Q15 - Chương 31: Thiếu Viêm tộc di chuyển tộc nhân

Bên trong trận pháp cấm chế, nhóm Tán Tiên, Địa Tiên của Thiếu Viêm tộc vốn đang vô cùng nhàn nhã. Ngoại trừ một số đi di chuyển phàm nhân dưới trướng, còn lại thì đều đã ngừng di chuyển. Do là lúc trước bọn chúng thấy hơn chín trăm Thần Ma thì cực kì lo lắng hoảng sợ, khi thấy chỉ còn lại một mình Kỷ Ninh thì lại nhẹ nhõm đi vạn phần.

Thế nhưng….

“Sao thế được, làm sao có thể, làm sao mà hắn có thể đột phá được trận pháp của tám vị Thiên Tiên?”

“Nếu không phải lúc trước hắn giao thủ cùng năm vị Thiên Tiên ở trong trận pháp thì làm sao hắn hiểu rõ trận pháp này như thế được… vậy mà chúng ta lại để một sai lầm lớn như thế”

“Trời ơi”

Đám Tán Tiên Địa Tiên này dường như đã hoàn toàn mờ mịt mất rồi.

Thiên Tiên là tầng lớp cao quý đến mức nào? Vậy mà thoáng cái đã chết mất hai người, hơn nữa đó lại là Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc bọn chúng.

“Nhanh, tranh thủ thời gian rời đi mau” Phù Phong lão ma truyền âm quát lên: “Thân thể tên Kỷ Ninh này như là pháp bảo, không sợ công kích của Thiên Tiên. Nếu như Thiên Tiên Thiếu Viêm tộc ta không làm gì được hắn, e rằng hắn sẽ đại khai sát giới mất”.

“Đúng, đúng”

“Nhanh chóng chạy đi thôi”

“Nhanh”

Những Tán Tiên Địa Tiên liền lập tức đi di chuyển tu tiên giả và phàm nhân.

“Oa nha” Hai mắt Tiểu Thanh tròn xoe, bộ dáng biểu lộ kinh ngạc như vừa gặp quỷ: “Là hai gã Thiên Tiên nha… là những tên có thực lực khủng bố đã chân chính vượt ra khỏi tam giới, không tồn tại trong ngũ hành, Tiêu Dao Thiên Tiên, đã vượt qua thiên kiếp, là những tên có thực lực cường đại còn mạnh mẽ hơn nhiều so với Phản Hư Thần Ma cơ… vậy mà, vậy mà thoáng cái đã chết hai tên”.

Mộc Tử Sóc cũng ngây ngốc mất rồi…

Bạch Thủy Trạch bên kia lại càng chấn kinh. Thiên Tiên chính là căn cơ, là tồn tại cao nhất của một tộc.Toàn bộ vương triều Đại Hạ trải qua trăm vạn năm cũng khó sinh ra được một tên Thiên Tiên, thế mà trong chốc lát đã có hai tên ngã xuống rồi.

Kỷ Ninh nhìn thấy một cái Phi Toa dài hàng trăm trượng ở xa xa, toàn thân đen nhánh. Sáu gã Thiên Tiên đã trốn vào trong Phi Toa, chỉ có một mình gã một sừng khoác áo bào màu vàng đang nhìn hướng về Kỷ Ninh.

“Vậy mà chạy trốn thật nhanh” Kỷ Ninh thầm nói.

Vừa rồi đột nhiên mình giết liền hai tên Thiên Tiên một lúc khiến cho sáu gã Thiên Tiên này có thời gian chạy thoát trốn vào chiếc Phi Toa kia. Cả chiếc Phi Toa toàn thân đều khép kín khiến mình muốn công kích cũng không thể.

“Sao lại có thể như thế được?” Trong Phi Toa, ánh mắt của Thiếu Viêm Lão Tổ lạnh như băng, bừng bừng lửa giận, giận dữ truyền âm hét: “Si Tâm, không phải trước kia người nói chỉ cần tám người liên thủ liền có thể ngăn cản được Kỷ Ninh sao? Không phải ngươi đã nói mặc dù thực lực Kỷ Ninh có tiến triển mạnh mẽ so với lần đánh lén trước nhưng cũng chỉ tương đương với ngươi sao?”

“Thực sự chúng ta cũng không biết vì sao!”

“Lúc trước chúng ta tiềm phục ở chỗ Mộc Tử Sóc đánh lén Kỷ Ninh, khi đó thực lực của hắn hoàn toàn bình thường, thậm chí còn yếu hơn Kim Chung, Khô Mộc”

“Đúng, đúng là như vậy, ngay vừa mới đây… năm người chúng ta liên thủ giao chiến với hắn trong đại trận, chúng ta cũng rất kinh ngạc vì chưa đến nửa tháng thực lực của hắn đột nhiên tăng vọt, có thể so sánh được với Si Tâm. Thế nhưng, vừa mới quay qua quay lại thực lực của hắn lại càng mạnh hơn, so với Si Tâm còn phải trên một bậc rồi.”

“Trước sau chỉ một thời gian uống cạn một chén trà, vậy mà thực lực hắn tiến triển nhanh như vậy”

“Không phải là do chúng ta chủ quan, mà thật sự đây là điều không thể tưởng tượng nổi.”

Si Tâm Thiên Tiên, Khô Mộc Thiên Tiên, Cảnh Ngư Thiên Tiên, nguyên một đám cảm thấy ghen tị vô cùng.

“Rõ ràng, lúc trước vẫn còn giao thủ , thế mà sau khi Kỷ Ninh thả hơn chín trăm tên Thần Ma ra, thực lực của hắn lại tiến triển quá nhanh. Cấp bậc càng lên cao lẽ ra càng phải khó khăn, tiến triển chậm chạp, nhưng sau khi Kỷ Ninh bị đánh lén xong, thực lực đột nhiên lại tăng vọt đến không ngờ, hầu như cứ mỗi một cái chớp mắt hắn lại tiến triển thêm một bậc”.

“Thật đáng chết” Tên một sừng khoác áo bào vàng nghiến răng nghiến lợi thốt lên. Đã tu luyện đến cảnh giới Thiên Tiên này, ai ai cũng đều rất cẩn thận, nếu đánh không lại cũng bỏ trốn được, thế nhưng lần này bọn chúng quá chủ quan. Nguyên do là trước khi giao thủ bọn chúng đã biết rõ thực lực của Kỷ Ninh, vì vậy bọn chúng mới chủ quan dẫn đến phải rơi rụng mất hai sinh mạng.

Đối mặt với hơn chín trăm Thần Ma, bọn chúng cố gắng liều mạng nên còn sống sót.

Đối mặt với Kỷ Ninh, lại mang sự chủ quan khinh thường nên bọn chúng hy sinh mất hai sinh mạng.

“Các người đã bị thương, việc đối phó với Kỷ Ninh giao cho ta, các người không cần phải nhúng tay vào”. Gã một sừng áo bào vàng truyền âm bảo.

“Vâng, chủ nhân”

“Vâng, lão tổ”

Tất cả đều đáp lại.

Gã một sừng mặc áo bào vàng liếc nhìn Kỷ Ninh giận dữ thét lên: “Kỷ Ninh, ngươi đã giết hai Thiên Tiên của Thiếu Viêm tộc chúng ta, thù này không đội trời chung, ta nhất định phải giết chết ngươi.”

“Lúc trước ta nhổ trụ đồng ra, không phải ngươi đã thề thốt là nhất định sẽ giết chết ta, còn muốn tiêu diệt bộ tộc ta, giết sạch thân nhân ta sao? Những lời nói này ta đã nghe và luôn nhớ.

Ngươi cứ yên tâm, vừa rồi chỉ mới là hai tên Thiên Tiên thôi, ta sẽ giết sạch toàn bộ Thiếu Viêm tộc của ngươi, Tán Tiên Địa Tiên đều giết sạch. Những tu tiên giả phàm nhân còn lại, ta tin rằng sẽ có rất nhiều tộc khác đang sẵn sàng chờ để tiêu diệt”

Khi Thiếu Viêm Tộc đã bị sa cơ, thì chỉ cần những tộc có thù oán với Thiếu Viêm tộc sẽ không bỏ qua, như là bộ tộc Chuyên Thủy chẳng hạn.

Hoặc những nơi không có thù oán nhưng vì Thiếu Viêm tộc sở hữu đến ba quận còn to lớn hơn cả quận An Thiều, địa bàn tốt như thế thì bộ tộc nào mà chẳng thèm đỏ mắt? Một khi toàn bộ các Thiên Tiên bị tiêu diệt thì tu tiên giả phàm nhân của Thiếu Viêm Tộc cũng sẽ dễ dàng bị càn quét.

“Chỉ là ngươi thôi sao? Thiếu Viêm Sửu ta đã tung hoành bốn phương từ thời thượng cổ đến giờ cũng chưa bao giờ có ai dám nói sẽ diệt sát được ta.” Trong mắt gã một sừng áo bào vàng lóe lên hung quang. “Trước tiên hãy nếm thử một ít thủ đoạn nhỏ của ta”.

Ba con dị thú độc trùng cao hơn vạn trượng che khuất cả bầu trời, từ bốn phương tám hướng bay tới với khí thế ngập trời lao thẳng vào Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh ba đầu sáu tay đứng sừng sững giữa không trung .Một cánh tay mảnh mai, dài hẹp vươn lên cao, bàn tay màu vàng tạo thành kiếm chỉ, hình thành một thanh kiếm màu đen cao ngàn trượng… Kiếm ý đáng sợ đập vào mặt khiến ai cũng cảm thấy được trong kiếm ý kia ẩn chứa lực lượng đáng sợ, chỉ cần liếc mắt cũng cảm nhận được một kiếm này không có cách nào ngăn cản được.

“Phốc” Trên thân thể màu đen của độc xà xuất hiện một vết thương thật lớn, thế nhưng miệng vết thương nhanh chóng khép lại, trong chớp mắt liền hồi phục như thường.

“Phốc, phần bụng của Phi Dực tê giác mặc dù cứng cỏi vô cùng vẫn bị Kỷ Ninh đâm thủng, nhưng gót sắt của Phi Dực tê giác cũng đã đạp bay bàn tay của Kỷ Ninh ra, lỗ thủng trên bụng dần dần khôi phục lại.

Giáp xác độc trùng có lực phòng ngự càng mạnh mẽ, Kỷ Ninh miễn cưỡng lắm mới lưu lại được một vết thương.

“Mấy con độc trùng dị thú này thật ghê gớm” Qua một lần giao thủ Kỷ Ninh âm thầm giật mình. “Ba con độc trùng dị thú này vậy mà lợi hại dị thường”

Nếu luận về cảnh giới thì con độc trùng này kém xa hắn. Nhưng nó lại có thân thể mạnh mẽ cực kì phù hợp với lối đánh cận chiến.

Trên thân chúng nó, chỗ nào cũng vô cùng cứng cỏi, Da và lân giáp đều đạt tới cấp độ pháp bảo Thiên giai, cơ nhục cũng rất cứng cỏi, mỗi khi hắn xé rách được một tấc đều cảm thấy lực cản vô cùng lớn. Mà cho dù chúng nó bị thương thì các con dị thú độc trùng này cũng hồi phục rất nhanh. Hơn nữa lực lượng bọn chúng rất mạnh mẽ. Hắc sắc độc xà và Giáp xác độc trùng đều có lực lượng bằng phân nửa khi Kỷ Ninh thi triển Trích Tinh Thủ tầng thứ tư. Còn lực lượng Phi Dực tê giác lại tương đương với khi Kỷ Tinh thi triển ba đầu sáu tay.

“Khai” Người một sừng đang lạnh lùng đứng nhìn bỗng nhẹ giọng quát lên.

Lập tức, trên lưng của giáp xác độc trùng xuất hiện từng mảng lớn Thần Văn lập lòe, rồi nó nhanh chóng thu nhỏ thân hình lại, khi thân hình thu nhỏ còn khoảng ngàn trượng thì đã phân chia ra làm hai con giáp xác độc trùng, đến khi còn trăm trượng thì là bốn con, cuối cùng khi còn mười trượng thì đã xuất hiện tám con giáp xác độc trùng.

“Rống” Con Phi Dực tê giác cũng gầm lên giận dữ. Bốn cái cánh to lớn mạnh mẽ của nó vậy mà bắt đầu dung nhập vào cơ thể, liền đó ngay phần đầu trung tâm nhanh chóng sinh ra một cái sừng càng cực kì to lớn hơn. Từ đó, con tê giác bốn cánh liền trở thành độc giác tê.

“Ti ti” Hắc sắc độc xà đột nhiên quay đầu cắn vào phần đuôi của nó, lập tức toàn thân bừng lên Thần Văn, vảy rắn trên thân không ngừng biến hóa, trở nên càng dài càng nhỏ hơn, trên vảy rắn kim quang dần dần xuất hiện.

“Chết đi” Gã một sừng đã thi triển tuyệt kĩ sở trường của hắn.

Kỷ Ninh liền thi triển Cửu Thiên Yên Phong, lao thẳng tới con Phi Dực tê giác.

“Giết”

Kỷ Ninh tựa như một Thần Ma vụng về, sáu cánh tay cực lớn điên cuồng công kích cận chiến vào Phi Dực tê giác.

“Keng keng keng…” tám con giáp xác độc trùng lần lượt công kích vào Kỷ Ninh, nhưng Kỷ Ninh căn bản không xem ra gì, chỉ thấy trên người hắn phát ra tiếng keng keng không ngừng.

“Sạt sạt” Con độc xà hóa thành một vòng màu đen lao tới như muốn quấn quanh lên người Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh đưa hai tay ra, hai chưởng hóa thành hai đạo kiếm quang mang theo đạo lý huyền diệu. Con độc xà này làm sao có thể so sánh được với Kỷ Ninh, liền bị kiếm quang của Kỷ Ninh đánh văng ra xa.

“Hừ, tên tiểu tử này”. Gã một sừng ánh mắt hiện lên hàn quang lập lòe.

Con giáp xác độc trùng của gã bị Kỷ Ninh hoàn toàn khắc chế, do vậy gã hy vọng Kỷ Ninh chỉ một thoáng lơ là để con độc xà quấn được lên người Kỷ Ninh, một khi đã bị quấn lên, cho dù thực lực của Kỷ Ninh lợi hại thì cũng khó mà dãy dụa được. Nhưng mà Kỷ Ninh hoàn toàn không để cho con độc xà này tí cơ hội nào lại gần hắn.

“Giết”

“Chết cho ta”

Kỷ Ninh cùng độc giác tê liên tục công kích lẫn nhau. Hắn tính ra ít bị thương tổn đến lông tóc thế nhưng con độc giác tê bị xé ra từng mảng lớn huyết nhục. Kỷ Ninh gầm lên giận dữ, đôi bàn tay sắc bén như lưỡi kiếm của hắn đã xé đôi thân hình của độc giác tê rời ra.

“Làm sao đây, đến tột cùng phải làm sao bây giờ?” Trong lòng gã một sừng áo bào vàng bỗng sinh ra cảm giác bất lực cùng do dự.

“Lẽ nào phải để cho các phân thân khác đến nơi này?”

Thực ra hắn còn có những con độc trùng dị thú cường đại khác. Nếu như hắn có thể tập hợp đầy đủ số độc trùng dị thú thì hắn có thể lấy số lượng hoàn toàn áp đảo Kỷ Ninh.

“Không, ta không thể để cho các phân thân khác đồng thời xuất hiện ở đây, nếu có chuyện gì bất ngờ không phải ta cũng chết luôn sao”. Gã một sừng hiểu rõ rằng, con người gã âm độc nên kết oán với không ít người, như tên Thiên Thần của Chuyên Thủy tộc kia phi thường muốn chém chết hắn. Cũng có thể vì phần lớn phân thân của hắn đều được phân tán giấu kín, nên tên Thiên

Thần kia cũng có nhiều điều kiêng kị mà không dám chính thức gây chiến với Thiếu Viêm tộc.

Kỷ Ninh ỷ vào Bát Cửu Huyền Công, so với sự điên cuồng của ba con độc trùng dị thú thì hắn càng điên cuồng hơn, hắn cường bạo xé nát con Phi Dực tê giác, các mảnh huyết nhục của nó liền hợp lại thành một con Phi Dực tê giác chỉ nhỏ còn ngàn trượng hướng về phía gã một sừng áo bào vàng bay tới.

“Đứt ra cho ta” Sáu cánh tay của Kỷ Ninh điên cuồng tấn công Hắc sắc độc xà, hai cánh tay liên tục tạo ra các vết thương cho hắc sắc mãng xà, mặt khác bốn cánh tay còn lại mạnh mẽ dùng lực hướng hai bên mà kéo ra. “Xoẹt xoẹt…” Hắc sắc độc xà bị xé đứt ra, huyết dịch đen ngòm tanh tưởi bay lả tả.

Kỷ Ninh cuồng bạo dị thương, dưới sự liên hợp của con độc trùng dị thú vậy mà lại chiếm thượng phong.

“Làm sao bây giờ?”

“Lẽ nào Thiếu Viêm tộc ta không thể ngăn cản được tên Kỷ Ninh này”

“Tên Kỷ Ninh này thật đáng sợ”

Trong cấm chế trận pháp, một nhóm Tán Tiên Địa Tiên nhìn thấy cảnh này ai ai cũng cảm thấy sợ sệt bất an.

“Phù Phong, tất cả phàm nhân và tu tiên giả trong phạm vi trận pháp đều đã di chuyển hết rồi. Cho dù Kỷ Ninh có phá được trận pháp thì cũng đừng mong gia hại được tộc nhân ta”. Bọn Tán Tiên Địa Tiên này đều lấy Phù Phong Lão Ma cầm đầu, địa vị của lão ở Trần Ngọc sơn mạch này là tối cao.

Phù Phong Lão Ma gật đầu: “Đưa Càn Khôn Châu của các ngươi cho ta”

“Vâng” Đám Tán Tiên Địa Tiên đồng thời lấy ra Càn Khôn Châu của mình.

Càn Khôn Châu chính là một loại động thiên pháp bảo, chính là pháp bảo do Thiên Tiên trên con đường tu luyện cảm ngộ ra. Trong Càn Khôn Châu có mở ra một cái tiểu không gian. Kỳ thật, loại pháp bảo này rất nhiều loại, một số được dùng như túi không gian, dùng để chứa pháp bảo trong người. Trong Càn Khôn Châu này, không gian không phải là nhỏ, ước chừng hơn vạn dặm, thế nhưng trong phiến không gian này lại không thể gieo trồng, chăn nuôi… chỉ có thể ở trong đó mà sinh hoạt tạm thời. Nên dùng nó để di chuyển người thì vô cùng thích hợp.

Phù Phong Lão Ma thu lấy tất cả các Càn Khôn Châu này.

“Đáng chết” Xa xa, gã một sừng vô cùng phẫn nộ nhưng xem ra không biết phải làm sao với Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh trong cơn điên cuồng đang chém giết hắc sắc độc xà. Hắc sắc độc xà này mặc dù bị xé nát biến thành hai con tiểu xà nhưng khí tức cực kỳ suy yếu bị Kỷ Ninh điên cuồng đuổi giết.

Bỗng nhiên không gian xuất hiện chấn động, thì ra là Đại Na Di.

“A!” Kỷ Ninh quay người lại nhìn phía xa xa Phù Phong Lão Ma đột nhiên xuất hiện. “Lão Phù Phong Lão Ma này vẫn chưa chết?” Kỷ Ninh khẽ giật mình.

“Phù Phong, người điên rồi”

“Phù Phong, mau quay lại”

Huyền Cơ Thiên Tiên, Si Tâm Thiên Tiên đang thả thần thức ra xem xét cuộc chiến đã phát hiện ra Phù Phong Lão Ma đột nhiên xuất hiện liền truyền âm quát lên.

“Hắn giết đồ nhi của ta, lại hủy đi bản thể của ta, thù này không đội trời chung” Phù Phong Lão Ma vậy mà mạnh mẽ vung tay lên, liền xuất hiện chằng chịt hàng trăm điểm sao sáng, tức thời trên khoảng không xuất hiện một điểm thần quan Thái Âm tinh cực lớn, bay tới hướng Kỷ Ninh.

Thế nhưng Kỷ Ninh thần sắc lại lạnh lùng thốt: “Lão ma nhà ngươi thế mà còn có nguyên thần thứ hai, ta đã không tìm giết người vậy mà ngươi lại còn tìm đến nạp mạng”

Kỷ Ninh sao để Phù Phong Lão Ma trong mắt, hắn huy động tay, một cái bàn tay màu vàng cực lớn nghiền ép qua.

“Bành, bành, bành…” mấy trăm điểm sao sáng lập tức bị đập ngược bay trở về.

“Ba” Một thanh âm vang lên phảng phất như trứng gà bị vỡ vụn.

Số lượng sao nhiều như vậy, tốt xấu gì cũng đều là pháp bảo Tiên giai, làm sao chỉ một chưởng mà Kỷ Ninh đã đập nát bấy nhiêu pháp bảo Tiên giai được?

“A, không, không…” vô số tiếng kêu lên thảm thiết.

Trong một tòa không gian khác, có vô số tu tiên giả, phàm nhân tề tựu, đây đều là những tu tiên giả và phàm nhân bị di chuyển, trong lúc này, các phiến không gian đã bị sụp đỡ vỡ vụn.. tuy chỉ là một tòa tiểu không gian, nhưng dưới sự sụp đổ của không gian thì làm sao phàm nhân có thể ngăn cản, chỉ may ra có một tí tu tiên giả cường đại mới tránh được đại nạn này.

Chỉ thấy dưới bàn tay màu vàng của Kỷ Ninh liền xuất hiện một số người, đây là những tu tiên giả trong không gian bị sụp đổ thoát ra.. nhưng mà dưới uy năng mạnh mẽ của đòn đánh lên Tinh

Thần Sa của Kỷ Ninh, những tên tu tiên giả vừa thoát ra này đã lập tức bị nghiền nát thành tro bụi.

Những ánh mắt vô cùng tuyệt vọng, tuyệt vọng cùng cực… trong chớp mắt đều bao phủ lên người Kỷ Ninh,

Oán khí vô tận.

Hận khí…..

“Không, ta không muốn chết”

“Trời ơi!”

“A, a…..”

…….

Vô số âm thanh trực tiếp vang lên trong đầu Kỷ Ninh.

“Ha ha ha” Xa xa Phù Phong Lão Ma cười lên điên cuồng: “Giết chết mười tỷ phàm nhân, đây là tội nghiệt rất lớn a”

“Oanh, oanh”

Trong nháy mắt bầu trời trở nên đỏ rực lên, màu đỏ này khiến người ta khiếp sợ bàng hoàng. Một luồng hỏa diễm màu đỏ vô cùng nồng đậm khác bỗng nhiên xuất hiện trên hai người Kỷ Ninh và Phù Phong Lão Ma.

Là... là nghiệp hỏa trong truyền thuyết.

Hai luồng nghiệp hỏa màu đỏ này dung hòa lẫn nhau.

Nghiệp hỏa phủ xuống.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện