Chương 187: Những Người Trúng Cổ Độc
Nhóm người Trác Mộc Cường Ba tìm được Địch ô An Cát Mẫu, nói rõ ý định. Địch ô đại nhân gật đầu, dẫn họ ra khỏi cổng làng, đi về hướng họ đã tới lúc đầu. Dọc đường gặp dân làng, ai nấy đều mỉm cười chào hỏi, giờ dân làng Công Nhật Lạp đã không còn thù địch với họ nữa rồi. Nhưng Nhạc Dương lại phát hiện, có ba người bộ dạng trông như lão nông, lúc đi qua gặp họ, nét mặt hoàn toàn không lộ cảm xúc gì, không vồn vã cũng chẳng lạnh lùng, ánh mắt đượm vẻ cảnh giác. Có lẽ họ không biết hôm qua Mẫn Mẫn và giáo quan đã phân phát lương thực cứu trợ dân làng cũng nên, hoặc là không phát cho họ, dân làng đông như vậy, thế nào chẳng bị sót. Nhạc Dương cũng chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, chỉ thấy ba người ấy có hai người cụt một chân, một người cụt tay trái, nhìn cứ quái quái làm sao, lúc lướt người qua mới không nén được ngoảnh đầu lại nhìn thêm lần nữa, vừa khéo trông thấy người cụt hoàn toàn từ gối trái trở xuống đang chằm chằm nhìn mình, ánh mắt hung hãn lạ thường, Nhạc Dương vội quay đầu lại, trong lòng vẫn chưa hết sợ.
Vừa đi, Nhạc Dương vừa âm thầm ghi nhớ vị trí, nơi này ở sâu trong rừng, không xa chỗ Trương Lập gặp Mã Cát hôm qua lắm, đằng trước có một hang động trông rất kỳ lạ. Địch ô An Cát Mẫu nói: "Chính là chỗ này, bọn họ đều là những người trúng phải cổ độc trong chiến tranh. Thuật sử dụng cổ độc của vương quốc chúng tôi và vương quốc Yaca khác nhau, vì vậy chúng tôi cũng không có cách nào giải trừ được. Hôm qua tôi thấy các vị chữa trị cho dân làng, biết đâu lại giúp được điều gì đó. Mà tìm hiểu thêm một chút về cổ độc, biết đâu lại giúp được cho các vị ít nhiều."
"Nơi này bị cách ly hoàn toàn phải không?" Lữ Cánh Nam nhìn cảnh trí xung quanh, cất tiếng hỏi.
Địch ô đại nhân đáp: "Đúng thế, vì sợ bị truyền nhiễm, mà cũng tránh để dân làng sợ hãi, họ đều bị cách ly ở nơi này. Ngoài làm như vậy, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào tốt hơn nữa."
"Vậy họ ăn uống như thế nào?" Đường Mẫn hỏi.
Địch ô đại nhân mỉm cười đáp: "Mã Cát, mỗi ngày Mã Cát đều mang đồ ăn đến cho họ. Sự thực là, cũng chỉ có tôi và Mã Cát là sẵn lòng đến nơi này. Tất cả dân làng đều không dám đến gần Mã Cát quá, họ sợ bị truyền nhiễm. Kỳ thực, Mã Cát chắc là không bị nhiễm phải những thứ cổ độc đáng sợ ấy đâu, tôi biết chứ. Một đứa bé thiện lương như nó, làm sao lại bị truyền nhiễm cho được?"
Ở cửa hang, Địch ô lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Hy vọng các vị đừng phát ra những âm thanh quá kinh ngạc, dẫu sao thì những người ở trong đó, cũng hơi... đáng sợ!"
Sự thực là, không cần Địch ô An Cát Mẫu phải nhấn mạnh như thế, khi đứng ngoài cửa hang, họ đã cảm nhận được điều đó rồi. Một luồng hôi thối nồng nặc bên trong xộc ra, đó là mùi thịt thối rữa mưng mủ pha lẫn với mùi của chất bài tiết; trong hang rất tối tăm, chỉ có những tia sáng yếu ớt từ trên đỉnh rót xuống, không khí bên trong những trụ sáng ấy tưởng chừng như đã biến thành một dạng chất keo kết dính, đục ngầu lên; đủ thứ tiếng rên rỉ yếu ớt và đau đớn vẳng ra, nghe như những mũi dùi nhọn đâm vào tai.
