Chương 294: Thần Hi, Về Nhà (8)
Lâm Lâm khôn ngoan gật đầu, đem xe vào bãi đỗ xe.
Tiêu Tề cũng thấy Đường Bạch Dạ, mặt không đổi sắc, Đường Bạch Dạ đã đi tới trước mặt anh, vươn tay, "Tiêu Tề, khách quý đến a."
"Đã lâu không gặp." Tiêu Tề thân thủ, hai người huých lòng bàn tay, sắc mặt Đường đại thiếu yên lặng, Tiêu Tề cũng không có gì biểu tình, hai nhân vật tổ chức hắc đạo thế giới thế giới cứ như vậy mỉm cười nắm tay.
Mặt trận này rất là quỷ dị .
Hai người chiều cao không sai biệt lắm, đều là người cường thế, dung mạo xuất sắc, ở trước cao ốc làm rất nhiều người chú ý.
"Tiêu Tề, đến thành phố S, cũng không thông báo một tiếng, tôi là chủ, sẽ chuẩn bị chiêu đãi anh thật tốt.” Đường Bạch Dạ nhàn nhạt mỉm cười, chẳng sợ trong lòng anh suy nghĩ nhiều đem một người vào thiên đao vạn quả báo thù.
Trên mặt anh không có nhiều biểu tình.
Chỉ có cùng người thân cận nhất, trên mặt Đường Bạch Dạ mới có thể có thất tình lục dục, nếu là đúng tay, Đường Bạch Dạ xưa nay thâm tàng bất lộ.
"Tối hôm qua đến." Tiêu Tề nói, "Giống như cùng đường ít chạm mặt ."
Đường Bạch Dạ cười lạnh, hơi có một tia cười chế nhạo, "Đúng vậy, thiếu chút nữa liền chạm mặt , may mà anh đi được mau."
Tiêu Tề thanh âm bình thản, "Tôi là vì anh suy nghĩ, tôi nghĩ, đường ít cũng không hi vọng ở bến tàu thấy tôi."
"Nói như thế, tôi còn muốn cùng anh nói một tiếng cám ơn?"
Tiêu Tề nhàn nhạt nói, "Nếu anh muốn nói, tôi không để ý."
Đường Bạch Dạ hừ lạnh, ánh mắt trầm xuống, "Anh sáng sớm đến Đường thị làm cái gì?"
Anh sợ nhất Tiêu Tề biết quan hệ của anh và Hạ bảo bối, cũng sợ Tiêu Tề biết thân phận của Hạ bảo bối, Hạ bảo bối dù cho là người lãnh đạo của tổ chức Vương Bài, bé cũng là một đứa nhỏ trói gà không chặt.
Nếu là Tiêu Tề phái người ám sát bé.
Bảo bối hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tiêu Tề nói, "Lần này tới thành phố S, là chuyện riêng của tôi, cũng không phải là công sự."
Đường Bạch Dạ nhíu mày, việc tư?
Tiêu Tề chậm rãi nói, "Tôi đến tìm vị hôn thê của tôi."
Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Anh nghĩ tin tức tình báo cấp?”
Tiêu Tề lắc đầu, phong độ nhẹ nhàng, đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, nhìn một chiếc xe đến gần, "Không dám làm phiền đường ít, tôi đã tìm được ."
Tiếng phanh chói tai trước cao ốc Đường thị vang lên, xe Hạ Thần Hi thiếu chút nữa đánh lên xe buýt mini bên cạnh.
Ánh mắt cô mở to, lăng lăng nhìn người đàn ông mặc bộ quần áo màu trắng kia.
Tiêu Tề lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Công chúa của tôi, rốt cuộc tìm được em.
Con ngươi Đường Bạch Dạ co rụt lại, anh và Tiêu Tề giao tiếp nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt người đàn ông này nộ ra nụ cười ôn nhu, như một người đàn ông có tình yêu cuồng nhiệt trung thành, nhìn thấy tình nhân của mình.
Hạ Thần Hi cùng Tiêu Tề?
Sao có thể, bọn họ là người của hai thế giới.
Mấy năm này, trên đường nghe đồn không ít, đều nói Tiêu Tề thanh tâm quả dục, cuộc sống quá khổ hạnh tăng, không gần nữ sắc.
Cơ hồ là cấm dục.
Cũng có nghe đồn, Tiêu Tề có thê tử, bảo hộ vô cùng tốt, rất yêu thê tử.
Bởi vì trên tay của anh ta mang theo nhẫn kết hôn.
Chiếc nhẫn kia rất cũ kỹ, thoạt nhìn cũng không phải là rất đáng giá, Đường Bạch Dạ mỗi lần nhìn thấy Tiêu Tề, sẽ thấy nhẫn kết hôn trên tay anh ta.
Cho nên, trên đường nhân tài sẽ truyền, Tiêu Tề kết hôn.
Thê tử của anh ta là Hạ Thần Hi?
Hạ Thần Hi xuống xe, ngơ ngẩn đứng đó, túi xách trượt rơi trên mặt đất, đồ trang điểm tung ra, cô nhất thời thất thần.
"Thần Hi, nên về nhà." Tiêu Tề mỉm cười.
Người đàn ông lạnh như vậy, nụ cười này, như xuân hoa Thu Nguyệt ôn nhu, như tri âm tri kỷ sạch sẽ, giống như một người chồng chờ đọi thê tử trở về.