Chương 180: Tạ Vũ Tình xảy ra chuyện!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thiếu Dương đang âm thầm đau đớn thì đột nhiên điện thoại di động vang lên, hắn cầm lên nhìn thì thấy Chu Tĩnh Như đang gọi đến, Chu Tĩnh Như nói: "Thiếu Dương ca, anh dậy chưa, em cho xe đến đón các anh?"

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: "Đón bọn anh, đi đâu?"

Chu Tĩnh Như ngạc nhiên trong chốc lát, có chút hờn dỗi nói: "Chẳng phải anh hẹn em đi bơi sao, em đã chuẩn bị đồ bơi rồi, anh đừng có giở quẻ chứ?"

"Bơi?". Diệp Thiếu Dương càng không hiểu nổi: "Anh hẹn em đi bơi hồi nào?"

Chu Tĩnh Như buồn bực nói: "Đêm qua Tiểu Mã gọi điện thoại cho em nói anh hẹn em đi bơi, không tiện nói chuyện cho nên nhờ cậu ấy gọi giúp, còn nói em rủ Vương Bình đi chung, càng đông càng vui..."

Đệt, thì ra là như vậy! Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt đã hiểu: Tiểu Mã muốn hẹn Vương Bình đi bơi nhưng lại sợ cô từ chối, vì vậy đã giở trò “bán cá” qua mình, lấy danh nghĩa của mình để gọi điện thoại hẹn Chu Tĩnh Như, tiện thể kêu Vương Bình đi chung luôn... Cái thằng này đúng là chẳng có điểm nào tốt, nghĩ gì không nghĩ, lại nghĩ ra một biện pháp hại người như thế.

Chu Tĩnh Như im lặng không nói lời nào, dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó, nói trong điện thoại: "Thiếu Dương ca, đừng nói là Tiểu Mã muốn hẹn hò Bình tỷ nên mới mượn danh nghĩa của anh nhé. Haizzz, thôi thì chúng ta cũng đi đi, xem như là thư giãn một chút, có được không?"

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương cũng không thể cự tuyệt nữa, bảo hôm nay không có chuyện gì làm, vì vậy đồng ý. Chu Tĩnh Như vui vẻ cảm ơn, bảo sẽ đưa xe đến đón hắn.

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương xoay người, nghiêng đầu, không nói gì hết, chỉ lẳng lặng quan sát Tiểu Mã.

Tiểu Mã lập tức khẩn trương, lúng túng nói: "Tiểu Diệp tử, cậu đừng hận tôi nhá, tôi không cố ý đâu, tôi biết sai rồi, kỳ thật... tôi cũng cho cậu cơ hội hẹn hò đó chứ. Tôi sợ cậu mất mặt, không dám chủ động theo đuổi..."

Diệp Thiếu Dương thở dài, nhàn nhạt nói rằng: "Còn dám ngụy biện, nếu cậu không giả bộ, tôi cũng không muốn đánh chết cậu!"

Tiểu Mã vừa nghe thấy thế liền hoảng hốt, đành phải nói thật, năn nỉ hắn: "Tiểu Diệp tử, gạo đã nấu thành cơm, cậu không thể hủy bỏ giữa chừng, cậu nhất định phải đi a!"

Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Mã: "Lần sau không được viện cớ như vậy nữa!"

Hai mươi phút sau, xe đã chạy tới, lái xe là một lão tài xế, dọc đường đi không nói câu nào, thế nhưng lái xe rất nhanh, không được nửa tiếng đã chạy đến làng du lịch, vừa xuống xe, cả hai liền nhìn thấy Chu Tĩnh Như và Vương Bình đứng chờ ở ven đường.

Tiểu Mã vừa thấy Vương Bình lập tức cười tươi như hoa, đi tới bên cạnh cô ân cần thăm hỏi.

Chu Tĩnh Như và Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười.

"Em sợ bọn anh không quen, vừa lúc ở đây cũng có hồ bơi, cho nên chúng ta cứ bơi ở đây là được!". Chu Tĩnh Như giải thích: "Em đã cho người quét dọn, thay nước hồ bơi sạch sẽ rồi!"

Dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đi mua hai cái quần bơi, sau đó đến phòng thay đồ nam để thay, vừa ra khỏi phòng thay đồ, cả hai liền nhìn thấy Chu Tĩnh Như và Vương Bình cũng thay xong áo tắm, đi ra từ phía phòng thay đồ nữ.

Vóc dáng hai người đều đẹp, có thể nói là hoàn mỹ, đáng tiếc chỉ có Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã ngắm.

"Bên này có phao bơi, phao tay, các anh muốn dùng loại nào?". Chu Tĩnh Như hỏi.

"Anh chưa bao giờ dùng mấy thứ đó hết!". Diệp Thiếu Dương nói xong mỉm cười, nhảy ùm xuống nước, sau đó bơi đến đầu hồ bên kia, quay đầu nhìn lại, ba người vẫn còn đang đứng trên bờ hồ há mồm trợn mắt nhìn mình.

“Sao vậy?". Diệp Thiếu Dương không hiểu nổi, tưởng đã xảy ra chuyện gì.

Ba người đều lắc đầu.

Chu Tĩnh Như cũng nhảy xuống chậm rãi bơi tới, kính nể nhìn Diệp Thiếu Dương: "Thiếu Dương ca, không ngờ anh bơi tốt như vậy!"

"Ờ, khi còn bé ở trên núi, không có gì chơi, vừa lúc trên núi có một hồ nước, cho nên trời nóng là anh đến bơi tại đó, sau này trở thành thú vui duy nhất!"

Tiểu Mã cũng ôm một cái phao, lúng túng nhảy xuống.

Vương Bình đứng ở đầu bên kia, xấu hổ nói rằng: "Tôi không biết bơi, mọi người dạy tôi đi!"

"Để tôi để tôi!". Tiểu Mã mạnh mẽ giơ tay ra, tạo thành một đòn đấm móc.

Diệp Thiếu Dương cau mày nói: "Cậu cũng đâu có biết bơi!"

"Chúng ta đều không biết bơi, cho nên chúng ta hãy luyện cùng nhau!”.

Chu Tĩnh Như bật cười: "Cho cậu ta một cơ hội. Hai chúng ta tránh đi thôi!"

Hai người Diệp Thiếu Dương vừa bơi vừa trò chuyện, thuận tiện nhìn Tiểu Mã và Vương Bình đạp phành phạch như vịt mắc cạn ở bên khu nước nông. Hai người bơi mệt mỏi xong thì lên bờ ngồi nghỉ, Chu Tĩnh Như gọi một người bán hàng đưa tới hai lon nước giải khát, Diệp Thiếu Dương vừa đưa tay ra nhận lấy, Chu Tĩnh Như đã kêu lên: "Trời ạ!".

Diệp Thiếu Dương nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy trên cánh tay của mình nổi lên một đường huyết tuyến kéo dài cho đến khuỷu tay, nhất thời hiểu ra, bởi vì màu sắc của nó rất tối cho nên lúc trước hắn không nhìn thấy.

"Cái này... từ bao giờ!?". Chu Tĩnh Như run giọng hỏi.

"Chắc vào hai ngày trước, không sao đâu, còn nhiều thời gian mà, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy cổ sư kia!"

Chu Tĩnh Như thở dài, nói: "Anh thật là lạc quan!"

Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô vừa cầm lên nhìn thì lập tức nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Lý Vĩ gọi tới, không biết có chuyện gì!"

"Em nghe đi!". Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, không nghĩ đến cú điện thoại này quan trọng đối với hắn như thế nào.

Chu Tĩnh Như bắt điện thoại, alo một tiếng, đầu bên kia nói vài tiếng, sắc mặt Chu Tĩnh Như lập tức trắng bệch, hốt hoảng hỏi: "Ông chắc chứ?"

Lại nghe một chút nữa, cúp một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, bị nước tràn vào, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng nhặt lên, đưa tới, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Chu Tĩnh Như ngây người mất mấy giây, đột nhiên nắm lấy tay của Diệp Thiếu Dương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, run giọng nói: "Thiếu Dương ca, em có chuyện muốn nói cho anh biết, anh phải... cố gắng chịu đựng!"

Trái tim Diệp Thiếu Dương chợt trầm xuống, nói: "Em nói đi!"

Chu Tĩnh Như hít sâu vài hơi, nói rằng: "Lý Vĩ thông báo đội tuần tra của công trường vừa phát hiện ra hai người nằm bất động trên mặt đất, gần ở miếu Thất bà bà, một người là Đàm Tiểu Tuệ, một người khác là... Tạ Vũ Tình, hai người đều... xảy ra chuyện!"

Diệp Thiếu Dương cảm thấy đầu nổ bùm một tiếng, ngây ngốc nhìn Chu Tĩnh Như, hỏi: "Xảy ra chuyện? Có ý gì?"

"Chính là...". Chu Tĩnh Như hít sâu một hơi, chật vật phun ra hai chữ: "Đã chết."

Chu Tĩnh Như thấy sắc mặt Diệp Thiếu Dương trắng đến không còn chút máu, phảng phất đến hơi thở cũng ngừng lại, cô biết Diệp Thiếu Dương có quan hệ thân thiết với Tạ Vũ Tình, vừa định khuyên giải an ủi vài câu, Diệp Thiếu Dương đã nắm lấy tay cô, hỏi: "Người đang ở đâu?"

"Còn đang ở cửa miếu, đã báo cảnh sát. Thiếu Dương ca..."

Diệp Thiếu Dương lập tức hất tay cô ra, đến quần áo giày dép cũng không để ý, nhanh chóng chạy ra khỏi hồ bơi. Mười mấy phút sau, hắn đã có mặt trước cửa miếu Thất bà bà, kế bên là một xe cảnh sát, hai cảnh sát đang bố trí dây cảnh giới.

Nghe tiếng bước chân, hai cảnh sát xoay người lại thì thấy Diệp Thiếu Dương đang đi chân trần, mặc quần bơi vội vã chạy vào. Cả hai kinh ngạc đến ngây ngốc, một người trong đó kịp phản ứng, lao đến ngăn cản, trách mắng: "Hiện trường án mạng, không được vào!"

Diệp Thiếu Dương thúc cùi chõ đáng văng hắn, xông vào, vừa lúc gặp hai cảnh sát khác đang khiêng cáng cứu thương đi ra, trên băng ca là một thi thể đắp vải trắng.

Diệp Thiếu Dương tiến đến giở tấm vải trắng, lập tức thấy được một khuôn mặt quen thuộc, có điều lúc này đã không còn chút sinh khí.

Không khí cũng lắng xuống…

Tạ Vũ Tình, đó là Tạ Vũ Tình!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện