Quyển 7 - Chương 52

Dịch: Kerry Chen

“Tít!” Kênh liên lạc vang lên một tiếng nhắc nhở, màn hình liên lạc đang bị gián đoạn đột nhiên lại sáng trở lại.

Lần này, người xuất hiện trên màn hình là một gã mập mạp.

“Thiếu tướng Điền Hành Kiện...” Trương Bằng Trình nhìn chăm chăm vào màn hình. Khuôn mặt vuông vức lúc sáng lúc tối trong ánh sáng lấp lóe của màn hình: ”Rất vui khi được gặp cậu! Tôi là tư lệnh tập đoàn hạm đội số 12 Trenock Trương Bằng Trình.”

“Quỷ mới vui khi thấy lão, làm hỏng hết chuyện của ông đây, quấy cái cục c*t ấy!” Mập mạp rủa thầm trong lòng, thế nhưng ngoài mặt thì vẫn rất nhiệt tình đưa tay lên chào: ”Chào ngài, thượng tướng Trương Bằng Trình”

”Vừa nhận được tin tình báo từ tàu điều tra của Phỉ Quân...” Sau khi chào lại, Trương Bằng Trình đã liền hỏi thẳng: “Có một hạm đội Sous cấp A đang tới gần khu vực chướng ngại Yên Hồ, chuyện này là thật sao?”

”Chuyện này sao có thể nói giỡn được chứ?” Mập mạp chất phác cười lên một tiếng, đưa tay gõ gõ mấy cái lên bàn phím trên đài điều khiển: ” Đây là bản ghi chép về hạm đội Sous mà một chiếc tàu điều tra khác của Phỉ Quân đã thu được, giờ tôi sẽ gửi qua, ngài tự mình xem đi”

Mở tập tin tình báo mà mập mạp vừa gửi qua, sau khi xem kỹ bức ảnh về hạm đội Sous mà tàu điều tra đã chụp được, cùng với các số liệu khác như vị trí tọa độ xuất hiện, số lượng chủng loại chiến hạm,... của hạm đội Sous, Trương Bằng Trình liền chau mày, ngẩng đầu lên hỏi: ” Điền thiếu tướng có ý kiến gì không?”

“Nhanh chóng rút lui.” Trên màn hình, mập mạp đang đứng thằng người, vẻ mặt nghiêm túc, thần thái điềm tĩnh, không gì không lộ ra khí độ vững vàng của một vị thiếu tướng:” Đây hiển nhiên là một âm mưu nhằm đối phó chúng ta của đế quốc Sous”

“Thế nhưng bọn hắn chỉ có một hạm đội...” Trương Bằng Trình nhìn vào ánh mắt kiên định của mập mạp: ”Cái tròng này hình như có chút hơi nhỏ thì phải? Huống chi, hiện tại chúng ta đã biết được động tĩnh của bọn hắn, nếu được chuẩn bị kỹ càng, ngược lại có thể xem đây là một cơ hội của chúng ta”

“Thưa ngài thượng tướng, tôi nghĩ rằng cần phải nhắc nhở ngài…” Mập mạp hơi ngước ngước cằm, ánh mắt sắc bén, hạ giọng nói: “Đây không phải là một trận chiến bất ngờ gặp phải. Nếu như mục tiêu của quân địch là hạm đội 1201 mà nói, như vậy, ở ngoài cái tinh hệ này… Ngài phải biết đây là quãng số 3”

“Ngoài tinh hệ, quãng số 3!”. Trương Bằng Trình rơi vào trầm mặc, chấp tay sau lưng đi lại mấy bước, lông mày ngày càng chau sát vào nhau.

“Với lại…” Mập mạp từ từ nói tiếp: “ Hạm đội 1201 của tướng quân đương nhiên là không có nguy hiểm gì, thế nhưng nếu quân đội của Sous bất chấp tất cả mà tấn công hạm đội Phỉ Dương, xin hỏi tướng quân dự định là thấy chết không cứu hay là cùng đồng quy vu tận?”

Lời nói của mập mạp nhất thời khiến cho chúng quan quân bên cạnh Trương Bằng Trình nhốn nháo hẳn lên, có kẻ nóng tính còn định đứng dậy mắng chửi.

Trường Bằng Trình khoát tay, kìm hãm lại sự kích động của cấp dưới. Ông ta lạnh lùng nhìn mập mạp, đột nhiên cười lên một tiếng.

Vị Điền thiếu tướng của Leray này nói rất đúng!

Hạm đội 1201 không sợ hạm đội Sous, không thể nói là hạm đội b15 cũng không sợ, nếu như quân Sous dùng toàn lực tập trung tấn công vào hạm đội b15 mà nói, vậy thì đây sẽ là trở thành cục diện dây dưa người chém ta giết không buông. Mà khi hạm đội B15 gặp phải một sự đả kích trí mạng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa Phỉ Dương và Trenock. Thế nhưng nếu thời gian kéo dài quá lâu, quân địch lập tức sẽ cho đóng trọng binh ở cái quãng số 3 vốn gần với tuyến đường bay Tự Do này, vây kín bốn phía, làm không tốt thì không chừng cả hạm đội 1201 cũng bị kéo vào!

Lời nói của gã mập mạp này tuy rằng có chút cay nghiệt, thế nhưng lại đúng trọng điểm. Đây mới là phong phạm của quân nhân, không cần ba hoa giả tạo. Cái tên này ngoại trừ hơi béo một chút ra, ngoài ra bất kể là khí chất hay phong thái thì đều rất hợp khẩu vị của mình.

Không hiểu sao, một quân nhân có khí chất pha chút nho nhã như vậy lại bị dính phải lời đồn hoang đường như vậy.

“Cám ơn!” Trương Bằng Trình chân thành nói.

“Đừng khách sáo!” Mập mạp cười cười, nhẹ nhàng như mây gió. Ở bên cạnh hắn, Phương Hương ở ngoài tầm ống kính màn hình đã ngây hết cả người, trợn mắt há mồm --- Đây mới là diện mạo thực sự của mập mạp?

Một vị thiếu tướng thanh niên nho nhã nghiêm túc, khí chất xuất chúng?

“Hủy bỏ kế hoạch ban đầu.” Trương Bằng Trình đã hạ xuống quyết tâm: “Lập tức liên hệ với hạm đội Phỉ Dương, kêu bọn họ rút lui!”

“Rõ!” Các tham mưu bên cạnh lớn tiếng nhận lệnh.

Hạm đội Trenock 1201 khổng lồ kéo dài hơn một trăm km bắt đầu chuyển hướng một cách chậm rãi.

Mười phút sau.

" Tướng quân!" Tham mưu phụ trách liên lạc với hạm đội Phỉ Dương đột nhiên ngẩng đầu lên: "Thiếu tướng Byron Salmon vừa gửi tin về, hạm đội b15 đã có hơn một nửa chiến hạm đã tiến vào hành lang quá độ k84-AiF7201, không có cách nào dừng lại. Nửa giờ sau, bọn họ sẽ đến khu vực chướng ngại Yên Hồ!"

" Cái gì?" Trương Bằng Trình chỉ cảm thấy đầu thoáng cái liền to lên. Cái hành lang quá độ mà viên tham mưu kia vừa nói chính là hành lang quá độ cuối cùng dẫn tới khu vực chướng ngại Yên Hồ. Lúc này hạm đội Phỉ Dương bất kể như thế nào thì cũng không nên xuất hiện ở đó chứ? Trương Bằng Trình lập tức vội nói: "Bọn họ sao lại nhanh như vậy?! Ta không phải là đã kêu bọn họ bay chậm lại một chút hay sao?!"

" Thiếu tướng Salmon không có giải thích. Ngài ấy nói, hi vọng chúng ta có thể thi hành kế hoạch đã định ra trước đó!" Tham mưu vội vã nói.

"Thi hành kế hoạch đã định ra trước đó?" Trương Bằng Trình vô cùng tức giận: "Lập tức chuyển kết nối liên lạc tới đài chỉ huy! Để cho chính miệng hắn ta nói với ta!"

Từ lúc thảo luận về hành động lần này với Carolina, để tránh cho các mệnh lệnh không thống nhất, Trương Bằng Trình đã cố ý hỏi Carolina về quyền chỉ huy của hạm đội Phỉ Dương.

Mà trong cuộc họp hội ý phối hợp trước cuộc chiến trước đó, khi trò chuyện với thiếu tướng Salmon chỉ huy hạm đội b15, ông ta còn đặc biệt cường điệu đến sự khác biệt về đường di chuyển cùng với thời gian đến điểm tập kích. Dọc đường tới đây, hạm đội 1201 cũng đã ba lần bảy lượt kiểm tra đối chiếu thời gian di chuyển trên hệ thống phối hợp chỉ huy, để tránh cho không đồng bộ về động tác chiến thuật.

Mấy lần đối chiếu trước, hạm đội Phỉ Dương vẫn còn đang duy trì khống chế tốc độ một cách nghiêm ngặt. Thế nào mà không qua được bao lâu, sao bọn họ lại đã tiến vào cái hành lang cuối cùng dẫn tới khu vực chướng ngại Yên Hồ rồi? Từ bản đồ hành trình mà xem, bọn họ đã nhanh hơn hạm đội 1201 đến cả nửa giờ! Nếu như đây là sự thực thì điều này đã chứng minh, mấy lần chỉ huy phối hợp trước bọn họ đã nói dối!

Rất nhanh trên màn hình liên lạc đã xuất hiện sĩ quan chỉ huy cảu hạm đội hỗn hợp b15 Drabia Phỉ Dương, thiếu tướng hải quân vũ trụ Phỉ Dương - Byron Salmon.

Đây là một vị sĩ quan trẻ tuổi. Con mắt dài nhỏ, mũi to và rất cao, dưới mũi có một vệt râu nhỏ. Chòm râu đã được cắt tỉa cẩn thận, vừa đủ để thu hút sự chú ý của mọi người, che lấp đi cái cằm lớn vừa dài vừa vểnh trông cực kỳ ngênh ngang của hắn.

Hắn đang mặc một bộ quân phục hải quân vũ trụ của Phỉ Dương màu trắng đỏ. Quân phục mới tinh phẳng phiu, quân hàm thiếu tướng thêu kim tuyến ở trên vai áo có vẻ vô cùng bắt mắt, viền tay áo còn đang in tên viết tắt của hắn. Mũ quân phục viền rộng với kí hiệu Griffin hai đầu của Phỉ Dương mà hắn đang đội được kéo thấp xuống gần mí mắt, khiến cho ánh mắt của hắn thoạt nhìn có chút sắc bén giống như chim ưng.

" Thiếu tướng Salmon!" Trương Bằng Trình mặc kệ cái tên này có ăn mặc đẹp ra sao, ánh mắt sắc bén như thế nào, liên lạc vừa được chuyển, ông ta đã hùng hổ mà gầm lên giận dữ: "Anh đang làm cái quái gì vậy? Vì sao hạm đội của anh lúc này lại tiến vào hành lang quá độ? Lẽ nào cái óc bã đậu đáng thương của anh không hiểu cái gì về cái gọi là phối hợp chỉ huy sao?"

" Trương tướng quân." Salmon tựa hồ hơi nhíu nhíu mày: "Sợ rằng là hệ thống Thiên Võng của hạm đội của chúng tôi đã xảy ra chút vấn đề...."

Hắn thản nhiên nhìn qua thời gian một chút rồi nói tiếp: "Có điều, bây giờ không phải là lúc để nói những lời này. Tôi không rõ vì sao ngài thượng tướng lại đột nhiên thay đổi kế hoạch tác chiến. Thế nhưng, sự thực về việc hạm đội Phỉ Dương của tôi tiến vào điểm Bước Nhảy đã không thể thay đổi được nữa. Tôi hi vọng ngài thượng tướng có thể tiếp tục chấp hành kế hoạch đã định ra."

"Không rõ?" Trương Bằng Trình giận quá hóa cười: "Anh xem không hiểu tin tình báo sao?!"

"Là cái tin mà đội ngũ Phỉ Quân kia cung cấp sao?" Salmon trấn định nhìn Trương Bằng Trình: "Bất luận là tôi hay là thiếu tướng Carolina thì đều không cho rằng cái tin tình báo kia có tư cách chỉ đạo chúng tôi rút lui. Vả lại bất kể là tình báo có chính xác, coi như là sự thực thì thứ mà chúng ta phải đối mặt cũng chỉ là một hạm đội Sous cấp A mà thôi. Nếu như động tác của chúng ta mau lẹ, chúng ta hoàn toàn có thể tập kích hạm đội vận tải xong rồi ung dung rút đi. Cho dù muốn đánh, chúng ta cũng chiếm ưu thế tuyệt đối. Nói thật, tôi thậm chí càng có khuynh hướng muốn nhân cơ hội này mà tiêu diệt cái hạm đội Sous này!"

" Carolina?" Trương Bằng Trình từ từ ngồi lên trên ghế: "Anh đã liên lạc qua với bà ấy?"

"Đúng thế, thưa ngài thượng tướng." Salmon nho nhã lễ độ nói: "Ngay khi vừa nhận được tin tình báo, tôi đã xin trưng cầu ý kiến của thiếu tướng Carolina. Thiếu tướng Carolina cho rằng, lúc này thay đổi kế hoạch tác chiến chính là một việc cẩu thả mà không sáng suốt. Cái đội quân có tên là Phỉ Quân kia, trên thực tế chỉ là một lực lượng vũ trang dân gian có lập trường bất minh ở Mars. Bất kể là tố chất quân sự hay là thành viên trang bị quân đội thì đều vô cùng kém cỏi. Thế nên tính chính xác trong tình báo của bọn hắn có thể nghĩ được."

" Như vậy..." Trương Bằng Trình tựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên hỏi: "Phân tích của vị Điền thiếu tướng Leray thì sao?"

"Tôi không cho rằng một kẻ thường ngày hay lại cãi mệnh lệnh lại là một quân nhân đủ tiêu chuẩn!" Salmon khinh miệt mà bĩu môi: "Phân tích của hắn bề ngoài thoạt nhìn thì khá có lý, thế nhưng, phần lớn đều là dựa trên cơ sở suy luận."

"Thưa ngài thượng tướng!" Salmon hiển nhiên không muốn nhiều lời về mập mạp, liền chuyển đầu đề, nhìn thẳng vào Trương Bằng Trình nói: "Thế cục hiện tại đã như tên lên dây không thể không bắn. Chiến hạm vận tải của Sous đã ở ngay trước mắt chúng ta rồi. Hạ được cái hạm đội này, chúng ta chính là có thể tranh thủ được càng nhiều thời gian chuẩn bị hơn cho chiến dịch ở tuyến đường bay, đồng thời cũng có thể duy trì được sự uy hiếp tới tinh vực Đông Nam và tuyến đường bay chính. Huống hồ chỉ có một hạm đội Sous cấp A tới, nếu như tình báo này là thật, trái lại đây lại là cơ hội của chúng ta. Chúng ta có thể xuất kỳ bất ý tiêu diệt bọn hắn chỉ trong một lần."

Thấy Trương Bằng Trình nghiến răng ngậm miệng không nói một lời nào, Salmon thành khẩn nói: "Hệ thống bị trục trặc, thế nên trách nhiệm không giữ đồng bộ chiến thuật với hạm đội 1201 tôi sẽ gánh chịu. Sau khi đánh trận này xong, tôi sẽ đưa ra lời giải thích với tướng quân ngài. Thế nhưng hiện tại, hạm đội của tôi đã tiến vào trạng thái Bước Nhảy. Nếu như tướng quân lúc này muốn thay đổi kế hoạch mà nói, như vậy chẳng khác nào đưa chúng tôi đến trước mặt quân Sous..."

Salmon ngậm lại miệng, không nói thêm gì nữa.

Trên thực tế cũng không cần phải nói thêm cái gì. Lợi ích, lý do, sự thành khẩn, sự uy hiếp... Chỉ cần Trương Bằng Trình không phải là tên điên, không muốn bị bộ chỉ huy liên quân Phỉ Minh đưa lên toà án quân sự, ông ta sẽ không có lý nào thấy chết mà không cứu!

Ông ta chính là sĩ quan chỉ huy của trận chiến này. Mặc kệ thế nào, ông ta đều phải gánh chịu trách nhiệm của một chỉ huy! Huống hồ, hạm đội Phỉ Dương cũng không phải tự chủ trương, tất cả đều là do "hệ thống phối hợp bị trục trặc"!

" Được rồi!" Trương Bằng Trình nhướn mày, cầm lấy bút điện tử, xuất ra một bản kế hoạch tác chiến từ trên màn hình máy tính chỉ huy, sau đó ký tên ở đoạn cuối, gửi cho tham mưu của bộ thực thi tác chiến rồi thản nhiên nói: "Nếu như bên quân đồng minh đã phạm phải sai lầm, như vậy, chúng tôi cũng sẽ cố hết sức để cứu viện. Chỉ có điều, có cứu được hay không, tôi cũng không dám khẳng định. Vẫn hi vọng thiếu tướng Salmon sẽ phát huy được tinh thần dũng mãnh ngoan cường của quân nhân Phỉ Dương. Chúng tôi sau bốn mươi phút nữa sẽ đến không vực {312774. 17203. 185998. 2}."

Liên lạc đã bị cắt đứt.

Trương Bằng Trình dùng sức một cái, bẻ bút điện tử thành hai đoạn!

Mà tại tàu chỉ huy của hạm đội b15 Phỉ Dương --- một chiếc tàu chiến đấu lớp {Unicorn} có tên là Black Tulip (hoa tulip đen), trong văn phòng của sĩ quan tổng chỉ huy, Salmon đang lau đi cái trán đã đầy mồ hôi lạnh, cầm lấy một cái chén ở bên cạnh rồi ném mạnh xuống đất.

"Cái con cáo già này!" Bộ ngực của Salmon đang nhấp nhô kịch liệt.

Trương Bằng Trình tuy rằng cuối cùng cũng vẫn đáp ứng thực thi kế hoạch ban đầu, thế nhưng trong cuộc liên lạc vừa rồi, lời nói ông ta đã tỏ rõ rằng, hạm đội Trenock bất quá chỉ là vì tình nghĩa quân đồng minh nên mới gắng sức cứu viện. Nếu như thế cục không đúng, bọn họ tuyệt đối sẽ không đưa mình vào hiểm cảnh. Mà khi lựa chọn rút lui, trách nhiệm cũng sẽ bị gạt sạch sẽ.

Chúng ta đã cứu rồi, là do các ngươi phạm vào sai lầm, chỉ thực sự là không cứu được mà thôi. Phải biết rằng, những đợt liên lạc này cũng đều được ghi lại! Chỉ cần mã khóa vẫn còn nguyên, như vậy, đem lên toà án quân sự đều có thể làm chứng cứ!

Salmon cắn răng, đổi màn hình liên lạc trên máy tính.

"Thế nào?" Carolina xuất hiện ở trên màn hình, hai hàng lông mày nhíu chặt.

" Bọn họ đã đáp ứng tiếp tục thi hành án theo kế hoạch ban đầu. Có điều..." Salmon đem đoạn đối thoại với Trương Bằng Trình lặp lại một lần.

Carolina rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chỉ mong tình huống không giống như lời Phỉ Quân đã nói. Nếu như thực sự như vậy, sau khi kết thúc Bước Nhảy, ngươi lập tức tới gần hạm đội Trenock, nghĩ cách thoát ly tiếp xúc với hạm đội Sous. Cánh quân Mars cần một hạm đội Phỉ Dương hoàn chỉnh!"

Nói xong một câu cuối cùng, vẻ mặt của Carolina lộ ra có chút quái dị.

Kết thúc liên lạc, Salmon chậm rãi ngồi xuống trên ghế, tỏ ra trầm mặc.

Hạm đội b15 không thực hiện đồng bộ chiến thuật với hạm đội 1201, tự nhiên không phải bởi vì hệ thống bị trục trặc, mà là bởi vì hắn hạ lệnh tăng tốc đi tới!

Salmon năm nay 38 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học thì gia nhập vào hải quân Phỉ Dương. 26 tuổi, bởi vì biểu hiện nổi trội ở các phương diện mà được gửi tới Học viện Hải quân Viễn chinh Phỉ Dương học tập. Sau khi tốt nghiệp, được chọn phái đến làm sĩ quan trung úy trên một chiếc tàu khu trục trong một căn cứ quân sự ở một tiểu quốc nào đó trong không vực Tây Bắc. Từng bước lên chức, trước khi chiến tranh bộc phát, hắn đã là chủ nhiệm bộ chiến đấu của hạm đội địa phương Drabia số 5.

Lần này, bởi vì đã từng làm việc cùng với Carolina, hai bên tương đối quen thuộc. Thế nên hắn đã được quân bộ ủy nhiệm, dẫn theo cái hạm đội cấp b điều ra từ hạm đội địa phương số 5 này đến Mars để xây dựng lực lượng vũ trụ cho cánh quân Mars, hỗ trợ cho Carolina.

Tiến vào tuyến đường bay chính chưa được bao lâu, hắn đã nhận được mệnh lệnh của Carolina, yêu cầu hắn hiệp đồng tác chiến với hạm đội 1201 Trenock, cùng tập kích vào một hạm đội vận tải Sous!

Sau khi biết được tình huống của cái hạm đội vận tải này, ý nghĩ đầu tiên sinh ra trong đầu Salmon chính là --- Chiến tích!

Cái hạm đội vận tải này, đơn giản chính là công trạng đưa lên đến tận cửa!

Với tố chất quân sự của hắn, đương nhiên là có thể đoán ra được sự mai phục trong đó. Thế nhưng, sau khi có hạm đội Trenock làm chỗ dựa, sự lo lắng này đã không còn quan trọng nữa rồi. Thứ quan trọng chính là, làm cách nào để đưa cái công trạng này lên đầu mình!

