Chương 86: Tôi phải cứu cô
Dịch giả: Rjnpenho, Thành Đạt, Lê Lương Tất Thành.
Diệp Thiếu Dương không ngừng niệm Mao Sơn Diệt Hồn Quyết, vẩy máu của mình lên cơ thể của Tạ Vũ Tình, máu rất nhanh chảy khắp toàn thân, chỉ còn lại một đường tâm mạch là bị hồn phách Phùng Tâm Vũ gắt gao khống chế.
Phùng Tâm Vũ tử thủ tâm mạch không chút buông lỏng.
Dưới sức mạnh cường đại, cơ thể Tạ Vũ Tình bắt đầu tiến hành đấu tranh, Phùng Tâm Vũ tiêu hao tu vi, Diệp Thiếu Dương tiêu hao… máu Thiên sư.
Thân thể Diệp Thiếu Dương càng lúc càng lạnh dần, cảm giác ngất xỉu cũng càng ngày càng gia tăng, thế nhưng hắn vẫn kiên định đưa máu của mình cuồn cuộn chảy vào cơ thể Tạ Vũ Tình.
Sâu trong ý thức của hắn vang lên giọng nói tràn ngập oán hận và khiếp sợ của Phùng Tâm Vũ: "Vì muốn cứu nàng mà đến tính mạng ngươi cũng không cần?"
Diệp Thiếu Dương dùng ý thức hồi đáp: "Ta đã vào thì nhất định phải cứu được cô ấy, trừ phi ngươi giết chết ta, nếu không thì hãy đấu tới cùng, nói nhiều như vậy làm gì?”.
Hồn phách của Tạ Vũ Tình bị trói chặt trong một góc tâm thức, tuy rằng mất đi quyền khống chế bản thân nhưng nàng vẫn nhìn thấy, vẫn nghe thấy tất cả mọi thứ. Chứng kiến Diệp Thiếu Dương đang liều lĩnh xả thân vì mình, nàng cảm động không dứt, kêu khóc nói: "Thiếu Dương, ta biết ta sẽ chết, ngươi cứ mặc ta, hãy mau ra ngoài giúp ta báo thù..."
"Đừng nói nữa, tôi bảo cứu cô thì nhất định sẽ cứu cô!".
Dưới áp lực liên tục của máu Thiên sư, Phùng Tâm Vũ cuối cùng cũng không thủ được nữa, bất phục nói: "Diệp Thiếu Dương, sao ngươi không để cho nàng ta chết đi, ngươi thấy có đáng không? Hay là ngươi thích nàng?"
Diệp Thiếu Dương chỉ trả lời: "Không liên quan tới ngươi, ta không thích ngươi!".
Nói xong không để ý đến Tạ Vũ Tình đau khổ cầu xin, càng rưới nhiều máu hơn vào trong kinh mạch Tạ Vũ Tình, thiêu đốt tu vi Phùng Tâm Vũ. Rốt cuộc, Phùng Tâm Vũ cũng không chịu nổi hét to một tiếng, tâm mạch thất thủ, bị máu Thiên sư đánh trúng, ép chui ra. Diệp Thiếu Dương lập tức thi triển Tỏa Hồn Quyết kéo mạnh hồn phách của nàng, hút vào trong lòng bàn tay, nhanh chóng phong ấn.
Sau đó hắn vẽ một tờ Noãn tâm phù dán lên gáy Tạ Vũ Tình.
Hồn phách của Tạ Vũ Tình phục hồi như cũ, yếu ớt tỉnh lại, lẩm bẩm nói: "Lạnh quá..."
Diệp Thiếu Dương mất khá nhiều máu, cả người mềm nhũn, tuy nhiên vẫn cắn răng ôm chặt lấy nàng, cố gắng bế nàng ra ngoài. Tạ Vũ Tình vùi đầu vào lòng hắn, cảm nhận được lồng ngực mạnh mẽ của hắn bảo vệ, nghe tiếng tim đập thật mênh mang, dù thân thể lạnh giá nhưng vẫn cảm thấy thời khắc này thật ấm áp.
"Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương…". Nàng yếu ớt gọi: "Ta muốn chết…"
"Có tôi ở đây, cô không chết đâu!". Diệp Thiếu Dương cũng vô cùng thống khổ, nỗ lực cười hiền hòa với nàng, cố gắng nâng đôi chân cứng ngắc ôm nàng đi ra ngoài.
"Ngươi... Vì sao lại cứu ta?". Tạ Vũ Tình thì thào hỏi.
"Đừng hỏi vì sao, cô là bạn tôi, tôi không thể để cô chết!"
Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, thiền trượng đột nhiên vang hưởng, cảm thấy thân thể dần ấm lên, bát môn lại một lần nữa tuần hoàn, Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là hàn băng hay liệt hỏa thì cái gì cũng đều tốt.
Ý niệm trong đầu vừa sản sinh, xung quanh đột nhiên vang lên một tràng quỷ khóc ma hú, vô số quỷ ảnh màu xám đen xuất hiện ngập kín thông đạo.
Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình: Xui rồi, lần này tuần hoàn là Kinh môn Chủ Quỷ Sát, những con quỷ này đều là oan hồn nhiều năm trước chết ở đây, không được luân hồi, oán khí sâu đậm, bị Bát Môn Sinh Tử Đạo hấp dẫn đến Kinh môn, chúng nó được pháp lực trận pháp thúc đẩy, không bị trận pháp ảnh hưởng, trái lại còn tăng cường tu vi.
Mỗi một con đều dồn oán niệm và thù hận lên hai người, trong ý thức chỉ có một ý niệm tồn tại, đó là xé xác bọn họ.
Diệp Thiếu Dương một tay ôm Tạ Vũ Tình, một tay rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu vào thân kiếm, sau đó chém liên hồi vào lệ quỷ và oán linh, vô số lệ quỷ bị chém đến hồn phi phách tán, trong lúc nhất thời trận pháp vang lên tiếng khóc liên tục, tinh phách bay lượn.
Nhưng lệ quỷ vẫn còn rất nhiều, giết một nhóm lại có một nhóm khác đến ngay, Diệp Thiếu Dương không có cơ hội để thở dốc.
Tạ Vũ Tình nhìn một đám quỷ ảnh đen kịt trước mặt, có chút tuyệt vọng nói rằng: "Thiếu Dương, ngươi mau đi đi, một mình ngươi nhất định có thể thoát ra khỏi thông đạo, không cần lo cho ta..."
"Có tôi ở đây, không sao đâu!". Diệp Thiếu Dương tra Long Tuyền Kiếm vào vỏ, lấy từ bên hông ra mấy hạt đậu đồng, phóng vào bốn phía, lệ quỷ trúng đòn lập tức bốc hơi, phát sinh ra những tiếng kêu thảm thiết, sau đó xông về phía hắn.
Lão Quách bên ngoài nhìn thấy tình cảnh này, vô cùng khó hiểu: Đậu đồng không có tác dụng mạnh đối với lệ quỷ, Diệp Thiếu Dương cũng không tới mức nghèo, vì sao lại bỏ Long Tuyền Kiếm, sử dụng đậu đồng?
Lúc này, Diệp Thiếu Dương mới cao giọng kêu lên: "Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên thụ thần uy, Tát Đậu Thành Binh!".
Chỉ trong nháy mắt, tất cả đậu đồng như nghe được mệnh lệnh, Đùng…đùng…đùng ba tiếng nổ, mỗi một hạt như một trái bom làm nổ tung lũ lệ quỷ xung quanh, biến tất cả thành một luồng khói nhẹ.
Lão Quách trong lòng kinh hãi, Tát Đậu Thành Binh là thuật Mao Sơn vô cùng khó luyện, đến Thiên sư cũng không dễ dàng thi triển, huống chi Diệp Thiếu Dương vừa mới đấu pháp xong, pháp lực giảm sút, vậy mà vẫn sử dụng được chiêu này, thật là khiến y vô cùng bội phục.
Dưới thần uy của Tát Đậu Thành Binh, phía trước cuối cùng cũng mở ra một con đường, không đợi lệ quỷ phía sau tràn đến, Diệp Thiếu Dương đã rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lao về phía trước.
"Đừng ngây ra nữa, mau tới giúp hắn!". Nhuế Lãnh Ngọc cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, phi thân bay lên, Toái Hồn Trượng trong tay đảo qua đập nát mấy con lệ quỷ, lão Quách cũng cầm trong tay Đào Mộc Kiếm vọt tới, Tiểu Mã ở phía sau bắn súng hỗ trợ, chỉ để lại Tần Phong ứng phó lệ quỷ tại ba cửa Cát môn.
Nhuế Lãnh Ngọc ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hắn một tay ôm Tạ Vũ Tình, một tay chém giết lệ quỷ, cước bộ lảo đảo, cơ hồ muốn té ngã, thế nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một tia kiên nghị, một sự tự tin không thể nào phá hủy.
Nhìn ánh mắt như vậy, nàng đột nhiên lại muốn người đang nằm trong lòng Diệp Thiếu Dương, là mình.
Tạ Vũ Tình cảm nhận được hô hấp của hắn càng ngày càng gấp, động tác giết quỷ cũng chậm dần, biết hắn đã tiêu hao thể lực đến cực hạn, lại khuyên nhủ một lần nữa: "Thiếu Dương, ngươi thả ta xuống, đừng chết chung với nhau, ta... không muốn!"
"Tôi còn chưa ăn bánh bao thịt heo của cô, cô không thể chết!". Diệp Thiếu Dương cúi đầu thè lưỡi nhìn nàng.
Ý thức của Tạ Vũ Tình bắt đầu mờ mịt, trực giác mơ hồ cảm thấy mình sẽ phải chết, có mấy lời nếu như không nói sẽ không yên tâm, mới xốc lại tinh thần, chật vật nói: "Kỳ thực, ngươi là người tốt, cũng rất... tuấn tú."
"Cám ơn đã khích lệ!". Những lời này làm tinh thần Diệp Thiếu Dương chấn động, vứt bỏ mệt mỏi, tiếp tục giết quỷ.
Tạ Vũ Tình nuốt một ngụm khí, quyết định, nói: "Chúng ta quen biết không bao lâu, anh đã liều chết cứu em, em rất vui, thật ra em rất..."
"Cái gì?". Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn nàng, nàng đã hôn mê.
Diệp Thiếu Dương liều mạng giết quỷ, rốt cuộc mở ra một con đường máu, tụ họp với Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Ta cản bọn chúng, ngươi mau đi đi!”.
Diệp Thiếu Dương không khách khí phi thân chạy ra ngoài, Tiểu Mã vội vàng chào đón, tiếp nhận Tạ Vũ Tình từ trong tay hắn, cẩn thận đặt xuống đất, xoay người, mắt đỏ ngầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử, cậu có sao không?"
Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, chân mềm nhũn, ngã xuống đất, Tiểu Mã nhanh chóng đỡ lấy, cười với hắn, nói rằng: "Sau này ai mà nói với tôi Bắc Cực lạnh nhất, Xích Đạo nóng nhất, tôi sẽ tát vỡ mồm nó!”…