Chap 64: Bạn cũ
Bạn cũ
~~~~~~~
Cánh cửa phòng khách sạn mở toang, Nhung phải vất vả lắm mới đỡ được Dương đi tới, đặt anh nằm xuống giường. Cũng may lúc nãy có bác tài xế taxi giúp cô dìu anh từ ngoài cổng vào tới thang máy, không thì cô thật không biết phải làm sao để đưa anh về phòng được.
Dương nằm vật xuống giường trong trạng thái say khướt, miệng vẫn không ngừng gọi tên Huyền. Tay chân anh bắt đầu khua loạn xạ. Nhung nhìn anh chỉ biết lắc đầu. Bao nhiêu năm qua, trong lòng anh vẫn chỉ có một mình Huyền, bây giờ thành ra bộ dạng này cũng chỉ vì Huyền. Rốt cuộc thì Huyền có cái gì hơn cô mà biết bao nhiêu người vây lấy cô ta như vậy cơ chứ?
Cánh tay Nhung đột nhiên bị túm chặt, cả cơ thể bất ngờ bị kéo ngược về sau nằm ngã xuống giường. Thân hình cao lớn của Dương bỗng bật dậy, xoay lại nằm đè lên người Nhung. Ánh mắt anh đục ngàu, lim dim nhìn Nhung, cúi xuống sát vành tai cô thì thầm: "Anh thực sự rất yêu mày, rất nhớ mày. Đừng bỏ rơi anh, đừng bỏ rơi anh có được không?"
Hơi nóng phả vào ngay vành tai khiến Nhung bất giác rùng mình. Cô trợn mắt, nuốt nước bọt nằm im không chút phản ứng. Cho tới khi khuôn mặt phóng đại của anh di chuyển tới sát mặt cô, đôi môi quyến rũ kia gần như đã chạm tới môi mình cô mới hốt hoảng đẩy anh ra, tát mạnh vào mặt anh một cái quát: "Nhìn cho kĩ đi, mình là Nhung, không phải Huyền".
Lời nói của Nhung cho dù có to đến cỡ nào, cái tát kia có mạnh đến mức in hẳn mấy vệt lằn đỏ trên mặt anh cũng chẳng thể thức tỉnh nổi một người đã bị men say thấm đậm vào cơ thể. Anh hoàn toàn mất hết lí trí, chỉ biết người bên cạnh chính là cô gái bé nhỏ mà anh một mực yêu thương. Anh mặc kệ cái tát đau điếng, vẫn nhào tới túm lấy Nhung kéo mạnh về phía mình ôm thật chặt, xong xoay lại đẩy mạnh xuống giường. Anh giữ chặt lấy tay Nhung đặt hai bên đầu, cúi xuống định hôn cô. Nhung luống cuống tránh sang một bên, cố gắng vẫy vùng thoát khỏi sự kìm kẹp mạnh mẽ của anh, miệng la hét không ngừng: "Cậu điên rồi à? Tránh ra khỏi người mình mau!"
Âm thanh của từng chiếc cúc áo bấm bị kéo vang lên lách tách, tiếng thở mạnh hòa lẫn với tiếng la hét từ miệng Nhung thoát ra khiến căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt một cách khó chịu.
Ánh đèn vàng nhàn nhạt mờ ảo chiếu rọi tới từng ngóc ngách của căn phòng. Nhung ngồi trên ghế, tay nắm chặt chiếc váy đã bị kéo tuột hết mấy chiếc cúc, miệng không ngừng thở phù phù. Cô thật hối hận vì đã đưa Dương về phòng mình trong tình trạng say xỉn như thế này. Lẽ ra cô phải lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Đúng là ngu ngốc mà.
Nhìn người đàn ông đang cởi trần nằm vật trên giường, Nhung ngao ngán lắc đầu. Khả Minh Dương, mối tình đơn phương đầu tiên của cô, một thời khiến cô mê mẩn như chết, soái ca trong lòng biết bao nhiêu cô gái rốt cuộc cũng chỉ có vậy, vẫn bị một đứa con gái làm cho bản thân tệ hại tới mức này.
Nhớ lại cảnh tượng lúc chiều, khuôn mặt Nhung bỗng lộ lên mấy phần không vui. Cô đang thầm nghĩ, nếu để Huyền biết cô và Dương ở cùng một phòng trong khách sạn, còn vừa làm chuyện kia nữa thì cô ta sẽ thấy thế nào nhỉ?
