Chap 40: Chúng tôi...có lẽ chỉ được đến đây thôi

Chúng tôi...có lẽ chỉ được đến đây thôi

~~~~~~

"Thực ra...cháu...cháu có biết vì sao mỗi lần tới ngày đó là cháu hay bị đau bụng không? Còn đau đến ngất đi. Lần đó bác đưa cháu tới bệnh viện, bác sĩ đã nói..." Bác Lam đột nhiên dừng lại, khuôn mặt thoáng buồn. Ánh mắt bác nhìn tôi có gì đó rất phức tạp khiến lòng tôi dấy lên một cảm giác lo sợ. Ngập ngừng giây lát, bác ấy hướng ánh mắt sang nơi khác nói tiếp: "Bác sĩ nói...cháu có bệnh...sau này rất khó mang thai...cho nên..."

Bác ấy...bác ấy vừa nói tôi khó có con là sao? Ý bác ấy là tôi không thể sinh con sao?

Tôi đờ đẫn cả người, hai tay buông thõng xuống, cảm thấy cơ thể không còn chút cảm giác. Ly nước trên tay vì thế mà rơi xuống đất vỡ tan, nước bắn tung tóe.

Tôi không thể có con sao? Đây có phải là sự thật không? Có phải là nhầm lẫn gì không?

"Huyền, thực ra là khó, chứ không phải là không thể có. Bác sĩ bảo tử cung của cháu bị yếu, sau này nếu mang thai thì rất dễ bị sẩy thai. Nhưng cháu biết đấy, nhà bác chỉ có mỗi mình nó là con trai. Bác rất thích cháu, còn mong cháu với thằng Dương có thể đến được với nhau. Xin cháu hãy hiểu cho người làm mẹ này. Bác không thể để con trai mình sau này không có con nối dõi được."

Tôi im lặng, nhất thời không biết phải nói gì. Chuyện này quá đỗi bất ngờ, nói đúng hơn là tôi đang rất sốc. Một lúc lâu sau, tôi mới cố điều chỉnh lại cảm xúc, khó nhọc buông ra một câu khe khẽ: "Cháu hiểu rồi. Cháu...cháu biết mình phải làm gì rồi."

"Huyền, bác xin lỗi."

Tôi rời khỏi đó, thất thểu đi ngoài đường. Tôi không biết mình đã đi như thế bao lâu, cũng không biết mình đã đi đâu. Cảm thấy bầu trời bỗng trở nên tối sầm đi, tất cả mọi thứ dường như đang đổ sập trước mắt tôi.

Nước mắt bắt đầu rơi, bước chân cũng chậm dần rồi khụy xuống đất. Tôi cảm thấy mệt, rất mệt. Tôi ước ngay lúc này, có anh ở bên tôi. Một lúc thôi, chỉ một lúc thôi, thì cho dù trời có sập xuống tôi cũng sẽ vẫn cố gắng gượng đứng dậy vì anh.

Tay tôi khẽ run rẩy, rút điện thoại trong túi ra. Lướt qua màn hình nhìn thấy cái tên quen thuộc, tôi dừng lại ở đó. Mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái tên ấy, sau đó khẽ chạm vào, hồi hộp chờ đợi.

"Alo! Vợ lùn đấy à? Sao lại gọi cho anh giờ này? Nhớ anh rồi à?" Sau một tràng tút tút dài lạnh lẽo vang lên, rốt cuộc anh cũng bắt máy. Bình thường nghe được giọng anh tôi thấy rất vui, nhưng sao hôm nay tôi lại sợ đến vậy? Tôi đang sợ cái gì? Sợ nghe xong giọng nói ấy rồi lại không có can đảm để từ bỏ, hay sợ sau sau này không thể nghe được giọng nói ấy nữa?

Môi tôi run run, nước mắt trào ra khỏi khóe mi. Tôi muốn nói gì đó, nhưng sao lại khó mở miệng đến thế này?

"Có nghe anh nói không? Sao không trả lời? Có chuyện gì thế?"

Tôi đưa tay quẹt đi lớp nước mắt lem nhem, vội trả lời: "Em...em đây!"

"Sao thế?"

"Em không sao. Tự nhiên thấy nhớ anh thôi."

"Con hâm này, anh đã dặn làm sao? Lúc nào cũng phải nhớ anh chứ không phải tự nhiên thấy nhớ biết chưa?"

"Em biết rồi. Lúc nào em cũng nhớ anh!" 

Phải, em rất nhớ anh. Ngay cả trong mơ cũng nhớ.

"Được rồi! Hâm ghê, ăn uống gì đi. Anh làm nốt đống bài tập. Lát anh gọi lại cho!"

"Vâng, vậy anh làm đi. Em...cúp máy đây."

"Bye vợ lùn nha. Thương nhiều."

Tút...tút...

Tiếng ngắt điện thoại lạnh lẽo vang lên như thể muốn báo cho tôi biết rằng, đây chính là tiếng ngắt cuối cùng, kết thúc tất cả mọi thứ giữa tôi và anh ấy. Đây là lần cuối cùng tôi được nghe giọng anh ấy phải không?

Là tôi không thể mang đến cho anh ấy một tương lai tốt đẹp. Anh là một người tài giỏi, anh là một người xuất sắc. Tương lai của anh không thể vì một đứa con gái không có khả năng sinh con như tôi mà bị phá hủy được.

Tôi và anh ấy...chúng tôi...có lẽ chỉ được đến đây thôi...

Em xin lỗi! Em đã không thể giữ lời hứa với anh được nữa rồi. Em...không thể chờ anh được nữa rồi.

Bầu trời xuất hiện vài đám mây đen. Sau đó, những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu lách tách rơi xuống. Rồi ào một cái, mưa trắng xóa cả một khoảng trời. Người người vội vã chạy đi tìm chỗ trú mưa. Xe cộ cũng đua nhau lướt qua một cách nhanh chóng. Không ai để ý đến bóng dáng nhỏ bé đang bước từng bước nặng nề dưới cơn mưa trắng xóa kia.

Là mưa, hay là nước mắt?

Hôm đó, tôi không biết mình đã trở về nhà như thế nào. Tôi đã khóc suốt đêm. Thực ra tôi không muốn khóc, tôi muốn mình mạnh mẽ, không được rơi nước mắt. Nhưng tôi không hiểu tại sao nước mắt cứ thế tuôn ra, ướt đẫm hai gò má, chảy ướt hết một vạt áo. Tôi không thể khống chế được cái dòng nước nóng hổi đang trào ra khỏi khóe mắt kia. Tôi đưa tay cố gắng quẹt cho sạch, nhưng càng quẹt càng chảy nhiều hơn. Tôi không phải như thế, tôi không thích khóc.

Tôi không biết mình đã khóc như thế bao lâu. Chỉ biết khi tỉnh lại, cả cơ thể rã rời không còn chút sức lực.

Ngày trước, tôi là đứa vô tư vô lo, chưa bao giờ nghĩ cảm giác phải từ bỏ người mình yêu thương lại tồi tệ như thế này. Tôi bắt đầu bị tâm can giằng xé. Nỗi đau trong tim cứ gặm nhấm cơ thể của tôi từng chút, từng chút một.

Tôi tìm đến những giấc ngủ, tôi nghĩ sau khi ngủ rồi, thôi không nghĩ tới mọi thứ nữa thì sẽ cảm thấy tốt hơn. Nhưng không, mỗi khi nằm xuống thì hình ảnh của anh lại xuất hiện, chế ngự tâm trí của tôi.

Sau những lần gồng mình chịu đựng, gồng mình quên đi. Tự nhủ sẽ cố gắng, sẽ quên đi, sẽ thôi không nhớ tới nữa. Nhưng khi hình ảnh anh xuất hiện, tôi lại mất kiểm soát, nước mắt lại lã chã tuôn ra. Tôi muốn gạt bỏ tất cả mọi thứ, nhưng hình như trái tim tôi đâu có chịu thấu hiểu cho cảm giác của tôi lúc này.

Tôi đứng trước cửa nhà, lười nhác dựa cả người vào bức tường cạnh cửa. Bầu trời hôm nay rất đẹp. Từng đám mây trắng nhẹ nhàng lướt đi chậm rãi trên nền trời xanh biếc. Ánh nắng dịu dàng chiếu xuống, hắt lên những tán cây đang rủ mình xuống hai bên vệ đường.

Thì ra, bầu trời vẫn đẹp đến thế, cảnh vật vẫn đẹp đến thế. Mọi thứ vẫn không hề thay đổi, vẫn rất đẹp. Hình như chỉ có tôi là thay đổi. Bầu trời trong lòng tôi, vốn đã chuyển sang một màu u ám kể từ giây phút ấy.

Hôm nay, bọn trong nhóm rủ tôi đi chơi. Từ hôm đó tới nay, ngoài đi học ra thì tôi không hề ra khỏi nhà. Lâu lắm rồi không gặp bọn nó. Bọn nó gọi cho tôi suốt, tôi phải giả ốm. Thằng Bống nghe tin tôi ốm còn khóc lên khóc xuống. Tôi dặn bọn nó, anh mà gọi điện về hỏi tôi thì không được nói gì cả. Bọn nó không hiểu sự tình, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

"Sếp! Thằng Dương..." Đang ngồi cắm đầu cắm cổ ăn, thằng Sún tự nhiên nhắc tới anh làm tôi hơi khựng lại, tim bất giác nhói lên một hồi.

"Tao đã dặn rồi, Anh Tí mà gọi hỏi gì về tao, cứ nói không biết. Đứa nào làm trái thì sau này đừng bao giờ gặp tao nữa." Tôi giả bộ đanh giọng, sau đó lại cúi xuống ăn tiếp. Tôi ăn như một kẻ bị bỏ đói lâu ngày. Nhưng chỉ là ăn, chứ tôi không hề cảm nhận được bất cứ mùi vị gì ở trong đó. Thực ra tôi lại đang muốn khóc, nhưng không thể khóc trước mặt bọn nó được.

Tôi nói dối với bọn nó là tôi không yêu anh Tí nữa nên chia tay. Bọn nó bán tín bán nghi, nhưng cũng không dám thắc mắc.

Ăn xong, cả đám rủ nhau đi hát karaoke. Tôi biết hát, cũng thích hát. Bình thường đi karaoke là tôi ôm cái micro mà gào thét, nhưng hôm nay tôi chẳng có tâm trạng mà hát hò gì cả, ngồi thu lu một xó nhìn bọn nó quậy phá. Ánh đèn led xanh đỏ tím vàng liên tục chớp chớp, tiếng nhạc vang lên xập xình cũng không thể đánh động được tâm hồn một đứa trước nay luôn mê âm nhạc như tôi. Tâm hồn tôi vốn đã không còn được như trước nữa rồi. Giống như có một tảng đá đang đè trong đấy, không tài nào đẩy ra được.

"Sếp ê, ca sĩ mà lại ngồi ra đấy à? Lại đây hét vài bản cho lính lác nghe đi chứ?" Thằng Mập cầm cái micro hét to khiến tôi hơi giật mình. Tôi lườm nó một cái, cầm miếng ổi trong dĩa đặt trên bàn phi luôn vào người nó. Nó vội vã né sang một bên. Thành ra, thằng Sún đáng thương đang ngồi gặm bò khô lãnh nguyên miếng ổi đập vô mặt. Nó quay sang nhìn tôi mếu máo. Tôi chỉ biết ái ngại nhìn nó gãi đầu. Tôi không cố ý đâu, lỗi tại thằng Mập, tôi vô tội.

Bọn nó biết tôi đang buồn nên kiếm trò chọc phá. Cuộc sống của tôi nhờ bọn nó mà đỡ nhàm chán hơn.

Hát một hồi chán chê, cả bọn tạm biệt rồi nhà ai nấy về. Thằng Khánh đòi chở tôi về, nhưng tôi không đồng ý nên nó cũng đi về luôn. Mình tôi lang thang trên phố. Cảnh đêm buồn man mác, tất cả mọi thứ đều chìm trong một màu đen u ám giống như cuộc đời tôi vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy thích cái sự yên tĩnh của màn đêm này. Nó khiến tôi thấy trống trải, gợi lại kí ức về anh, khiến tôi buồn, khiến tôi trở nên yếu đuối. Nhưng chỉ ở với nó, tôi mới có thể trải lòng, có thể bộc lộ cảm xúc thật nhất trong lòng mình mà không sợ ai nhìn thấy.

Tôi cứ đi mãi, tới lúc dừng bước chân ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mình đang đứng trước cửa một quán bar. Tôi chưa tới chỗ này bao giờ, đây cũng không phải những nơi tôi muốn đến, thậm chí còn rất ghét. Vậy mà chẳng hiểu sao tự nhiên bây giờ tôi lại muốn vào. Biết đâu bên trong sẽ có thứ gì đó khiến tôi thoải mái hơn thì sao?

Nghĩ ngợi một chút, tôi cũng quyết định sẽ vào. Chân vừa bước được vài bước, tay trái chẳng biết bị ai đó túm lấy. Tôi tưởng là gã say rượu biến thái nào đó nên định quay lại đấm cho phát thì nghe giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: "Đi về, chỗ này không phải là chỗ cho mày đến đâu."

Tôi xoay người lại nhìn, thằng Khánh không biết tại sao lại xuất hiện ngay lúc tôi định bước vào trong quán bar. Nó túm cổ tay tôi lôi tuột ra ngoài vệ đường. Tôi vùng vằng, vừa đi vừa hét om sòm: "Bỏ tao ra, người ta vào được sao tao không được. Mày tránh ra đi, không phiền mày quan tâm."

"Đi về."

"Mày biến chỗ khác đi cho tao."

"Hôm nay dù có phải khiêng mày về tao cũng phải khiêng."

Thằng Khánh nắm lấy cổ tay tôi cứng ngắc không buông. Tôi ngước lên nhìn nó, mái tóc màu đen của nó bị gió thôi tung sang một bên. Khánh mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, quần jean đen ống bó, bên ngoài khoác một chiếc áo da. Thì ra thằng Khánh nó cũng rất đẹp trai. Tôi chưa từng nhìn nó kĩ như thế này. Chắc bởi vì từ trước tới giờ, trong tầm mắt tôi chỉ có anh Tí, vì vậy, những người xung quanh tôi đều không hề khiến tôi để tâm tới.

Khuôn mặt nó phảng phất chút buồn. Ánh mắt nó nhìn tôi có cái gì đó không được bình thường. Tôi biết, nếu thằng Khánh đã nhất quyết muốn lôi tôi về thì chắc chắn sẽ lôi được tôi về. Tôi làm sao có thể cự lại nó được cơ chứ?

Tôi bất lực, cúi đầu xuống nhỏ giọng: "Mày...dẫn tao đi nhậu đi."

"Con điên, đi về."

"Mày không dẫn tao đi, tao tự đi."

Thằng Khánh thở dài nhìn tôi, mặt nó méo xệch, trông vô cùng khốn khổ: "Thôi được rồi, vậy tao dẫn mày đi nhậu."

Thằng Khánh đưa tôi tới một quán nhậu nhỏ bên đường ven thành phố. Tôi chưa bao giờ uống cái thứ nước nồng nồng cay cay này. Tôi gọi liền mấy chai, sau đó bắt đầu đổ cái thứ nước cồn ấy vào người một cách vô thức.

"Mày với thằng Dương..."

"Đừng nhắc tới anh ấy nữa." Tôi lên tiếng cắt ngang lời nó, xong lại tiếp tục điên cuồng đổ thứ chất lỏng kia vào miệng. Thứ dung dịch cay nồng đắng nghét bắt đầu xâm chiếm mọi ngóc ngách trong khoang miệng, cổ họng tôi nóng rát như muốn rực lửa.

"Tao biết mày..."

"Đã kêu đừng nhắc nữa." Tôi gắt.

"Uống vừa thôi." Thằng Khánh giật lại chai rượu trên tay tôi. Tôi bắt đầu thấy hơi thấm mệt, nhưng vẫn muốn uống. Tôi muốn say, một lần thôi để tôi quên đi tất cả, để tôi có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Một cuộc sống không có anh.

"Mày cứ mặc kệ tao đi." Tôi giật lại chai rượu, ngửa cổ đổ vào miệng tới nỗi tràn cả ra ngoài, ướt đẫm cả một vùng áo.

Reng...reng...

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến tôi dừng lại động tác. Tuy đầu óc hơi choáng váng nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ được cái tên đang nhấp nháy trên màn hình. Tôi không bắt máy, nói đúng hơn là bởi vì tôi cứ ngồi nhìn do dự nên không kịp bắt máy. Tới lúc điện thoại reo lên hồi chuông nữa tôi mới cầm lên, ngón tay run run lướt trên màn hình.

"Alo!"

Giọng nói đầu dây bên kia nhẹ nhàng cất lên. Tôi im lặng, không nói gì.

"Vâng." Trả lời đúng một chữ duy nhất, xong vứt điện thoại qua một bên. Tôi cười, nhưng nụ cười của tôi sao nó lại chua chát đến thế? Tôi ngước lên nhìn thẳng vào mặt thằng Khánh, hai tay nắm cổ áo nó lôi mạnh. Tôi hôn thằng Khánh khiến nó hơi bất ngờ. Tôi cố giữ chặt lấy nó, nhưng sức tôi có hạn, nó lại là đứa con trai to khỏe. Thế là bị nó đẩy ra.

"Con điên này, mày say quá rồi." Thằng Khánh trợn ngược mắt nhìn tôi. Có lẽ nó nghĩ tôi say nên mới làm vậy. Tôi không nói gì, lại nhoài người sang ôm chầm lấy nó, ôm rất chặt. Tôi cảm nhận được nó đang thở rất mạnh, tim cũng đập liên tục. Lần này, nó im lặng để mặc cho tôi ôm.

Thằng Khánh đưa tôi về nhà. Bố tôi hôm nay lại đi công tác. Một mình trong căn nhà trống trải lạnh lẽo, nỗi cô đơn lại ùa về.

Tôi muốn say, nhưng người ta nói đúng, càng say càng tỉnh. Tôi bắt đầu khóc lóc. Tôi nhớ anh, thực sự rất nhớ anh. Cái sim nhét trong góc hộc bàn, tôi rất muốn lôi ra gắn vào điện thoại xem anh có gọi cho tôi không, có nhắn tin cho tôi không? Nhưng tôi không có can đảm, tôi không thể làm được.

Ngồi bó gối trên giường, tôi cố xua tan đi cái cảm giác tồi tệ này. Thì ra, thì ra cái cảm giác này nó lại đau đớn, thống khổ đến vậy.

Rốt cuộc thì tôi đã yêu anh ấy đến mức nào rồi? Đã đến mức nào mà tôi lại trở nên thế này? Ai có thể trả lời giúp tôi được không? Tại sao tim tôi lại đau đến thế này? Tôi còn cảm nhận được âm thanh của trái tim tôi đang vỡ ra từng mảnh nữa. Tôi đau lắm, thực sự rất đau.

Chúng tôi đã kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi.

HẾT PHẦN I

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện