Chap 61: Trốn tránh

Trốn tránh

~~~~~~~

Bà Lam đẩy thứ gì đó về phía Dương. Anh khẽ nhíu mày, cúi người về trước nhìn cho rõ. Mặc dù có men say trong người, tinh thần không còn được tỉnh táo nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ người trong hình là Huyền và Khánh. Hai người họ ở trong hình đang cười đùa vui vẻ, từ quán ăn tới công viên,...và còn rất nhiều nơi khác.

Nụ cười ấy, ở bên anh cô đã từng có chưa?

"Mẹ theo dõi cô ấy sao?"

"Mẹ chỉ là vô tình gặp, vì mẹ thấy lo cho con nên mới đi theo. Mẹ đã nói rồi, có lần một sẽ có lần hai, tại sao con lại cứ cố chấp như vậy?"

Anh ngả ra sau dựa cả người vào ghế, cất giọng mệt mỏi: "Sau này mẹ đừng làm như vậy nữa. Như vậy là không tôn trọng cô ấy. Chuyện của con, con tự giải quyết".

"Đợi anh giải quyết xong thì chắc hai đứa nó cưới nhau luôn rồi cũng nên. Con à, con tỉnh táo lại đi. Trên đời này thiếu gì những cô gái tốt, sao cứ phải đâm đầu vào con bé ấy làm gì?"

"Con hơi mệt, mẹ vào phòng con ngủ đi, con ngủ ở đây. Sau này mẹ đừng nhắc tới chuyện này nữa".

Nói xong, anh xoay người nằm xuống sofa, hai mắt nhắm ghiền. Bà Lam định nói thêm gì đó, nhưng trông bộ dáng mệt mỏi của anh bà lại không nỡ. Cái đứa con trai cứng đầu này, rốt cuộc thì bà phải làm gì với nó đây?

Lúc Khánh đưa Huyền về nhà cũng đã hơn chín rưỡi. Tâm trạng của cô tưởng như đã khá hơn một chút, thế nhưng hiện tại chỉ còn mình với bốn bước tường lạnh lẽo, cô lại cảm thấy thật sự rất cô đơn. Ngồi bó gối bên góc giường, cô hướng ánh mắt mơ hồ về phía ánh đèn đường nhàn nhạt qua ô cửa sổ.

Với cái điện thoại mở nguồn lên, cô như không dám tin vào mắt mình. Hai mươi tám cuộc gọi nhỡ, mười bốn tin nhắn. Tất cả đều là của anh.  Bàn tay khẽ run run mở hộp thư ra đọc không sót một chữ, đọc hết một lượt lại mở ra đọc thêm lượt nữa mà không biết chán. Vài giọt nước nóng hổi bất giác rơi xuống. Giá như anh đừng quan tâm cô như vậy nữa, đừng để ý tới cô nữa có phải hơn không?

Sáng sớm, khi Huyền vừa định chuẩn bị đến công ty thì điện thoại đột ngột đổ chuông. Nhìn dãy số đang hiện trên màn hình, bàn tay cầm điện thoại chợt run lên, trong lòng cũng có dự cảm không lành. Hít một hơi thật sâu, cô trả lời: "Alo!"

"Bác gặp cháu một lát nhé! Bác sẽ gửi địa chỉ cho cháu!"

"Vâng ạ!"

Rời khỏi nhà, cô bắt xe đi thẳng tới chỗ hẹn. Trước đây, bởi vì thiếu thốn tình cảm của mẹ nên được bà Lam yêu thương cưng chiều, cô xem bà như chính mẹ ruột của mình. Lúc ở cạnh bà, trông thấy bà, cô luôn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Nhưng bây giờ, tất cả những cảm giác ấy đều đã biến mất, chỉ còn lại một nỗi sợ hãi tột độ.

Hai người đã nói chuyện rất nhiều. Rõ ràng là từng câu chữ bà Lam thốt ra đều vô cùng nhẹ nhàng, nửa lời trách móc cũng không hề có, nhưng đối với cô, từng câu từng chữ ấy lại như những tảng đá ngàn cân cứ lần lượt chồng chất đè lên người cô nặng trĩu. Cô cũng không biết phải làm thế nào ngoài việc im lặng mà lắng nghe.

Thấy cô im lặng, bà Lam lại tiếp lời: "Huyền, bác biết làm như vậy là thiệt thòi cho cháu. Nhưng mong cháu thông cảm cho người làm mẹ này. Và xin cháu hãy đặt mình ở một phương diện khác để nghĩ cho tương lai của thằng Dương".

Bà biết tình cảm của Huyền dành cho con trai mình sâu đậm đến mức nào, cho nên mới cố gắng đánh vào tâm lí cô. Cô là đứa dễ yếu lòng khi đối diện với chuyện tình cảm, cho nên nếu không thể khuyên con trai mình từ bỏ thì tốt nhất nên bắt đầu từ cô, để cô tự rút lui thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn: "Bốn năm qua đã làm được thì cớ gì bây giờ lại không thể?"

Huyền chỉ biết cúi đầu mà lắng nghe. Cô cảm thấy bà ấy nói không sai. Bốn năm qua đã làm được thì bây giờ tại sao không thể? Dĩ nhiên, cô hiểu rất rõ bà Lam muốn gì. Cô chỉ đang suy nghĩ xem rốt cuộc mình phải trả lời như thế nào cho đúng. Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô cũng khó nhọc cất lời: "Vâng, cháu biết mình phải làm gì ạ!"

"Cảm ơn cháu!"

Ngày hôm đó, cô chỉ biết lao đầu vào công việc. Có như vậy cô mới không còn thời gian mà suy nghĩ đến những việc khác. Cô bắt ép đầu óc mình phải chứa thật nhiều suy nghĩ về công việc, chỉ công việc và công việc.

Giờ ăn trưa, cả phòng rủ nhau xuống căntin nhưng cô lại từ chối, nói mình không thấy đói. Mấy người kia nghe cô nói vậy cũng chỉ hỏi han vài câu rồi kéo nhau đi. Cả phòng làm việc vừa rồi còn lao nhao tiếng người, tiếng đánh máy, tiếng giấy tờ kêu loạt xoạt mà bây giờ bỗng trở nên im ắng vô cùng.

Cửa phòng đột ngột mở ra, nhìn thấy Dương bước vào, cô hốt hoảng cắm đầu vào máy tính, lảng tránh ánh mắt anh đang nhìn mình chằm chằm.

Anh đặt túi thức ăn trên bàn, kéo ghế lại ngồi đối diện với cô, vẫn cái giọng điệu thường ngày mà nói: "Ăn đi, mày tưởng mày là siêu nhân à? Cái gì mà không thấy đói? Con lợn như mày mà cũng không biết đói à?"

Cô không nhìn anh đáp lại: "Em không thấy đói thật. Anh ăn đi".

"Kêu ăn thì ăn đi, sao nói nhiều vậy?"

Định sẽ lại tiếp tục từ chối thì anh đã tự động lấy hộp cơm bỏ ra đặt trước mặt cô. Hai người cứ kì kèo qua lại hồi lâu. Suy nghĩ một chút, cô thấy cứ dây dưa kiểu này lát đám người kia đi ăn về trông thấy lại không hay. Thế là cô miễn cưỡng rời mắt khỏi màn hình máy tính, kéo hộp cơm tới trước mặt bắt đầu ngấu nhiến. Bị anh nhìn chằm chằm, cô có chút không được tự nhiên, cúi đầu xuống cố gắng ăn thật nhanh.

"Ăn cơm chứ có phải ăn cướp đâu, vậy mà kêu không đói, đồ con lợn".

"Vâng!"

Đáp lại một từ duy nhất rồi cô lại tiếp tục ăn. Từ lúc anh bước vào phòng tới giờ, cô chưa hề ngẩng đầu lên nhìn anh lấy một cái. Điều này khiến anh cảm thấy có chút khó chịu: "Sao mày cứ lảng tránh anh thế? Có chuyện gì?"

 "Vâng!"

"Anh đang hỏi mày mà, vâng dạ cái gì?"

Huyền chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt gặp anh đang nhìn mình, cô lại bối rối quay sang chỗ khác: "À, dạ không có gì? Anh không ăn ạ?"

"Đừng có đánh trống lảng. Mau trả lời!"

"Có gì đâu mà trả lời. Em ăn xong rồi, anh không ăn thì về phòng đi để cho em làm việc".

"Thái độ đó là sao?"

Huyền không nhìn anh, cũng không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn vào máy tính, hết gõ rồi lại viết. Dương cảm thấy tức giận, định phản ứng lại thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Đám người kia vừa đi ăn về, đang vui vẻ nói chuyện, thấy sự xuất hiện của anh trong phòng thì hơi ngạc nhiên, còn liếc về phía hộp cơm đã ăn dở đang để trên bàn, họ liền thấy nghi hoặc. Thì ra không phải là không đói, mà là đã có người chuẩn bị cho trước rồi, lại còn ăn riêng nữa, đúng là lãng mạn thật đấy. Tự nhiên đi vào đột ngột thế này, họ cảm thấy hình như vừa phá hỏng chuyện tốt của người ta rồi. Ai nấy nhìn nhau đầy ngại ngùng, cúi chào qua loa cho có lệ rồi lủi thủi về chỗ làm việc của mình.

Liếc qua chỗ Huyền, thấy cô vẫn không hề để ý tới mình, anh lặng lẽ dọn dẹp mấy thứ trên bàn rồi rời khỏi đó. Cô chỉ biết lén lút nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cố gắng kiềm chế lại thứ cảm xúc hụt hẫng trong lòng. Bàn tay nhỏ bé khẽ nắm chặt, cố gắng xua đi cảm giác đau nhói kia, kiềm chế lại dòng nước đang trực trào ra khỏi khoé mắt. Cô phải thật mạnh mẽ, không được khóc. Chỉ cần cô mạnh mẽ một chút, cứng cỏi một chút, vô tình một chút và nhẫn tâm một chút thôi. Cô tin mình sẽ làm được.

Chuông tan ca, ai nấy đều nhanh chóng sắp xếp lại giấy tờ trên bàn. Mọi người chào hỏi nhau vài câu, có người thì rủ nhau đi ăn, nhắc nhở về cuộc hẹn nào đó đã bàn trước rồi vui vẻ kéo nhau ra về. Kể từ lúc chuyển bộ phận, Huyền luôn là người đầu tiên vào phòng làm việc, cũng là người cuối cùng rời khỏi đó. 

Căn phòng nhộn nhịp lại trở về một màn yên tĩnh. Rời mắt khỏi máy tính, Huyền ngả lưng ra sau vươn người cho đỡ mỏi vai, ánh mắt mờ đục đảo một vòng khắp căn phòng một cách mệt mỏi. Ngồi bần thần như vậy một lúc cô mới đứng dậy, sắp xếp lại giấy tờ trên bàn sau đó xách túi bước ra ngoài.

Ra khỏi cửa, cô trông thấy bóng người quen thuộc đang tựa lưng vào bên tường ở một góc khuất ngay lối rẽ xuống cầu thang. Chắc chắn anh đang đợi cô, nhưng cô lại giả vờ như không hề nhìn thấy, hướng mắt bước thẳng về phía trước. Vừa lướt qua chỗ anh, anh đã nhanh chóng bật người dậy đi tới túm lấy cổ tay Huyền. Cô vùng vằng cố thoát khỏi bàn tay to lớn thô ráp kia, nhưng sức cô có hạn, dù cố gắng đến cách mấy cũng không thể thoát được, lại đang ở công ty cũng không dám la hét. Anh mặc cho cô ngọ nguậy, kéo cô một mạch xuống nhà xe, ấn cả người ngồi vào bên trong rồi mình cũng ngồi vào ghế lái, vặn ga phóng đi.

"Em đã kêu em bận rồi mà, anh không nghe sao? Anh còn định đưa em đi đâu?"

"Mày bận cái gì?"

"Em...tối nay em có hẹn với bạn".

Anh không thèm trả lời, lại tăng tốc lướt thật nhanh qua những chiếc xe bên cạnh, phóng một mạch thẳng về nhà mình.

Cô thực sự rất không muốn vào trong, cô sợ gặp mẹ anh thì lại không biết làm như thế nào. Mẹ anh đã hi vọng ở cô ra sao, vậy mà bây giờ cô còn theo anh về nhà thế này làm sao dám gặp bà ấy.

"Anh đưa em tới đây làm gì? Em không vào đâu, anh cũng không cần đưa em về, em tự về được. Anh vào nhà đi".

Nói xong, cô lập tức mở cửa xe bước ra ngoài. Anh hốt hoảng chạy theo giữ cô lại cho bằng được. Anh đã từng nói với bản thân mình, cô gái này anh đã đánh mất một lần, bây giờ anh quyết không để mất thêm lần nào nữa.

Hai người vùng vằng qua lại ngay trước cổng. Mặc dù Huyền đã cố gắng tiết chế lại âm lượng giọng nói của mình, nhưng anh thì không. Chính vì vậy, bà Lam ở bên trong đã mơ hồ nghe được có tiếng người lao xao bên ngoài mới vội vã chạy ra trước cửa. Trông thấy cảnh tượng kia, bà lại cảm thấy có chút khó chịu.

"Buông em ra đi, anh làm gì vậy? Em đã nói là em muốn về nhà".

"Nhưng anh thì không muốn, mau theo anh vào trong".

"Em không vào!"

"Không vào cũng phải vào. Đừng có cãi nữa, đi!"

Dương túm chặt cổ tay Huyền kéo đi, tới nỗi cổ tay cô đỏ rực lên một mảng. Đi tới một cây cau cảnh trong sân, cánh tay kia của cô đưa ra quặp chặt lấy thân cây, nhất quyết không chịu theo anh vào.

"Cái con điên này, hay mày muốn anh vác vào trong? Có thả tay ra không?"

"Em không vào, anh buông tay em ra đi, đau quá!"

"Thả con bé ra, con làm cái gì thế?"

Bà Lam từ bên trong bước ra. Nghe tiếng nói, cả hai cùng ngoảnh đầu về phía cửa. Lợi dụng lúc tay anh vừa nới lỏng, cô liền vùng mạnh tay khỏi tay anh, vội vã chào bà Lam rồi chạy mất. 

Anh xoay người đuổi theo nhưng bị bà Lam giữ tay lại. Đôi chân mày đen rậm khẽ nhíu lại, anh quay sang nói với mẹ mình bằng chất giọng có chút tức giận: "Mẹ làm gì vậy?"

"Câu này mẹ phải hỏi con đấy. Con đang làm cái gì? Con không thấy là nó không thích đi với con sao? Bắt ép nó làm gì, làm vậy là tôn trọng nó sao?"

"Mẹ mặc kệ con đi!"

Dương giật tay mình lại, xoay người chạy theo hướng Huyền vừa đi nhanh chóng đuổi theo, mặc cho mẹ mình ở đằng sau kêu lớn. Nhưng ra tới đầu đường đã không thấy bóng dáng của cô đâu. Rõ ràng là chỉ vừa mới rời khỏi đây, không thể nào đi nhanh vậy được. Anh thất thần nhìn tứ phía, nhưng ngay đến một bóng người cũng không hề có.

Mặt trời gần như đã khuất hẳn sau rặng mây sậm màu, nhường chỗ cho bóng tối mờ nhạt bắt đầu xâm chiếm lấy từng khoảng trời rộng. Dáng người cô độc của Dương gần như đã bị bóng tối nuốt gọn lấy. Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, hướng ánh mắt mơ hồ về một phía xa xăm. Anh cứ đứng thất thần như vậy, cho đến khi ánh sáng vàng vọt của đèn đường đột ngột bật lên anh mới thất thểu quay trở lại.

Nhìn bóng anh khuất hẳn vào trong cánh cổng đen to lớn kia Huyền mới lặng lẽ rời khỏi chỗ ẩn nấp. Lúc chạy đi, cô đoán anh sẽ đuổi theo nên đã trốn vào góc khuất của một con hẻm nhỏ. Trông thấy bộ dáng bi thương của anh khi nãy, trái tim cô thật sự rất đau, chỉ muốn chạy tới mà ôm chầm lấy anh nức nở. Thế nhưng, lí trí bắt cô không được phép làm như vậy, chỉ có thể bụm chặt miệng, cố gắng không để thanh âm nghẹn ngào kia phát ra thành tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống ướt đẫm hai gò má gầy guộc.

Đưa tay quẹt đi lớp nước mắt lem nhem trên má, cô hít một hơi thật sâu rồi thất thểu bước đi dưới ánh đèn đường lay lắt hiu quạnh. Cô cứ đi như vậy mà không hề để ý mình đã đi đâu. Trong lòng cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng, không phải không có gì để nghĩ, mà thực sự có quá nhiều chuyện để nghĩ, đến nỗi cô không biết mình phải nghĩ gì, và bắt đầu từ đâu.

Bước đi dừng lại đột ngột, cô ngồi thụp xuống đất, cảm giác đôi chân đã mỏi nhừ không còn chút sức lực để bước tiếp. Muốn khóc, nhưng lại không thể rơi được giọt nước mắt nào. Người qua lại trên đường trông thấy bóng dáng nhỏ bé của một cô gái ngồi thất thần giữa lòng vỉa hè liền nghĩ chắc cô ấy vừa bị thất tình. Có người quan tâm thì đi tới khuyên nhủ vài câu, nhưng cô không hề phản ứng lại dù chỉ là một ánh nhìn. Họ đều chỉ biết buồn bã lắc đầu, tội nghiệp cho cô gái trẻ.

"Ơ, chị Huyền!" Hiếu vừa đi học về, định ghé qua bệnh viện thăm bố mình. Đang chạy xe trên đường thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi thụp dưới đất trên vỉa hè. Vừa đậu xe sát lề đường, cậu liền nhận ra là chị mình vội gọi lớn, nhưng hình như Huyền không nghe thấy. Cậu dựng xe, chạy lại chỗ cô ngồi xuống trước mặt, túm chặt hai vai lay mạnh: "Chị!"

Huyền ngẩng đầu nhìn Hiếu, ngạc nhiên hỏi: "Hiếu, sao em lại ở chỗ này, mà đây là..."

Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, như thể cô không hề biết nãy giờ mình đã đi tới đâu và làm gì. Hiếu thấy vậy nhổm người kéo cô đứng dậy: "Em phải hỏi chị mới đúng, sao tự nhiên lại ngồi ở đây?"

"Ơ...chị..." Bây giờ cô mới nhớ ra mọi chuyện, vội chuyển ánh mắt đang bối rối sang hướng khác để Hiếu không nhìn thấy: "Chị bị ngã thôi. Mà em đi đâu thế?"

"Em vừa đi học về, bây giờ định ghé qua bệnh viện thăm bố".

"Chị cũng đi".

"Vậy để em đưa chị đi luôn".

Hiếu chở Huyền tới bệnh viện. Chị y tá trực ca cho biết tình hình của bố cô đang có chuyển biến tốt. Lúc sáng bác sĩ nói mấy ngón tay của ông đã mấp máy cử động nhẹ, xem như là cũng có hi vọng. Nghe xong, cả hai người cảm thấy tâm tình tốt hẳn lên. Vừa nhìn bố, vừa luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời. Mặc dù thời gian tiếp xúc với Hiếu chưa bao lâu nhưng Huyền lại cảm thấy rất nhanh đã trở nên gần gũi, còn có những hành động thân thiết nữa.

Huyền phát hiện ra cậu em trai mình cũng không phải dạng vừa, nói chuyện với cô mà nhiều lúc làm cô cay cú không nói nên lời. Đúng là không thể nào nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người được.

"Mi biến thái quá, xem ra chị quá khinh địch".

"Chị quá khen, đều là thừa hưởng chung một gen cả mà".

Cô nhăn mặt, cong môi lườm nguýt lại: "Ý mi nói chị biến thái phải không?"

"Là chị nói chứ đâu phải em".

Huyền định cãi lại mà tức quá không thể nói được nữa. Bố cô xưa nay là người lãnh đạm chứ đâu phải cái kiểu nhây lầy như thế này. Rốt cuộc gã em trai này của cô thừa hưởng gen di truyền từ ai thế không biết?

Liếc qua chiếc đồng hồ treo trên tường, bây giờ cũng đã hơn chín giờ tối. Cô quay đầu lại nhìn bố thêm chút nữa rồi mới nói Hiếu đưa mình về. Cậu cũng gật đầu, đi trước xuống lấy xe. Gần tới cổng nhà cô, Hiếu nheo mắt nhìn về phía trước như muốn nhìn kĩ gì đó, ngạc nhiên hỏi: "Kia không phải là anh Dương sao?"

Nghe tới tên anh, Huyền cũng ngạc nhiên không kém, vội ngóc cổ sang một bên nhìn. Đúng là anh rồi, tuy còn chưa nhìn rõ mặt nhưng bóng người kia lại quá đỗi quen thuộc, không thể nhẫm lẫn với bất kì ai được. Anh ấy tới đây làm gì?

"Dừng xe mau!"

Huyền đột ngột lên tiếng. Hiếu tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nghe chị mình nói vậy cũng vội tấp xe vào sát lề đường, cách cổng nhà cô một đoạn không xa lắm. Cô bước xuống xe núp sang một bên tránh để anh nhìn thấy, vội nói: "Chị không muốn gặp anh ấy, em có cách nào đưa anh ấy đi đi không?"

"Em thì làm gì có cách nào? Mà anh chị sao thế?" Hiếu nhìn thái độ của chị mình là đoán ra ngay giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó. Suy nghĩ một chút, cậu quay đầu lại nhìn Huyền: "Mấy tuổi rồi còn giận dỗi kiểu này?"

Huyền không biết phải trả lời thế nào, cũng chẳng muốn em trai lo lắng cho mình. Cô kiếm cớ trả lời cho qua loa rồi lại hướng ánh mắt sang bên kia đường. Hiếu không hiểu, nhưng biết chị mình không muốn gặp người kia thì cũng muốn giúp: "Thôi vậy, ai kêu chị là chị em. Em sẽ hi sinh cái tấm thân trong trắng này để giúp chị một lần".

"Cái gì tấm thân trong trắng? Bộ mi với anh ấy có thể...hay sao mà phải hi sinh. Biến thái".

"Không muốn thì thôi, em về. Chị tự giải quyết đi nhé!"

Thấy Hiếu định quay đầu xe cô liền giữ lại, nói với giọng nài nỉ: "Ấy, thôi mi giúp chị đi. Thì hi sinh tấm thân trong trắng. Bây giờ phải làm sao?"

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện