Chương 670
- Đi ra.
- Bắc Minh đi ra.
Khi Kỷ Ninh đi ra Tiên Phủ, lập tức có Thiên Thần phát hiện.
Mà Kỷ Ninh thì phất tay thu Tiên Phủ, lập tức đi về phía các Thiên Thần, đồng thời trực tiếp dùng thần lực truyền âm:
- Chư vị Thiên Thần, Bắc Minh có một chuyện nói cùng chư vị.
Lập tức đám người Tội Ác Thiên Thần, Phong Hầu Thiên Thần đều ra Tiên Phủ chạy đến, rất nhanh hơn hai trăm Thiên Thần đều có mặt.
- Chư vị Thiên Thần, lần này ta bế quan có chỗ cảm ngộ, tiến bộ không nhỏ.
Kỷ Ninh nói.
Lập tức hơn hai trăm tên Thiên Thần ở đây kích động, thậm chí có chút ít thì thào thấp giọng tự nói, đối với bọn họ mà nói, khát vọng đi ra ngoài thậm chí đã vượt qua sinh tử.
- Trấn Thủ giả thứ chín, ta có mười phần nắm chắc. Bất quá Trấn Thủ giả thứ mười kia... Ta cũng không dám nói.
Kỷ Ninh nói.
- Bất quá lần này ta xông Vạn Nhận lộ, nhất định sẽ xông Trấn Thủ giả thứ mười, hiện tại, chư vị có muốn theo ta cùng nhau đi hay không?
- Đương nhiên cùng nhau đi.
- Nguyện ý nguyện ý.
- Bắc Minh đạo hữu quả thật lợi hại, lúc này mới hơn một năm, thực lực liền tiến nhanh.
- Chúng ta nguyện ý.
Mỗi Thiên Thần đều kích động đáp.
Đối mặt với các Thiên Thần khác muốn đi, Kỷ Ninh không kỳ quái, dù sao những Thiên Thần kia đã sớm lựa chọn buông tha, thế nhưng Tội Ác Thiên Thần, Phong Hầu Thiên Thần vậy mà cũng mở miệng nói nguyện ý, Kỷ Ninh liền không nhịn được hỏi:
- Tội Ác, Phong Hầu, hai người các ngươi muốn cùng ta đi? Các ngươi dù sao cũng đã xông đến Thiên Tinh Đảo rồi, chỉ thiếu chút nữa là có thể đi ra.
- Một bước này, quá xa vời.
Phong Hầu Thiên Thần lắc đầu.
- Đúng vậy, hai ta đã sớm tuyệt vọng.
Tội Ác Thiên Thần cười nói.
- Ngay cả Húc Cửu, Đại Mộng, hai chúng ta cũng kém. Hơn nữa đã rất lâu không có tiến thêm... Dựa theo kinh nghiệm của chúng ta ở Thượng Cổ, thời gian dài như vậy cũng không có tiến thêm, nên là cực hạn của chúng ta rồi, không có cách nào khác lại tiến bộ. Lần này không đi ra ngoài với ngươi, sợ là chúng ta sẽ bị vây ở nơi này, vĩnh viễn không ra được.
Phong Hầu Thiên Thần cũng gật đầu:
- Bắc Minh ngươi cũng nói, hiện nay tiến vào Nguyệt Hạ Đàm càng ngày càng ít, nhưng xông đến Thiên Tinh Đảo càng ít. Lần này không đi ra ngoài với ngươi, chỉ sợ trăm triệu năm sau cũng khó có Thiên Thần mới đến Thiên Tinh Đảo.
Kỷ Ninh gật đầu, đã minh bạch ý tứ của hai người bọn họ:
- Tốt, đã như vậy, mọi người liền theo ta.
Kỷ Ninh không dám nói tuyệt đối nắm chắc, nhưng mà nhất định sẽ hết sức.
...
Hơn hai trăm tên Thiên Thần cũng không nghĩ đến cơ hội như vậy sẽ đột nhiên hàng lâm, trải qua mới đầu kích động bất an, rất nhanh đám Thiên Thần liền thu Tiên Phủ của mình, cả đám không hề phản kháng bị Kỷ Ninh thu vào.
Trên bầu trời.
Kỷ Ninh quan sát Thiên Tinh Đảo, lúc trước Thiên Tinh Đảo còn cực kỳ náo nhiệt, hôm nay đã hoàn toàn yên tĩnh, bởi vì các Thiên Thần đều cùng mình đi hết.
- Hôm nay Minh Nguyệt kiếm thuật của ta tiến thêm một tầng, đang cần đối thủ kiểm nghiệm.
Kỷ Ninh lập tức hóa thành lưu quang bay về phía xa xa, rất nhanh liền đi tới biên giới Thiên Tinh Đảo, theo mộc phù kiều tiến lên.
Dọc theo Vạn Nhận lộ một đường phi hành.
Bay đến chỗ lần trước thối lui, liền thấy được Trấn Thủ giả thứ chín khoanh chân ngồi kia.
- Ngươi đã đến rồi.
Thiếu niên kim y nhìn Kỷ Ninh, con mắt có ý cảnh tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh.
- Đợi ngươi thật lâu, hy vọng đừng làm cho ta thất vọng.
Nói xong thiếu niên kim y đứng lên, trong tay xuất hiện hai thanh Thần Kiếm, lạnh nhạt nói:
- Lần trước ngươi đã quan sát qua kiếm thuật, lần này, liền trực tiếp đánh đi.
Kỷ Ninh cũng rõ ràng, quan sát kiếm thuật chỉ có một lần cơ hội, tuy thất bại có thể nhiều lần xông Vạn Nhận lộ, nhưng không cách nào nhiều lần quan sát kiếm thuật.
- Tốt.
Hai tay Kỷ Ninh cũng xuất hiện hai thanh Thần Kiếm.
Hô.
Hô.
Hai người lập tức phóng tới đối phương, trong lúc nhất thời kiếm quang gào thét, kiếm pháp của thiếu niên kim y vô cùng mạnh mẽ, nhìn như ảm đạm tuyệt vọng vô tận, nhưng kiếm pháp lại càng thêm hung ác. Mà hai đạo kiếm quang trong tay Kỷ Ninh lại hóa thành hai cái hắc động, ngăn cản hết thảy công kích của thiếu niên kim y, thậm chí ngẫu nhiên còn phản kích một hai cái.
- Chỉ biết phòng thủ sao?
Thiếu niên kim y đang công kích, đồng thời còn quát tháo.
- Ngươi có thể đánh bại ta rồi hãy nói.
Kỷ Ninh cũng rất bình tĩnh.
Đối với hắn mà nói, Trấn Thủ giả thứ chín là địa phương hắn hấp thu kinh nghiệm, hắn muốn hảo hảo nhìn xem, mình tu luyện Ảm Nhiên kiếm thuật đại thành, cùng Trấn Thủ giả thứ chín này toàn lực thi triển Ảm Nhiên kiếm thuật có gì khác nhau.
Một trận chiến này trọn vẹn giằng co nửa canh giờ.
Trấn Thủ giả thứ chín dùng ra rất nhiều thủ đoạn, tất cả đều bị Kỷ Ninh quan sát học tập, cũng làm cho hắn phát hiện Ảm Nhiên kiếm thuật của mình có chút khuyết điểm. Dù sao mỗi người, tu luyện cùng một loại kiếm thuật, nhưng tu luyện ra cũng có khác nhau.
- Nên kết thúc.
Kiếm quang của Kỷ Ninh bỗng nhiên từ phòng thủ biến thành tiến công.
Rào rào xôn xao…
Kiếm quang gào thét, cực kỳ điên cuồng, phô thiên cái địa bao phủ mà đến. Sợ tới mức Trấn Thủ giả thứ chín vội thi triển ba đầu sáu tay, mà Kỷ Ninh đồng dạng thi triển ra ba đầu sáu tay, kiếm quang vô tận ở dưới ý cảnh Ảm Nhiên như mưa rơi, không hề có sơ hở, vẻn vẹn chỉ một cái hô hấp, Trấn Thủ giả thứ chín đã bị bổ bay ngược ra, ở trên mộc phù kiều lăn mấy vòng mới đứng lên.
- Ngươi thắng.
Trấn Thủ giả thứ chín cười nói.
- Bắc Minh, ngươi bây giờ rời đi ra ngoài chỉ còn lại có Trấn Thủ giả thứ mười cuối cùng, ngươi nên cẩn thận.
Nói xong liền hóa thành hư vô.
Kỷ Ninh cũng cười cười, toàn lực bộc phát làm cho đối phương miễn cưỡng kháng trụ một cái hô hấp, Kỷ Ninh đã rất hài lòng.
Vèo! Hóa thành lưu quang nhanh chóng tiến lên.
...
Trời bỗng nhiên tối sầm lại, vô số vũ khí sắc bén ở hai bên mộc phù kiều thì mơ hồ tản ra hào quang, nếu không có chút hào quang này, chỉ sợ Thiên Địa sẽ hoàn toàn đen kịt rồi.
- Thật cổ quái.
Kỷ Ninh thầm nghĩ.
Rất nhanh, xa xa liền xuất hiện một thiếu niên mặc áo đen, hắn khoanh chân ngồi đó, lúc Kỷ Ninh đến, hắn mở mắt nhìn về phía Kỷ Ninh.
Đó là cái con mắt gì.
Tĩnh mịch.
Dường như không có bất kỳ sinh cơ, làm cho lòng người phát lạnh tuyệt vọng.
- Xem kiếm thuật.
Thiếu niên mặc áo đen đạm mạc nói.