Chương 673: Mammy Là Hồng Nhan Tri Kỷ Của Con Trai 4
"Nếu như chuyện này không phải phát sinh trên người mẹ con cùng daddy, con cũng sẽ không nghĩ như vậy ." Hạ Thần Hi nói, "Mẹ biết suy nghĩ của con, kỳ thực, bảo bối con cũng dễ đi cực kỳ, cho nên mammy lo lắng, nếu giữa mẹ cùng Đường Bạch Dạ thực sự xảy ra vấn đề, mẹ có một bất trắc, con sẽ biến thành Đường Bạch Dạ thứ hai cùng Đường lão, con biết, đây không phải là điều mammy muốn thấy, cũng không phải điều mẹ hi vọng."
"Đường Bạch Dạ oán hận cha của anh ta nửa cuộc đời, mẹ không hi vọng con của anh cũng oán hận anh cả đời, con có hiểu ý của mẹ không?"
"Hạ Thần Hi, mẹ đây là ép buộc!" Hạ bảo bối bỏ tay Hạ Thần Hi ra, đứng dậy, đứng ở một bên, đưa lưng về phía Hạ Thần Hi, bé hôm nay mặc lễ phục màu đen, vô cùng chói mắt.
Bóng lưng trong buổi trưa dương quang(ánh mặt trời) kéo rất ngắn, rất đạm, như vậy thẳng tắp đưa lưng về phía cô, nói ra bé.
Hạ Thần Hi biết, cô là ép buộc, nhưng cô có biện pháp nào?
Giữa cô cùng Đường Bạch Dạ, sẽ trở nên như thế nào, bọn họ cũng không biết, cô chỉ là dự đoán tình huống xấu nhất, hy vọng có thể nhắc nhở bé một chút, cô đương nhiên không hi vọng, cô cùng Đường Bạch Dạ thực sự đi tới một bước này.
Phải ngươi chết ta sống, nhưng cô rất rõ, trong lòng của bọn họ, vĩnh viễn cũng không giải được.
"Bảo bối, mammy đã rất khó chịu, con cũng muốn cho mammy nhìn lưng của con nói chuyện sao?" Hạ Thần Hi đánh bài thân tình.
Hạ bảo bối quả nhiên xoay người lại, trong lòng Hạ Thần Hi rất đau, đứa nhỏ gương mặt trắng nõn, tất cả đều là nước mắt, lòng của cô như bị người hung hăng khoét một lỗ sâu, đau đến khó có thể hô hấp, trước mắt một mảnh u ám.
Hạ bảo bối ủy khuất nhìn Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi đem bé kéo đến trong lòng, chăm chú ôm, cũng không quan tâm làm hư lễ phục của bé, cô đau lòng ôm con của mình, không ngừng nói xin lỗi.
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Là con xin lỗi mẹ, là con xin lỗi mẹ, mammy xin lỗi mẹ.
Cô vuốt mái tóc ngắn ngủn của bé, hôn tóc bé, nước mắt đại khỏa đại khỏa rơi trên tóc bé, Hạ bảo bối đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lau nước mắt đi, "Mammy, chúng ta đi thôi, chúng ta đi chỗ nào cũng được, con bảo đảm, daddy sẽ không tìm được mẹ, daddy không thể làm mẹ bị thương."
Bé có bản lĩnh, cất giấu Hạ Thần Hi một đời.
Hạ Thần Hi cười khổ, nắm tay con trai, "Con thông minh như vậy, sao có thể không rõ tâm ý mammy, mẹ nếu còn muốn chạy, nếu muốn tránh, mẹ ở lại làm gì, mẹ chụp ảnh cưới làm gì?"
"Mẹ phạm lỗi lớn, mẹ muốn phải gánh chịu, mẹ muốn bồi thường, mẹ muốn trả giá thật nhiều."
Hạ bảo bối hô to, "Vậy mẹ muốn con thế nào, mắt mở trừng trừng nhìn daddy giết mẹ sao?"
"Mammy, chúng ta nhất định có thể có biện pháp khác, mẹ đừng tàn nhẫn với con như vậy có được không? Mẹ muốn chết ở trong tay daddy, lại muốn con tiếp thu sự thực, không muốn oán hận daddy, mẹ tại sao có thể yêu cầu con như thế, con làm không được, con làm không được ." Hạ bảo bối khẽ nói, "Con không muốn mammy chết, cũng không cần daddy chết, càng không muốn mẹ chết ở trong tay daddy, chúng ta có biện pháp khác giải quyết chuyện này."
Hạ bảo bối nói, cơ hồ là hồ ngôn loạn ngữ, "Con đi nói với daddy, cha không phải như vậy không để ý mẹ."
"Không muốn!" Hạ Thần Hi ngăn cản, "Đây là sự tình giữa chúng ta, con không thể nhúng tay, nghe lời."
"Mammy, mẹ cam tâm sao?" Hạ bảo bối lợi hại hỏi Hạ Thần Hi, "Mẹ cam tâm cứ chết như vậy sao? Chúng ta sẽ phải có một gia đình hạnh phúc, mẹ không tiếc rời bỏ con sao? Vì sao mẹ không suy nghĩ nhiều cho con một chút, mẹ muốn chết, mẹ muốn đi bồi thường, ai sẽ đến bồi thường cho con? Mẹ cho là con sẽ không chuyện gì sao? Mẹ nghĩ rằng con thông minh kiên cường con liền cảm thấy không có việc gì, mammy, mẹ thật muốn chết, con không chỉ hận daddy, con càng hận mẹ hơn."