Chương 47: Quỷ Oa Quốc
*Quỷ Oa Quốc: người Oa, người lùn, ý chỉ người Nhật Bản lùn, theo cách gọi của người Trung Quốc thời xưa.
Phật khóc! Phật vô thất tình lục dục, chỉ vì ngày tận thế, thương xót chúng nhân nên mới khóc. Một Phật âm từ trong miệng tượng Phật truyền đến, vừa xa vừa gần, phảng phất như vô số hồi âm vang vọng bên tai Diệp Thiếu Dương:
"Bên trong quỷ lâu này, lệ quỷ vô hạn, khó có thể siêu độ, lão nạp đã tự thiêu thân, hóa thành Xá Lợi, dùng Kim Cang Phục Ma Ấn trấn áp, sau bảy mươi năm, Phật Ấn chắc chắn tiêu tán, bách quỷ xuất hiện, sinh linh đồ thán, người có thể vào ảo cảnh tàn niệm của ta, tất là cao nhân, mong hãy hoàn thành di chỉ của lão nạp, thanh trừ yêu ma...".
Thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, hình ảnh trước mắt cũng trở nên mơ hồ, mấy giây sau, Diệp Thiếu Dương mới tự mình thối lui ra khỏi ảo cảnh.
Diệp Thiếu Dương thở dài, thì ra tàn niệm của lão hòa thượng trước khi lâm chung lại tạo nên một ảo giác kỳ lạ như vậy, chỉ chờ có pháp sư tiến vào thì sẽ tự động truyền phát tàn âm.
Diệp Thiếu Dương chăm chú hồi tưởng lại nội dung tàn âm, có một đầu mối vô cùng then chốt: Phong ấn chỉ có thể tồn tại bảy mươi năm, đến lúc tan biến, bách quỷ sẽ xuất hiện, hình thành hạo kiếp.
Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ tới điều gì, chẳng lẽ A Lệ cho thời hạn một tháng sau, chính là ngày phong ấn sụp đổ? Nhất thời hắn cảm thấy áp lực vô cùng lớn, hít sâu một hơi, ngửa mặt nằm xuống mặt đất, ngũ tâm hướng lên trời, dùng phép luyện khí của Đạo gia vận hành chu thiên, khôi phục tinh lực vừa tiêu hao.
"Tên lừa đảo, sao rồi?". Tạ Vũ Tình đứng bên ngoài gõ gõ mặt kính.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, muốn đi ra ngoài, phía sau đột ngột truyền đến một thanh âm như bọt nước bắn tung tóe, vội vàng quay đầu lại, một tên quỷ hồn thấp bé, mặc quân trang Nhật Bản từ khe nứt chữ “Vạn” to bằng ngón tay chui ra, y như thần đèn trong truyện Aladin, thân thể vừa qua khe hở lập tức biến thành một người to lớn.
Quỷ Nhật Bản!
Sự xuất hiện của nó đã giúp Diệp Thiếu Dương xác nhận lời đồn: Quả thật năm đó đã có binh lính Nhật Bản tự sát, hình thành âm sào, mà bọn chúng lại là chủ nhân, hấp thu âm khí còn nhiều hơn quỷ hồn từ bên ngoài đến, cho nên tu luyện không tới trăm năm thì tu vi đã đạt được đẳng cấp oán linh, toàn thân toát ra lục quang xanh biếc. Mà kẻ này có vóc người ục ịch, quai hàm gồ ghề như một con cóc, phía dưới mũi lại có một nhúm râu nhỏ, hình dạng thập phần buồn cười, cầm một thanh đao Nhật Bản, hung độc tham lam nhìn Diệp Thiếu Dương.
Nếu đã đến đây, vậy thì phải đánh một trận!
"Này, ta vào được không?". Tạ Vũ Tình còn chưa nói hết đã xông vào một mạch, theo sau nàng là Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương muốn ngăn cản hai người nhưng đã chậm. Tạ Vũ Tình và Tiểu Mã vốn hiếu kỳ, muốn vào xem hắn đang làm gì thôi, ai ngờ vừa đến nơi đã nhìn thấy lệ quỷ, chỉ biết đứng tại chỗ ngơ ngác.
"Quỷ Nhật Bản?". Tiểu Mã hét toáng lên.
Diệp Thiếu Dương rút Đào Mộc Kiếm giằng co với lệ quỷ, phân phó hai người: "Mau chóng rút hương nến, một Nam một Bắc đứng vào trong góc, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được di chuyển!".
Hai người không phải lần đầu tiên gặp quỷ, rất nhanh phục hồi tinh thần, vội vàng nghe theo, rút một ngọn nến từ pháp đàn giơ lên đằng trước, một Nam một Bắc, đứng ở hai góc mặt gương.
Ngọn nến làm từ bột phấn của Thất Tinh Thảo có thể đuổi quỷ, ánh nến được khúc xạ qua hai mặt gương hình thành nên một phạm vi pháp lực kết giới, đủ để bảo vệ hai người.
"Tiểu Diệp tử, con quỷ này lấy đâu ra đao Nhật Bản?". Tiểu Mã đứng trong góc cũng không an phận, hiếu kỳ hỏi.
"Nó là vật bổn mạng. Quỷ Nhật Bản, vật bổn mạng đương nhiên phải là đao Nhật Bản."
"Không đúng a, quỷ Nhật Bản không phải cầm súng máy sao?".
"Sao cậu không nói nó cầm bom nguyên tử luôn đi!". Diệp Thiếu Dương liếc mắt, không muốn giải thích nguyên lý hình thành vật bổn mạng nữa! Vật bổn mạng chỉ có thể là vũ khí gần người, hơn nữa cấu tạo phải đơn giản, dễ điều khiển, quan trọng nhất là không được mạnh hơn tu vi.
Quỷ Nhật Bản này bị phong ấn gần khoảng trăm năm, cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh mặt trời, có khi việc đầu tiên nó nghĩ tới là trả thù xã hội, giết người lung tung, thế nhưng xui xẻo vừa thoát ra khỏi đã gặp phải pháp sư chặn đường, trong lòng vô cùng giận dữ, không nói hai lời, chỉ hét lớn, cầm đao chém thẳng về phía Diệp Thiếu Dương.
"Tiểu quỷ, đến đây đi, chết nhé chết nhé…!"
Diệp Thiếu Dương bắt nhiều loại quỷ, tuy nhiên đây vẫn là lần đầu tiên gặp quỷ Nhật Bản, trong lòng dâng lên một cảm giác phấn khởi giết quỷ cứu nước, tay chấm chu sa, viết lên Đào Mộc Kiếm một dòng Tru Tâm Chú, đón đầu đao Nhật Bản, một kiếm đâm tới.
Đào Mộc Kiếm rất ngắn, chỉ khoảng ba tấc, đao Nhật Bản lại dài gần một mét, nhìn qua căn bản không thể đấu nhau, thế nhưng ngay khi vừa va chạm, chú văn trên Đào Mộc Kiếm đột nhiên kích hoạt, kim quang bắn ra bốn phía, đâm thủng vô số lỗ trên người quỷ Nhật Bản.
Quỷ Nhật Bản quỳ rạp xuống đất rên rỉ, thân thể cấp tốc biến hóa, trang mục quân nhân nhanh chóng nát vụn, da thịt toàn thân bắt đầu thối rữa, lộ ra một đống *** trắng trắng hồng hồng, nhũn nhão như bùn hư thối, sau đó run rẩy giật giật liên hồi.
Nhìn kỹ, thì ra không phải là nó run, mà là vô số giòi bọ từ trong thân thể nó túa ra không dứt, không riêng gì giòi bọ, còn có rất nhiều côn trùng đen trắng, rận ăn xác, rết nhiều chân, mỗi con gặm một miếng thịt vụn bò ra ngoài, sau đó lại chui vào một bộ phận khác trong cơ thể.
Quỷ Nhật Bản cố gắng gượng dậy, bò về phía Diệp Thiếu Dương, khẽ cử động, cả đống thịt trên người rớt xuống, hai tròng mắt cũng rơi ra ngoài, một con rết to từ hốc mắt trái bò ra, rồi lại từ vành mắt phải chui vào, bên trong còn có tiếng kêu chít chít, lại thêm một con chuột nữa chạy ra từ hốc mắt.
"Oẹ...". Tạ Vũ Tình chưa từng thấy cảnh tượng nào ghê tởm như vậy, vội khom người ói.
"Mẹ kiếp, mắc ói quá đi!". Tiểu Mã che miệng kêu lên, cậu hay đi theo bên người Diệp Thiếu Dương, từng thấy qua không ít thủy thi thây khô dáng dấp kinh dị, thế nhưng tốt xấu gì cũng từng có chăn đệm, không đến nỗi phải nôn mửa, chỉ cảm thấy dạ dày lên men, hít sâu một hơi nói: "Tiểu Diệp tử, đây không phải là quỷ thôi sao, những con trùng, rận rết… này ở đâu ra?"
"Đây là chân thân của nó, là hình dạng ở thời điểm tử vong.". Diệp Thiếu Dương nhíu mày, trong ruột cũng cảm thấy không dễ chịu: "Ảo giác, các cậu không nên tin!”.
Tiểu Mã ồ lên một tiếng: "Không đúng, mỗi người sau khi chết đều phải thối rữa, thế nhưng tại sao chỉ có nó như vậy... Thật kinh tởm!".
Diệp Thiếu Dương tiến lên, một kiếm đâm vào mắt trái quỷ Nhật Bản. Quỷ Nhật Bản cả người run bắn lên như bị điện giật, nhất thời tất cả các sâu bọ trong cơ thể đều bò ra ngoài, chạy tán loạn trên thân thể, trùng trùng điệp điệp, tình cảnh đã không thể dùng từ “buồn nôn” để miêu tả, lần này, đến lượt Tiểu Mã cũng không nhịn nổi, lập tức gục đầu xuống đất ói: “Đệt mợ..."
Cũng may tình cảnh ghê tởm này không duy trì được bao lâu, quỷ Nhật Bản và vô số bò sát trên người đã bị Đào Mộc Kiếm đánh chết, rất nhanh hóa thành một bãi nước đen đặc, vô số tinh phách từ trong đó bay ra.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, trả lời Tiểu Mã: "Cậu không hiểu sao, quỷ sẽ hiện ra dáng dấp lúc chết. Thời điểm con quỷ này tử vong là lúc cả người nó đã hư thối, bị những con bò sát cắn đến chết."
"Cả người hư thối, bị bò sát cắn đến chết...". Tiểu Mã thì thào lặp lại, nói rằng: "Thật phi khoa học a!".
"Do nguyên nhân đặc thù nên thân thể dù đã chết nhưng linh trí bất diệt, thì phải đến lúc thân thể đạt cao độ hư thối, bị sâu ăn sạch nội tạng mới chính thức tử vong.". Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: "Sinh tiền chắc chắn nó đã bị nuôi thi hoặc bị Vu Sư thao túng, vì vậy mới hình thành nên hiện tượng này, bất quá đó đều là chuyện của quá khứ, không cần thiết phải nghiên cứu kỹ.".
Tiểu Mã nghĩ đến cảnh: Người còn sống, mắt mở trừng trừng nhìn thân thể của mình hư thối, bị sâu bò ra bò vào, lại chỉ biết bất lực... Cả người run rẩy một chút, lẩm bẩm nói: "Thật đáng sợ, đây đúng là kiểu chết tàn nhẫn nhất trên đời!".
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Cậu chưa thấy hết đâu!".
Tiểu Mã còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên con ngươi co rút lại, nhìn phía sau lưng Diệp Thiếu Dương, hét lên: "Tiểu Diệp tử, nhanh lên, lại có quỷ chui ra!"…