Chính là dựa theo cái suy nghĩ này, Salmon mới phạm phải sai lầm này.

Dọc đường biểu hiện giả dối thuận lợi đã khiến cho hắn tự ý quyết định gia tăng tốc độ tiến lên của hạm đội. Hắn muốn phát động tập kích vào hạm đội vận tải Sous trước quân Trenock. Điều mà hắn quan tâm chính là trên tin báo chiến trường sẽ viết như thế nào. Tới cùng là b15 dưới sự phối hợp của 1201 hay là 1201 dưới sự phối hợp của b15, sự khác nhau trong cách nói này, đối với tiền đồ của hắn thì đã có sự khác nhau rất lớn.

Có một thành ngữ kêu là 'tiên nhập vi chủ' (vào trước là chính), mà ở trong loại chiến đấu như thế này, hẳn là nên đổi thành 'tiên đáo vi chủ' (đến trước là chính)!

Loại khôn vặt này có rất nhiều người biết, hơn nữa, lại không có hiểm họa gì.

Thế nhưng, hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, ngay khi hạm đội của mình tiến vào trạng thái Bước Nhảy, vì cái tin tình báo chết tiệt của đám Phỉ Quân chết tiệt kia, Trương Bằng Trình vậy mà lại lập tức quyết định bỏ kế hoạch tác chiến, hạ lệnh rút lui.

Salmon lúc đó đã hoàn toàn mộng rồi. Hắn không thể tưởng tượng được khi hạm đội của mình một mình đối mặt với hạm đội cấp A Sous thì sẽ như thế nào, càng không thể tưởng tượng được nếu hạm đội trong tay mình gặp phải tổn thất thảm trọng mà nói, tương lai của mình sẽ ảm đạm đến mức nào.

Hắn chỉ biết là, tuyệt đối không thể để cho người Trenock rời đi! Cái kế hoạch này phải tiếp tục được thực hiện! Kia bất quá chỉ là một hạm đội Sous cấp A, mình vẫn còn cơ hội chiến thắng!

Salmon nới lỏng cổ áo quân phục của mình. Cái sai lầm thật lớn này đã khiến cho hắn không thở nổi. Càng khiến cho hắn không thở nổi hơn nữa, còn có cái ý nghĩ giữ trong lòng căn bản không thể nói ra kia!

Cái ý nghĩ này, không chỉ riêng mình, ngay cả Carolina cũng có!

" Lập tức áp sát vào hạm đội Trenock... Nghĩ cách rời khỏi chiến trường... Cần một hạm đội Phỉ Dương hoàn chỉnh."

Thanh âm của Carolina một lần nữa lại vang lên bên tai.

Salmon cười khổ một tiếng. Vị đồng liêu ngày trước này tựa hồ mãi mãi cũng không chịu nói ra một cách rõ ràng. Sự ám chỉ của bà ta cũng mãi mịt mờ như vậy.

Trong mắt của Carolina, lợi ích của Phỉ Dương vĩnh viễn cao hơn tất cả.

Bất kể là đạo nghĩa, chính nghĩa, quy tắc... Ở trong chiến tranh, bà ta chỉ đem mình trở thành một quân nhân Phỉ Dương thuần túy, tất cả lấy lợi ích của Phỉ Dương làm trung tâm. Bà ta giống như là một mụ điên, không từ thủ đoạn, liều mạng bảo vệ tất cả những gì của Phỉ Dương. Không ai hiểu rõ được, cái căn bệnh này của bà ta là đáng buồn hay là đáng kính.

Những người theo chủ nghĩa quốc gia hay dân tộc như vậy luôn luôn khác biệt với những kẻ ích kỷ như mình!

Salmon cảm thấy có chút hoang đường. Một người thì yêu nước mà vô tư, một người thì vì tư lợi, vậy mà khi sử dụng thủ đoạn thì lại đều giống nhau. Khác biệt, vậy mà lại là cảm giác đương nhiên như đạo trời đất của Carolina, không bị chút gánh vác tâm lý nào. Mà với một người như mình, lại là cảm giác xấu hổ mà kinh sợ.

Cái tròng này của Sous có thể không phải là sự thực.

Thế nhưng, nếu như là thật, ở thời khắc mấu chốt, ngoại trừ bán đứng ra... Còn có biện pháp khác nữa sao?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện