Chap 75: Vợ mình không thương thì thương ai
Vợ mình không thương thì thương ai
~~~~~~
Nhìn thấy đoàn rước dâu ngoài cổng ai cũng ngỡ ngàng. Chẳng phải xe hơi sang trọng mà là nguyên một đội xích lô xếp thành hàng ngay ngắn. Chiếc đầu tiên dành cho cô dâu được trang trí dây hoa rất đẹp mắt, chú rể đích thân đèo cô dâu về nhà.
Thời khắc hai người trao nhẫn cho nhau, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt, dành cho nhau nụ hôn đong đầy tình yêu,...tất cả đều trở thành những khoảnh khắc đáng nhớ nhất, thiêng liêng nhất đối với Dương và Huyền mà có lẽ cả đời này chẳng thể nào quên.
Huyền không ngờ được đội quân bưng lễ của nhà trai lại là đám bạn của mình, bọn này giấu kĩ thật. Lại còn rủ rê cả hotboy đùi gà rán Trọng Nhân nữa. Người ta đường đường là người mẫu tạp chí nổi tiếng mà lại bắt đi bưng lễ mới chết chứ.
Cũng trong ngày ấy Huyền mới phát hiện ra thêm một bí mật động trời. Cái tên Nghĩa hô vốn tưởng sinh ra là dành cho Hùng sún thì bây giờ lại có gì đó rất không bình thường với anh hotboy đùi gà rán. Nếu cô nhớ không nhầm thì ngày trước anh ta còn bám đuôi cô dai như đỉa vậy mà bây giờ... Có lẽ nào cô đoán đúng, trước đây anh ta thích Tí đại ca nên mới giả vờ làm quen với mình. Đẹp trai thế mà bị bê. Còn Hùng sún với Tuấn bống thì nhìn vào chắc ai cũng đoán được. Nghĩ mà thấy tiếc, thế giới lại mất đi hai thằng đàn ông rồi. Đúng là cuộc đời luôn có những điều bất ngờ mà ta chẳng bao giờ nghĩ tới.
Đêm tân hôn, mặc cho chú rể vẫn còn bận bịu tiếp khách khứa bạn bè bên ngoài, bên trong phòng cô dâu đã mệt tới mức rã rời tay chân. Cố gắng trút bỏ hết đống đồ nặng trịch trên người ra, cô tắm qua loa cho xong, mặc bộ quần áo sơ mi mỏng in hình mấy con vịt vàng rồi leo lên giường ngủ quên cả trời đất.
Dương đẩy cửa bước vào phòng, cảm giác đầu óc hơi chếnh choáng. Tiến lại gần giường, trông thấy cô đang cuộn người ngủ ngon lành tự nhiên lại bật cười. Đêm tân hôn mà, ít ra cũng phải có tí gì gọi là chứ chưa gì đã ngủ rồi sao?
Đặt người xuống bên cạnh, anh xoay lại nằm trên người Huyền, cúi xuống hôn lên chóp mũi cô. Hơi thở nồng mùi men rượu, vợ nhỏ lại đang nằm ngay bên dưới làm sao anh có thể kiềm chế cho nổi. Bàn tay bắt đầu lần dọc theo mép vải nhẹ nhàng tháo bung hàng cúc áo mỏng manh kéo sang hai bên, cúi xuống mơn trớn trên da thịt nõn nà. Mà cái người kia, tới lúc cả người chẳng còn lại gì che chắn vẫn có thể nhắm mắt ngủ ngon lành không chút phản ứng, mặc cho bàn tay anh không ngừng trêu trọc bên dưới.
"Này, dậy đi. Còn phải tân hôn nữa mà..."
"..."
"Đừng có ngủ nữa, mai ngủ bù, dậy đi..."
"..."
Không có tác dụng. Dương nhíu mày, cúi xuống rúc vào khe rãnh hai bên đỉnh đổi chọc phá, di chuyển lên cổ hôn hít không ngừng.
Huyền mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy người bên trên đang sờ soạng cơ thể mình mới khó chịu làu bàu: "Có để im cho người ta ngủ không?"
Dương dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn lên: "Tân hôn mà ngủ cái gì?"
"Hôn hít gì để sau đi, em mệt lắm. Để cho em ngủ" Nói xong, Huyền lọ mọ đưa tay sang bên cạnh kéo tấm chăn lại cuộn người rúc vào nhắm mắt ngủ tiếp.
Chưa bao giờ Dương cảm thấy bất lực như lúc này. Cảm giác hừng hực trong người không được giải phóng, tích tụ thành một cục khó chịu bức bách. Anh chau mày nhìn người trước mặt đang đều đều nhịp thở. Không phải do anh bất lực mà là do cô mệt quá nên mới ngủ say như thế. Thôi vậy, cưới rồi thì ngày nào chả là tân hôn.
Sau đám cưới, công việc của Dương giao lại hết cho anh họ xử lí, hai vợ chồng trẻ chỉ việc chuẩn bị đồ đạc dắt nhau vào miền Nam chơi. Địa điểm hai người chọn là bãi biển Vũng Tàu. Thực ra lúc đầu lên kế hoạch là sẽ rong ruổi ở Sài Gòn, nhưng ai cũng bảo mùa này đi biển là lí tưởng nhất. Huyền từ bé đến lớn chưa từng nhìn thấy biển nên tất nhiên là cô gật đầu.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì Huyền thực sự không thể tin được Vũng Tàu lại đẹp đến thế. Những bãi biển uốn lượn như một dải lụa mềm mại, phía xa xa là đường chân trời hình vòng cung lấp lánh ánh nắng phản chiếu tựa như một tấm gương khổng lồ. Những con thuyền lênh đênh cứ xa dần, xa dần rồi chìm khuất giữa đại dương bao la. Những làng chài nho nhỏ nép mình bên bờ biển một cách yên bình. Tất cả mọi thứ hòa quyện lại với nhau tạo nên một Vũng Tàu thơ mộng đến động lòng người.
Nhìn mọi người nô đùa trên bờ biển, Huyền thực sự không thể kìm được sự phấn khích. Cô nắm tay Dương lay mạnh: "Mình cũng ra đó đi anh, nhìn vui quá!"
"Không được. Giờ này ra đó dễ bị say nắng lắm".
"Nhưng người ta ra đầy kìa, có thấy làm sao đâu?"
"Kệ người ta, kêu đi vào thì đi vào!"
Dương vòng tay qua eo Huyền kéo cả người cô trở về phòng khách sạn. Có người vừa tiếc nuối lại vừa thấy ưng ức. Từ bé tới giờ mới được đi có một lần, biết sau này có còn cơ hội quay lại không mà cái gì cũng cấm. Gì mà nắng mùa này không tốt, gì mà thấy sóng biển động mạnh nguy hiểm. Đúng là cái đồ khó chịu. Về tới phòng, Huyền vùng vằng thoát ra khỏi vòng tay anh, nhảy lên giường trùm chăn kín đầu.
"Ăn gì đã rồi hãy ngủ".
"Không ăn!"
"Có ăn không?"
"Đã bảo không ăn rồi, hỏi lắm thế. Anh ăn một mình anh đi, nuốt không nổi".
"Giờ muốn được ăn cơm hay là bị ăn thịt?"
Cái kiểu hăm dọa này, Huyền biết mình không thể nào kháng lại được. Cô bật người dậy, tức tối bước lại kéo phần cơm đã được chuẩn bị từ trước ăn một cách ngấu nghiến. Ăn xong thì đi tắm rồi leo lên giường nhắm chặt mắt, không thèm cạy răng nói chuyện nửa lời, ôm một bụng giận dỗi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tới lúc có người lay dậy cô mới mơ màng mở mắt ra.
Khuôn mặt người đối diện dần hiện rõ, định nhẹ nhàng cất lời nhưng chợt nhớ ra rằng mình đang còn giận anh nên cô giả vờ làm mặt lạnh, cộc lốc hỏi: "Chuyện gì?"
"Dậy đi, anh dẫn đi chỗ này!"
Huyền nhíu mày liếc mắt về phía chiếc đồng hồ treo trên bức tường đối diện. Đã gần chín giờ tối rồi cơ à? Không ngờ cô lại ngủ lâu đến vậy. Mà cái lão chồng này cũng dở hơi. Ban ngày người ta đòi ra biển chơi thì không cho, bây giờ tối rồi còn rủ rê đi đâu? Đi ngắm sao chắc?
"Giờ này còn đi đâu nữa mà đi".
"Cứ đi rồi biết".
"Không muốn đi".
Dương khẽ chau mày, học ở đâu cái thói giận dỗi như vậy không biết. Xem ra nói nhẹ nhàng không có tác dụng rồi, phải dùng cách khác thôi. Anh đặt người nằm xuống bên cạnh, vòng tay qua ôm lấy eo cô kéo sát lại với mình, bàn tay luồn qua lớp áo thun mỏng di chuyển lên phía trên trêu đùa: "Tốt, vậy ở nhà làm việc nhờ, không phải đi đâu cả".
Ý tứ trong câu nói này, cho dù có ngốc nghếch đến đâu thì cũng có thể nhận ra. Chẳng kịp phản kháng gì thì người kia đã nhanh tay cởi bỏ hết tất cả những thứ được xem là không cần thiết vứt sang một bên, từng nụ hôn nóng bỏng lướt trên da thịt mềm mại. Cơ thể không ngừng bị khiêu khích khiến đầu óc cô tê dại đi, ý thức cũng trở nên mơ hồ, chỉ biết ngay lúc này cảm thấy cực kì thiếu thốn, cần phải được lấp đầy.
Khoảnh khắc tay đan tay dưới ánh dương rạng rỡ sắc hồng tươi của buổi sáng bình minh, môi chạm môi dưới khoảng trời hoàng hôn nhuốm một màu đỏ cam huyền ảo, những cái ôm siết chặt giữa cơn gió se lạnh, cùng nhau ngắm thành phố Vũng Tàu về đêm tựa như một bầu trời thu nhỏ với vô vàn chấm sáng lung linh. Hạnh phúc là đây, đơn giản nhưng ấm áp và bình yên đến lạ.
Kết thúc kì nghỉ, những gì tuyệt vời nhất cũng đã trải qua, ngày tháng bận rộn lại bắt đầu.
Trở lại công ty với thân phận vợ của giám đốc phòng kế hoạch, cháu dâu của chủ tịch nên đương nhiên thái độ của các nhân viên khác cũng thay đổi hẳn. Chỉ có mấy chị nhân viên quen thân trước đó là vẫn thế, vẫn xúm lại hỏi han trêu trọc Huyền không cần kiêng dè. Nhưng chính điều đó lại khiến cô thấy thoải mái, dễ chịu hơn là những nụ cười miễn cưỡng, những câu nịnh bợ nghe nổi cả da gà.
Ngoài công việc chính ở công ty thì bây giờ, mỗi tuần lại có thêm vài ngày phải "tăng ca đêm" nữa. Vợ chồng son mà, bận rộn hơn một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng đó chỉ là thời gian đầu thôi, mấy ngày gần đây Huyền cứ cảm thấy Dương lạnh nhạt hơn hẳn. Bình thường ăn tối xong là phải lôi cô ra cưỡng hôn một trận rồi mới chịu ngồi vào làm việc, tới giờ đi ngủ không cần nhắc cũng nhào lên giường đòi thịt người ta. Vậy mà bây giờ cứ ngồi chết dí ở bàn làm việc chẳng thèm đả động gì tới cô.
Ngồi trên giường, cô ngó về phía đối diện mà trong lòng cứ cảm thấy bứt rứt không yên. Bây giờ mà mở miệng ra nhắc sợ anh hiểu lầm mình mời gọi thì khổ. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi mà cô chẳng biết làm sao cho phải, nhưng cứ im lặng như thế này cũng không phải là cách. Thôi kệ, đằng nào cũng bị thịt, có hiểu lầm hay không cũng chẳng sao, chứ cả người bây giờ buồn bực rất khó chịu.
Giả vờ ho vài tiếng, cô hắng giọng: "Còn chưa xong việc à? Hay để mai làm tiếp, trễ lắm rồi đi ngủ thôi".
"Ngủ trước đi, anh làm nốt rồi ngủ sau".
Cái giọng điệu này sao nghe nó hời hợt xa cách đến thế. Người ta nói chả có sai tí tẹo nào, yêu là một chuyện, cưới nhau về rồi lại là chuyện khác. Mặt ủ rũ như cái bánh bao thiu, cô không nói gì nữa, xoay người lại úp mặt vào trong. Chắc anh chán cô thật rồi. Cũng phải, anh đẹp trai tài giỏi như thế, giờ lại thường xuyên theo ông Hùng đi gặp đối tác, khó tránh sự va chạm với các mối quan hệ ngoài xã hội. Tự nhiên cô thấy tủi thân, rồi chẳng hiểu sao khóe mắt cay cay.
Gần sáng, cô giật mình thức giấc, thấy cả người được anh ôm gọn vào lòng thì tự nhiên xúc động. Thật khó hiểu, lúc nóng lúc lạnh như thế thì biết đường đâu mà lần. Hay chỉ xem cô như cái gối ôm thôi?
Huyền khẽ cựa người xoay lưng về phía anh, vô tình lại làm anh thức giấc. Vòng tay siết chặt hơn, anh hỏi nhỏ: "Sao đấy?"
Có một câu rất muốn hỏi mà không tài nào mở miệng được, tự nhiên cô lại rỉ nước mắt, cắn chặt môi im lặng không nói gì. Anh kéo người cô xoay lại đối diện mình, cúi xuống hôn lên má mới phát hiện có gì ươn ướt. Anh ngạc nhiên: "Khóc à? Ai làm gì mà khóc?"
"Anh chán em rồi phải không?"
Dương hơi chau mày: "Nói gì linh tinh vậy? Chán rồi thì ở với ai?"
Cô dỗi: "Có mà gái đầy ra, thiếu gì. Không phải sao mấy hôm nay anh lạ thế? Cứ bơ em kiểu gì ấy. Chán em rồi thì nói em còn biết đường, chứ cứ như này em khó chịu lắm".
"Anh bơ mày lúc nào?"
"Mọi khi đều đi ngủ cùng nhau mà, với cả không...nói chung là không giống trước đây".
Không nhắc thì thôi, nhắc anh lại thấy khó chịu. Mấy hôm nay cứ phải cố gắng kiềm chế bản thân mình đúng là rất bức bối. Không ngờ lại khiến cô suy nghĩ lung tung như vậy. Anh cười: "Nghiện rồi à?"
"Ai thèm!"
"Đấy, đã nghiện còn giả vờ".
"Mệt quá, không thèm nói nữa".
Huyền giận dỗi xoay lưng lại lủi ra một góc. Anh thì chỉ thấy buồn cười, nhích người sát lại gần, thò tay vào trong áo đùa nghịch da thịt cô: "Đúng là cái đồ hâm. Không phải mày đang tới kì thì mày chết với anh rồi".
Huyền xoay người lại, mở to đôi mắt ngẩng đầu nhìn anh ngạc nhiên: "Ai bảo em tới kì?"
"Theo anh tính thì trước nay vẫn vậy mà".
Mặc dù đã là vợ chồng với nhau nhưng nhắc tới chuyện của chị em phụ nữ trước mặt anh thế này cũng có chút ngại ngùng. Cô nhỏ giọng: "Thì là vậy, nhưng tháng này em...chưa thấy".
"Sao không chịu nói sớm?"
"Anh có hỏi đâu mà em nói. Làm em còn tưởng anh hết thương em rồi" Huyền cúi đầu xuống phụng phịu.
Dương đưa tay bẹo má cô một cách âu yếm: "Vợ mình không thương thì thương ai?"
Cái lão này, bình thường cục cằn thô lỗ không nói làm gì, hễ cứ phán câu nào ngọt ngọt thế này lại khiến Huyền quắn quéo cả tim. Ghét thế không biết.
Loay hoay vệ sinh cá nhân xong đi ra đã thấy bữa sáng sẵn sàng đâu vào đó, cô chỉ việc ngồi xuống và hưởng thụ thôi. Bình thường cô cũng chẳng chậm chạp đến vậy đâu, có khi còn cùng anh ra ngoài mua đồ ăn sáng nữa. Chẳng biết sao dạo gần đây thấy người cứ nhũn nhão cả ra, làm cái gì cũng lề mề.
Kéo bát bánh canh cá lại trước mặt, chẳng hiểu sao vừa ăn được hai đũa đã cảm thấy nhờn nhợn khó chịu. Cô buông đũa xuống, chạy lại rót một ly nước uống cạn, tay không ngừng vuốt ngực.
Anh ngạc nhiên: "Cay à?"
"Không phải, tự nhiên thấy nó tanh tanh kiểu gì ấy, không ăn được. Anh mua ở chỗ khác à?"
"Đâu, vẫn chỗ cũ mà".
"Em thấy nó sao sao ấy, không giống bình thường".
Nhìn thái độ của Huyền chắc không phải giả. Nhưng đúng là anh mua ở quán bà cụ gần nhà, với lại anh cũng ăn mà có thấy gì khác lạ đâu nhỉ? Anh nhìn cô đăm chiêu, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Chắc do người không khỏe. Hôm nay nghỉ đi, ở nhà ngoan trưa anh về".
Giời ơi, dặn dò như kiểu cô là con nít ba tuổi không bằng. Nhưng thực ra thì cô cũng cảm thấy không được khỏe lắm, cả người cứ uể oải chẳng muốn làm gì. Thế là cô nằm bẹp ở nhà cả buổi sáng. Tầm hơn chín giờ thì không ngủ được nữa nên tỉnh dậy. Lúc sáng chẳng ăn được gì, giờ lại thấy đói. Nghĩ giờ này chắc mấy quán bán đồ ăn sáng vẫn còn mở nên cô với đại cái áo khoác mỏng choàng lên người rồi đi bộ ra ngoài đầu đường kiếm gì ăn đỡ.
Đúng là khó hiểu thật, lúc sáng ăn không được mà bây giờ ăn một lần hai bát, đến nỗi bà bán hàng còn phải phì cười, bảo cô nhỏ con mà ăn khỏe. Bình thường có ăn nhiều vậy đâu, tự nhiên hôm nay không biết bị làm sao, bụng dạ chẳng phối hợp gì cả, lúc tốt lúc xấu chẳng biết đâu mà lần.
Về nhà rồi không biết làm gì, cô lại buồn chán nằm bẹp ra ghế . Một lúc lâu sau nghe có tiếng gõ cửa, nghĩ là anh về nên cô vội ngồi dậy xỏ dép lật đật đi ra. Người xuất hiện trước mặt khiến Huyền hơi bất ngờ: "Cô...sao cô lại tới đây?"
Ngọc híp mắt lại nhìn Huyền vẻ khó chịu: "Tôi tới đây liên quan gì cô? Đây đâu phải nhà của cô. Mà tại sao cô lại ở trong nhà anh Dương? Cô tới đây làm gì?"
Cái cô gái này đúng là ngang ngược. Nhà người ta mà hỏi lạ, chả nhẽ nhà mình không ở lại ra đường ở chắc? Nhìn thấy khuôn mặt son phấn lòe loẹt kênh kiệu đáng ghét kia, máu giang hồ tự nhiên trỗi dậy, Huyền khoanh tay trước ngực, chân vắt chéo lại tựa vào thành cửa nở một nụ cười khinh bỉ: "Hỏi lạ, nhà tôi thì tôi ở. Mà thôi, tôi còn phải đi ngủ nữa, cô lộn địa chỉ rồi đó, mời đi chỗ khác dùm. Không tiễn!"
Nói xong, cô với tay kéo cửa định đóng lại thì bất ngờ bị cánh tay Ngọc chặn lại hất mạnh khiến cả người vì không đứng vững mà ngã ngửa ra phía sau. Cô ta đứng chống nạnh nhìn xuống chỗ Huyền lớn giọng: "Láo toét, cái thứ ôsin mà dám lên mặt với tôi à?"
Huyền định lồm cồm đứng dậy nhưng cảm giác phía dưới bụng đột nhiên đau dữ dội. Cô không nói được lời nào, cố gắng vực người dậy nhưng càng động lại càng đau.
Ngọc bĩu môi: "Gớm, ngã có tí xíu mà làm quá lên. Đừng có nằm đó mà ăn vạ nữa".
"Tôi...tôi đau...đau quá..." Huyền thều thào, tay ôm chặt lấy bụng, mặt hơi nhăn lại, bắt đầu chuyển sắc xanh xao.
Ngọc vẫn nghĩ Huyền đang giả vờ, nhưng nhìn kĩ lại mới thấy phía dưới cái quần đùi ngắn màu vàng của Huyền hình như bị thấm cái gì đó sẫm màu. Cô ta nhíu đôi mày liễu lại nhìn kĩ thì phát hiện là máu. Mặt bỗng trở nên trắng bệch, nhìn người dưới sàn mà hai mắt Ngọc trợn ngược, khóe miệng giật giật: "Cô...cô bị cái gì thế?"
"Tôi đau quá...làm ơn..."
Bàn tay yếu ớt đưa về phía trước như muốn cầu cứu. Ngọc đờ ra vài giây, chân run rẩy thụt lùi về sau. Cô ta không nói tiếng nào, xoay người luống cuống chạy đi bỏ mặc Huyền nằm đó. Cô ta gọi đại một chiếc xe ôm, vội vã giục người lái xe chạy thật nhanh rời khỏi đó.