Quyển 1 - Chương 4: Cải Trang Ky Giáp(hết)
Gã lính áp giải tù binh bị mất tích khiến cho trụ sở Đế quốc ra lệnh truy tìm. Nhưng mà cái vụ truy tìm này cũng kết thúc rất nhanh. Đám binh lính Đế quốc dùng ánh mắt đầy hàm ý để nhìn vụ mất tích này, một gã lính áp giải hai nữ binh xinh đẹp không có khả năng phản kháng mà mất tích thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, mà dẫu sao hai nữ nhân này cũng chẳng liên quan gì tới họ, đó là con mồi của đám sĩ quan, thậm chí một số binh lính còn thấy hả hê.
Tuy chỉ là cái kiểu truy tìm cho có nhưng nó cũng làm cho mập mạp sợ đến phát run, hắn nín thở nằm sát vào vách hầm, ép lổ tai nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh. Đột nhiên có một tên lính Đế quốc tới gần bụi cây mà bọn họ đang ẩn náu bên dưới, nhưng cái bụi cây rậm rạp đầy gai nhọn này khiến hắn lập tức vứt ngay ý định tiến vào kiểm tra, hắn chỉ cẩn thận quan sát bụi cây nhưng không phát hiện ra dấu vết gì khả nghi, vì vậy liền xoay người rời đi.
Mập mạp thở phào nhẹ nhỏm, khi hắn đã bình tĩnh lại thì mới phát hiện có hai thân thể mềm mại đang dựa sát vào người mình, cánh tay trần của hắn tiếp xúc với da thịt hai nữ binh, cảm giác như có như không khiến một xử nam như mập mạp đầu óc như đang lơ lửng ở đâu đâu vậy.
"Này, chúng ta vẫn chưa biết ngươi tên là gì.” Nữ y tá nhẹ nhàng hỏi.
"Cái này... Ta là hạ sĩ Điền Hành Kiện, sư đoàn số 5 đại đội robot số 3 trung đội hậu cần tiểu đội 1.” Tiếng nói của mập mạp còn hơi chút run run, hậu quả của cảm giác tê dại trên hai tay vừa rồi.
"Ta tên là Mỹ Đóa.” Giộng nói của nữ y tá vẫn rất nhẹ nhàng:”Còn cô ấy là Nia.” Nữ phi công Nia đang ngủ, nghe thấy có người gọi tên mình thì mơ màng ừ một tiếng.
Ban đêm, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, khoả hằng tinh được coi là mặt trời của tinh hệ Newton đã biến mất dưới đường chân trời, tinh cầu không có ánh trăng tối đen như mực. Mập mạp mò tới một xác một chiếc robot, dùng tay cơ giới nhanh chóng tháo ra linh kiện cần thiết, quá trình luyện tập khắc khổ ở trại huấn luyện bảo dưỡng khí tài quân sự khiến cho hắn hiểu rất rõ về kết cấu của các loại robot, mấy cái việc tháo lắp chỉ là như bào đinh giải ngưu mà thôi.
Hai vị nữ binh được mập mạp phân phối đi đào một cái hầm dưới đất. Ngay dưới nơi ẩn thân, các nàng đào ra một cái hầm sâu 3 mét, dài 5 mét, rộng 5 mét, biến chỗ này thành nơi mập mạp lắp ráp công cụ giao thông.
Trong vòng hai ngày, Điền Hành Kiện giống như một con chuột béo không ngừng tha các món linh kiện về hang, hắn thậm chí còn tìm được một chút lương khô, tạm thời giải quyết vấn đề lương thực, đỡ cho hai cô gái phải ăn mấy thứ động vật không biết tên.
Mà hai nàng chuột cái kia làm việc cũng rất hiệu quả, hầm do hai nàng đào ra rất đẹp, đất đá đào lên cũng được xử lý rất tốt khiến cho mập mạp cảm thấy dưòng như hai nàng rất có thiên phú với chuyện này.
Sau khi dùng các miếng cách âm tháo ra từ robot làm thiết bị cách âm cho hầm, mập mạp bắt đầu chế tạo công cụ giao thông. Hắn sửa khoang lái của một chiếc robot Đế quốc hạng nhẹ thành một khoang lái có thể chứa được ba người, thay động cơ cỡ nhỏ của Đế quốc bằng động cơ mạnh hơn của “Vinh Dự 15”.
Cần nói rõ là ở thời đại này các loại động cơ đã khác rất nhiều động cơ khi con người mới bắt đâu tiến vào vũ trụ. Việc phát minh ra năng lượng nén thể rắn, ắcquy trữ lượng cao cùng với hợp kim siêu nhẹ khiến động cơ có sự thay đổi kinh người. Một động cơ cỡ lớn được chế tạo bằng hợp kim siêu nhẹ thì một người cũng mang đi được. Sức nặng của robot giờ chỉ còn tập trung ở lớp vỏ bên ngoài, bởi vì chẳng có ai thừa tiền đến mức dùng hợp kim siêu nhẹ đắt tiền để làm lớp vỏ giáp cho robot lục chiến cả. Ngoại trừ những thiết bị phản lực mà khoa học kỹ thuật vẫn chưa giải quyết được vấn đề thể tích và trọng lượng ra thì hầu hết các loại trang bị động lực đã được thu nhỏ lại, nhưng năng lượng mà chúng tạo ra thì lại lớn hơn trước mười lần.
Sau đó, Điền Hành Kiện đem các thiết bị chưa bị hư hỏng lắp vào trong buồng lái, hắn vẫn sử dụng hệ thống điều khiển của “Thánh Khải 22”, chỉ có điều máy vi tính đã bị hắn cho tháo bỏ, đổi thành điều khiển bằng tay. Mà haí chân cơ giới của robot Đế quốc được hắn đổi thành sáu chân cơ giới có thể tự động gấp mở, khi không cần thì thu về bụng robot.
Ống phóng tên lửa hai bên thân robot được hắn sửa thành hệ thống phụ trợ tăng tốc, đây là thay đổi mà Điền Hành Kiện đắc ý nhất, dù sao cũng chẳng có tên lửa để mà dùng, hơn nữa nhìn bên ngoài cũng không có thay đổi. Chỉ có điều nếu phải chiến đấu thì chỉ có nước đầu hàng thôi.
Lồng phòng ngự năng lượng là bộ phận khiến mập mạp tốn nhiều công sức nhất. Chiếc robot này đã bị bỏ đi toàn bộ năng lực tấn công, nếu còn không có cả lồng phòng ngự nữa thì thực sự là không chịu nổi một pháo. Nhưng mà việc lắp đặt lồng phòng ngự lại có những yêu cầu đặc biệt khiến cho mập mạp mất không ít đầu óc, cuối cùng mới miễn cưỡng lắp đựơc ở chỗ không ai để ý phía sau robot, trông như một cái đuôi thỏ, đây là đầu phát của lồng phòng ngự. Đã làm thì phải làm tới, mập mạp còn lắp thêm một đầu phát ở giữa hai chân của robot, lắp xong hắn còn giả khờ quay sang cười với Nia và Mỹ Đoá khiến hai nàng tức điên, chỉ muốn đập cho hắn một trận.
Cuối cùng thì một chiếc robot có bề ngoài giống như “Thánh Khải 22” của Đế quốc cũng hình thành, Nia và Mỹ Đoá hoàn toàn kinh ngạc trước màn biểu diễn của mập mạp. Những cải tạo vừa kỳ diệu lại vừa hợp lý, tốc độ thao tác nhanh như gió, trình độ thông thạo kết cấu của robot của hắn khiến cho hai nữ binh thực sự không dám tin mập mạp chỉ là một gã lính bảo dưỡng quân khí, hắn hoàn toàn có thể được coi là một vị chuyên gia robot. Trong tay hắn, việc cải tạo một chiếc robot dễ dàng như trẻ con chơi đồ chơi vậy. Hơn nữa, có thể phối hợp các thiệt bị và linh kiện của các loại robot khác nhau hoàn hảo như vậy thì kiến thức về robot phải đạt tới mức nào chứ! Gã mập mạp này quả thực là một thiên tài trong các thiên tài.
Mập mạp đương nhiên là một thiên tài, nhưng mà hắn không phải là cái loại thiên tài trong các thiên tài, chỉ có điều một nếu một thiên tài trong hai mươi lần chạy trốn từng dùng qua những linh kiện này lắp ráp thành vô số những thứ kì quái thì cũng khó có thể không trở thành thiên tài trong thiên tài.
Mập mạp đương nhiên là sẽ không nói cho hai nữ binh này biết cái thành tích chạy trốn này của mình, hắn cứ thế hưởng thụ cảm giác được người khác nhìn bằng ánh mắt ngạc nhiên và kính nể. Điều này khiến cho tâm lý thích hư vinh của hắn cực kỳ thoả mãn.
Vấn đề còn lại chính là năng lượng và cơ hội.
Lúc trước Đi ền H ành Ki ện đã chôn sẵn một khối năng lượng nén cỡ lớn ở trụ sở robot Liên bang cũ. Nơi hắn chọn để chôn là bên một gốc đại thụ to lớn, rễ nhô cả lên trên mặt đất. Bởi vì khu vực trụ sở này đã bị mập mạp phóng hoả đốt trụi nên chỉ còn lại tro bụi v à hài cốt nên trụ sở của đế quốc quân tự nhiên là sẽ tránh xa nơi này mà lựa chọn góc phía nam khu rừng, gần trụ sở pháo binh Liên bang cũ.
Ban đêm, Điền Hành Kiện lén lút đào khối năng lượng và pháo lên rồi để cho hai nữ binh đem khối năng lượng về hầm. Còn hắn thì quyết định sẽ đi tạo hỗn loạn trong doanh trại Đế quốc nhằm tạo điều kiện chạy trốn.
Hắn dùng một chiếc bánh xe kéo khẩu pháo đi, cẩn thận né tránh các đội tuần tra của quân đội Đế quốc, vượt qua một quãng đường khá dài. Cái kiểu cứ đi ba bước lại nằm bò xuống tranh né khiến hắn tốn cả nửa buổi tối mới tới được một dốc núi nhỏ ở phía tây nam trụ sở Đế quốc quân. Hắn cố định nòng pháo hướng thẳng vào những doanh trại tạm thời của Đế quốc rồi lấy một cái thiết bị điều khiển bắn pháo lắp vào, cuối cùng là đem những mảnh năng lượng vụn thu nhặt được bỏ vào hộp năng lượng của pháo.
Làm xong tất cả, mập mạp bỗng nhiên có một loại hưng phấn ác độc khó tả.
"Mặc dù ta ghét sát sanh, nhưng ta lại càng thích ăn thịt, mặc dù ông đây yêu thích hòa bình, nhưng tính mạng ông đây lại càng quý giá, các ngươi có chết thì ta mới sống.” Mập mạp đợi máy ghi chép chiến trường ghi lại hành động của mình xong mới quay trở về, cứ nghĩ đến khẩu pháo đang hướng vào doanh trại Đế quốc quân là tim hắn lại đập như điên:”Không biết có thể giết chết bao nhiêu binh lính Đế quốc đây, nếu có thể giết được một hai gã chỉ huy, ông đây chẳng phải sẽ được thăng chức sao?"
Khi hắn trở lại hầm thì cũng đã gần bốn giờ sáng, chỉ cách lúc trời sáng khoảng ba giờ. Mập mạp nghỉ ngơi một hồi liền quyết định lập tức hành động, nếu đợi thêm một lúc nữa, vạn nhất khẩu pháo đó bị người ta phát hiện thì hỏng bét hết.
Đem khối năng lượng nén bỏ vào khoang năng lượng, ba người chui vào khoang lái của robot, mặc dù hơi chật nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mập mạp điều khiển robot. Ngược lại có hai thân thể mềm mại nóng bỏng này ngồi sát bên cạnh làm cho hồn phách mập mạp như bay lên chín tầng mây.
Ấn nút điều khiển bắn pháo, mập mạp cũng đồng thời điều khiển robot chui từ dưới đất lên. Từ xa xa mơ hồ truyền đến tiếng pháo nổ trong trụ sở Đế quốc quân.
-------*-------
----------oOo----------