Quyển 1 - Chương 7: Kẻ Nào Đã Sát Hại Thân Nhân Của Chúng Ta (2)

Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều cùng hướng về khu vực giao giới của tinh vực Atlantis và tinh vực trung ương Leray...... Chỉ có đột phá được nơi này, tinh hệ Newton mới có thể một lần nữa trở lại về tay Liên bang.

Trùng động là cách duy nhất để con người có thể vượt qua khoảng cách về không gian và thời gian để chinh phục vũ trụ. Con người lợi dụng hiện tượng trùng động tự nhiên giữa các tinh vực để chế tạo điểm không gian khiêu dược, vượt qua khoảng cách hàng vạn năm ánh sáng chỉ trong một chớp mắt. Nhưng có một vấn đề, đó là khi chiến hạm vũ trụ đang tiến hành [Không Gian Khiêu Dược] thì không thể sử dụng lồng phòng ngự năng lượng. Chiến hạm mà không có lồng phòng ngự năng lượng thì chỉ cần ba khẩu chiến hạm chủ pháo cùng bắn là sẽ bị phá huỷ hoàn toàn.

Giao giới của Atlantis cùng Leray kỳ thật là hai khu vực không gian cách xa nhau mấy vạn năm ánh sáng, biên giới của hai khu vực này chính là cánh cửa trùng động vượt không gian.

Hiện giờ Đế quốc quân đang chốt giữ cửa vào tinh vực Atlantis, hạm đội vũ trụ của Đế quốc Gatralan cũng đóng quân ở chỗ này, vài hạm đội khác cũng chia ra bảo vệ khu vực không gian rộng lớn này. Bọn họ có thể trong thời gian ngắn nhất phát hiện bất cứ tàu vũ trụ nào không thuộc về Đế quốc xuất hiện rồi bao vây và tiêu diệt.

Còn ưu thế của Liên bang là —— không một ai có thể biết ở đâu v à lúc nào thì những chiến hạm báo thù sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt Đế quốc quân. Không một chiến hạm chủ pháo nào có thể nạp xong năng lượng trong hai phút, mà sau khi quá trình khiêu dược chấm dứt, chỉ cần ba phút là chiến hạm có thể mở được lồng phòng ngự năng lượng, bắt đầu chiến đấu.

Cho dù là như vậy, đối với Liên bang Leray mà nói, đây vẫn là một trận chiến đấu phải bắt đầu bằng hi sinh.

Vậy, ai sẽ đi đầu?

Ai sẽ trở thành mục tiêu tấn công của quân địch, ai sẽ dùng máu tươi của mình bảo vệ lối ra, chấp nhận hi sinh cho hạm đội phía sau.

Vấn đề đau đầu này lại khiến cho những chiến sĩ thuộc hạm đội địa phương tinh hệ Newton cười lạnh, đối với những người đưa ra vấn đề này họ chỉ khịt mũi khinh bỉ.

Bọn họ nói: "Là chúng ta đi! Chúng ta đã đánh mất một thứ, chúng ta sẽ đem nó trở về! "

Hai tháng trước, sau khi tổn thất hơn 50% chiến hạm, hạm đội đóng ở tinh hệ Newton vốn gần như hoàn toàn là binh sĩ bản địa ở hai tinh cầu Millok đã phải đau đớn lui về tinh vực trung ương Leray.

Bọn họ rất đau khổ.

Quê hương, gia đình, người thân của họ đang phải chịu đựng chiến tranh mà bọn họ lại phải chịu bó tay đứng nhìn.

Ở tinh vực trung ương Leray mỗi một ngày đối với họ đều là hành hạ và dày vò, sự đau đớn và khuất nhục đó khiến ai cũng phải nổi điên. Bọn họ không ngừng tập luyện, mỗi ngày chỉ ngủ có ba giờ.

Kỳ thật, ngay cả ba giờ cũng không có! Bọn họ mỗi ngày đều bị ác mộng đánh thức, hoặc là tỉnh lại trong nước mắt.... Cũng...không cách nào để ngủ...

Công nguyên mới tháng 3 năm 2060.

Liên bang Leray tập kết hạm đội chiếm hơn một nửa binh lực cả nước, bắt đầu cường công điểm khiêu dược.......

Sau khi bổ sung binh lực và chiến hạm, hạm đội địa phương tinh hệ Newton sĩ khí hừng hực lần lượt biến mất sau những mảng ánh sáng vặn vẹo.

Tổng thống Liên bang Hamilton lần thứ ba phát biểu trên TV với cả nước kể từ khi chiến tranh bùng nổ.

Ông ta đứng trước t ấm bia kỉ niệm độc lập, tự do và đoàn kết, trên màn hình TV sau lưng ông là những hình ảnh ở các tinh cầu đã rơi vào tay quân giặc được các phóng viên chiến trường liều chết chụp được, những hình ảnh này được đưa về thủ đô, biên tập thành bộ ảnh: ( Kẻ nào đã sát hại thân nhân của chúng ta )

Cả bộ ảnh ngoài hai màu đen trắng thì chỉ có một màu sắc duy nhất, màu đỏ của máu tươi. Tất cả màu đỏ trong bộ ảnh đều là màu gốc, thê thảm mà tuyệt đẹp.

Một tiếng nổ lớn vang lên giữa trung tâm thành phố, một tiếng khóc tê tâm liệt phế tiếng, một người cha ôm chặt đưa con trai đã chết, không ngừng hôn lên trán con trai, nước mắt ông ta cứ lăn dài trên khuôn mặt đứa con.

Những thảm kịch lại đang diễn ra ở nơi khác khiến người phóng viên phải rời đi. Vài giờ sau, khi người phóng viên quay lại nơi này thì người cha vẫn ở đó, vẫn đang ngơ ngác ôm xác con ngồi giữa đoàn người chạy trốn, khuôn mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm vào ống kính. Phóng viên di chuyển, ánh mắt ông ta cũng di chuyển theo, tựa như ống kính đang dắt dẫn ánh mắt ngây ngốc của ông ta. Rốt cuộc, người phóng viên từng bước lùi đi, ống kính càng lúc càng xa, khi hình ảnh đã trở nên rất nhỏ, mọi người vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt đó nhìn chằm chằm ống kính, đó là một ánh mắt tuyệt vọng trống rỗng.

..............

Một binh sĩ bị thương đang chảy máu mỉm cười mỉm cười với phóng viên, anh ta nói: "Chúng tôi không sợ hãi, chúng tôi sẽ còn chống cự. Nếu có thể được nhìn thấy... Mẹ, con yêu mẹ. " Ba phút sau, anh ta đã chết vì mất máu quá nhiều.

..............

Một đám chó đẻ! Đến đây đi." Một vị hạ sĩ đang bắn hét lên giận dữ, hắn cùng với tiểu đội của mình lần lượt đánh lùi những đợt tấn công của quân địch nhân. Phía sau lưng hắn là phi trường, địch nhân đích không hàng bộ binh đã tới gần, máy bay đang rất cần thời gian để cất cánh, bọn họ phải thủ vững tới cùng, tuyệt đối không thể lui lại. Ống kính vừa đảo qua các đồng đội của hạ sĩ, khi quay lại thì một viên đạn đã bắn xuyên qua đầu viên hạ sĩ, máu tươi bắn ra nhiễm đỏ cả ống kính.

........

Những hình ảnh thế này vẫn còn rất nhiều

......

Tất cả những ai xem qua bộ ảnh này đều khóc, tất cả đều vĩnh viễn nhớ kỹ hình ảnh này.

Tổng thống nói: "Chúng ta phải nhớ kỹ những hình ảnh này, mà những hình ảnh như vậy vẫn đang tiếp diễn ở Milok, chúng ta không được phép bỏ rơi bọn họ. "

Cuối cùng, tổng thống nói: "Nợ máu!... Phải trả bằng máu!"

-------*-------

----------oOo----------

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện