Chương 3083: Thăm dò Thanh U Cốc (1)

Bọn họ đi qua đoạn đường này, băng qua rất nhiều nhà máy, còn có mấy tòa nhà bị ố màu vàng nhạt, giống như là khu chung cư.

Thậm chí còn có trường tiểu học và trung học.

Diệp Tiểu Mộc và Liêu Chính nhìn đến trợn mắt há mồm.

Vương Quốc Huy giải thích, nơi này trước kia là nhà chế tạo vũ khí, công nhân rất nhiều, bởi vì địa phương vắng vẻ, để tiện cho công nhân sinh hoạt, cho nên mới xây rất nhiều công trình sinh hoạt, cũng có rất nhiều người mang người nhà đến đây, đương nhiên cần trường học.

Có thể suy ra, vào niên đại đó, con công nhân phúc lợi vẫn rất tốt.

Đang nói, bọn họ đi ngang qua một tòa kiến trúc kiểu dáng Châu Âu, tấm biển ngoài cửa cũ nát có viết: "Rạp chiếu phim Thanh U Cốc ".

Ặc, đến rạp chiếu phim cũng có.

Những kiến trúc này bây giờ đều bỏ hoang, khắp nơi đều bị thực vật chiếm lĩnh, dây leo thực vật bò đầy trên mặt tường, ngược lại rất có cảnh trí.

Liêu Chính hưng phấn dùng di động chụp ảnh.

"Nếu có thể khai phá thành khu du lịch, nhất định sẽ có rất nhiều người tới tham quan!"

Đối với loại thái độ vui sướng này, Vương Quốc Huy cười lạnh đáp lại.

Cuối cùng bọn họ đi vào hai tòa núi phía trước, núi rõ ràng đã bị khai thác qua, có dấu vết sửa sang, phía dưới cùng có hai cửa sắt to lớn khảm nạm trên vách đá.

"Nơi này chính là công sự dưới đất." Vương Quốc Huy giới thiệu, ba người đi qua.

Trên cửa sắt có một xích sắt rỉ sét, khóa cửa, Diệp Tiểu Mộc ghé vào khe cửa nhìn, có gió từ bên trong thổi ra, mang theo mùi vị dầu máy móc.

Liêu Chính mở đèn pin điện thoại di động, chiếu vô xem, là một hang động thật dài, không nhìn thấy điểm cuối.

Soạt. . .

Sâu trong hang động truyền đến một chuỗi âm thanh bọt nước lềnh bềnh. Ba người lập tức ngây ngẩn, nơi này có nước, còn có cá?

"Đi thôi, đi nơi khác nhìn xem."

Vương Quốc Huy đề nghị bọn họ thuận đường cái, đi phương hướng khác. Con đường này hai bên là nhà san sát, có nơi trên đàu cửa còn viết danh tự cửa hàng, có tiệm vải, có công ty lương thực, thậm chí còn có một số phòng bida.

Liêu Chính hưng phấn đi vào quan sát, phát hiện bàn Bida đều đã mòn cũ, còn có một số tiệm cơm cùng tiệm tạp hóa, Diệp Tiểu Mộc đi vào nhìn, lông mày dần dần nhíu lại.

"Thế nào?" Vương Quốc Huy nhìn cậu biểu lộ không đúng, hỏi.

"Cậu nhìn những cửa hàng này đi, rất nhiều thiết bị đều còn ở đây, có rèm che, đồ dùng hàng ngày đầy đủ hết, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"

Thấy hai người không hiểu, Diệp Tiểu Mộc nói bổ sung: "Bình thường mà nói, nếu như là dọn nhà, hẳn là sẽ dọn hết đồ đi, không lưu lại nhiều như vậy. Chúng tôi vừa đi tiệm cơm kia, bên trong tủ đựng đồ ăn còn có rất nhiều xương cốt, nhưng không ai lại đặt xương cốt ở trong đấy cả. Trước kia có thể là thịt, đặt ở bên trong hư thối đến mức chỉ còn lại xương cốt, các cậu nghĩ, nếu như muốn dọn nhà, vì sao phải bỏ thịt lại nhiều như vậy?"

Vương Quốc Huy chậm rãi gật đầu: "Cậu nói cũng đúng . . mấy bàn bida kia giá trị cũng không nhỏ, bỏ hết đúng là rất phi lý."

Liêu Chính nói: "Có phải là những vật này không dễ mang đi, cho nên vứt bỏ hết hay không. Dù sao đường núi cũng không dễ đi."

Diệp Tiểu Mộc liếc cậu một cái, nói: "Vậy sao hồi trước chuyển tới đây được?"

Liêu Chính á khẩu không trả lời được.

"Chỉ có một khả năng, bọn họ đi vô cùng vội vàng, tất cả những vật này đều không mang theo."

Vương Quốc Huy hít vào một hơi, nói: "Có thể như vậy, nhưng một hai nhà đi gấp bỏ gia sản còn có thể lý giải, nhiều nhà như vậy, chẳng lẽ đều có việc gấp phải đi nhanh, không thể quay về sao?"

Ba người nhìn lẫn nhau, đều đang tự hỏi một vấn đề: Ở đây rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, để toàn bộ người phải dọn đi, vội vàng đến nỗi gia sản cũng bỏ?

Đường xi măng thay đổi phương hướng, bọn họ đi qua mấy cái nhà máy, vài nhà mất cửa sổ, nhìn qua đen ngòm, Diệp Tiểu Mộc muốn vào, Liêu Chính lôi kéo không cho.

"Nơi này tựa như là trường học?"

Ven đường có một cái đại viện, bên trong có vài toà nhà lầu, còn có thao trường và sân bóng rổ.

Diệp Tiểu Mộc đề nghị đi vào.

Nơi đã từng là trường học, bây giờ thành hoang vườn, cỏ cây um tùm.

Những công trình dạy học cổ xưa còn lờ mờ lưu lại dấu vết lúc phồn vinh.

Cửa bên trong phòng học đều nát, ba người tiến vào một gian phòng, băng ghế bàn học vẫn còn đó, trên bàn học còn để rất nhiều sách giáo khoa, tất cả đều phủ một tầng bụi dày. Diệp Tiểu Mộc cầm lấy một quyển sách ngữ văn, nhìn trang bản quyền, viết năm xuất bản 82.

Năm 82. . . Thật là một niên đại xa xôi.

"Các cậu đến xem cái này đi!"

Vương Quốc Huy kêu bọn họ đi đến trước tấm bảng đen, trên mặt còn có một dòng chữ bằng phấn, mấy thập niên còn lờ mờ có thể thấy được: Ngày mai thầy Triệu làm việc.

"Điều này chứng tỏ bọn họ đột nhiên đi mà lại không có dấu hiệu báo trước. Thầy giáo còn muốn ngày mai làm việc kìa." Diệp Tiểu Mộc chỉ vào sách giáo khoa trên bàn: "Vài học sinh còn để sách giáo khoa tại phòng học, nhưng không đợi được ngày mai lên lớp, liền phát sinh đại sự, tất cả mọi người đều phải rời đi."

Phát hiện này khiến ba người càng thêm hiếu kỳ lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

"Uy, các cậu nhìn kìa!"

Liêu Chính kêu lên, chỉ vào ngoài cửa sổ.

Diệp Tiểu Mộc nhìn ra ngoài, sắc trời không từ biết lúc nào đã mờ mờ tối, từng tầng từng tầng khói trắng từ đằng xa chầm chậm bay tới.

"Khói từ đâu tới? Cháy rồi sao?" Liêu Chính kêu lên.

"Đây không phải là khói, là sương mù!" Vương Quốc Huy sắc mặt ngưng trọng: "Quả nhiên y chang ngày hôm đó!"

Diệp Tiểu Mộc cùng Liêu Chính đột nhiên khẩn trương.

Sương trắng tràn ngập, bốn phía rất nhanh liền chìm vào một mảnh trắng xóa.

"Chúng ta đi nhanh đi!" Vương Quốc Huy thúc giục, ba người chạy ra ngoài cửa, đúng lúc này, một trận âm thanh chuông điện ở bên ngoài hành lang vang lên.

Ba người nhìn lẫn nhau, đều bị dọa gần chết.

"Nơi này. . . Còn có điện?" Liêu Chính nơm nớp lo sợ hỏi.

Nhưng chuyện kinh khủng vẫn chưa hết, khi âm thanh chuông điện vừa dừng lại không lâu, trên lầu đột nhiên truyền đến một trận ma sát, giống như có người đang di động cái bàn, thanh âm liên tiếp, lẫn lộn, trong đó còn kèm theo tiếng bước chân.

Liêu Chính bị hù đến rơi đồ ăn vặt.

Ba người ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn lên trần nhà, nội tâm sợ hãi, đơn giản không cách nào diễn tả được.

"Chạy mau!"

Đơ nửa ngày, Vương Quốc Huy phá vỡ trầm mặc, thấp giọng hô một câu, sau đó co cẳng chạy.

Trên hành lang, âm thanh xê dịch bàn vẫn vang lên, ba người tê cả da đầu, chạy như điên về phía trước, mà từ cửa thang lầu, Diệp Tiểu Mộc ý tưởng đột phát, muốn đi lên tìm hiểu hư thực, thế nhưng hai người Liêu Chính cùng Vương Quốc Huy đã chạy không còn hình bóng, cũng chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ, đuổi theo.

Đuổi kịp hai người, cậu nhìn thấy hai người đứng ở cửa trường học, ngây ngốc nhìn về nơi nào đó phía trước.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện