Quyển 1 - Chương 3
Cô sợ nóng.
Hiện tại mới đầu tháng tư nhưng cô cảm giác mặt trời như muốn đem chính mình nướng chín.
Hôm nay Diệu Diệu có phần “trống rỗng”.
Vì âm dương mất cân bằng, cô đứng bên ngoài quán nước, lại bị hơi nóng hun thẳng vào mặt, khiến đầu óc cứ ong ong.
Nếu cô đủ “lý trí”, nhất định sẽ đi vào trong kia tránh nắng.
Nhưng, cô bị dọa rồi, chắc chắn bị dọa rồi!
Xuyên qua cửa thủy tinh, Diệu Diệu nhìn vào quán thì thấy Bạch Lập Nhân đang một tay cầm ly sinh tố xoài, một tay nhàn nhã lật sách như đang kiên nhẫn chờ ai đó.
Suy nghĩ của cô đột nhiên trở nên trì trệ.
Không thể nào, cô thật sự đoán đúng à? Người hẹn cô thật sự là Bạch Lập Nhân…
Da đầu cô run lên.
Tại sao tên đó lại muốn gặp mình? Hắn không phải luôn xem thường mình à?!
Bản thân cô cũng không biết từ khi nào mà mình lại đắc tội với vị “đại gia” này, tuy rằng bình thường thái độ của Bạch Lập Nhân với cô luôn lạnh lạnh nhạt nhạt, nhưng thật ra lại luôn mang vẻ cảnh giác “vật” này có tai họa, nhất định phải tránh xa”.
Cô cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng nhận được ánh mắt khinh bị một cách thầm lặng của hắn, như thể não cô được cấu tạo từ đậu hũ vậy.
Cô cũng là do cha sinh mẹ đẻ nuôi dưỡng, tại sao phải khách khí với một tên kiêu ngạo như thế? Cho nên bình thường cũng không bao giờ chủ động tìm hắn nói chuyện.
Diệu Diệu đẩy cửa vào, anh dũng tiêu sái đi đến đứng trước mặt Bạch Lập Nhân nãy giờ vẫn im lặng không nhúc nhích.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Giọng điệu như chuẩn bị ra chiến trường.
Có phải hắn vì chuyện không nhận được đề cử nên không cam tâm?
Cô biết hắn không phục, sau lưng cùng bạn bè giễu cợt mình là đứa học vẹt, hiểu hay không cũng không biết, nhưng hiện tại nếu hắn muốn “xáp lá cà”, cô cũng không điên mà tiếp tục tích tức trong người nữa.
Hơn nữa, cô hoài nghi Bạch Lập Nhân nhìn cô không vừa mắt, không chỉ vì vấn đề đề cử kia, còn bởi vì cô là lớp trưởng.
Bạch Lập Nhân khi học cấp hai là ban cán sự lớp, vì vậy khi vừa lên cấp ba đã được giáo viên chủ nhiệm bổ nhiệm chức vị lớp trưởng.
Nhưng hắn chỉ cố làm được một năm, liền lấy chuyện bài vở và bài tập làm cớ từ chức.
Vì vậy Diệu Diệu được bạn bè yêu quý, thành tích học tập luôn đứng nhất liền thế chỗ hắn.
Diệu Diệu nghi ngờ tâm lý Bạch Lập Nhân có xu hướng biến thái, vì cô thay thế vị trí hắn ghét, lại đoạt mất quyền được trường đề cử, nên hắn luôn lấy ánh mắt khinh bỉ ra mà nhìn cô.
Lúc này, cô khí thế mãnh liệt, giống như đi tìm người khác tính sổ.
Mọi người trong quán đều xoay đầu qua nhìn.
Vài tên con trai đã trưởng thành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không đứng đắn.
Cô biết mình xinh đẹp, dáng người so với bạn bè cùng lứa có phần phổng phao hơn, dù còn đang mặc đồng phục học sinh, nhưng có lẽ trong mắt người khác, cô giống như một cô nàng xinh đẹp đang trình diễn một màn “đồng phục cám dỗ”.
Nhưng, đây cũng không phải là điều cô muốn thay đổi là có thể đổi được.
Lúc còn học cấp hai, chỉ vì dậy thì quá sớm, cô cũng không thể tiếp thụ ngày một ngày hai nên tự ti khom khom lưng đã lâu.
Ánh mắt Bạch Lập Nhân cuối cùng cũng rời khỏi sách giáo khoa, chậm rãi giương lên, bất động thanh sắc trưng ra bản mặt lạnh lẽo ngàn năm khó đổi, hơi nheo mắt.
Hở?
Khí thế ngùn ngụt tích tụ từ nãy đến giờ lập tức cứng lại.
“Tôi đang đợi người, nhưng không phải đợi cậu” Hắn giải thích.
Hở.
“Đừng che mất ánh sáng của tôi” Hắn nhàn nhạt nói.
Hở.
Cô giật giật liếc mắt nhìn hắn một mình chiếm một bàn bốn người.
Cái này…
“Tôi không có thói quen ngồi cùng bàn với người khác, mời cậu đi cho!” Hắn mất kiên nhẫn mở miệng.
Hắn đang ngồi phơi nắng, thoải mái vừa uống sinh tố vừa đọc sách, không thể không làm phiền sao?
Giọng nói không chút nào che giấu vẻ ghét bỏ, dường như sợ cô chủ động ngồi lại đây.
...
Làm ơn đi, dù có đẹp trai đi chăng nữa thì cô cũng không phải là đồ háo sắc!
Trong trường có rất nhiều nữ sinh hâm mộ hắn, khen hắn khí chất lạnh lùng, thoạt nhìn rất tài giỏi, nhưng cô còn lâu mới đi thích loại nam sinh ma quỷ này!
Hắn cố tình hẹn cô đến đây, là để nhục nhã cô?!
Diệu Diệu cắn răng, đột nhiên thấy huyết áp tăng cao, lúc này căn bản ô khí trên trán không còn tý tăm hơi nào.
Cô thẳng lưng, đang định chất vấn vài câu.
“Lớp trưởng.” Có người gọi cô.
Đừng có kêu tôi, tôi đang muốn giết người đó, muốn chết sao?
Túm cái gì mà túm, tôi còn chưa động đến hắn nha!
“Lớp trưởng, ở đây này.” Có người vỗ vỗ vai cô.
Cô nổi giận đùng đùng quay đầu lại.
“Lớp trưởng, là tôi tìm cậu.” Trước mắt cô, là một khuôn mặt đẹp, một chàng trai mộc mạc nhìn cô tươi cười.
Đan Thiểu Quan.
Vì sợ bạn bè nhìn thấy rồi đồn thổi lung tung, nên Đan Thiểu Quan cố tình chọn góc bàn bị bồn hoa che lấp, không ngờ cô lại chọc vào tên này.