùng Yêu cơ Tát Lạp tựa lưng vào nhau, trong khi đó lão vu bà lại ha ha ha cười to. Một tiếng động cổ quái vang lên, cặp thiên tàm vỗ cánh bay ra từ trong hộp ngọc, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Vũ Ma cùng Yêu cơ. Dưới sự chỉ huy của lão vu bà, lập tức chui qua một vết thương trên bàn tay của hai người, như tia chớp tiến vào, theo mạch máu thẳng đến não bộ hai người bọn họ.
Điện quang hỏa thạch, nhanh như thiểm điện!
Động tác của thiên tàm quá mau làm cho người ta căn bản là không thể trốn tránh. Đừng nói là hai người đã bị trọng thương. Cho dù là lúc bình thường, hai người chỉ sợ cũng khó có thể né tránh. Đây là vũ khí tối thần bí, tối lợi hại của Cách Lâm gia tộc, vũ khí bí mật chuyên dùng để đối phó với tuyệt thế cường giả của các đại vị diện. Ngay cả cao thủ hàng đầu như Hắc ám quân vương cũng đều không có nắm chắc là có thể chiến thắng được phệ hồn thiên tàm.
A......
Vũ Ma đang ôm đầu lớn tiếng kêu thảm thiết, từ trong đầu truyền đến từng trận đau nhức, phảng phất như đang bị ngàn vạn con kiến cắn xé ở bên trong, đau đớn đến mức không còn muốn sống nữa. Ý thức càng ngày càng trở nên mơ hồ, linh hồn năng lượng bị phệ hồn thiên tàm cắn nuốt từng chút từng chút một. Yêu cơ ở phía bên kia cũng không ngoại lệ. Đau đớn đến mức trên mặt không còn một chút máu, nhưng vẫn bất chấp đau đớn, vẫn đang gắt gao che chở cho đứa con ở trong lòng. Cho đến khi ý thức bắt đầu mơ hồ. Theo bản năng vẫn ôm chặt lấy đứa con chưa đầy tháng của mình, dùng thân thể của mình ngăn cản đao nhận sắc bén của địch nhân.
" Đại nhân. Cứu mạng. Đại nhân cứu mạng......"
Yêu cơ Tát Lạp cả người vô lực ngã xuống đất. Thân thể vẫn cuốn lại để bảo vệ đứa nhỏ trong lòng. Ý thức càng ngày càng mơ hồ. Mặc dù chỉ còn lại một tia ý thức mơ hồ. Theo bản năng vẫn kêu gọi tên của Dương Lăng. Một giọt nước mắt mang theo tơ máu chảy xuống. Lúc này khuôn mặt tiều tụy của nàng lại hiện lên nét cười. Nhẹ nhàng lấy con rối bằng gỗ đeo lên cổ của con mình. Nhớ lại tình cảnh năm đó. Dương Lăng đã thức trắng cả đêm. Hao phí rất nhiều vu lực cùng tinh thần lực luyện chế ra. Chuẩn bị giúp nàng tại thời khắc mấu chốt, con rối gỗ sẽ thay nàng đón đỡ một kích trí mạng.
" Lí Tra Đức Sâm. Huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á. Thiên thủ huyết đằng Y lị toa bạch......"
Vào lúc tinh thần đã sắp bị thiên tàm thôn phệ hoàn toàn, trong đầu Yêu cơ Tát Lạp lần lượt hiện lên dung mạo cùng điệu cười của các thân nhân. Lần lượt hiện lên các kỷ niệm cũ. Chậm rãi, nàng đối với đại thảo nguyên bao la nhìn mà như không thấy. Ngay cả lão vu bà cùng đám Đao phong võ sĩ đằng đằng sát khí cũng như biến mất. Mơ mơ hồ hồ, nàng thấy như mình đã về tới Thần ma mộ tràng sống vui vẻ giữa đám thần giai ma thú. Về tới Ma thú lĩnh cường thịnh. Về tới Ô lạp nhĩ sơn mạch nơi nàng lớn lên từ nhỏ......
Chuyện cũ từ bao nhiêu năm lần lượt nổi lên trong lòng Yêu cơ Tát Lạp. Tinh thần hoảng hốt phảng phất như đã về tới một nơi xa xăm. Hóa thân thành một con chuột nho nhỏ, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Tại núi cao ở trong rừng, trải qua thiên tân vạn khổ để thôn thực tinh hạch của ma thú chết ở nơi hoang dã......dần dần cho đến khi hóa thành hình người.
" Ha ha ha, đi tìm chết, các ngươi tất cả đều phải chết!"
Nhìn Vũ Ma cùng Yêu cơ Tát Lạp đang giãy dụa càng ngày càng yếu, lão vu bà ngửa mặt lên trời cười to, khuôn mặt dữ tợn càng méo mó khó coi, cười một lúc lâu, sau đó phát ra một âm thanh dữ tợn âm trầm:
" Ba Ân Tư, tiến lên, cắt lấy hai cái đầu của bọn chúng, móc lấy trái tim của tiểu tạp chủng, mang tất cả trở về bái tế Bì Nhĩ Tư!"
Nhớ tới đứa con cả ngày buồn bã, cuối cùng đã lựa chọn cắt tay để tự vẫn, hai mắt lão vu bà hiện lên một nét tàn nhẫn, nghiến chặt hàm răng. Mặc dù sự tình trải qua đã mấy trăm năm, mụ cũng không thể nào quên đứa con đã chết ở trước mắt mình năm đó, cái chết đã làm náo động cả gia tộc. Hao hết tâm cơ, mới rình bắt được cháu ngoại của mình cùng Vũ Ma ở cùng một chỗ, rốt cục chứng minh được Lí Tra Đức Sâm không phải là tôn tử ruột thịt của mình, không chút do dự liền ra tay động thủ, đuổi tận giết tuyệt!
" Lão phu nhân, này......, ta......"
Nhìn Vũ Ma cùng Yêu cơ Tát Lạp đang nằm im chờ chết, võ sĩ Ba Ân Tư giơ loan đao sắc bén lên, nhưng nhìn thấy đứa trẻ đang oa oa khóc, đôi mắt sáng ngời mở to đang nằm trong lòng của Tát Lạp, hắn lại chần chừ, không nỡ xuống tay!
Hắn có thể nhắm mắt giết chết hai gia hỏa này, nhưng còn đứa trẻ con chưa đầy tháng này, nếu phải nhẫn tâm móc lấy trái tim của đứa bé, thật sự là......
Phốc......
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Ba Ân Tư vừa định nói tiếp cái gì đó, không nghĩ tới, trên ngực đột nhiên truyền đến một trận đau nhức. Cúi đầu nhìn xuống, đã thấy một thanh chủy thủ sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực của mình! Lão vu bà không nói lời nào đã trực tiếp động thủ, quả thật mụ có một trái tim máu lạnh.
" Phế vật, phế vật vô dụng, đi chết cùng bọn chúng đi!"
Sắc mặt lão vu bà trở nên âm lãnh, vừa nói vừa rút thanh trủy thủ, đoạn lạnh lùng quay sang nhìn một gã thân vệ ở gần đó. Dưới cái nhìn chết chóc của mụ, tên thân vệ không thể không bước nhanh ra khỏi hàng, cắn răng giơ loan đao lên.
Hống......
Ngay khi tên thân vệ chuẩn bị động thủ, thì đột nhiên, từ phương xa truyền đến một trận rít gào phẫn nộ. Ca sát một tiếng, không trung vỡ ra một đạo không gian cái khe thật lớn, một quái vật mặt người thân chim xuất hiện tại chân trời. Nhẹ nhàng vỗ đôi cánh thật lớn liền xuất hiện trước mặt mọi người. Tốc độ cực nhanh, quả thực chính là không thể tư nghị, cho dù là so với thuấn di pháp thuật, có lẽ cũng không kém hơn là bao!
Tuyệt thế cường giả tiềm tu?
Ở khoảng cách gần, lão vu bà cùng phần lớn Đao phong võ sĩ mới chú ý tới còn một Hắc y nhân sắc mặt lạnh như băng đang ngồi trên lưng quái vật kia. Trên lưng đeo một thanh chiến đao. Mắt đen tóc đen, ánh mắt lợi hại giống như thứ đao đảo qua mọi người, tại trên người hắn, cảm giác như không có năng lượng dao động, phảng phất giống như một người bình thường. Nhưng lại đang cố tình phát ra một cỗ uy áp, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Sâu không lường được!
" Tát lạp, tát lạp......"
Sau khi đưa mắt nhìn một lượt đám đao phong võ sĩ đang đằng đằng sát khí, thân hình Dương Lăng liền nhoáng lên. Trực tiếp thuấn di đến bên người Yêu cơ Tát Lạp; Thần thức khổng lồ thẩm thấu đi vào bên trong cơ thể Tát Lạp, lập tức sắc mặt đại biến. Hồn phách của Yêu cơ, tại sao lại chỉ còn một tia nửa điểm. Cho dù đã dùng thần thức khổng lồ, nhanh chóng khuếch tán ra cả phạm vi trăm ngàn ngàn dặm, cũng không cảm ứng được tung tích hồn phách còn lại của nàng.
Phong trần mệt mỏi, Tổ vu Đế Giang một bước không ngừng, không ngờ vẫn đến chậm mất một bước!
Nhớ tới chiêm bặc đã cho kết quả đại hung. Trong lòng Dương Lăng càng lúc càng cảm thấy nặng nề! Có tốc độ phi hành kinh khủng nhờ thiên phú thần thông của Tổ vu Đế Giang, từ Vân Trung thành đi tới Tử vong vị diện xa xôi, cũng chỉ hết có hai ngày thời gian, tốc độ có thể nói là độc bộ trong các đại vị diện. Không nghĩ tới, Tổ vu Đế Giang đã không tiếc hao phí rất nhiều vu lực đuổi tới, cuối cùng vẫn đến chậm một bước!
Là một linh hồn đại vu sau khi tiến giai tới Vu thần điên phong, không ai có thể hiểu biết rõ ràng hơn hắn về sự đáng sợ của việc mất đi hồn phách!
" Đại nhân, thực chính là người. Đại nhân!"
Có lẽ là hồi quang phản chiếu. Cảm ứng được hơi thở quen thuộc của Dương Lăng, trước khi chết Yêu cơ Tát Lạp dùng sức mở hai mắt đỏ bừng. Lệ tuôn như suối, trong phút chốc, tựa như một kẻ đang tuyệt vọng quơ được một cành cây cứu mạng. Bị lão vu bà dùng phệ hồn thiên tàm thâm nhập vào trong cơ thể. Nàng hiểu được mình đã không thể tránh khỏi một kiếp, chỉ còn áy náy một điều duy nhất chính là đứa nhỏ đang nằm trong lòng của nàng.
" Tát lạp. Là ta, đừng sợ, để ta mang ngươi trở về Huyết hải, mang ngươi trở về Ma thú lĩnh!"
Cảm giác một chút sinh mệnh lực của Yêu cơ đang nhanh chóng mất đi, nhìn xem cả người nàng dính đầy vết máu, Dương Lăng hai mắt đỏ bừng. Bất chấp việc sớm đã có sự chuẩn bị trong lòng, nhưng khi chính mắt gặp lại Yêu cơ, nhìn thấy nàng trong bộ dáng như thế này, trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt không yên.
" Không......, không cần! Đại nhân, đã trúng phệ hồn thiên tàm của Đao phong gia tộc, không một ai có thể còn sống!"
Yêu cơ mắt lệ mơ hồ, sau khi cố gắng lấy hơi liền nói tiếp:
" Đại nhân, Lí Tra Đức Sâm đã chết, ta......, ta rất nhanh sẽ đoàn tụ cùng với hắn. Đại nhân, Tát Lạp cầu… cầu xin người, cứu… cứu lấy đứa nhỏ của… của chúng ta!"
Phệ hồn thiên tàm?
Sắc mặt của Dương lăng lập tức biến đổi, nhanh chóng phát hiện ra thiên tàm nho nhỏ đang ở trong đầu của Yêu cơ, nhớ tới lời giải thích của Hắc ám quân vương về phệ hồn thiên tàm, trong lòng đã hiểu tại sao mình lại không cảm ứng được hồn phách của Tát Lạp. Chỉ cần linh hồn còn tồn tại, cho dù Yêu cơ chỉ còn một hơi thở, hắn cũng có biện pháp nhanh chóng cứu được Yêu cơ. Kể cả khi Yêu cơ hoàn toàn tử vong, linh hồn bay tới Vong linh vị diện, cũng vẫn còn có cơ hội để sống lại. Nhưng một khi linh hồn đã bị đánh tan hoặc bị cắn nuốt, cho dù hắn có vu thuật thông thiên, cũng chỉ có tâm chứ không có khả năng cứu chữa.
Vu thuật rất mạnh, nhưng cũng không phải là vạn năng!
" Tát Lạp, yên tâm đi, đứa nhỏ của ngươi, ta nhất định sẽ chiếu cố!"
Dương Lăng đưa tay đón lấy đứa nhỏ trong lòng Yêu cơ, sắc mặt càng lúc càng lạnh, một cổ uy áp vô cùng lạ thường, không hề cố kỵ dần dần phát ra cùng với một cổ sát khí ngập trời. Đám Đao phong võ sĩ đang chứng kiến cảnh này lập tức chấn động cả người, hoảng sợ kết thành một trận phòng ngự, trong lòng hiểu được bọn chúng đã đụng phải một tuyệt thế cường giả rồi.
" Đại nhân, ta......, ta không hối hận. Mặc dù chỉ được ở cùng Lí Tra Đức Sâm một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng đó cũng là quãng thời gian hạnh phúc nhất, cho dù vì vậy mà mất đi sinh mệnh, Tát Lạp cũng......, cũng không hối hận, vĩnh viễn không…không hối… hận!"
Ngước mắt nhìn Dương Lăng một lần cuối, nhìn xem đứa con đang nằm ở trong vòng tay của hắn, Yêu cơ nở một nụ cười mãn nguyện, lập tức nghẹo đầu sang một bên, vĩnh viễn nhắm lại hai mắt.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má, sau khi đã gửi gắm lại đứa con yếu dấu của mình, nàng đã yên tâm ra đi, trong lòng không còn gì vướng bận, mang theo trên mặt một nụ cười mãn nguyện, mang theo trong ký ức của mình những kỷ niệm ngọt ngào cùng những điều tốt đẹp!
Vĩnh viễn cũng không hối hận?
Ngẫm lại năm đó tại Thần ma mộ tràng, đối với Yêu cơ mình đã tận lực khuyên bảo, ngẫm lại quyết tâm kiên định của nàng, Dương Lăng cảm thấy sống mũi cay cay. Lấy ra chiếc khăn lụa trắng, món quà mà trước khi đi, huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á đã làm cho Yêu cơ Tát Lạp, nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt trắng nhợt nhưng vẫn còn vương vấn nụ cười của nàng. Thì thầm vào tai nàng:
" Tát Lạp, yên tâm mà đi, đứa con của ngươi từ giờ trở đi cũng chính là con của ta! Theo ý nguyện của nàng, từ hôm nay nó sẽ có tên là Dương Bất Hối!"
Nhìn xem đứa nhỏ đang lớn tiếng kêu khóc ở trong lòng, tiếng khóc phảng phất như nó đã hiểu được, từ nay nó đã mất đi mẫu thân yếu dấu của mình, Dương Lăng hai mắt đỏ bừng. Xoay người nhìn đám võ sĩ đang vô cùng khẩn trương, nhìn xem lão vu bà sắc mặt tái nhợt, đang thì thào tự nói với chính mình. Không nói một lời, Dương Lăng vươn tay rút ra chiến hồn đao sắc bén của mình!