Quyển 6 - Chương 61: Ngươi nói thêm câu nữa

Dịch: godthai

Số 66 đại lộ Công Tước (Duke) thành Trung Tâm Mars, tòa nhà màu trắng mang thể kiến trúc Baroque ở góc ngã tư đường này, chính là trụ sở tổng bộ tông phái quan trọng nhất của Huyễn Ảnh Lưu, võ quán cách đấu robot Kỵ Sĩ Griffin.

Cổng lớn của võ quán cách đấu, là một cánh cửa đá hình vòm, phía trên khung cửa, có khắc phù điêu của sáu con Griffin mình sư tử đầu chim ưng. Ở trên đỉnh, lại là điêu khắc một chiếc robot có ngoại hình cực kỳ tương tự với Griffin. Điêu khắc đường cong hoa mỹ, tứ chi nặng nề trầm ổn cùng với lông mao giương ra mạnh mẽ, khi phối hợp với nhau lại càng thêm dữ dằn. Đây chính là tiêu chí sừng sững ở thế giới Tự Do Tự Do trăm năm qua của Kỵ Sĩ Griffin.

Mà lúc này, ngoài cửa đại điện hoa lệ, lại là một cảnh yên tĩnh và lạnh lẽo. Tấm bảng hiệu to lớn của võ quán cách đấu, đã ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lóe rực rỡ. Cánh cửa lớn màu đen nặng nề, cũng đang đóng chặt lại. Người đi đường qua lại vội vã, thỉnh thoảng, ở trong đám người sẽ nghe được một tiếng thở dài.

Kỵ Sĩ Griffin tuy rằng không nổi danh được như các lưu phái khác, kỹ xảo cũng đã thất truyền rất nhiều, thế nhưng, cái võ quán cách đấu thu phí đã thấp lại ôn hòa gần gũi này, chính là nơi bắt đầu mộng tưởng của rất nhiều thiếu niên bình dân trong cái thế giới Cảng Tự Do vốn đang chạy theo quyền lực tiền tài đồng thời đầy rẫy sự khinh nhờn đối với tín ngưỡng và đạo đức này.

Hiện tại, tòa kiến trúc thuộc về bình dân này, rốt cục đã đi tới cuối con đường. Tất cả mọi người đều biết, không lâu sau nữa, ở đây, sẽ trở thành phân quán của Thái Lưu. Mà lão Kỵ Sĩ Smith chính trực hiền hoà, sẽ mất đi tất cả những gì của ông ấy.

Lúc này trong đại sảnh của võ quán cách đấu, bầu không khí nặng nề mà áp lực.

Ánh mắt của lão Smith, đang chậm rãi di động. Mấy chục thành viên trung tâm của võ quán Kỵ Sĩ Griffin, đều đã tụ tập ở trước mặt ông ta.

Ba vị lão nhân một cao hai thấp đứng ở trước nhất, chính là ba vị trưởng lão của võ quán Kỵ Sĩ Griffin.

Bọn họ chính là cây trụ của Kỵ Sĩ Griffin, cũng là sư huynh đệ của mình. Cùng nhau lớn lên cùng nhau học nghệ, cũng cùng nhau khổ sở duy trì Huyễn Ảnh Lưu. Giống như mình, ba vị trưởng lão đã qua tuổi lục tuần này cũng đã hiện ra vẻ già nua. Hồi tưởng lại hàng chục năm trước, bọn họ, vậy mà đều là những thanh niên tuấn ngạn với thiên phú xuất chúng.

Vì Huyễn Ảnh Lưu, bọn họ đã bỏ ra nhiều lắm.

Phía sau các trưởng lão, tề tựu đủ ba mươi đệ tử trung tâm nhất của Kỵ Sĩ Griffin đang đứng. Đầu lĩnh, chính là con trai của mình, Cosmo.

Trên mặt những người trẻ tuổi kia, không có sự nặng trĩu và cô đơn. Mặc dù biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ vẫn ưỡn thẳng ngực, giống như bình thường, đứng một cách nghiêm trang.

Đây là tài sản quý giá nhất của Kỵ Sĩ Griffin. Những đệ tử trẻ tuổi đến từ tầng lớp bình dân này, vừa có thiên phú lại vừa có thể chịu khổ, trung thành mà lại dũng cảm. Nếu nhưng kỹ xảo kỹ xảo hạch tâm của Huyễn Ảnh Lưu vẫn còn, nếu như cho thêm bọn họ một chút thời gian, như vậy, bọn họ sẽ trở thành những người nổi bật trong tất cả cơ sĩ của các lưu phái.

Đáng tiếc hiện tại, đã không còn thời gian nữa rồi.

Một sự đau đớn đến thấu tim đang tập kích lão Smith. Ngay vừa rồi, Tuyệt Sát Lưu và Phá Sơn Lưu, đã đóng cửa lại với mình. Không chỉ như vậy, từ tình huống mà mình lý giải xem ra, rất nhiều lưu phái và thế lực, đều đã cùng Thái Lưu thông đồng làm bậy.

Đối với bọn họ mà nói, Huyễn Ảnh Lưu chính là đã sớm định trước phải triệt để xóa đi rồi. Đây không phải là một chuyện đáng lo ngại gì cho lắm.

Cảm giác như trời đất sụp đổ, chỉ là mình và các trưởng lão đệ tử ở trước mắt mà thôi.

Đây không thể không nói là một sự bi ai.

" Tình huống, tất cả mọi người đều đã biết." Thanh âm của lão Smith trầm trọng mà tiều tụy: "Sự tồn tại của Kỵ Sĩ Griffin ở Cảng Tự Do, đã đi tới hồi kết. Cảng Tự Do, đã không còn là Cảng Tự Do trước đây nữa rồi. Trong sự tranh đấu của các thế lực lớn, chúng ta đã bị thanh trừ, kỳ thực, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Trong đại sảnh một hồi rối loạn, ba vị trưởng lão chỉ liếc nhìn nhau rồi thở dài một tiếng, còn các đệ tử ở dưới, sớm đã trở nên tinh thần sục sôi.

" Cùng lắm thì chúng ta liều mạng với bọn chúng!"

"Đúng thế! Chúng ta sống là người của Huyễn Ảnh Lưu, chết là ma của Huyễn Ảnh Lưu. Ở Cảng Tự Do, chúng ta cũng có thể triệu tập được hơn một nghìn sư huynh đệ dám liều mạng. Đơn giản là làm một cái cá chết lưới rách!"

" Quán trưởng, các thầy hãy đi đi. Ở đây cứ giao cho bọn em là được rồi. Xem đám hỗn tạp Thái Lưu kia làm gì được chúng ta!"

Lão Smith khoát tay áo, chờ các đệ tử an tĩnh lại, mỉm cười nói: "Chuyện này, đã tới nước này, không cần phải hi sinh vô ích nữa. Sản nghiệp của võ quán robot chúng ta, sớm đã gán nợ ra ngoài rồi. Mấy năm nay khổ cực kinh doanh chống đỡ, cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm rồi. Cược với Thái Lưu, ta đã chiếm lợi hơn!"

"Mà hôm nay, cái lợi này ta còn muốn chiếm thêm một chút nữa." Trên khuôn mặt lão nhân, lộ ra một vẻ tươi cười giảo hoạt: "Từ giờ trở đi, các ngươi, đã không còn là đệ tử của Kỵ Sĩ Griffin nữa rồi."

Ầm một tiếng, toàn bộ phòng khách theo lời nói của lão Smith nhất thời như nổ tung.

"Vì sao?"

Đây là vẫn đề của tất cả mọi người, mà mỗi người kỳ thực đều đã biết đáp án.

"Giấy đuổi học, ta đã ký tên rồi. Bọn họ có thể lấy được..." Lão Smith đứng lên, ánh mắt từ ái đối diện với ánh mắt cực kỳ bi thương của Cosmo: "Bất quá chỉ là một cái mạng của ta mà thôi."

"Cha!" Mặc dù đã nắm thật chặt tay và cắn chặt môi, nước mắt, vẫn cứ tuôn ra trong viền mắt của Cosmo

"Lần này Thái Lưu tham gia thi đấu, chính là Thống Lĩnh robot cấp một Monroe. Cái người này, trong một đời đệ tử trẻ tuổi của Thái Lưu, chính là nhân vật đứng đầu. Nghe nói, tốc độ tay của hắn đã đột phá sáu mươi lăm nhịp (hơn Reinhardt 10s). Trong tất cả các cuộc thi đấu đại biểu cho Thái Lưu xuất chiến, chưa từng bại một lần."

Lão Smith vừa nói, liền đi tới trước mặt Cosmo, vỗ vỗ bờ vai của con trai, ngẩng đầu nhìn chúng đệ tử nói: " Bất quá, ta không sợ hắn! Với ta mà nói, thắng chính là lợi ích kinh doanh. Thua, ta cũng không thiệt cái gì. Chỉ cần các con có thể nâng lên được lá cờ của Huyễn Ảnh Lưu, làm cho cái lưu phái này tiếp tục tồn tại, cho đến khi chúng ta tìm được kỹ xảo hạch tâm, một lần nữa vùng dậy!"

"Cha!" Cosmo khàn giọng cầu xin nói: "Để con đi cho!"

"Không!" Lão Smith quay đầu, nhìn chằm chằm vào Cosmo nói: "Con còn có một nhiệm vụ quan trọng hợn nhiều! Dẫn bọn họ đi, đi tìm người kia. Đây mới là việc mà con cần làm! Mà không phải là để cho cha con dần dần chết già trong bi thương và tuyệt vọng."

Quay đầu, dời khỏi ánh mắt như tro tàn của Cosmo, lão Smith nói với chúng đệ tử: "Ta vì Huyễn Ảnh Lưu cống hiến cả đời, hiện tại, trọng trách này, ta giao cho các con rồi. Ta có thể chết ở trên sân thi đấu, chứ không phải là ở trên giường. Các con hẳn là nên cảm thấy vui vẻ cho ta!"

Lão Smith vừa dứt lời, cửa lớn bỗng nhiên bị đá mở tung ra, một đám người nghênh ngang xông vào trong đại sảnh của võ quán.

"Thái Lưu!" Tất cả các đệ tử trong cơn giận dữ, đều đã nắm chặt tay lại. Sự tức giận, đã không kìm được mà phát ra thành tiếng: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Cút ra khỏi đây mau!"

...

Không để ý tới ánh mắt như phun lửa của mấy chục đệ tử trong võ quán Kỵ Sĩ Griffin, Cooper đang đi ở trước nhất liền vỗ tay nói: "Thật náo nhiệt nha. Không nghĩ tới ta vừa đến, lại thấy được một cảnh tượng cha từ con hiếu thế này. Thật sự là cảm động đến tràn nước mắt."

Theo tiếng vỗ tay của Cooper, đám người đi theo phía sau hắn đều dùng sức mà vỗ tay phụ họa, vẻ mặt châm chọc.

" Cooper tiên sinh đại giá quang lâm...." Lão Smith ngăn lại các đệ tử đang cực kỳ kích động, mỉm cười nói: "Không biết có gì chỉ bảo."

" Chỉ bảo thì không dám." Cooper mỉm cười nói: "Dù sao thì qua vài ngày nữa, nơi đây liền thuộc về ta rồi. Ta ngày hôm nay chỉ là đi ngang qua, thuận tiện đến xem sản nghiệp của chính mình. Đây không tính là quá phận chứ?"

Đây không tính là quá phận, vậy thì cái gì mới tính là quá phận?

Con mắt của các đệ tử trong võ quán Kỵ Sĩ Griffin đều đỏ bừng.

" Không tệ, không tệ." Không thèm nhìn tất cả các đệ tử của Huyễn Ảnh Lưu ở đây, Cooper chắp tay sau lừng, dẫn theo sáu thủ hạ tinh hãn cùng bảy tám đệ tử Thái Lưu, hứng thú nhìn quanh đại sảnh: "Nhà cửa coi như tốt, chỉ là những cái phù điêu Griffin này thật đáng ghét, tí nữa gọi người đến đập mấy cái này đi."

"Đập con mẹ ngươi!" Dưới cơn thịnh nộ, Thomas đứng ở phía sau Cosmo đã muốn xông lên động thủ.

"Đứng lại!" Lão Smith tức giận quát một tiếng: "Không được vọng động!"

" Thế nào?" Cooper ở cách đó không xa tươi cười đầy mặt nhìn Thomas: "Muốn đánh ta sao?"

" Người tới chính là khách." Lão Smith ha ha cười nói: "Cooper tiên sinh tùy tiện nhìn."

Nói xong, lão Smith quay đầu, hạ giọng nói: "Cooper chính là định khiêu khích. Muốn xung đột với chúng ta. Các ngươi phải rời khỏi Cảng Tự Do, lúc này, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì. Một khi động thủ, hắn sẽ có đủ lí do để bắt các ngươi lưu lại tại đây! Đến lúc đó, ai cũng không có biện pháp nói hộ chúng ta."

" Lão bất tử." Cooper chậm rãi đi tới trước mặt nhóm người của Huyễn Ảnh Lưu, nhìn lão Smith nói: "Ngươi cũng thật giảo hoạt. Khiêu chiến với ta, trước tiên đều tìm hết đường lui rồi." Đang nói, bỗng nhiên quay đầu, một ngụm nước bọt nhổ trên mặt Thomas: "Ngươi không phải muốn đánh nhau với ta sao, đến đi."

Trong đại sảnh, đột nhiên im lặng.

Khuất nhục và phẫn nộ, đang thiêu đốt thần kinh của mỗi một thành viên võ quán Kỵ Sĩ Griffin. Lão Smith, Cosmo cùng với tất cả các trưởng lão và học viên, sắc mặt đều xanh xám cả lại.

Ai ai cũng đều biết, chỉ cần ngày hôm nay vừa động thủ, vậy thì Hội Liên Hợp Lưu Phái cùng với các thế lực lớn, sẽ lập tức hạn chế tất cả các thành viên của Kỵ Sĩ Griffin xuất cảnh. Cooper tới nơi này, chính là để khiêu khích, chính là muốn đem toàn bộ Huyễn Ảnh Lưu nhổ tận gốc. Động thủ, đó là hợp ý hắn.

Thế nhưng, không động thủ... Nhìn Thomas bị nhổ một ngụm nước bọt lên trên mặt, mọi người đều nghiến răng đến kèn kẹt... Cơn tức này làm sao có thể nuốt xuống dưới được?

Cooper cùng đám người Thái Lưu thần tình kiêu ngạo liên can, liếc xéo một cách ngạo nghễ. Bọn hắn đang đợi, đợi mấy chục đệ tử Huyễn Ảnh Lưu đang giận run người ở trước mặt này xông lên. Sáu gã tay chân tinh hãn, đã chuẩn bị tốt. Không có robot, trong mắt bọn hắn, những cơ sĩ này bất quá chỉ là một đống gạch ngói tượng đất.

" Xin hỏi..." Một thanh âm sợ hãi truyền đến: "Ở đây có thu học viên không ạ?"

Bầu không khí khẩn trương gần như muốn bùng nổ, phảng phất giống như bỗng nhiên bị mở ra một lỗ hổng, không khí liền thoát hết ra ngoài.

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một gã mập mạp vừa trắng vừa mềm vừa đi vào, cẩn thận dè dặt tiến về phía đây, cúi đầu khom lưng nói: "Ta muốn học robot, các người có thu học viên không?"

Khi thấy cái gã mập mạp này, Cosmo chỉ cảm thấy một dòng máu phun thẳng lên đỉnh đầu. Toàn thân, đều không kìm được mà run run. Cậu ta quay đầu nhìn Thomas, đã thấy Thomas vừa lau nước bọt xong cũng đang nhìn về phía mình. Trong lúc đối mắt, đều phát hiện ra ánh mắt của đối phương, hiện ra vẻ mừng rỡ như điên không thể nào tin tưởng.

"Học robot cái gì!" Nhìn thấy tình huống bị gã mập mạp này làm rối loạn, một gã tay chân đứng bên cạnh Cooper không khỏi chửi mắng: "Cút ra."

" Ngài là quán trưởng ở đây ạ?" Mập mạp khiếp sợ chớp con mắt.

" Mày quản tao là ai, bảo mày cút thì cứ cút nghe không?" Gã tay chân híp mắt một cái, ánh mắt liền trở nên ác liệt.

" Xin lỗi, vị tiên sinh này." Lão Smith nói: "Hắn không phải là người của võ quán robot chúng ta. Ta là quán trưởng ở đây. Bất quá, chúng ta hiện tại có một số việc, không tiện nhận học viên. Cậu có lẽ nên đi nơi khác tìm đi."

"Nha." Mập mạp bừng tỉnh đại ngộ, liếc mắt qua gã tay chân kia một chút, bĩu môi nói: "Giả bộ giỏi nhỉ, ta còn tưởng hắn là quán trưởng đi. Hóa ra ngay cả học viên cũng không phải... Còn giả cái bả!"

"Mày..." Vẫn cố gắng đuổi mập mạp đi, gã tay chân không nghĩ tới cho dù khuôn mặt của mình có bày ra dữ tợn đến thế nào, cái gã mập mạp ngu ngơ này vẫn không sợ, trái lại còn tỏ ra miệt thị mà nói nhỏ, trong lúc nhất thời tức đến hoa cả mắt.

" Ha ha!" Mắt thấy người của Thái Lưu không nói nên lời, các đệ tử của Kỵ Sĩ Griffin không khỏi cười vang.

"Ngươi không biết, Huyễn Ảnh Lưu đã sắp không còn tồn tại sao?" Một gã đệ tử Thái Lưu hung hăng nhìn chăm chằm vào mập mạp nói: "Đắc tội Thái Lưu của chúng ta, ta dám cam đoan, ở Cảng Tự Do không có lưu phái nào dám thu nhận ngươi!"

Gã đệ tử Thái Lưu này nói mặc dù có chút khoa trương, thế nhưng, lại không ai có thể phản bác. Lúc này, Thái Lưu chính là một tay che trời. Các lưu phái phổ thống, đích xác là không ai dám tiếp nhận học viên bị bọn hắn đuổi giết. Mà hai đại lưu phái xếp hạng trước Thái Lưu, thu nhận học viên, cũng sẽ không phải là một gã mạp mạp bình dân quần áo bình thường và không cả chui nổi vào trong khoang lái loại nhỏ như thế này.

"Nếu như ngươi thức thời mà nói..." Đệ tử Thái Lưu cười lạnh, biểu tình kiêu ngạo đắc ý: "Vậy thì mau cút!"

" Thái Lưu là cái gì vậy?” Mập mạp vẻ mặt ngu ngơ hoang mang hỏi.

Nụ cười lạnh, lập lức ngưng lại trên khuôn mặt của các đệ tử Thái Lưu. Ngay cả trên trán của Cooper, cũng không nhịn được mà gân xanh bạo nổi.

Mập mạp gãi gãi đầu nói: "Thứ cứt đái nào vậy, không biết ngươi là đang nói đến Thái Lưu hạ lưu gì cả, nhanh nào, đứng chậm trễ ta báo danh.”

Cứt đái!

Khuôn mặt của tất cả các đệ tử Thái Lưu đều xám đen lại rồi. Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất mà Thái Lưu gặp phải trong nhiều năm qua.

“ Ngươi nói thêm câu nữa!” Cooper đi tới trước mặt mập mạp, nghiến răng nghiến lợi nói.

“ Ngươi mẹ nó không có tự trọng à?” Mập mạp kinh ngạc nhìn Cooper: "Chửi các ngươi đều đã đến mấy lần rồi, muốn bị khinh thường thì cũng vừa phải thôi chứ?”

-------*-------

----------oOo----------

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện