Chương 172: Trình độ sát thủ đệ nhất(1)
Trương Phi Hổ đột nhiên cười ha ha, "Không ngờ môn chủ Đường môn lại si tình như vậy, chỉ tiếc, mày hôm nay phải chết là không thể nghi ngờ, phụ nữ của mày, tao không giết, con của mày, có lẽ tôi cũng không giết."
"Tao sẽ đem phụ nữ của mày bán sang Trung Đông, hay Việt Nam, để người ta làm hại, tao sẽ đem con trai của mày bán sang Afghanistôin, để nó vĩnh viễn sống trong nô dịch cùng ẩu đả, không có biện pháp thoát khỏi.”
Đường Bạch Dạ nắm tay bỗng nhiên nắm chặt, Hạ Thần Hi cũng có thể cảm giác được quả đấm của anh giống như muốn bóp nát.
Ánh mắt nghiêm nghị, giống như muốn giết người.
Trương Phi Hổ lạnh lùng cười, "Người tới, đánh cho tao, tao sẽ không để mày thoải mái, tao muốn mày chậm rãi chết.”
Họng súng của anh lập tức chỉ vào Hạ Thần Hi, "Cô tốt nhất không phản kháng, nếu là phản kháng, đạn không có mắt."
Sáu gã khác đi lên, cầm ống tuýp, hùng hổ, Hạ Thần Hi khẩn trương cầm lấy tay Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ chợt đẩy cô ra, một giây sau, một ống tuýp vô tình đánh vào trên bụng của anh.
Người nọ đánh vô cùng ngoan, Đường Bạch Dạ đột nhiên xoay người, lại một ống tuýp theo lưng anh xuống, trong nháy mắt Đường Bạch Dạ đánh nằm bò trên mặt đất.
"Không muốn..." Hạ Thần Hi bưng môi, đau lòng đến cực điểm.
Sáu ống tuýp như mưa điểm nện ở trên người Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ lui thân thể, bảo vệ mình, như một con kiến nhỏ bị người cắn nuốt, ba ba ba... Chỉ nghe được từng tiếng tiếng kêu rên.
Đó là thanh âm ống tuýp cùng bắp thịt đụng chạm nặng nề.
Hạ Thần Hi viền mắt phiếm hồng, không có biện pháp khắc chế nước mắt mình.
Hạ bảo bối bị kéo lên cao, liều mạng giãy giụa, đau lòng nhìn Đường Bạch Dạ bị người làm hại như vậy, đánh đau, nếu như không phải bé bị bắt, cha bé cũng sẽ không bị người nhục nhã, ẩu đả như thế.
Hạ bảo bối giống như muốn cắn nát lợi.
"Cha..."
Đầu Hạ Thần Hi càng lúc càng đau, giống như vẫn có thứ gì đó ở trong lòng của cô.
Đường Bạch Dạ lui thân thể, máu loãng tràn ra, Hạ Thần Hi đột nhiên cảm thấy, cổ họng của mình giống như có cái gì đó chặn lại.
Trước mắt hiện ra ảo giác, cát vàng cuồn cuộn, từng có người, bị người ẩu đả như vậy, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát như vậy, cứ như vậy ở trước mặt cô chết đi, Hạ Thần Hi đột nhiên bộc phát ra một tiếng thét chói tai.
"A..."
Lợi hại lại thét chói tai, vang tận mây xanh, lập tức nhấc lên một cỗ sóng biển.
Trương Phi Hổ lạnh lùng cười, phụ nữ chính là phụ nữ, thấy cảnh máu me lập tức không chịu được.
Anh hét lớn, "Đánh cho tao, đánh chết cho tao!”
Hạ Thần Hi đột nhiên đứng lên, thân thể thẳng, ánh sáng con người đen kịt biến màu, như một viên bảo thạch, nắm tay nắm chặt, rũ tóc xuống gió biển thổi , nhẹ nhàng vung lên.
Chợt, ngẩng đầu lên.
Sát khí văng khắp nơi.
Đó là một đôi ánh mắt đen sẫm thuộc về Tu La.
Xơ xác tiêu điều, lãnh khốc, càng mang theo sắc bén bức người.
Hạ Thần Hi chợt nhảy lên, dưới chân đảo qua, đá văng một người mặc đồ đen ra xa hai mét, trực tiếp đá vào nội tạng, có chừng trọng lượng tới hai trăm cân.
Mọi người đều ngơ ngẩn, Hạ Thần Hi đảo qua ống tuýp rơi trên mặt đất, ống tuýp đánh ở trên lưng người mặc áo đen, trong không khí giống như có tiếng vật gì đó gãy.
Xương sống lưng nát.
Một chiêu toi mạng.
Người sau lưng xương sống liên tiếp là vết thương trí mạng, nếu là gãy, người cũng không còn mạng.
Còn lại bốn người còn chưa kịp né tránh, ống tuýp Hạ Thần Hi đã đến, đón đầu đụng với một người áo đen, đầu toàn bộ vỡ vụn, óc bắn ra bốn phía.