Mới đi vào được nửa đường, Mẫn Mẫn đã phải chau mày, mùi không khí ở đây quả thực là rất kinh khủng. Không chỉ mình cô, cả nét mặt Nhạc Dương cũng không lấy gì làm dễ chịu cho lắm, mỗi người đều đang cố đè nén cảm giác buồn nôn mửa xuống. Lúc này, Địch ô đại nhân đã dừng lại, cất lời: "Bạc Ca, chúng tôi đến thăm cậu đây, cậu khỏe không?"
Bọn Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn quanh quất khắp bốn phía, nhưng không thấy người nào, xung quanh chỉ có vách đá xám xịt, Địch ô An Cát Mẫu đang nói chuyện với ai vậy? Chỉ có Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La là chú ý thấy, ở một góc tường, có hơi thở rất yếu ớt, đó cũng là nơi ánh mắt của Địch ô An Cát Mẫu dừng lại. Có điều, nhìn kỹ lại, thì đó cũng chỉ là một đống đá mà thôi.
"Địch ô đại nhân... hôm nay, Mã Cát không đến ạ?" Nơi góc tường vang lên tiếng hồi đáp yếu ớt, giọng nói rất già nua mệt mỏi. Nhưng bọn Trác Mộc Cường Ba trợn tròn hết cả mắt lên cũng vẫn chẳng thấy người nào hết!
Cho tới khi tảng đá cử động, vụn đá rơi xuống "lạo xạo", bọn họ mới phát hiện đó là một con người, ai nấy đều giật thót mình. Người này toàn thân mọc đầy một thứ vật chất trông như sỏi, cả phần đầu và mặt cũng bị thứ đó bao phủ, thân mình dựa vào vách đá, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện được. Bộ mặt đó, không thể nào gọi là dữ tợn được, phải nói là kinh khủng khiếp mới đúng!
"Mã Cát nói, đã tìm cho tôi một nơi rất tốt, bao giờ thì đưa tôi đi vậy?" Người đàn ông tên là Bạc Ca ấy vừa cất tiếng, vụn đá trên mặt liền rơi xuống lả tả. Anh ta khẽ nhúc nhích một chút, trên người cũng có từng mảng từng mảng sỏi lớn rơi xuống, lộ ra phần thịt màu đỏ tươi, có chỗ, lại còn lộ ra cả xương trắng hếu.
Địch ô An Cát Mẫu nói với Bạc Ca: "À, một hai hôm nữa đi, sức khỏe cậu vẫn còn trụ được, trong thời gian ngắn thì chắc không sao đâu. Chỗ ấy ta cũng xem qua rồi, được lắm, đích thân Mã Cát chọn đấy."
Khi nghe thấy Mã Cát đã đích thân chọn nơi đó, ánh mắt Bạc Ca thoáng lộ ra một tia hy vọng, khẽ mấp máy môi nói: "Đi được thì tốt, đi là tốt, khỏi phải liên lụy mọi người. Mã Cát vẫn khỏe chứ, sao hôm nay không đến?"
Địch ô An Cát Mẫu đáp: "Có bệnh nhân mới, Mã Cát phải chăm sóc cho người đó."
"Ồ." Trên gương mặt đáng sợ của Bạc Ca, không ngờ lại nở được một nụ cười ấm áp.
Địch ô An Cát Mẫu lấy một thùng nước, đổ từng gáo từng gáo lên người Bạc Ca, rồi nói: "Đây là Na Nhật Bạc Ca, từng là dũng sĩ của vương quốc Langbu chúng tôi, sau một lần hành thích thất bại, cậu ấy bị trúng phải Nham cổ, thân thể đang hóa thành nham thạch. Cả người cậu ấy sẽ dần dần biến thành một tảng đá, giờ đã đến thời kỳ cuối rồi, không thể đi đâu được nữa, giờ thì cả thức ăn cũng chẳng nuốt được, mỗi ngày đều phải dùng nước tưới ba đến bốn lần, bằng không thân thể sẽ cứng đơ, giống như các vị vừa trông thấy đó, nhúc nhích một chút là nứt toác ra."
Đường Mẫn lấy cái kẹp nhỏ gắp lên một miếng vụn đá rơi dưới đất, kinh ngạc thốt lên: "Đây là... đây là tầng chất sừng, bọc bên ngoài tổ chức xương. Thân thể anh ấy không phải đang biến thành đá, mà là biến thành xương! Đợi một chút, hình như em có biết chứng bệnh này, hình như ở đâu đó cũng có ca tương tự như thế thì phải."
Đội trưởng Hồ Dương liền nhắc nhở: "Tra tư liệu."
Trác Mộc Cường Ba quỳ một chân xuống, lấy máy tính xách tay ra, nhập vào các từ khóa "cốt hóa", "các cơ quan tổ chức trên cơ thể cốt hóa" để tìm kiếm. Không lâu sau, máy tính liền cho ra mấy kết quả, trong đó "chứng cốt hóa cơ bắp" khá phù hợp với tình trạng của người đang ở trước mặt họ lúc này.
Đường Mẫn nói: "Đúng rồi, chính là nó đấy, em nhớ những người đó được gọi là người san hô. Đây là một loại biến dị gene di truyền, cơ bắp và các tổ chức mềm trên cơ thể người, thậm chí cả các cơ quan nội tạng, mạch máu, đều dần dần hóa thành xương! Khi bệnh đến giai đoạn cuối, thân thể người bệnh không thể hoạt động gì được nữa, toàn bộ đều biến thành xương hết."
Trác Mộc Cường Ba gấp máy tính lại, những người khác cơ hồ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, có thể dùng phương pháp khoa học để biết đây là chứng bệnh gì, xem ra cổ độc và y học hiện đại cũng vẫn có liên quan đến nhau. Địch ô An Cát Mẫu thoáng thấy một tia hy vọng, vội hỏi: "Sao rồi? Có cách chữa trị không?"
Đường Mẫn lí nhí nói: "Chúng tôi biết đó là bệnh gì, nhưng cũng không có cách nào cứu chữa cho anh ấy được." Sự thực là, với kỹ thuật y học hiện nay, vẫn chưa có phương pháp nào thực sự hữu hiệu để chữa trị chứng bệnh này cả. Đường Mẫn thở phào, đồng thời cũng tăng thêm mấy phần sợ hãi, lẽ nào loại cổ độc này đã đạt đến mức có thể gây biến dị trong gene rồi hay sao? Đây là thuật phù thủy được phát minh bởi những con người từ một nghìn năm trước đó thật sao?
Địch ô An Cát Mẫu gật đầu: "Ừm, Bạc Ca cũng đã có chuẩn bị rồi, nơi này cũng chỉ có mình cậu ấy là "nham nhân" thôi, Mã Cát đã tìm cho cậu ấy một nơi sơn thanh thủy tú để yên nghỉ rồi."
Nhạc Dương buột miệng hỏi: "Không phải sẽ thiên táng sao?"
Sắc mặt Địch ô An Cát Mẫu trầm xuống, rồi lập tức mỉm cười nói: "Thiên táng, chỉ những người có phẩm đức cao quý mới được hưởng đãi ngộ đó thôi, không phải tùy tiện ai cũng được, hơn nữa, những người trúng cổ độc chỉ có thể dùng thổ táng hoặc hỏa táng thôi. Vì vậy, có thể tìm được một nơi thanh tĩnh vắng vẻ, cảnh sắc tươi đẹp, đã là tốt nhất cho họ rồi." Nói đoạn, ánh mắt dò hỏi lại hướng về phía pháp sư Á La và Trác Mộc Cường Ba, tựa như đang hỏi: "Lẽ nào cả chuyện này mà các vị cũng không biết ư?"
Sắp xếp cho Bạc Ca xong, họ lại tiếp tục đi vào trong. Không ai nói năng gì nữa, đặc biệt là Mẫn Mẫn, chẳng có chuyện gì khiến cô khó chịu hơn là nhìn thấy người bệnh nặng mà mình lại không thể giúp được gì cho họ. Người thứ hai ở cách đó cũng không xa lắm, nằm trên một chiếc giường bằng đá, những tiếng rên rỉ yếu ớt họ nghe thấy ban nãy chính là phát ra từ đây. Bước lại gần, họ mới phát hiện người trên giường là một bà già đầu tóc bạc phơ, trong lòng lại thầm thở phào một tiếng, ít nhất thì mặt mũi bà già này cũng không bị biến đổi gì, chỉ có phần từ cổ trở xuống là dường như bị làm sao đó, thân thể phình to hoàn toàn không hợp tỉ lệ với phần đầu. Trên người bà đắp tượng trưng một tấm chăn màu đen.
Bà già nằm trên giường đá không nhúc nhích được, miệng không ngừng phát ra những âm thanh khiến người ta nổi da gà: "Ôi cha... ôi cha..."
Địch ô An Cát Mẫu nói: "Bà Đan Châu là mẹ của Đôi Vượng, con trai bà ấy không hiểu sao bị trúng phải Vạn Xà Thực Tâm cổ trong chiến tranh. Đôi Vượng trở về thôn làng đã bị thương rất nặng, cổ độc chưa phát thì đã rời khỏi thế gian này. Mẹ già ôm xác con khóc suốt một ngày một đêm, tôi không biết loại cổ độc này lại truyền nhiễm, không ngờ bà Đan Châu cũng bị trúng phải Vạn Xà Thực Tâm cổ, giờ thì giống như có một vạn con rắn đang cắn xé thịt da bà ấy, gặm xương bà ấy vậy."
Dường như nghe thấy tiếng người nói chuyện, tiếng rên rỉ của bà Đan Châu nhỏ đi nhiều, bà gắng gượng cất giọng dịu dàng hỏi: "Mã Cát, Mã Cát đến phải không?" Trên gương mặt đau đớn ấy không ngờ lại nở ra một nụ cười rạng rỡ vô cùng.
Không hiểu vì sao, Lữ Cánh Nam nhìn thấy cảnh ấy, trái tim bỗng quặn thắt.
Địch ô An Cát Mẫu nói: "Bà Đan Châu, tôi đây, An Cát Mẫu, chúng tôi đến thăm bà."
Bà Đan Châu mở to đôi mắt đục ngầu, chăm chú quan sát đám người mới đến, nhìn thấy bóng Đường Mẫn lấp ló phía sau, liền tươi cười nói: "An Cát Mẫu à, ông gạt tôi, đó không phải là Mã Cát thì là ai chứ." Đến khi nhìn rõ đó không phải Mã Cát, bà Đan Châu lại gượng cười đau đớn, nói: "Xin lỗi, tôi nhìn nhầm người rồi."
Địch ô An Cát Mẫu nói: "Họ là Bạch Độ Mẫu được thượng thiên phái đến thăm bệnh cho bà đấy." Nói rồi, ông chuẩn bị nhấc tấm chăn trên người bà Đan Châu xuống, để bọn Trác Mộc Cường Ba nhìn rõ tổn thương do Vạn Xà Thực Tâm cổ gây ra với cơ thể. Nhưng, bà Đan Châu thấy có nhiều người, liền hoảng hốt kéo chặt đầu chăn bên kia, và lại bắt đầu rên rỉ "ôi cha... ôi cha..."
Đội trưởng Hồ Dương phát hiện ra điều gì đó, liền đề nghị: "Mấy người chúng ta sang bên kia xem đi." Nói rồi, anh quay sang bảo Địch ô An Cát Mẫu: "Chúng tôi không đi lung tung, cũng không đụng chạm gì đâu."
Đám đàn ông bọn Trác Mộc Cường Ba đều tránh đi hết, chỉ để lại Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam, Địch ô đại nhân lúc ấy mới cẩn thận nhấc tấm chăn phủ lên thân thể bà Đan Châu ra. "Á!" Đường Mẫn đã gắng hết sức để kiềm chế bản thân rồi mà vẫn không sao nén nổi, phải đưa hai tay lên bịt miệng phát ra một tiếng kêu khe khẽ.
Bên dưới tấm chăn, không thể gọi là một thân thể, mà chỉ có thể nói là một đống thịt, giống như phần sau của con kiến vậy, một phần thân lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng bình thường, có bảo đấy là một quả núi nhỏ cũng chẳng quá đáng. Nếu Trác Mộc Cường Ba có thể coi là lưng hùm eo gấu, vậy thì một cái bắp tay của bà Đan Châu này cũng to ngang với cả thân người gã rồi; vòng ngực của bà giống như đeo thêm một cái phao bơi làm bằng lốp ô tô, lớp da nhăn nheo phủ lên trên; phần thịt lồi ở bụng che xuống tận đầu gối, để lộ ra cặp đùi to như hai cái trống; bàn chân giống như quả bong bóng được thổi căng phồng, ít nhất cũng phải to gấp bốn năm lần chân người thường, sưng phồng bóng cả lên! Chẳng những vậy, khắp người bà lão này tỏa ra một thứ mùi cực kỳ khó ngửi!
Địch ô An Cát Mẫu giải thích: "Trúng phải Vạn Xà Thực Tâm cổ, vì lũ rắn trong người mỗi lúc một nhiều, nên thân thể sẽ từ từ phình to ra, thông thường bắt đầu từ phần thân dưới, đến cuối cùng thì cả người vỡ toang, vạn con rắn cùng đổ về tim. Như Bà Đan Châu thì đã đến thời kỳ cuối rồi."
Lữ Cánh Nam lấy hết can đảm, khe khẽ ấn nhẹ lên đùi của bà Đan Châu, cảm giác như thể đang ấn vào một quả bóng da bên trong đầy nước. Cô lại kiểm tra những triệu chứng khác trên cơ thể, rồi nói với Đường Mẫn: "Trong cơ thể không có mỡ tích tụ, cũng không phải sẹo thịt lồi, mà hoàn toàn là phình trướng lên. Tôi nghĩ, triệu trứng này không phải xa lạ với chúng ta, chỉ là chưa bao giờ gặp trường hợp nào nghiêm trọng như vậy thôi."
Đường Mẫn cũng thử kiểm tra lại mấy triệu chứng khác, rồi đưa ra kết luận: "Phù thũng, bệnh sán chỉ!" Lữ Cánh Nam gật đầu, cô cũng cho là vậy. Tuy nhiên, cô vẫn giữ thái độ cẩn trọng, nói: "Ít nhất cũng là thứ gì đó tương tự như vậy. Tôi nhớ pháp sư Á La từng nói, ký sinh trùng chính là loại cổ độc nguyên thủy nhất, cơ bản nhất, cơ chế phát bệnh của loại cổ độc này có lẽ là tương đồng với bệnh sán chỉ mà chúng ta đã biết."
"Nếu là sán chỉ, đã phù thũng đến mức này, trong cơ thể sao thể chỉ có một vạn con được, sợ rằng phải đến cả mười vạn con ấy chứ." Đường Mẫn nghĩ ngợi giây lát, đoạn nói: "Trong đống trang bị của Merkin cung cấp, cũng có thuốc trị ký sinh trùng, chỉ là không biết có hiệu quả hay không thôi, nhưng chúng ta cũng có thể thử xem sao."
Đường Mẫn nói với Địch ô An Cát Mẫu: "Bệnh của bà Đan Châu, chúng tôi có thể thử một phen, nhưng cũng không dám bảo đảm đâu."
Địch ô An Cát Mẫu nói: "Thật cảm ơn các vị quá... thượng thiên sẽ bảo vệ các vị, sẽ bảo vệ bà Đan Châu." Kế đó, ông lại có vẻ hơi khó xử nhìn Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam, nói: "Phải lau rửa người cho bà Đan Châu, ngày nào Mã Cát cũng giúp bà ấy chuyện này. Nhưng tôi..." Nhìn nụ cười của vị Địch ô đại nhân, Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam bèn tiếp lấy thùng nước và khăn bông.
Bà Đan Châu không cử động được, đại tiểu tiện đều tại chỗ, chất thải dính đầy lên người, có điều không hiểu Mã Cát tìm ở đâu được một loại cỏ giống như cỏ lau, kê vào những chỗ da nhăn nheo đùn lên thành đống của bà Đan Châu, lại trải một lớp dày bên trên giường đá. Loại thực vật này vừa thoáng khí lại hút nước rất tốt, bà già đó nằm trong hang này không biết đã bao lâu rồi, vậy mà không hề bị hoại tử chút nào cả.
"Đây là gì thế?" Đường Mẫn hỏi.
Địch ô An Cát Mẫu đáp: "Đây là cỏ lác, cứ ba tháng là có thể thu hoạch một lần, Mã Cát đã chất hết số cỏ mà con bé có thể thu thập được ở đây." Ông chỉ vào một góc hang, quả nhiên thấy một đống cỏ chất lên như trái núi nhỏ trong đó.
Giúp bà Đan Châu rửa sạch thân thể không phải chuyện dễ dàng, chỉ được một chốc, Lữ Cánh Nam và Đường Mẫn đã lấm tấm mồ hôi. Đặc biệt là lúc rửa sạch những chất thải ô uế kia, họ đều chưa từng làm bao giờ, cả hai đều phải chau mày, cố nén nhịn cảm giác buồn nôn. Vậy mà bà Đan Châu còn không hài lòng lắm với hai "người mới" này. "Ôi cha... tay Mã Cát nhẹ hơn các cô nhiều lắm..."
"y... ây a..., tôi sắp rụng ra rồi... ai ya..."
"Ôi chao ôi... tay các cô bấm vào thịt tôi rồi..."
Cuối cùng cũng rửa sạch người cho bà già ấy, thay một lớp cỏ mới, Đường Mẫn khẽ thở dốc, hỏi: "Mã Cát, cô ấy, ngày nào cũng đến thay rửa cho bà Đan Châu một lần ạ?" Nhận được câu trả lời khẳng định của Địch ô An Cát Mẫu, cô không khỏi thầm nhủ, cô bé ấy, phải lật cả một tấm thân to như trái núi nhỏ thế này lên, làm sao cô ấy làm được nhỉ?"
Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam cho bà Đan Châu dùng một liều nhỏ thuốc trừ giun sán diện rộng trước, sau đó dặn dò Địch ô An Cát Mẫu cách dùng và liều dùng, cũng như cách quan sát hiệu quả trị liệu, rồi mới đi sâu vào trong hang tìm bọn Trác Mộc Cường Ba.
Mấy người đám Trác Mộc Cường Ba đang ở phía bên kia hang động, vây quanh hai người thân thể bị biến dạng một cách kỳ quái. Cả hai người này đều mặt mũi vặn vẹo biến dạng, xương cốt hoại tử, thân thể lọm khọm gù hẳn xuống, khắp người đầy những vảy sẹo màu đen, mưng mủ, chảy máu, cơ thể tỏa ra một thứ mùi khiến người ta chỉ muốn nôn ọe. Thấy Đường Mẫn, Lữ Cánh Nam và Địch ô An Cát Mẫu đi tới, đội trưởng Hồ Dương cất tiếng: "Hai người này bị bệnh phong." Họ đã dùng máy tính kiểm tra lại các thông tin liên quan rồi.
Địch ô đại nhân nói: "Họ trúng phải Quỷ Diện cổ. Người trúng thứ cổ độc này, thân thể sẽ bị biến dạng nghiêm trọng, mặt mũi trở nên cực kỳ đáng sợ. Loại cổ độc này rất ác hiểm, nghe nói, nếu họ sinh con, thì con cái cũng sẽ bị như vậy, thậm chí cả con của con cái họ cũng thế, đời đời tiếp nối, không bao giờ chấm dứt cả."
Mặc dù đã biết đó là bệnh phong, nhưng họ cũng không có cách nào trị liệu, chỉ biết bày tỏ sự tiếc nuối với Địch ô An Cát Mẫu. Vị Địch ô già cũng không nói gì, bởi sự thực là, chỉ cần cứu được một người ở đây thì cũng là điều hết sức đáng mừng rồi.
Địch ô An Cát Mẫu lại dẫn họ đi thăm mấy người trúng cổ độc khác cũng được an trí trong hang động, mỗi người lại mỗi khác, tuy nhiên, cũng có một vài người họ có thể tìm được trong máy tính tư liệu về các ca bệnh tương tự để đối chiếu. Chẳng hạn, có một người bàn tay bàn chân bị biến dạng nghiêm trọng, trên da mọc đầy các sẹo thịt, tựa như những nụ hoa đỏ. Địch ô An Cát Mẫu nói đó là Vạn Hoa cổ, nhưng thông qua đối chiếu trên máy tính, họ cho rằng đó là một dạng biến thể của u độc đầu vú. Phương pháp trị liệu hiện nay thông thường là dùng tia laser đốt hết những khối u thừa đó đi, nhưng không thể trị tận gốc được, vì sau đó chúng sẽ mọc trở lại.
Còn hai người nữa trúng phải Đầu Diện cổ, trong đó có một người đầu to như cái đấu. Thật khó mà tưởng tượng nổi, nếu một người có khoang miệng lộ hẳn ra bên ngoài, má hóp vào bên trong, mũi mọc ngược vào trong, hai mắt không đối xứng thì sẽ như thế nào; còn người kia cũng có một bộ mặt rất khó hình dung, miêu tả chuẩn xác một chút, thì như thể người ấy quấn cả một bộ lòng ruột lên mặt mình, ngũ quan hoàn toàn biến mất. Theo quan sát của họ và sự phân tích của máy tính, tổ chức xương đầu của người thứ nhất dường như đã bị biến dị, còn người thứ hai thì tổ chức mạch máu trên đầu bị mọc khối u. Thật không sao tưởng tượng nổi, cùng một loại cổ độc tại sao lại có thể gây ra hai trạng thái biến dạng hoàn toàn khác nhau như thế.
Họ cũng gặp những "thụ nhân" giống như "người" mà Mã Cát chào hỏi lúc ở cổng làng, một người đã bị xâm thực lên đến đùi non, hai chân chỉ còn màu xám xịt mục ruỗng, mới chạm khẽ vào, đã có chất bột lả tả rơi xuống như được gắn bằng thạch cao, để lộ ra những mạch máu đỏ tươi và rễ thực vật màu đen bên trong, hai bàn chân thì giống như giẫm lên hai đống tóc đen nháy, toàn bộ đều là những sợi rễ cây. Theo lời Địch ô An Cát Mẫu, người này đã không thể nào đi lại được nữa, hai chân cũng không thể chạm đất quá lâu, bằng không hai búi lùng bùng trông như búi tóc ấy sẽ xuyên qua gan bàn chân xuống đất. Một khi chúng đã bám rễ vào mặt đất, thì sẽ sinh trưởng càng nhanh. Còn người kia thì đã bị thực vật hóa lên đến phần eo, hai chân đã hoàn toàn mất cảm giác. Địch ô đại nhân nói, người này vẫn còn bốn năm tháng nữa, khi nào phần màu xám xịt kia lên đến ngực, thì cơ hội sống sót gần như là bằng không.
Đường Mẫn định lấy một hai sợi rễ cây nhỏ như sợi tóc ấy về nghiên cứu, ban đầu Địch ô An Cát Mẫu tỏ ra hơi do dự, nhưng nghĩ đến việc biết đâu họ lại tìm ra được nguyên nhân người biến thành cây, cuối cùng ông và mấy "thụ nhân" kia cũng miễn cưỡng đồng ý.
Kết quả là "thụ nhân" ấy bị đau đến nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa thì ngất xỉu. Bấy giờ Địch ô An Cát Mẫu mới cho họ biết, trước đây cũng có người từng làm vậy, giật đứt hết những thứ mọc chìa ra như tóc ấy đi, kết quả là đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng chẳng bao lâu sau những "sợi tóc" bị nhổ đi ấy lại mọc ra như cũ. Từ đó trở đi, không còn ai làm như vậy nữa. Cuối cùng, Đường Mẫn phát hiện ra, thứ trông như tóc ấy thực ra là một kết cấu có tế bào thực vật bám vào các dây thần kinh, nhổ một "sợi tóc" ấy cũng bằng như trực tiếp giật đứt một dây thần kinh, cảm giác gần như lấy búa đập nát đầu ngón tay vậy, chẳng trách người kia lại đau đến cơ hồ muốn ngất đi như thế.
Còn mấy người trúng cổ độc khác lại càng khó hình dung hơn, không chỉ hình dạng khó thể dùng ngôn ngữ miêu tả cho rõ ràng, mà Đường Mẫn cùng Lữ Cánh Nam tra hết các tư liệu trong máy tính cũng không có đầu mối gì, thậm chí cả thứ gì gây nên biến dị cũng không rõ. Có điều, dựa vào những loại cổ độc mà họ đã tiếp xúc cho đến lúc này, đủ thấy cổ độc đã bao hàm từ động thực vật, đến ký sinh trùng, nấm khuẩn, virus, thậm chí cả sinh vật biến đổi gene. Thực khó mà tin nổi, đây là những thứ mà cổ nhân từ nghìn năm trước đã tiến hành nghiên cứu.
Nhìn những người bệnh hình thù dị dạng, sẹo lồi sẹo lõm mọc khắp người, mùi hôi thối, lở loét bốc nên nồng nặc, Đường Mẫn cảm thấy thật khó tin, lẽ nào tất cả những người này đều do cô bé tên là Mã Cát ấy một tay chăm sóc hay sao? Cô nghĩ thế, bèn hỏi luôn ra miệng.
Địch ô An Cát Mẫu gượng cười đáp: "Đương nhiên, ngoài tôi và Mã Cát, làm gì còn ai dám đến nơi này nữa đâu?"
"Vậy... nếu có ngày nào Mã Cát không tới thì sao?"
"Thì họ sẽ lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi cái chết, hoặc là chờ đợi Mã Cát." Địch ô An Cát Mẫu bất giác nở ra một nụ cười hiền hòa, nói với những người khách lạ: "Thực ra, số phận của những người trúng cổ độc này lẽ ra phải bị bỏ ở trong rừng Xương Trắng bên ngoài thôn làng cho tự sinh tự diệt. Mã Cát đã phát hiện ra hang động này, rồi chuyển những người đó vào đây, hàng ngày đều đưa nước và thức ăn tới, dốc lòng chăm sóc họ như chăm sóc thân nhân của chính mình vậy. Mã Cát là con bé rất có quyết tâm, chuyện mà nó muốn làm, thì phải làm cho bằng được, từ nhỏ nó đã như vậy rồi."
"Không ai dạy cô ấy, tự cô ấy nghĩ là cần làm chuyện này à?" Đường Mẫn không tin có ai vừa sinh ra đã có tấm lòng Bồ tát, mới ngần ấy tuổi mà đã chăm sóc bao nhiêu người mắc bệnh nặng như vậy, đó không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Địch ô An Cát Mẫu mỉm cười nói: "Thực ra, mới đầu Mã Cát cũng không ngờ sẽ thành ra như vậy, chỉ là cô Ương Kim của con bé bị trúng phải Thất Tâm cổ, Mã Cát và cô Ương Kim của nó rất thân thiết, nó không cho dân làng đuổi cô Ương Kim đi, liền tìm ra nơi này, hằng ngày đều đến chăm sóc cô ấy. Người trúng phải Thất Tâm cổ, bình thời thì chẳng khác nào người thường cả, nhưng khi cổ độc phát tác thì chẳng còn nhận ra người thân người quen gì nữa, đầu óc trở nên điên cuồng, không thể dùng lý lẽ của người bình thường để lý giải được. Từ năm mười tuổi, Mã Cát đã bắt đầu chăm sóc Ương Kim, suốt năm năm ròng cho tới khi cô ấy qua đời. Lúc ấy, người trong làng không ai tin con bé ấy có thể kiên trì được đến cùng. Ngày nào Mã Cát cũng bị thương, không phải bị cào cấu, thì là bị cắn xé, nhưng nó không hé răng than van lấy nửa lời. Mã Cát chăm sóc cho Ương Kim được nửa năm thì trong làng lại đưa tới đó người trúng cổ độc thứ hai, chính là "thụ nhân" ở đầu làng, tên là Thứ Nhân Lang Ca. Mã Cát cũng không từ chối, hoặc có lẽ, đối với nó, một hay hai người cũng chẳng có gì khác biệt cả. Về sau, lại có người thứ ba, thứ tư. Thực ra, trong làng chúng tôi cũng chỉ có khoảng ba bốn người trúng cổ độc đó thôi. Về sau các thôn làng khác nghe được tin này, những người trúng cổ độc ở những nơi ấy cũng đều tới đây hết. Tôi nghĩ, chắc rằng chẳng có ai muốn chịu đói chịu khát, chịu đựng nỗi cô đơn và sợ hãi trong rừng Xương Trắng tối tăm lạnh lẽo ấy cả. Mã Cát đối xử với mọi người đều như nhau, dường như nó đã quên mất ban đầu tại sao mình lại tới đây rồi, nó cũng không có lấy một lời oán trách, chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc của mình, để những người ấy được bớt đi phần nào đau khổ."
Nhạc Dương thấy tim mình nhói lên, tựa hồ đã ý thức được mình vừa phạm phải sai lầm gì. Trác Mộc Cường Ba cũng cảm nhận được, những người trúng cổ độc ấy, chỉ cần nghe thấy tên Mã Cát, cho dù đau đớn đến mấy, trên gương mặt họ cũng đều nở một nụ cười. Nghe câu chuyện tưởng chừng rất đỗi bình thường ấy, Ba Tang cũng không khỏi động dung, anh ta thực sự không có cách nào liên tưởng cô gái trong câu chuyện với cô bé Mã Cát mình gặp bên hồ hôm trước, với nụ cười thuần khiết như hài đồng, khiến người ta nhìn một lần là khó thể nào quên của cô. Anh ta không thể hiểu nổi: trên đời này lại có người như vậy sao? Cô ấy còn vui vẻ được sao? Còn hạnh phúc được sao? Tại sao cô ấy vẫn có thể cười vui như thế?