Nghĩ tới đây, cô chợt nở một nụ cười đắc ý. Xốc lại chiếc váy sơ mi che kín phần thân trước, Nhung chậm rãi bước vào nhà tắm mở vòi nước. Cô muốn rửa trôi đi những vết tích mà người ngoài kia vừa để lại trên cơ thể của mình.
* * *
Sáng sớm, vừa bước ra khỏi cổng đã thấy Khánh đang ngồi trên chiếc xe máy hiệu Exciter đợi bên vệ đường. Huyền rón rén bước lại gần, vỗ vai hù cậu một cái. Khánh chẳng những không giật mình, ngược lại mặt còn tỉnh bơ. Tự nhiên thấy mình bị hớ, cô nhăn mặt phụng phịu: "Thằng điên này, giả vờ tí thì chết à? Mất cả hứng!"
Khánh thấy phản ứng của Huyền như vậy chỉ biết cười trừ, giả vờ nhướn người ra sau giật mình: "Ù ôi, hết cả hồn!"
Nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Huyền, Khánh bật cười thành tiếng khiến cô đã đang mất hứng rồi lại tự nhiên cay cú, đấm cho cậu một phát vào lưng quát: "Cười con khỉ khô, có tin tao cho mày giống thằng Sún luôn không?"
"Thằng Sún bây giờ răng đẹp hơn cả diễn viên, người mẫu. Thôi, lên xe tao chở đi ăn sáng, nhanh còn tới công ty không lại trễ bây giờ".
Huyền lườm Khánh một cái, nhận nón bảo hiểm trên tay cậu rồi chật vật leo lên xe.
Hai bát mì thịt bò còn nghi ngút khói vừa đặt lên bàn trước mặt Huyền. Tự nhiên tâm trạng cô lại có chút rầu rĩ. Cứ nhìn thấy mì bò là cô liền nghĩ tới Dương. Không biết anh ấy bây giờ thế nào rồi, mấy hôm nay không thấy bóng dáng anh đâu. Có hôm, cô còn lén núp sau bức tường nơi góc khuất cầu thang lúc ra về để chờ chỉ vì muốn được nhìn thấy anh, nhưng rốt cuộc lại thất vọng, lững thững đi về.
Thấy cô ngồi bần thần, Khánh lên tiếng: "Sao còn không ăn đi, để mì nở hết bây giờ".
"À...ờ..." Huyền ngập ngừng, cúi xuống ăn vài miếng qua loa cho xong. Thật sự cô chẳng cảm giác được mùi vị gì.
"Trời hôm nay đâu có dấu hiệu mưa đâu nhỉ?"
Huyền ngẩng đầu thắc mắc: "Là sao?"
"Thánh ăn uống mà đụng được mấy đũa, chuyện lạ có thật. Nay định giảm cân à?"
"Còn cân nào đâu mà giảm".
Khánh cười khẩy, đưa tay xoa xoa đầu cô một cách dịu dàng nói: "Ăn cho hết, mày sắp thành bộ xương khô rồi đấy!" Nói xong, cậu còn vớt thịt bò ở bát của mình qua bát của cô: "Tao không thích ăn thịt bò, ăn hộ tao cái, bỏ đi uổng phí".
Huyền cắn chặt môi, thấy Khánh như thế cô lại chẳng muốn để cậu lo cho mình nên cố gắng ăn hết. Cô không hề biết người đối diện đang nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng lẫn quan tâm.
Vừa vào tới phòng làm việc, Huyền đã bị bao nhiêu cặp mắt chán ghét cùng khinh thường nhìn mình. Có người còn vu vơ nói: "Nhớ chuyện hôm qua tôi kể không? Cái vụ trên mạng mà cô gái lăng nhăng ấy, yêu hết người này người kia, kết cục thảm lắm. Đúng là đáng đời".
Vừa nói, cô gái kia còn đá ánh mắt qua chỗ Huyền. Dĩ nhiên Huyền biết chị ta đang cố ý ám chỉ mình, nhưng cô cũng không mấy bận tâm, đi thẳng về chỗ làm việc.
* * *
Ánh sáng le lói xuyên qua ô cửa kính, nhảy nhót trên khuôn mặt tuấn tú của người đang nhắm mắt nằm trên giường. Cảm giác có chút khó chịu, đôi hàng mi đen dài khẽ mấp máy rồi từ từ mở ra. Dương nhíu mày, đưa tay che đi mấy luồng sáng đang chiếu thẳng vào mặt mình. Anh khó nhọc bật người ngồi dậy, hai bên đầu đau như búa bổ. Anh day day hai bên thái dương, lắc đầu thật mạnh rồi ngẩng lên nhìn. Phát hiện trước mặt là một căn phòng vô cùng lạ lẫm, Dương có chút hoài nghi. Đây là...
Liếc sang chiếc tủ cạnh giường, thấy trên đó có một mẩu giấy nhỏ giống như là cố ý để lại cho mình, Dương nhoài người sang lấy mở ra đọc.
"Thấy cậu ngủ say quá nên mình không nỡ đánh thức dậy. Còn nhớ đêm qua đã làm gì không? - Bạn cũ".
Trong lòng anh vừa có chút ngạc nhiên, vừa có chút cảm giác lo sợ. Đêm qua anh đã làm gì? Bạn cũ này rốt cuộc là ai?
Anh bật người đứng dậy, mặc lại quần áo cho chỉnh tề rồi đi ra khỏi phòng. Ghi nhớ số phòng trong đầu, anh bước nhanh xuống quầy tiếp tân. Nhìn thấy một chị tiếp tân mặc áo dài đỏ, anh tiến tới gần hỏi: "Xin hỏi, chủ phòng 214B là ai vậy?"
Chị tiếp tân kia đang loay hoay với mớ giấy tờ trên bàn, không nhìn lên mà trả lời: "Xin lỗi, thông tin cá nhân của khách hàng chúng tôi không được phép tiết lộ!" Nói xong chị ta lại chăm chú vào mớ giấy tờ lộn xộn kia. Cảm giác có người cứ nhìn mình chằm chằm, chị ta nghi hoặc ngẩng đầu lên. Bắt gặp khuôn mặt đẹp trai chết người của anh, chị ta sững lại vài giây.
Anh không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày một cái. Ai ngờ chị kia chẳng hiểu sao lén lút nhìn sang hai bên, sau đó ghé lại gần anh thì thầm: "Xin anh đợi một chút, tôi sẽ kiểm tra giúp anh!" Chị nhân viên kia cúi người xuống kiểm tra máy tính, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương nói: "Chủ phòng là một cô gái tên Trịnh Ngọc Nhung".
Anh ngạc nhiên: "Trịnh Ngọc Nhung sao?"
"Vâng!"
Dương nói tiếng cảm ơn rồi xoay người rời khỏi đó. Thứ men nồng tối qua dường như vẫn còn thấm trong người khiến anh cảm thấy có chút khó chịu, đầu óc cứ ong ong. Anh bắt taxi về nhà mình. Buông người xuống sofa, anh mệt mỏi khép đôi mi lại. Cố gắng lục lọi chút kí ức sót lại đêm qua, Dương nhớ mình đã đi tới quán rượu, chắc có lẽ do uống hơi nhiều nên những chuyện sau đó anh không thể nhớ lại.
Trịnh Ngọc Nhung...
Một cảm giác hoang mang xâm chiếm lấy tâm trí của anh. Bây giờ thì anh đã nhớ ra người xưng bạn cũ kia là ai. Nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Cả đêm qua sao anh lại ở trong khách sạn với cô ta? Còn câu hỏi cô ta để lại cho anh nữa, rốt cuộc anh đã làm gì? Không lẽ...
Những gì tiếp theo thật sự anh không dám nghĩ tới. Sự mệt mỏi khiến anh lại chìm vào giấc ngủ.
Đang ngồi chăm chú chỉnh sửa đề tài báo cáo, điện thoại trong túi đột ngột reo lên khiến Huyền hơi giật mình. Vừa nghe đầu dây bên kia nói chuyện xong, cô tròn mắt kinh ngạc. Vội vã sắp xếp lại bàn làm việc, cô đứng dậy chạy tới trước mặt quản lý cúi đầu nói: "Xin lỗi chị, em biết đi ra ngoài trong giờ làm việc là vi phạm quy định, nhưng bây giờ em có việc rất gấp phải đi. Sau khi trở về em sẽ trình bày với chị sau ạ. Em xin phép đi trước!"
Nói xong, chẳng để ý chị quản lý kia có đồng ý hay không, cũng không chờ chị ta trả lời lại cô đã vội vã chạy đi. Cô gọi một chú xe ôm bên đường chở cô thẳng tới bệnh viện, trả tiền rồi hối hả chạy vào trong.
Cửa phòng bệnh vừa mở, cô đã trông thấy bên trong có vài người đang đứng xung quanh giường bệnh của bố mình, có cả bà Hồng và Hiếu.
Nghe tiếng mở cửa, mọi người đều đồng loạt nhìn ra ngoài. Trông thấy Huyền, ai nấy đều có chút vui mừng hiện hữu trên khuôn mặt.
"Huyền ơi, bố con...bố con tỉnh rồi...bố con tỉnh rồi Huyền ơi!"
Bà Hồng nhìn Huyền, nói bằng giọng vô cùng xúc động. Cô nhất thời sững người, đôi chân run run khẽ nhúc nhích từng bước lại gần. Mấy người xung quanh đồng loạt dạt sang hai bên.
Bố cô đang ngồi tựa lưng vào thành giường, khuôn mặt xanh xao hướng ánh mắt nhìn Huyền một cách âu yếm. Đôi tay gầy guộc run run giơ lên phía trước, khoé miệng mấp máy khó khăn: "Huyền...Huyền...ơi..."
Khoé mắt cô bắt đầu rỉ ra những giọt nước nóng hổi. Cô nhào tới phía trước, khom người nắm chặt lấy bàn tay bố mình. Dường như cảm thấy vẫn không đủ, cô ôm chầm lấy ông khóc nức nở. Ai nấy nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng không cầm được nước mắt vì xúc động, nhất là bà Hồng.
"Bố ơi...hu hu...đúng là bố đã tỉnh rồi bố ơi. Con biết, con biết bố sẽ không bỏ rơi con mà. Hu hu hu!"
Huyền òa khóc lên như đứa trẻ con. Bố cô run rẩy đưa tay vuốt mái tóc đen bóng của cô, nở một nụ cười trìu mến: "Bố xin lỗi...con gái bố chịu khổ nhiều rồi..."
Vì mới tỉnh lại sau một thời gian dài nên cơ thể bố của Huyền vẫn còn rất yếu, không thể nói chuyện được nhiều. Hỏi han được vài câu, bác sĩ lại tiêm cho ông một liều thuốc rồi nói để ông nghỉ ngơi. Huyền ngồi cạnh giường nắm chặt tay bố mình, mỉm cười nhìn ông ngủ.
Bác sĩ nói rằng bố cô tỉnh lại được là một điều vô cùng may mắn. Thời gian này nên ở lại bên cạnh ông, giúp ông đứng dậy đi lại hoạt động cho quen dần. Còn dặn thêm là không nên để ông quá xúc động mà ảnh hưởng tới sức khỏe. Chuyện Hiếu là con ruột của bố tạm thời phải giấu đi, đợi khi nào ông bình phục hẳn thì nói sau. Mặc dù làm vậy có chút thiệt thòi cho Hiếu, nhưng suy cho cùng sức khỏe của bố là trên hết nên cậu cũng gật đầu.
Mang tâm trạng vui mừng trở lại công ty, Huyền dĩ nhiên là bị một tràng giáo huấn từ chị quản lý, còn bị ăn một bản kỉ luật nữa. Tuy vậy, Huyền cũng không mấy để tâm tới chuyện đó vì tâm tình cô đang rất tốt. Bố cô tỉnh lại rồi, thật sự đã tỉnh lại rồi.
"Con nhỏ đó có phải là thần kinh có vấn đề rồi không? Bị ăn cả tờ kỉ luật rồi mà còn ngồi cười như con dở hơi".
"Giời ơi, chắc não có vấn đề ấy mà. Thôi kệ nó đi. Mà mấy hôm nay anh Dương không đi làm hay sao ấy?"
Vốn định bỏ ngoài tai những lời xì xầm không mấy hay ho về mình, nhưng khi nghe tới tên của Dương, Huyền lại chăm chú ngồi lắng nghe. Hôm qua cô núp bên cửa phòng lén nhìn sang cũng không thấy, thì ra là không đi làm. Tự nhiên cô cảm thấy có chút lo lắng. Bóp chặt điện thoại trong tay, cô thực sự rất muốn gọi cho anh, hỏi anh hiện tại như thế nào rồi, nhưng lại không có can đảm.
Vừa tan làm, Huyền liền bắt xe tới bệnh viện ngay. Nhìn bố mình đang từ từ bình phục cô cảm thấy rất vui mừng. Ở lại trò chuyện với bố cả buổi tối, tới khi bác sĩ nhắc nhở nên để ông nghỉ ngơi cô mới tạm biệt rồi ra về. Vừa đi tới ngã rẽ xuống cầu thang, cô liền bị ai đó chặn lại. Ngẩng đầu nhìn người trước mặt mình, cô có chút kinh ngạc. Còn chưa kịp nói gì thì người kia đã lên tiếng trước: "Đã lâu không gặp, bạn Lùn!"
"Cậu...sao cậu lại ở đây?"
"Bạn cũ lâu ngày không gặp, không thể mời tôi một ly cà phê sao?"
Đi theo Nhung ra quán cà phê cạnh bệnh viện, trong lòng Huyền có chút gì đó không yên. Gọi một ly ca cao nóng, cô cắn cái ống hút nhỏ hút một ngụm để lấy lại tinh thần, nhìn người đang ngồi đối diện hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nhung hếch môi nở một nụ cười: "Bạn bè lâu ngày xa cách, muốn hàn huyên chút thôi mà".
"Tôi không nghĩ cậu lại rảnh rỗi tới mức ngồi phiếm chuyện với tôi đâu. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi".
"Cũng nhạy bén phết nhỉ? Nghe bảo dạo này được nhiều người theo đuổi lắm à? Không khác hồi đi học là bao. Lùn đại ca vẫn là Lùn đại ca".
Giọng nói của Nhung có chút gì đó như đang châm chọc Huyền. Dĩ nhiên là cô nhận ra, nhưng cô chẳng hơi đâu ngồi đây nghe cô ta lảm nhảm lung tung. Hút một ngụm ca cao, cô lại nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước. Tôi còn nhiều việc phải làm lắm".
"Minh Dương cậu ấy càng lớn càng đẹp trai phong độ nhỉ?"
Vừa định nhổm người đứng dậy, cô liền bị lời nói tiếp theo của Nhung làm cho khựng lại tại chỗ: "Ý cậu là gì?"
Nhung cười lạnh: "À, hôm trước có gặp cậu ấy ngoài quán rượu. Say bét nhè rồi. Xui xẻo là tôi lại không biết địa chỉ nhà cậu ấy nên đã đưa cậu ấy về phòng của mình ở khách sạn. Mà cậu biết đấy, một nam một nữ, cậu ta lại có men trong người nên khó kiềm chế được. Cậu ta đúng là rất tuyệt, tôi còn chụp được mấy tấm ảnh nữa, muốn xem không?"
Hai tay đặt trên đùi vô thức bóp chặt lại với nhau. Có cái gì đó nhói nhói vừa len lỏi trong tim Huyền. Thực sự là đau lắm. Hít một hơi thật mạnh, cô nhìn thẳng vào người đối diện bình tĩnh trả lời: "Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi? Tôi với anh ấy chia tay rồi, cho nên tôi không cần phải biết anh ấy làm gì với ai hết".
"Thật sự là không quan tâm sao? Hay là có Khánh bên cạnh rồi nên không thèm để ý tới Dương nữa?"
Huyền im lặng. Ai nói cô không quan tâm? Nhưng cô lấy tư cách gì để quan tâm trong khi cô là người khiến anh trở nên như vậy?
"Tôi còn có việc, tôi về đây!"
Lần này, Huyền nhất quyết đứng dậy rời khỏi chỗ nhanh chóng bước ra phía cửa. Cô thật sự không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa, cô đã đủ đau lắm rồi. Cô không muốn khóc, càng không muốn khóc trước mặt Nhung.
Cổ tay bị túm lấy, cô ngạc nhiên quay lại. Chỉ thấy Nhung đang đứng ngay trước mặt nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp: "Tôi...đưa cậu về!"
" Không cần!"
"Nhìn xem mấy giờ rồi? Giờ này không còn xe buýt cho cậu đi đâu".
"Tôi đi xe ôm".
"Lỡ như có chuyện gì xảy ra, tôi không muốn bị công an tra hỏi vì là người cuối cùng gặp cậu đâu. Mau đi theo tôi, sao cậu không thay đổi cái tính cứng đầu ấy chút nào vậy?"
Nhìn Nhung quả quyết như vậy, Huyền bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.