Q4 - Chương 12: Lần theo dấu vết

Trong nháy mắt Kỷ Ninh đã vượt qua hơn một dặm túm thẳng cổ tên thủ lĩnh râu đen nhấc đi làm cho đám cao tầng ở bộ lạc Hỏa Dực sợ tới mức kêu lên thất thanh. Cả đám bọn chúng liền vội vàng nhảy xuống thú cưỡi, lẩy bẩy quỳ trên đất rồi đồng thanh kêu lên: "Công tử Kỷ Ninh tha mạng!" "Công tử Kỷ Ninh bớt giận!" "Công tử bớt giận!"

Đám chiến sĩ ở phía sau tuy không bị sóng nước tạt vào nhưng thấy cao tầng quỳ sát đất thế kia thì cả đám cũng vội vàng quỳ theo. Mà lúc này sóng nước cũng đã biến mất, để lại trên mặt đất nguyên một đám chiến sĩ đang gắng bò dậy để quỳ với vẻ mặt đầy sợ hãi.

Trong chốc lát, nguyên một vùng toàn người quỳ rạp trên đất, chỉ có Kỷ Ninh đang đứng đó tay vẫn còn túm cổ gã râu đen kia.

"Huỵch." Kỷ Ninh tiện tay quăng đi làm cho gã râu đen lăn trên đất hai vòng.

"Công tử Kỷ Ninh." Gã râu đen run rẩy.

"Ngươi không biết ta?" Kỷ Ninh nhìn hắn.

Gã râu đen vội lắc đầu nói: "Không, không, ta đã sớm nghe đại danh về công tử Kỷ Ninh rồi."

"Vậy mà ngươi vẫn còn cả gan dám hạ lệnh công kích?" Kỷ Ninh nhíu mày.

"Ta, ta. . ." Gã râu đen ngắc ngứ không biết trả lời thế nào. Chính điều này lại làm cho Kỷ Ninh càng cảm thấy kỳ quái. Gã thủ lĩnh này rõ ràng biết tên mình, mà cũng rất sợ mình nhưng mới vừa rồi vì sao hắn lại dám hạ lệnh?

Kỷ Ninh quát: "Ta hỏi ngươi, vì sao lại tấn công bộ lạc Hắc Nha?"

Gã râu đen lập tức ấp úng.

Trong đám cao tầng ở bên canh có một người lập tức đáp: "Công tử Kỷ Ninh, bộ lạc Hắc Nha này chỉ là một bộ lạc nhỏ nên căn bản bộ lạc Hỏa Dực chúng ta cũng không muốn đến tấn công! Chỉ là tộc trưởng đã ra lệnh với một bộ lạc nhỏ nhoi như vậy thì chúng ta cũng chẳng dám có ý phản đối."

"Đây là ý của một mình tên tộc trưởng kia à?"

"Chúng ta vốn đều phản đối."

"Nửa tháng trước, tộc trưởng cũng không thèm để ý tới sự phản đối của chúng ta liền ép buộc chiến sĩ trong tộc đi bình định một bộ lạc nhỏ có mấy trăm người khác. Toàn bộ già trẻ trai gái ở bộ lạc đó đều bị bán đi làm nô lệ cho bạn của hắn tên là Tử Cốc! Đó, người xúi bẩy tộc trưởng chính là tên Tử Cốc đó, tộc trưởng lại rất tín nhiệm hắn!" Một lão già tóc bạc mặc da thú chỉ thẳng vào một tên thanh niên tóc dài ở bên cạnh Kỷ Ninh.

Vèo!

Tên thanh niên tóc dài này vốn đang quỳ sát đất thì bỗng nhiên phóng ra một đường hắc quang bắn thẳng về phía Kỷ Ninh đang đứng ngay gần đó.

"Keng!" Kỷ Ninh mặc áo da thú bên ngoài, bên trong lại còn có cả pháp bảo hộ giáp nên dĩ nhiên thửa sức chặn lâị một đòn này.

"Hừ." Kỷ Ninh nhìn về phía tên thanh niên tóc dài thì phát hiện sắc mặt kẻ này đang biến dần sang màu đen. Lúc này có vài tên cao tầng đang quỳ gần đó lập tức gào lên giơ tay chụp về hướng tên thanh niên tóc dài. "Lại còn dám đánh lén công tử à! Đáng chết!"

"Không được đụng tới hắn!" Kỷ Ninh liền quát lên.

Thế nhưng một gã đại hán lao ra đầu tiên đã chạm tới tay tên thanh niên tóc dài kia. Chỉ thấy đám đen nhánh trên tay tên thanh niên kia nhanh chóng truyền sang tay gã đại hán.

"Xíu. . .uu!" Kỷ Ninh búng ngón tay một nhát, một đạo kiếm quang xoẹt qua cắt đứt cánh tay phải của tên đại hán kia.

Còn tên thanh niên tóc dài kia thì mềm nhũn người ra rồi đổ gục xuống đất, làn da trên người toàn một màu đen nhánh, thất khiểu thì chảy ra máu tươi cũng màu đen như vậy. Mà cánh tay của gã đại hán bị Kỷ Ninh chém kia cũng chảy ra máu màu đen.

"Độc!"

Tất cả tộc nhân ở bộ lạc Hỏa Dực đứng xung quanh đều giật mình vội lui về sau.

Kỷ Ninh mang vẻ mặt cẩn thận: "Độc cực mạnh."

"A." Lúc này gã thủ lĩnh râu đen của bộ lạc Hỏa Dực lại chạy tới, liên tục chỉ tay về cỗ thi thể trên mặt đất. "Là hắn, chính là hắn! Công tử Kỷ Ninh, tất cả chính là do hắn gây nên. Lúc trước hắn phun một ngụm thuốc làm đầu óc ta mê man. Tuy ta vẫn biết mọi thứ nhưng trong đầu lúc nào cũng nghĩ tên Tử Cốc này là chủ nhân của ta nên tất cả đều nghe theo hắn. Hắn muốn cái gì ta đều tự khắc làm theo, dù hắn muốn ta chết ta cũng sẽ chết mà không phản kháng chút nào. Vừa rồi ta nghe được tên của công tử thì rõ ràng không dám đắc tội với người nhưng hắn ra lệnh một tiếng là ta lại phải làm theo."

Gã râu đen kinh sợ nhìn thi thể trên mặt đất. "Chỉ là một ngụm thuốc."

Đám cao tầng ở bộ lạc đứng xung quanh nghe thấy thế thì liền hốt hoảng.

"Cái gì." Kỷ Ninh cũng giật mình kinh ngạc.

Dược vật có khả năng không chế con người thì ở Yên Sơn này chỉ có duy nhất 'Hắc Hỏa Giáo' là có. Thứ nổi danh nhất ở Hắc Hỏa Giáo chính là Thánh Hỏa Đan. Kẻ nào chỉ cần nuốt Thánh Hỏa Đan vào là sẽ vô cùng trung thành với Hắc Hỏa Giáo, đến cả chết cũng không sợ! Thế nhưng Hắc Hỏa Giáo có rất nhiều 'Thánh Hỏa Đan' và nó cũng chả phải là cái gì một ngụm khói thuốc.

"Có thể luyện chế ra được loại thủ đoan này thì đều là những Vu Sư, Dược Sư rất lợi hại." Kỷ Ninh bỗng quay phắt người lại nhìn về tên thủ lĩnh. "Nói mau, tên Tử Cốc kia muốn dùng ngươi làm việc gì?"

"Mua nô lệ!" Gã râu đen liền nói. "Hắn mua nô lệ ở chỗ chúng ta hai lần, tổng cộng hơn hai ngàn nô lệ! Rồi sau đó hắn khống chế ta, bắt ta phải đi thôn tính vài bộ lạc nhỏ khác đem tất cả già trẻ trai gái làm nô lệ bán cho hắn rồi sau đó hắn sẽ tự bố trí người chuyển đi."

Kỷ Ninh nghi hoặc. Mua nhiều nô lệ như vậy để làm gì? Bình thường bộ lạc chỉ mua nô lệ để lấy sức lao động với đi theo làm phục dịch mà thôi. Mà nô lệ mua về thì cũng phải cho họ ăn, để mà cung ứng được cho từng đấy người ăn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

"Thủ hạ của hắn đâu rồi?" Kỷ Ninh liền hỏi. "Không phải ngươi đã nói, hắn từng phái thủ hạ tới đem nô lệ đi sao? Nhiều nô lệ như vậy lại gồm có cả trẻ em người già thì đi trong núi rừng sẽ cực kỳ chậm. Có lẽ vẫn có thể tìm được tung tích của bọn họ đấy."

"Có thể tìm được, có thể tìm được." Gã râu đen gật đầu liên tục. "Mười hôm trước, thủ hạ của hắn có đem một đám nô lệ mang đi về hướng đông. Hai ngày trước, đội ngũ đi săn của bộ lạc ta còn bắt gặp đám nô lệ này. Xem chừng với thời gian hai ngày thì bọn chúng cũng không thể đi quá xa chỗ đó được nên chúng ta có thể rất nhanh tìm được thôi."

Kỷ Ninh gật đầu.

"Mạc Ô, Thu Diệp." Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía xa xa.

Mạc Ô cùng Thu Diệp liền chạy tới.

"Công tử." Hai người nhìn về phía Kỷ Ninh.

"Ta có chuyện phải làm." Kỷ Ninh nói. "Trước tiên các ngươi đi đưa tin đến cứ điểm Hắc Giáp Vệ gần đây nhất rồi điều một trăm tên ở đó đi hộ tống các ngươi cùng Thanh Thạch đến bên hồ Dực Xà. Ở bên bờ bên kia của hồ Dực Xà cha ta đã bố trí cho người xây dựng một chỗ ở, các ngươi cứ tạm thời đến đó ở."

"Vâng." Mạc Ô cùng Thu Diệp đều đáp.

"Về phần ngươi." Kỷ Ninh nhìn về phía gã râu đen. "Ngươi lập tức bố trí hai người ở đội săn đi dẫn đường cho ta. Ta phải tìm được đoàn người nô lệ kia."

"Vâng thưa công tử." Gã râu đen liền đáp rồi lập tức quát ra phía sau lưng. "Tam Đao, Tạp Bố, mau tới đây."

. . .

Kỷ Ninh mang theo hai gã dẫn đường cưỡi Hắc Giảo Thú ngày đi đêm nghỉ nhanh chóng đuổi theo. Mà đội ngũ những nô lệ kia lại có tới mấy trăm người là người già trẻ nhỏ nên sẽ không thể đi nhanh hơn được. Có lẽ chỉ tầm gần một ngày là đã có thể đuổi kịp rồi."

"Công tử, nơi này rõ ràng có vết chân người vừa đi qua." Một gã đầu bện tóc nước da ngăm đen liền nói. "Dấu vết rõ ràng như vậy thì có lẽ mới chỉ đi qua đây chưa tới một ngày. Chúng ta có thể đuổi theo được ngay."

"Được." Kỷ Ninh gật đầu.

Cứ thế họ thẳng hướng đuổi theo.

Rất nhanh sau đó đã thấy lác đác được bóng dáng của một đoàn người. Chỉ thấy nguyên một đám nam nữ đều bị trói chặt tay lên cây gỗ. Cứ một đám nam nữ lại bị buộc vào một cây gỗ rồi khiêng đi trên vai. Nếu làm như vậy. . .thì một người mà muốn trốn chạy là phải lôi kéo được những người khác theo, mà có động tĩnh lớn là đám người áp giải nô lệ có thể dễ dàng phát hiện ra.

"Nhanh, nhanh lên." Đám người áp giải đều tay lăm lăm cầm cây roi cùng các loại binh khí. . .chốc chốc lại vung roi lên quật. Về phần đám trẻ nhỏ thì bọn chúng buộc trên thú cưỡi. Một con có thể trói chặt được mười tám đứa trẻ lên. Làm như vậy có thể giúp tăng được tốc độ tiến lên của đoàn người.

Nguyên một đám nam nữ đều mang vẻ mặt bi thương, trong ánh mặt của họ đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Chỉ mới tháng trước thôi, bọn họ còn được cùng một chỗ với người nhà sống yên bình ở bộ lạc. Vậy mà bây giờ họ đã trở thành nô lệ bị áp giải đi đến nơi nào không hay.

"Hai người các ngươi mang mấy con Hắc Giảo Thú này về rồi để cho bộ lạc ngươi bố trí người đưa chúng đến hồ Dực Xà." Kỷ Ninh lật tay lấy ra hai khối Thú Đầu Kim. "Các ngươi đã đi theo ta một chuyến thì ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi."

"Tạ ơn công tử." Hai gã tộc nhân liền cảm kích.

Kỷ Ninh gật đầu, tay sờ lên thân con Hắc Giảo Thú. Khi đi lưu lạc bên ngoài, chính mình đều cưỡi Hắc Giảo Thú, qua thời gian dài như vậy cũng không nỡ bỏ.

"Các ngươi đi đi." Kỷ Ninh liền nhảy xuống, bắt đầu một mình theo dõi. Dù sao thì đội ngũ này cũng chỉ từ từ tiến lên nên chính mình cũng không cần phải cưỡi Hắc Giảo Thú nữa.

. . .

Đội ngũ nô lệ đi không ngừng nghỉ trong núi rừng. Tuy trên đường cũng gặp vài con yêu thú nhưng đội ngũ áp giải đều là cao thủ lợi hại, gần như là kẻ nào cũng là Hậu Thiên viên mãn, thậm chí có ba tên Thần Ma luyện thể Hậu Thiên viên mãn. Dĩ nhiện bọn chúng có thể đơn giản giết chết đám yêu thú kia.

"Đúng là khó hiểu." Kỷ Ninh thầm nghĩ. "Dám trắng trọn đi mua nô lệ lại còn dùng một ít dược vật để khống chế thủ lĩnh của một bộ lạc rồi bắt nô lệ trên quy mô lớn. Rồi thì đội ngũ áp giải nô lệ lại còn có cả cao thủ Thần Ma luyện thể đạt tới Hậu Thiên viên mãn."

"Nhanh lên!"

"Nhanh lên."

"Mới thế mà đã tới rồi." Đám người áp giải dường như có chút vui vẻ.

Kỷ Ninh yên lặng theo dõi ở phía sau. Đây là khu vực biên giới giữa Kỷ tộc và Thiết Mộc tộc, phía trước chính là dãy núi trùng trùng điệp điệp.

Đám nô lệ cũng đang bị áp giải đi thẳng tới dãy núi này.

"Lên núi." Đội ngũ tiếp tục tiến lên.

Kỷ Ninh theo phía sau. Nhưng khi vừa đặt chân tới chân núi thì vốn là ngày mùa hè nên trời còn sáng trưng đã bỗng chốc biến đổi thành khung cảnh như trời ban đêm. Xung quanh toàn một vùng tối đen nên hắn chỉ có thể hơi phân biệt được địa hình xung quanh cùng một chút khói đen bay lên.

Khói đen tràn ngập, âm khí dày đặc.

"Trận pháp." Kỷ Ninh lập tức nhận ra chính mình đã tiến vào giữa trận pháp rồi.

"Lại có kẻ nào đến tìm chết đây. Ha ha ha!" Một tiếng cười chói tay đầy gian ác bỗng nhiên vang vọng ở xung quanh. "Tên nhóc loài người kia, thịt của ngươi nhất định rất ngon đây. Ta sẽ ăn ngươi từng chút từng chút một."

Kỷ Ninh dừng lại nhìn vùng khói đen dày đặc ở xung quanh. Nhưng dù cố gắng thì hắn cũng chỉ có thể nhìn được ở cách xa ba trượng mà thôi. Hai tay hắn liền xuất hiện hai thanh Bắc Minh Kiếm.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện