Chap 69: Ở đây với vợ anh
Ở đây với vợ anh
~~~~~~
Huyền bừng tỉnh giấc, cảm thấy cơ thể hơi khó chịu. Cô mơ mơ màng màng, nhớ là đêm qua mình đã gặp anh. Đến khi tỉnh táo nhìn lại bốn bức tường trắng xóa vây quanh cô mới ngộ ra rằng chỉ là mình nằm mơ. Nhưng giấc mơ cũng quá đỗi chân thật đi, cô vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn của anh đang quanh quẩn đâu đây. Anh còn hôn lên cả trán cô nữa.
Một nụ cười chua xót lướt nhanh qua cánh môi trắng bệch nhợt nhạt. Đưa tay lên rờ trán thấy hơi nóng nóng, cô lại nghĩ mình bị ấm đầu thật rồi. Giờ này có lẽ anh đang bình yên ở một phương trời xa xôi nào đó rồi, đời nào lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Đúng là nhớ quá hóa điên luôn.
Huyền chép miệng lắc đầu, chật vật vực người ngồi dậy. Chân phải bị bó một cục bột nặng trịch nên làm cái gì cũng cảm thấy vướng víu. Lại hướng mắt ra phía cửa sổ, ánh nắng sớm nhẹ dịu ấm áp xuyên qua lớp kính trong suốt chiếu vào phòng, in hằn trên nền gạch trắng những mảng sáng nhàn nhạt không đều màu. Thời tiết hôm nay rất đẹp, chính vì thế mà Huyền cảm thấy tâm trạng có chút dễ chịu hơn.
Tiếng cửa mở, không cần nhìn Huyền cũng đoán được ngoài cái người sớm tối mang cháo tới cho cô thì còn ai vào đây nữa. Cô chán nản xoay đầu lại, nhìn cái bình sắt trên tay Hiếu mà ngao ngán lắc đầu: "Chị lạy mi, hu hu, làm ơn cho chị ăn cái khác đi có được không?"
Hiếu bước tới đặt bình đựng cháo lên bàn, nhìn chị mình một cách bất lực: "Là do số chị xui thôi. Lúc nãy em có ghé qua quán cơm cuộn hôm bữa chị chỉ, nhưng rất tiếc là đã hết sạch rồi".
Nghe tới "cơm cuộn", Huyền ngẩng đầu nhìn em trai mình bằng ánh mắt nuối tiếc, bài ca than thở lại bắt đầu: "Hu hu, em ơi sao chân mi dài mà mi chậm chạp thế? Mi đi nhanh tí nữa thì có phải giờ này chị đã được ôm hộp cơm cuộn mà khóc lóc vì hạnh phúc rồi không?"
"Thế chị ôm bình cháo khóc lóc tạm đi. Khi nào có cơm cuộn rồi ôm bù".
Huyền đến là cạn lời với em trai mình, mặt mếu máo méo mó không thể diễn tả được bằng lời. Còn định than vãn tiếp thì cửa phòng lại mở ra. Cả cô và Hiếu đều hướng mắt ra ngoài.
Một cô bé đột ngột bước vào, thoạt nhìn có lẽ là học sinh trung học, trên người còn mặc nguyên bộ đồng phục áo sơ mi trắng có gắn chiếc cà vạt nhỏ màu xanh ngọc trước ngực, quần tây xanh đen. Trông cô bé rất đáng yêu, mái tóc ngang vai đen nhánh ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo hồng hào. Nhìn thấy Hiếu, cô bé bỗng nhiên khựng lại ngay cửa, mắt mở to ngạc nhiên: "Ơ, sao lại là...cậu?"
Hiếu cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bé kia, cậu nhìn cô bé gãi đầu: "Đây là phòng bệnh của chị gái tôi".
Bây giờ cô bé kia mới để ý tới người đang ngồi trên giường. Đột nhiên hiểu ra gì đó, cô bé vội reo lên, cúi đầu xuống rối rít: "Thôi chết, em nhầm phòng rồi. Em xin lỗi, xin lỗi!"
"Không sao đâu, mà hai đứa quen nhau à?" Huyền ngẩng đầu nhìn Hiếu thắc mắc. Hiếu còn chưa biết nói thế nào thì cô bé kia đã nhanh nhẹn trả lời: "Lúc nãy em với cậu ấy gặp nhau ở quán bán cơm cuộn ạ. Tại quán còn đúng một suất nên cậu ấy nhường cho em. Lúc nãy chưa kịp cảm ơn nữa, cảm ơn cậu nha!"
Huyền dường như đã hiểu ra vấn đề, nhìn Hiếu bằng ánh mắt nửa gian xảo nửa ức chế. Sau đó, cô quay lại nở nụ cười tự nhiên hỏi cô bé: "Em cũng đi thăm bệnh à? Mà em tên gì?"
"Em tên Ngọc Châu. Em đi đưa đồ cho anh của em mà em vào nhầm phòng mất rồi. Em xin lỗi!"
"Có gì đâu mà xin lỗi. Anh của em là ai?"
"Anh ấy tên..."
Những lời tiếp theo bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Châu cúi đầu tạm biệt rồi nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại. Chờ cho Châu đi hẳn, Huyền mới tia ánh mắt híp như mắt lươn qua chỗ Hiếu giở giọng châm chọc: "Thì ra là dại gái. Hờ hờ! Học chung trường mà nhỉ?"
Tự nhiên hai má Hiếu nóng bừng. Cậu cũng chẳng biết phải nói thế nào, không lẽ lại đi giành đồ với một đứa con gái? Cậu vội vàng đổ cháo ra đặt trên bàn, lấy lí do muộn học rồi vội vã đi ngay. Huyền làm sao lại không nhìn ra sự khác thường của em trai mình, nhất là lúc nhìn thấy cô bé tên Châu kia. Cô đột nhiên nở một nụ cười gian xảo hết sức. Em trai cô hình như đã phải lòng cô bé kia rồi.
Sáng sớm, đường phố đông nghịt người, xe cộ chen chúc tấp nập qua lại. Nơi hàng ghế ngay trạm xe buýt có một tốp người đang đứng chờ. Hình như sắp trễ giờ cho nên trên mặt ai cũng hiện lên vẻ mong chờ, gấp gáp. Người đi qua đi lại, chốc chốc nhìn đồng hồ, người hết đứng lên ngồi xuống rồi lại ngó ra đường ngóng.
"Xe buýt kìa mọi người ơi!"
Một giọng nói vang lên thật dõng dạc của người nào đó hình như đã đánh động được tất cả những người khác. Ai cũng vội vã đứng dậy đi ra sát lề đường. Xe vừa dừng, họ thi nhau chen chúc bước lên xe, cảnh tượng thật đúng là rối loạn, tới nỗi chú lơ xe phải đứng tít ở trên đầu ngó cổ ra gào to: "Mọi người từ từ thôi, đừng chen lấn nào!"
Dù bây giờ có gào đến khàn cổ họng cũng vô ích, đây là chuyến xe cuối cùng trước bảy giờ sáng, tức là nếu không lên xe thì cả người đi học lẫn đi làm đều sẽ bị trễ giờ. Nhưng tiếc thay, chiếc xe buýt lúc này đã chật cứng không còn chỗ chen, một vài người xếp hàng sau cùng không thể lên xe được nữa.
"Mọi người đợi chuyến sau nha, xe không chứa được nữa rồi. Tới luôn bác tài ơi!"
Xe buýt đóng cửa rồi chầm chậm lăn bánh, những người bị bỏ lại phía sau mặt mũi méo xệch vẻ đau khổ. Nhất là cô bé có thân hình hơi gầy gò, mái tóc đen nhánh ngắn ngang vai, mặc trên người bộ đồng phục học sinh. Cô gần như sắp khóc đến nơi rồi, đôi mắt đỏ hoe cứ nhìn theo hướng chiếc xe buýt vừa rời đi, miệng lẩm bẩm: "Chết rồi, chết rồi, làm sao đây?"
Chả là sáng nay tiết đầu giờ lớp của cô bé có bài kiểm tra quan trọng mà bây giờ lại bị trễ xe buýt cho nên cô ấy mới lo lắng như thế.
"Xe ôm! Đúng rồi, xe ôm!" Cô bé đột nhiên vui mừng reo lên, xoay người định chạy sang đường. Do quá nóng lòng nên không để ý có xe đang đi tới, suýt nữa đã bị chiếc xe máy vừa chạy tới kia đâm trúng người. Cô bị hụt chân, ngã ngửa ra sau, mặt mày tái xanh như tàu lá chuối, hai mắt trợn to.
"Cậu có sao không?" Hiếu hốt hoảng dựng xe vào sát lề đường, chạy tới đỡ Châu đứng dậy, trên khuôn mặt cậu lộ vẻ lo lắng. Thấy Châu cứ nghệch ra đó không nói gì, cậu lại cảm thấy có chút bực bội.
"Sao tự nhiên xe cộ đang đi lại nườm nượp vậy mà bang ra đường làm gì? Muốn xuống gặp ông Diêm Vương rồi à?"
Hình như Châu vẫn chưa kịp hoàn hồn bởi cú ngã vừa rồi. Tuy là chỉ bị xước một ít ở bàn tay nhưng có lẽ là do quá bất ngờ nên làm cô hơi hoảng sợ. Khóe miệng run run muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ nhìn Hiếu, nửa lời cũng không thể thốt ra. Biết mình hơi quá lời nên Hiếu cũng có chút ngại ngùng, gãi đầu nhỏ giọng: "Ờ, xin lỗi. Mà còn đứng đó làm gì? Tiết đầu kiểm tra đó, không muốn bị mụ Nga sim la cho đứng ngoài cửa thì nhanh lên xe".
Nghe tới tên "Nga sim la" Châu mới giật mình, cô ngạc nhiên: "Ơ, làm sao cậu biết lớp mình tiết đầu kiểm tra?"
"Hàng xóm sao không biết được. Mà có nhanh lên không? Còn đứng đó nữa, không kịp giờ thì đừng có ngồi mà khóc".
Châu gật đầu rồi nhanh chóng leo lên ngồi yên sau. Chiếc xe chầm chậm quay bánh, hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường dưới ánh nắng sớm mai dịu nhẹ.
Bởi vì Hiếu chạy xe hơi nhanh nên lúc tới trường cũng còn sớm mấy phút. Hiếu nhận nón bảo hiểm trên tay Châu rồi nói cô về lớp trước, còn mình dắt xe về phía nhà gửi xe. Tới lúc quay lại chỗ cổng đi ra vẫn thấy Châu đang đứng đó, lâu lâu lại ngó đầu qua khe cửa sổ nhìn vào trong nhà bảo vệ. Cậu bước nhanh lại gần hỏi: "Sao còn chưa lên lớp đi? Sắp vào học rồi".
"À, vậy mình lên lớp đây. Cảm ơn bạn hàng xóm cho mình đi nhờ xe nha. Hôm nào đó nhất định mình sẽ trả ơn cho cậu".
Nói xong, Châu nhoẻn miệng cười rồi vội vã chạy đi. Chẳng hiểu sao khoảnh khắc trông thấy nụ cười ấy, Hiếu tự nhiên cảm thấy trong lòng mình vừa len lỏi vào một thứ cảm xúc mới lạ mà bản thân cậu cũng không rõ là gì. Cậu cứ thừ người ra đó nhìn theo bóng dáng kia nhỏ dần đi trong mắt. Tới lúc bác gác cổng chạm nhẹ sau lưng cậu mới giật mình xoay người lại.
"Mấy giờ rồi còn đứng đây?"
"Ơ, cháu về lớp ngay!" Hiếu hơi cúi xuống gãi đầu, sau đó xoay người bước nhanh về phía hành lang.
"Ơ cái thằng nhóc này, đã la mắng gì nó đâu mà mặt mũi đỏ hết cả lên thế kia?" Bác gác cổng lẩm bẩm trong miệng, lắc đầu rồi trở vào trong.
* * *
Huyền giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy, phát hiện xung quanh bị bao trùm bởi thứ ánh sáng vàng nhàn nhạt yếu ớt. Định thần lại cô mới biết là mình vừa nằm mơ. Đưa tay với chai nước đặt trên bàn cạnh giường, cô uống một ngụm để lấy lại tinh thần, sau đó liếc qua phía chiếc đồng hồ to treo trên tường. Bây giờ mới hơn mười giờ đêm. Lúc tối ăn xong, chán quá chẳng biết làm gì nên nằm nghĩ ngợi lung tung, thế nào mà lại ngủ quên mất.
Nằm trườn xuống kéo chăn lên ngang bụng, hai mắt Huyền mở to nhìn lên trần nhà. Lúc nãy ngủ sớm vậy bây giờ sao ngủ lại được đây? Hôm nay chắc lại cú đêm rồi.
Đang nghĩ vớ vẩn, cánh cửa phòng khẽ kêu "cạch" một tiếng. Dù rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến Huyền giật bắn người, kéo chăn cao lên tới cổ, cả người co rúm như con tôm, khổ nỗi một chân bị bó bột thành ra bây giờ tư thế nằm của cô có chút buồn cười. Cô hé ánh mắt nhìn ra, dưới ánh đèn mờ mờ, một bóng đen cao lớn vừa xuất hiện trước cửa. Cô lập tức rụt cổ trùm chăn kín đầu, cắn môi không dám thở mạnh.
Má ơi, giờ này còn có anh trai nào vào đây thế? Bóng to như thế chắc chắn là trai. Không lẽ có gã biến thái nào biết cô xinh đẹp nhưng đang què chân nên lẻn vào giở trò? Hay là...ma?
"Sao giờ này còn chưa đi ngủ?"
Giọng nói này...
Huyền chợt sững người, cảm giác hai bên tai như vừa bị ù đi. Có phải cô nghe nhầm không? Chân què rồi, đầu óc không được tỉnh táo rồi mà không lẽ tai cũng có vấn đề? Hay là cô bị mộng du? Tự nhiên có một nỗi hoang mang nào đó cuồn cuộn dâng lên khiến cô đến ló đầu ra nhìn thôi cũng không có can đảm để làm.
Tiếng bước chân ngày một tới gần, mỗi một bước đều khiến Huyền căng thẳng. Đến khi cảm nhận được hơi thở ngay bên cạnh, tim cô như muốn ngừng đập.
Mùi hương này...
Có thể tai cô nghe nhầm, nhưng mùi hương này thì không thể lẫn vào đâu được. Đến khi khuôn mặt quen thuộc thu ngay vào tầm mắt lúc cô ló đầu ra khỏi chăn, cô hoàn toàn chết lặng, cơ thể cứng đờ tại chỗ ngây ngốc ra đó mà nhìn anh. Cô gần như cho rằng đây chỉ là một giấc mơ, hệt như giấc mơ đêm qua vậy. Nhưng tại sao cứ có cảm giác nó chân thật quá.
Không đúng, không thể nào...
Huyền vội vã kéo tấm chăn mỏng trùm kín đầu, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể. Như để xác nhận lại, cô lập tức bung tấm chăn ra ngồi bật dậy, mặc kệ cơn đau vừa truyền đến từ dưới chân, còn với tay nhấn vào công tắc đèn chính dưới góc tường cạnh tủ. Ánh sáng mạnh được thắp lên, hiện trong mắt cô vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là ánh mắt ấy đang nhìn mình chằm chằm. Thực sự thì cô không dám tin, véo mạnh vào cánh tay tới nỗi in hằn mấy đốm bầm đỏ trên đó nữa.
"Đồ hâm, làm cái trò gì thế? Mơ hay thật cũng không phân biệt được à?"
Khuôn mặt Dương đột nhiên hơi co lại tỏ vẻ không vui, kéo cánh tay kia lên nhìn xong thẳng tay cốc lên đầu cô một cái đau điếng. Huyền bây giờ mới xác nhận được đây không phải là mơ, đây là thật, đúng là anh về rồi.
Toàn thân Huyền bỗng trở nên run rẩy, bàn tay còn lại không ngừng chà vào tấm chăn để chùi đi chút mồ hôi vừa rịn ra trong lòng bàn tay. Cô muốn nói gì đó, nhưng tất cả những lời ấy đều bị nghẹn cứng nơi cổ họng khô khốc, chỉ biết ngẩn người ra đó mà nhìn anh.
Trông bộ dạng ấy của Huyền, Dương không nhịn được nữa mà phì cười. Mặc dù nụ cười không được rạng rỡ, nhưng lại là nụ cười hiếm hoi của anh đã từ rất lâu rồi. Đối mặt với người con gái mình yêu, anh hình như không có cách nào kiềm chế được cảm xúc của mình. Đưa tay chạm nhẹ lên má Huyền, quẹt đi giọt nước vừa vô thức lăn xuống khỏi khóe mắt, anh cúi sát lại gần, áp môi mình lên cánh môi nhợt nhạt đang khẽ run rẩy kia.
Nụ hôn rất nhẹ, chẳng phải nồng nàn cuồng nhiệt như nụ hôn kiểu Pháp nhưng lại có thể khiến đối phương hoàn toàn bị tê liệt. Có cái gì đó ấm ấm vừa len lỏi vào trong tim.
Rời khỏi cánh môi ấy, anh lại nở một nụ cười, đưa tay xoa mớ tóc bù xù của cô một cách âu yếm. Ánh mắt anh nhìn cô chưa bao giờ dịu dàng và chứa đựng nhiều yêu thương như lúc này. Thấy cô cứ ngây ngốc ra đó, anh chọc: "Thái độ này là muốn nữa phải không?"
Chẳng hiểu sao tự nhiên Huyền lại đỏ mặt, lúng túng quay đi: "Sao anh lại ở đây?"
Dương thản nhiên đáp: "Anh ở đây với vợ anh".
Vợ?
Tự nhiên Huyền thấy chột dạ. Anh ấy bảo "vợ" tức là... Nghĩ ngợi một chút, sợ mình hiểu sai ý anh, cô liền thu hết biểu cảm của mình lại, nhìn anh bình tĩnh nói: "À, vâng. Vợ anh cũng nằm viện ạ? Cô ấy bị gì sao ạ?"
"Ừ, vợ anh bị què chân!"
Huyền im lặng, cô không phải kẻ ngốc tới nỗi không nhận ra anh đang ám chỉ mình. Thế nhưng cô lại không dám mơ tưởng tới chuyện đó, vẫn tỏ ra ngạc nhiên: "Trùng hợp vậy ạ? Em cũng bị què chân rồi".
Dương cực kì chán ghét cái kiểu biết mà cứ giả vờ của Huyền. Anh cũng chẳng đủ kiên nhẫn mà dây dưa với cô như vậy nữa. Cúi sát gần cô một chút, nhìn cô chằm chằm, anh nói: "Còn định giả vờ tới bao giờ nữa?"
"Em..." Cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Cô cứ ngỡ mình đã chuẩn bị tốt để có thể đối mặt với anh nhưng hóa ra cô đã sai rồi. Cho dù có cố gắng cách mấy thì trước mặt anh, cô vẫn không thể làm chủ được cảm xúc của mình.
Anh đột nhiên đẩy cô nằm xuống, còn mình cũng nhanh chóng leo lên giường, lật mép chăn nằm bên cạnh, đưa tay tắt công tắc đèn chính: "Muộn rồi, ngủ đi. Hôm nay anh ngủ ké ở đây một bữa".
Nói xong, không đợi Huyền ú ớ câu nào, anh xoay người nằm đối mặt với cô, hai mắt nhắm ghiền lại. Huyền cứ như con rô bốt hết pin nằm yên không chút phản ứng. Với tình cảnh này, Huyền không thể nào mà nhắm mắt cho nổi. Nằm bên cạnh người mình yêu cô làm sao có thể ngủ được cơ chứ? Muốn cựa người nhưng lại sợ làm anh thức giấc, thành ra cô cứ nằm im tại chỗ không nhúc nhích, chăm chú nhìn anh ngủ. Khuôn mặt anh lúc ngủ mới bình yên làm sao. Tuy trong phòng chỉ còn lại ánh đèn vàng nhàn nhạt, nhưng Huyền lại cảm giác ngay lúc này nó đang sáng một cách kì lạ. Tới nỗi cô vẫn có thể nhìn ra từng đường nét quen thuộc trên khuôn mặt đang rất gần với mặt mình.
Đột nhiên, anh vòng tay sang ôm lấy Huyền, kéo cả cơ thể cô lại siết chặt. Anh choàng mở mắt, cúi xuống áp môi mình lên đôi môi khô khốc kia. Nụ hôn từ nhẹ nhàng chuyển sang mạnh mẽ, bắt đầu tham lam ngấu nghiến đôi môi cô. Trong lòng anh bây giờ đang dâng trào vô vàn những cảm xúc khác nhau. Trách móc, tức giận, đau lòng, xót xa, hơn hết là sự nhớ nhung khôn xiết. Rời khỏi bờ môi, anh lướt qua vành tai nhỏ, rít lên vài tiếng: "Ngu lắm, tại sao không nói ra? Cái gì cũng thích ôm lấy mà chịu đựng một mình".