Chương 12

Tư Niệm nhận bình nước, nhìn miệng bình một lúc, không biết có nên uống hay không.

"Uống đi uống đi." Thẩm Triết nói nhỏ, "Bệnh sạch sẽ của Trình Thần là nỗi hận của toàn dân, tên này chỉ không chê mỗi em thôi. Nhớ có lần anh bị khát đến phát điên, tìm khắp studio cũng không có chai nước nào, tên này lại vẫn thản nhiên uống bình nước của mình... mặc kệ anh chết khát ngay trước mặt luôn."

Tư Niệm sắp chạm miệng vào chai, suýt thì bị sặc.

Lời của Thẩm Triết đã thành công lấy được sự chú ý của cô, cô nhỏ giọng hỏi Thẩm Triết: "Nhiều chuyện chút, anh có phải là gay không?" Thẩm Triết sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: "Anh thích phụ nữ, một ngàn phần trăm thích phụ nữ."

Tư Niệm vểnh miệng, nhìn anh ta qua ánh lửa: "Thích kiểu như thế nào?"

"Tuổi cũng xấp xỉ với anh, hiểu anh nói gì. Độc lập, tốt nhất là nên có sự nghiệp của riêng mình." Thẩm Triết chăm chú suy nghĩ, "Hiểu được anh, lúc bị anh mắng mỏ gay gắt vẫn có thể ôm anh."

...

...

"Anh chẳng phải sắp 30 rồi à? Lại thích kiểu đó á? Chẳng phải nên thích những người non nớt hay đại loại thế à?"

Tư Niệm lập tức sùng bái Thẩm Triết.

Nhưng nghĩ đến nửa vế sau, lại cảm thấy không ổn: "Chỉ cần anh muốn, những người có thể ôm anh khi anh nổi giận không chừng còn phải đăng ký xếp hàng ấy chứ..."

"Không giống nhau." Thẩm Triết mím môi cười, bỗng thấy hơi ngại, "Những fan của anh có nhiều người là học sinh, bình thường nghĩ cho bọn họ nên lúc nào cũng làm một tấm gương sáng. Nhưng mà bạn gái anh thì sẽ phải thấy hết những mặt xấu xa của anh, ví dụ như mắng chửi người, đập phá đồ đạc gì đó."

Cô im lặng một lát, lại uống thêm vài ngụm nước.

Gió ở đây rất to, dù đã có bếp lò nhưng vẫn thấy lành lạnh.

Vai đột nhiên thấy nặng hơn, Trình Thần đã cởi áo khoác ra choàng lên người cô.

Tư Niệm quay lại nhìn anh, đột nhiên xúc động nhớ lại những kí ức đã bị chôn giấu kia. Khoảng thời gian yêu sớm xa xôi kia có đủ loại hạnh phúc, từ giọng của anh đến những chuỗi ký tự trên mạng của anh. Tiếc nuối lớn nhất chỉ có chưa từng gặp nhau... Cô nhìn Trình Thần, Trình Thần cũng nhìn cô.

Áo anh quá to, khi choàng trên người cô, vạt áo đã chạm đất.

Ngay khi cô bị xúc động đến bối rối bởi một chiếc áo, Trình Thần lại chuyển ánh mắt sang nơi khác, nói nhỏ: "Đã biết là đến Tân Cương sao không mặc quần áo ấm vào?"

Tình cảm muốn bày tỏ đã đi được nửa đường lại bị ném trở về chỗ cũ.

Tư Niệm sụt sịt mũi, phẫn nộ tiếp tục uống nước, uống cạn bình nước của anh luôn: "Không làm thế thì làm sao thể hiện được sự săn sóc đạo diễn dành cho biên kịch chứ?"

Trình Thần lại nhìn cô: "Em còn muốn giận đến bao giờ nữa?"

"Em có giận à?" Tư Niệm cười nhạt hai tiếng.

"Anh bảo này." Thẩm Triết thật sự là hết cách, vừa cố gắng lấy miếng tiết cuối cùng trong nồi vừa lắc đầu thở dài, "Có giỏi thì cãi nhau to lên, đừng có nói nhỏ như vậy nữa..."

Trình Thần với Tư Niệm đều nhìn anh ta.

Thẩm Triệt thẳng thừng đặt đũa xuống: "Ăn no rồi."

Hôm sau vẫn quay đêm, ban ngày Trình Thần liền đưa Tư Niệm đi thăm thú mọi nơi.

Để tránh bị nghi ngờ, Tư Niệm còn cố ý rủ mấy người khác đi cùng, đúng lúc cả đám đứng dưới tầng trệt chờ Trình Thần, Đông Giai đã xuất hiện: "Ban nãy vừa gặp đạo diễn Trình, anh ấy bảo muốn ra ngoài đi chơi. Vừa hay có biên kịch ở đây, chúng mình cùng đi một đoạn, vừa nói chuyện kịch bản vừa đi chơi luôn."

Tư Niệm không trả lời.

Một lúc sau, Trình Thần mới chậm rãi đi đến, bên cạnh còn có Thẩm Triết.

Mấy người lũ liệt lên xe, trợ lý biên kịch Đổng Tiếu rất vui vẻ, không ngừng hỏi liệu có thể đến thành cổ Bắc Đình không, rồi còn chùa gì gì đó, Thẩm Triết cười: "Đừng tin mấy người trên mạng nói làm gì. Mấy di tích lịch sử này đến xem mới biết chỉ là mấy bức tường đỏ, hôm nay nên đi xung quanh một chút, đạo diễn Trình tiện thể đến chỗ suối nước nóng gần đây bàn chuyện luôn."

"Đạo diễn Trình muốn nói về bộ phim à?" Đông Giai tận dụng triệt để, nhìn Trình Thần đang lái xe.

Trình Thần ậm ừ, không nói gì thêm.

"Nhắc đến một bộ phim mới." Thẩm Triết lập tức lên tiếng, "Anh nhớ một người anh em của anh mấy hôm trước có đi kiểm duyệt, có một bộ tên là '33 mm tình yêu' đã lập tức bị loại luôn."

"Vì sao?" Đổng Tiếu hỏi.

Tư Niệm nghe cũng cảm thấy khó tin, nghĩ thật cẩn thận, cái tên này nghe có vẻ bi thương, nhưng cũng chắc không đến mức không vượt qua được bước kiểm duyệt chứ?

Một nhà làm phim nam ngồi cạnh cười ha ha: "Mấy nhà kiểm duyệt này càng lúc càng đáng sợ, trở thành bác học cả rồi."

"Nói mau đi." Đông Giai cũng tò mò, kéo cổ tay nhà làm phim kia, "Vì sao?"

Trợ lý đạo diễn Lưu Khánh Khánh cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Là cái đường kính ấy, là đường kính của cái vật dùng để phòng tránh AIDS ấy, tôi nhớ đó là đường kính ở trong thì phải..."

Giải thích rõ ràng rồi, mọi người đứng hình mất ba giây.

Sau đó đều cười rộ lên, đến cả khóe miệng Trình Thần cũng hơi cong cong.

Tư Niệm nhìn Trình Thần chằm chằm, bắt đầu rất gian manh cân nhắc một vấn đề, sau mình thì anh có bao nhiêu người bạn gái? Không đúng, hiện giờ anh có bạn gái hay không mình còn chưa biết nữa là...

Thế là mọi người trò chuyện rôm rả suốt dọc đường, không ngừng nói về những tin đồn thú vị. Chuyện của người lớn khó tránh khỏi có chút đen tối, Trình Thần thỉnh thoảng cũng nói xen vào. Chỉ có Tư Niệm là giả chết.

Thẩm Triết chuyển hết từ chuyện này sang chuyện khác, cuối cùng lại nhảy đến mối tình đầu.

Chủ đề này chẳng phải quá trong sáng à?

Sau khi trợ lý biên kịch Đổng Tiếu kể lại hết chuyện mờ ám ngày xưa của mình với một giáo viên, trợ lý đạo diễn Lưu Khánh Khánh kể về việc mình theo đuổi em gái khóa dưới như thế nào, tóm lại là mọi người đều kể hết chuyện ngày xưa của mình rồi, Thẩm Triết mới vui tươi hớn hở nhìn về phía Trình Thần: "Lúc tôi quen Trình Thần là lúc học đại học, chỉ biết mối tình đầu của tên này hồi cấp 3, còn chi tiết câu chuyện tình yêu hồng thắm đó thì chả biết tý gì."

Thẩm Triết ngồi trên ghế phụ, Tư Niệm muốn đá anh ta cũng không được, đành mặc cho anh chàng nói hết.

Mọi người đều mỏi mắt chờ nghe chuyện.

Vừa hay xe gặp đèn đỏ.

Trình Thần đạp phanh, không nói gì.

Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây... Đến khi đèn chuyển sang màu xanh, mọi người cũng từ bỏ ham muốn được nghe chuyện vui, anh lại đột nhiên mở miệng: "Là yêu ảo."

Những lời này giống như thả một quả bom xuống, làm cháy bừng lên ngọn lửa tò mò.

"Tiếp đi tiếp đi." Thẩm Triết phấn khích không tả nổi, chỉ có mình anh biết nhân vật còn lại ngồi ngay ở hàng ghế thứ hai, loại cảm giác cả thế giới này chỉ có mỗi mình biết quả thực là cực kỳ thoải mái.

"Lúc ấy tôi buồn chán, đang luyện cấp thì một nhân vật mặc váy ngắn chạy đến, nói với tôi 'Quá mạnh, tên của bạn quá mạnh'. Câu tiếp theo cô bé ấy nói là 'Chúng ta kết hôn đi, nếu treo tên bạn làm phu quân thì quả là quá phong cách." Tôi còn nhớ nhân vật đó rất ít người ở server ấy dùng, đó là nhân vật mặc váy xanh da trời, đầu có hai cái búi tóc kiểu nha hoàn ngày xưa, lúc nhìn thấy tôi lập tức tưởng tượng đến mấy người trên bát sứ hiệu Cảnh Thái Lam."

...

Tư Niệm thật sự muốn đập đầu vào cửa kính chết đi cho rồi.

Thẩm Triết ho khan cả buổi: "Thế rốt cục cậu lấy tên là gì?"

"Chúa Jesus."

...

Đổng Tiếu à một tiếng thật dài: "Nên tên vợ cậu nhất định sẽ là 'Nương tử của Chúa Jesus'... Quả là kết hợp của Trung Quốc với phương tây."

Thẩm Triết thật sự hết nhịn nổi, quay đầu nhìn Tư Niệm: "Biên kịch, thật không ngờ đạo diễn Trình của chúng ta lại có một mối tình khó hiểu như vậy."

Tư Niệm nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: "Đúng thế."

Chuyện như vậy cũng coi như chính cô chủ động đi. Cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhớ tới lúc đó, cô thật sự là bị kinh sợ bởi tên anh, không ngờ anh lại không từ chối, tiếp theo là bái đường thành thân. Tiếp theo thì bắt đầu nói chuyện với nhau...

"Thật ra lúc đầu, khi cô ấy nghe nói tôi học ở trường trung học trực thuộc đại học Bắc Đại, chính mình thì vẫn cấp hai..." Trình Thần tiếp tục nói chậm rãi, "Thế là gửi hết đống bài tập của mình cho tôi làm, nhưng nói trong game thì không rõ, bèn gửi QQ sang."

"Sau đó bắt đầu nói đến lý tưởng sau này phải không?" Đông Giai nói tiếp.

"Cô ấy chưa bao giờ nói về lý tưởng cuộc đời với tôi, chỉ nói giáo viên này quá ngốc nghếch, giáo viên kia quá bất công, vân vân." Trình Thần đã lái vào khu nghỉ dưỡng, "Cô ấy học rất kém, tôi thậm chí còn nghi ngờ về khả năng tốt nghiệp của cô ấy."

...

Tư Niệm chán nản nhìn phong cảnh xung quanh, xe đã dừng lại.

Hóa ra anh nghĩ mình như vậy?

"Tiếp theo thì sao?" Không ai xuống xe, đề tài này thật sự quá hấp dẫn.

"Không có tiếp theo." Trình Thần rút chìa khóa, mở cửa, xuống xe...

"Không có kết cục à?" Đổng Tiếu tiếc nuối.

"Là mối tình đầu mà, có mấy mối tình đầu nào thành công đâu." Lưu Khánh Khánh tổng kết.

"Nghe nói đạo diễn Trình thi học viện phim ảnh, điểm cao nhất khoa văn hóa." Đông Giai là sư muội đồng môn, cảm giác rất tự hào, "Còn cô gái kia cuối cùng nhất định học trong trường dạy nghề, không có gì tiến bộ. Nói không chừng mấy năm sau đạo diễn Trình vô tình gặp được, người ta đã tay bồng tay bế, đứng trong cửa hàng tạp hóa thối tiền lẻ cho anh ấy cũng nên..."

Tư Niệm đảo mắt.

Nông cạn. Cửa hàng tạp hóa rất tốt đấy, bất kỳ cửa hàng trà sữa nào trên đường Nam Kinh cũng có số lãi ròng một tháng là hơn mười vạn nhé.

Thật ra kịch bản của loại phim kiểu này, đã vào tay đạo diễn rồi toàn quyền sau đó đều nằm trong tay đạo diễn.

Tư Niệm thật sự không nghĩ ra ý nghĩa của sự có mặt của cô.

Ăn cơm trưa xong, nhiều người không chịu được, bèn thuê luôn phòng ở khu nghỉ dưỡng. Lúc này Trình Thần mới gọi cô vào phòng, bắt đầu... nói chuyện phiếm.

Những đánh giá của anh vẫn đang bay bay trong đầu Tư Niệm, cô hoàn toàn chẳng có chút vui vẻ nào.

Đến khi anh đưa cô một cốc cocacola nấu gừng sợi cô mới giật mình nhận ra, anh mà lại nấu thứ này.

"Đang nghĩ gì vậy? Hồn vía lên mây cả rồi." Anh ngồi xuống.

Cô cầm cốc bằng cả hai tay: "Đang nghĩ anh nói em không thể tốt nghiệp."

"Không phải em tốt nghiệp rồi à?"

"Nhưng mà lúc trước anh thấy em không thể tốt nghiệp."

Trình Thần nhìn cô cúi đầu, im lặng một lát mới nói: "Anh nhớ khi đó ngày nào cũng phải đắc tội em ít nhất một lần, sau đó tốn nửa tiếng để dỗ dành. Sao nhiều năm thế rồi... em vẫn thích tức giận như vậy."

Anh vừa nói vừa cười, không hiểu sao cô nghe mà tim đập thình thịch.

Cô vốn không tức giận, chỉ đang tính toán xem làm thế nào để tiết kiệm thời gian, viết thêm mấy kịch bản... Nhưng nghe Trình Thần nhắc đến chuyện ngày xưa như vậy, cô lại không biết nói gì nữa.

Trình Thần đột nhiên nhấc cái cốc thủy tinh trong tay cô lên, đặt xuống bàn trà.

Tư Niệm ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy anh đứng lên, cúi đầu nhìn mình.

Trước kia những lúc cãi nhau, khi anh tức đến không nói gì được nữa đều bảo: "Nếu giờ mà em ở trước mặt anh...", sau đó nuốt nửa vế còn lại vào, hờn dỗi với cái điện thoại.

Giờ thì ở trước mặt thật rồi.

Trình Thần, anh sẽ thế nào?

Anh chạm lòng bàn tay vào má cô: "Vẫn tức à?"

Tư Niệm cảm thấy máu đang dồn lên, có chút... mất tỉnh táo.

Ngay khi anh chậm rãi cúi xuống, cô cũng rất tự nhiên nhắm mắt lại.

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng mở cửa: "Đạo diễn Trình, quan hệ của công ty ta với hai nhà đầu tư..."

Giọng Lưu Khánh Khánh đột ngột dừng lại.

Rầm một tiếng, cánh cửa lại bị đóng lại.

Tư Niệm bật dậy khỏi chiếc giường, suýt thì òa khóc: "Sao anh không khóa cửa lại..."

.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện