Lời cuối truyện
Tôi bắt đầu thai nghén câu chuyện này trong năm tháng vội vã đó của tôi, năm 2001, tôi đã từng cầm bút viết nên một cốt truyện tương tự, rất ngắn, chỉ mấy chục nghìn chữ và là bản chép tay. Sau đó, khi tuổi tác lớn dần, tôi đã có được sự nhận thức mới, năm 2005, tôi bắt tay vào chuẩn bị tài liệu, năm 2006, về cơ bản đã hoàn thành được bộ khung, năm 2007, trong vòng một năm, tôi đã viết xong bộ tiểu thuyết dài 380.000 chữ này.
Thực ra ý tưởng ban đầu chỉ là muốn ghi lại những năm tháng tuổi trẻ của tôi, nhưng trong sự tích lũy kéo dài nhiều năm đó, đột nhiên tôi lại nảy ra ý tưởng khác. Dần dần tôi phát hiện ra rằng mình không còn là đứa trẻ ngây thơ nhàn nhã rong chơi ngày xưa nữa, chúng tôi đã trở thành một thế hệ trong dòng chảy thời đại, gánh vác trên vai lịch sử và tương lai.
Và thế là tôi bắt đầu suy về thế hệ “sinh sau thập kỉ 1980” như chúng tôi. Từ lúc chào đời, chính sách con một đã tạo ra những ảnh hưởng mang tính quyết định cho chúng tôi, trong quá trình trưởng thành, sự phát triển về chính trị, kinh tế, văn hóa và những đổi thay của Trung Quốc đã tạo ra những thay đổi xuyên thời đại cho chúng tôi, cho đến những khúc mắc và sự cảnh tỉnh trong giai đoạn trưởng thành hiện nay mà những thay đổi trong công việc, học tập, cuộc sống đã đem lại cho chúng tôi.
Con đường này là con đường mà thế hệ chúng tôi đã đi qua, chắc chắn là không giống với các thế hệ khác, là độc nhất vô nhị và không thể thay thế, chắc chắn chúng tôi sẽ phải là người ghi chép lại và đưa ra.
Cứ như vậy, khi tôi phát hiện ra những con người và sự việc mà mình tưởng rằng suốt đời sẽ không thể nào quên ngày càng trở nên mơ hồ, khi tôi cảm nhận được rằng, những tình cảm mà mình tưởng sẽ mãi mãi ghi khắc trong tim đã dần dần phai nhạt, tôi đã không còn do dự nữa mà cầm ngay bút lên.
Có thể nói, tôi đã được đích thân trải qua thời kì đó, chính mắt tôi đã được nhìn thấy những năm tháng tuổi trẻ đó, được chứng kiến những giọt nước mắt và nụ cười đó, để tôi sáng tạo nên câu chuyện này.
Chính vì thế, cả năm 2007, tôi sống như người mộng du, nhiều lúc tôi có cảm giác rằng, những năm tháng đó đang ở ngay trước mắt mình, nhiều lúc tôi lại sực tỉnh ngộ ra rằng, hóa ra những câu chuyện đó xảy ra từ mười năm về trước. Tôi đắm chìm trong những tháng ngày mà chúng tôi đều đã từng trải qua đó, cố gắng khai thác những câu nói mà chúng tôi thường nói, những bài hát mà chúng tôi thường nghe, những món ăn vặt mà chúng tôi thường ăn, nhưng chuyện tình cảm thường xảy ra... Trong sự đan xen của thời gian, tôi đã viết nên Năm tháng vội vã, những nhân vật trong câu chuyện này, có thể là chính bạn hoặc tôi, tình yêu và tình bạn trong câu chuyện này, có thể bạn và tôi đã từng có.
Lời nhắn nhủ của một độc giả đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi, khiến tôi vô cùng cảm động, độc giả này nói rằng, sở dĩ bị câu chuyện này cuốn hút, là bởi bạn ấy cũng đã từng là Phương Hồi. Đúng vậy, trong những năm tháng vô cùng tươi đẹp của chúng ta, có thể chúng ta đã từng một lần là Phương Hồi, đã từng một lần là Trần Tầm, đã từng một lần là Kiều Nhiên, đã từng một lần là Triệu Diệp, đã từng có một thời giống như họ. Chính vì thế tôi nghĩ, hai tập của bộ tiểu thuyết này không phải chỉ là của một mình tôi, nó là của một thế hệ đã từng có một thời tuổi trẻ rực rỡ như tôi. Sau này, tôi mong thế hệ sinh sau thập kỉ 80 có thể nói rằng: Chúng tôi không rực cháy hết mình, cũng không có sự lãng mạn nhuốm máu, nhưng chúng tôi có năm tháng vội vã!
Có lẽ câu chuyện trong Năm tháng vội vã đã khép lại, nhưng câu chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc, giống như lời mở đầu, tôi muốn hỏi thay Trương Nam mấy câu hỏi.
Năm hai mươi tuổi, bạn đã làm những gì?
Bạn đã chín chắn chưa?
Đã lập gia đình chưa?
Có nhớ về năm tháng vội vã đó của bạn hay không?
Có bật khóc vì những cuộc chia tay không thể tránh khỏi tong cuộc đời mình hay không?
Bạn vẫn còn nhớ?
Hay là đã quên?
Có còn lưu giữ hình ảnh của những con người ấy trong trái tim mình hay không?
....................................................................................................
Bút danh: trangsjk
...
Dường như kí ức mối tình đầu đã ghi dấu ấn trong tim mỗi người
Tình yêu tình bạn trong những năm tháng son trẻ
Luôn khiến người ta không ngừng muốn tìm về để sống lại một thời đã qua
“Năm tháng vội vã” kéo theo tuổi thanh xuân trôi xa
Một câu chuyện khiến tôi bàng hoàng và chấn động
Những gì diễn ra trong đó quá thật, những cảm xúc được tác giả lột tả vô cùng tinh tế và sâu sắc.
Tôi đã nhìn thấy mình trong đó. Vỡ oà và thổn thức
Những thứ tôi đã từng trải nghiệm và chứng kiến như hiện ra trước mắt
Tình yêu!
Bắt đầu bằng những rung động , kết thúc bằng những giọt nước mắt
Ngọt ngào, đau đớn, tiếc hận rồi tìm quên….
Nhưng tình yêu là thứ trái ngang nhất trên đời, nó tự ùa đến rồi vô tình ra đi, đến không báo trước, ra đi chẳng nói một lời. Mà chỉ riêng mình cảm nhận được mà thôi.
Trần Tầm là một cậu chàng đẹp trai, tài năng, phóng khoáng và tinh tế. Bởi thế nên anh mới có được trái tim của Phương Hồi – một cô gái sống nội tâm, lãnh đạm,nhạy cảm , tự ti và yếu đuối. Bởi vì thế họ đã đến với nhau để bù đắp những thiếu hụt trong tâm hồn,thấu hiểu và trở thành một phần trong nhau.
Mọi thứ xuất phát từ trái tim sẽ tìm đến trái tim. Khi đó bọn họ yêu nhau với một tình yêu thuần khiết, ngây ngô nhất. Những rung động đầu đời là những cảm xúc mới mẻ, đơn thuần, trong sáng và duy nhất. Tôi tin chắc rằng, chỉ một lần trong đời bạn có được những rung động ấy thôi. Yêu và được yêu, chỉ yêu thôi, không toan tính, không đòi hỏi, dâng cả trái tim và tâm hồn cho đối phương
Thích ngày ấy, thật đơn giản mà sao khiến ta ao ước quá.
Là chiếc vòng được giấu dưới ống tay áo, là ánh mắt dõi theo không ngừng tìm kiếm một bóng dáng
Những quan tâm vụn vặt mà vô cùng ấm áp
Là người mặc ngược áo đồng phục để cho ai dễ dàng nhận ra từ nơi xa nhất
Lén lút cùng nhau “ lấy việc công làm việc tư” rồi mỉm cười thoả nguyện
Giải thích những hiểu lầm khúc mắc bằng lời dỗ dành dịu dàng và một trái tim tin tưởng
Là cái nắm tay vụng trộm làm lòng ai run rẩy
Là giọt nước mắt khẽ rơi khiến lòng ai đau nhói
Tôi không trách Trần Tầm mà tôi thấy cảm thông với anh. Anh đã mang đến cho Phương Hồi những cảm xúc đẹp đẽ và ngọt ngào nhất của mối tình đầu.Một tình yêu trọn vẹn và nồng nàn nhất.
Có lẽ bởi vì thế nên khi mối tình kết thúc, trái tim và tâm hồn ta cũng vỡ vụn.
Tôi trân trọng những tháng ngày ấy. Quãng thời gian đó Trần Tầm tận lòng mở cánh cửa nội tâm Phương Hồi, để cô mở lòng với cậu, thoải mái bộc lộc tình yêu còn e ngại.
Dẫu còn vụng về, dẫu còn ngốc ngếch nhưng sao quá đỗi chân thành khiến trái tim tan chảy. Dù có giận hờn, dù có nước mắt nhưng sao quá đỗi ngọt ngào khiến ta chỉ muốn đắm chìm trong mạch cảm xúc ấy. Và cũng có những khó khăn, có những ngăn cản và cấm đoán, nhưng họ vẫn luôn tìm đến bên nhau, nỗ lực bảo vệ tình yêu ấy. Bởi tình yêu với đối phương là động lực để họ vươn tới.
Nhưng rồi Phương Hồi quá tự ti,cô quá khép mình và nhạy cảm,nên đã mang đến một áp lực vô hình cho Trần Tầm.Mà lúc đó bên cạnh anh lại có một người tâm đầu ý hợp.
Yêu nhau bốn năm, kết thúc trong nháy mắt.
Trần Tầm đến với Trần Hiểu Đường do sự thu hút giới tính. Không hẳn là yêu, đó chỉ là thích. Nhưng yêu và thích nào có ranh giới gì đâu.Yêu là sự thăng hoa theo thời gian của thích, mấy ai có thể tự chèo lái cảm xúc của trái tim và phân biệt một cách rõ ràng.Bởi thế nên mọi sự đã an bài.
Mối tình đầu không mong manh nhưng lại dễ vỡ.Đến khi vỡ vụn đã khiến Phương Hồi mất đi phương hướng trong cuộc đời. Cô tự trói mình vào cùng với những tổn thương và đau đớn vì bị phản bội, vì bị bỏ rơi, vì cô độc.
Có người nói không hiểu vì sao Trần Tầm thay đổi nhanh như vậy. Nhưng tôi cảm nhận rõ nét rằng Trần Tầm không hề hết yêu Phương Hồi, anh vẫn yêu, nhưng tình yêu lúc đó chỉ còn lại một phần nhỏ nhoi khi anh ở bên Trần Hiểu Đường, không đủ kéo anh thoát khỏi mị lực của mối tình mới. Tôi hiểu, tôi hiểu tất cả vì tình yêu mang lại thứ mà con người ta chưa bao giờ cảm nhận được, và cũng kéo đi mọi thứ người ta có mà không ai có thể ngăn cản.
Có người trách Trần Tầm là kẻ đa tình, nhưng trong suốt 4 năm anh chỉ yêu một mình Phương Hồi, cùng cô đi qua năm tháng khó khăn và đầy thử thách.Mà một phần nào đó tôi thấy Phương Hồi có chút ích kỉ. Nếu cô chịu từ bỏ tự tôn của bản thân, nếu cô chịu chia sẻ và cố hiểu cho anh, thì có lẽ mọi chuyện cũng không đến mức ấy.
Có người trách Trần Tầm là kẻ phụ bạc. Nhưng tình yêu đến và đi không cần lí do. Không thể nói rõ một lí do yêu một người, nhưng lại có hàng trăm lí do hợp lí để chia tay. Đơn giản chỉ là bản thân có muốn hay không? Trần Tâm cảm thấy mệt mỏi và bế tắc vì những oán trách vô tận của Phương Hồi. Anh luôn phải gồng mình để cố nhận ra những biến đổi cảm xúc trong cô.Mà cô, thì chưa một lần thấu hiểu và cảm thông cho anh.
Nhưng chẳng ai trong họ đáng trách cả. Họ vẫn chỉ là những cô cậu thanh niên còn non trẻ. Họ yêu hết mình, và cũng đau phế tâm.
Tôi chỉ thương xót cho số phận Thương Hồi. Vì cô quá yếu đuối mà tự huỷ hoại bản thân. Cô làm đau mình như thế, Trần Tầm cũng đau khổ khôn nguôi.
Không thể quay lại, nhưng không thể nào quên
Trong Trần Tầm, anh dành cho cô một thứ tình cảm còn cao hơn cả tình yêu. Anh không muốn cô đau khổ, nhưng chính anh lại là người mang lại đau đớn cho cô
Anh dằn vặt, anh tự trách, anh không muốn cô phải chịu bất cứ thiệt thòi nào nhưng anh lại không thể hoàn thành điều mong muốn của cô.
Khi Trần Tâm yêu một người khác, tôi đau xót và tiếc nuối
Khi Phương Hồi tự huỷ hoại chính mình, tôi thẫn thờ đến nghẹt thở
Có nhiều cách để đi tiếp, tại sao cô lại nhẫn tâm đi một con đường tiêu cực đầy nước mắt như vậy
Một người buông tay, một người ngã
Tự than trách vì đã quá tin quá yêu.
Tự dằn vặt vì kém cỏi vì không tốt.
Giày vò nhau với những níu kéo muộn màng.
Tổn thương nhau sau phút bồng bột khi trái tim vỡ vụn.
Dòng đời đã dạy cho đôi tình nhân nhỏ bé của chúng ta một bài học quá đau đớn. Có ngã mới trưởng thành.Nhưng họ ngã đau quá. Để học được một bài học về tình yêu và trưởng thành hơn trên đường đời, họ đã phải đánh đổi quá nhiều. Đã phải mất nhau trong đau khổ giày vò mới nhận ra giữa họ là mãi mãi khắc cốt ghi tâm.
Cái gì nhanh đến thì cũng nhanh đi
Trần Hiểu Đường và Trần Tâm lao vào nhau trong thoáng chốc rồi cũng chia tay trong nhẹ nhàng.
Phương Hồi và Trần Tầm dù đã chia xa nhưng vẫn không ngừng khắc khoải nhớ mong
Phương Hồi mãi đau đớn
Trần Tầm hối hận và tiếc nuối
Dường như tổn thương trong họ chẳng thể nào lành
Cuộc sống không đơn giản
Tình yêu cũng chẳng ngọt ngào
Biết bao đôi tình nhân đã hẹn thề suốt đời nhưng rồi lại nắm tay một người khác.
Câu chuyện mang đến những xúc cảm chân thật và một hiện thực khiến người ta đau đớn
Con người vốn là thế…
Và lẽ đời là vậy…
Chẳng có gì là mãi mãi….
Và trên đời cũng chẳng có mấy mối tình trọn vẹn kiếp người
Đừng quá tin, đừng quá yếu đuối, đừng đánh mất bản thân để rồi tiếc hận, hãy gượng dậy dù ngã quá đau trên đường đời….
Hãy sống mạnh mẽ và lựa chọn cho mình một con đường hạnh phúc
Niềm tin đã mất đi, sẽ chẳng thể nào lấy lại được
Nỗi đau đã khắc ghi
Rồi thời gian cũng sẽ xoá nhoà tất cả
Có chăng một ngày họ tìm lại nhau trong khoảnh khắc
Xin hãy trân trọng những ngày tháng tương lai
Xin hãy ghi nhớ những đắng cay và đừng quên những ngọt ngào ta đã có
Gấp trang sách lại.... rơi nước mắt
Có thể nói Năm Tháng Vội Vã là bộ truyện thanh xuân xuất sắc nhất, ám ảnh nhất mà tôi đã được đọc
Tôi đau lắm, buồn lắm và hụt hẫng lắm, nhưng nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn đọc cuốn truyện đó.
Vì những cảm xúc đau buồn và ám ảnh khi đọc một cuốn truyện đã bấy lâu nay tôi chưa được trải nghiệm.
Đọc những dòng đầu tiên trong ngoại truyện, tâm trạng của tôi lại tụt dốc thê thảm.
Người con trai ấy đã nói : ” Tớ muốn bắt đầu lại một lần nữa” … “Tớ hối hận”…
Nhưng người con gái ấy yên lặng với ánh nhìn đầy bi thương.
Trong quãng thời gian kia, anh không dám nói ra hai từ ”Hối hận”.. Sức nặng của hai từ này! Tôi nghĩ đủ nhấn chìm một người đàn ông mạnh mẽ lún sâu trong tiếc nuối và dằn vặt.
Vậy nên trong giấc mơ.. câu nói thành lời.
Có nhiều cách để con người ta chống trọi với sự cô đơn.
Đàn ông đi theo bản năng
Phụ nữ vỗ về tâm hồn
Uất ức không? Cuộc đời thực vẫn luôn khiến con người ta uất nghẹn như thế
Tình yêu ở đời thực cũng cay đắng như thế đấy
Bạn hi vọng, khi người đàn ông đó xa rời bạn sẽ an phận gặm nhấm nỗi cô đơn và hoài niệm về tình yêu của hai người ư?
Để giải quyết nhu cầu sinh lí, với đàn ông, người nào cùng họ lên giưỡng cũng như nhau cả thôi.
Trần Tầm nói: “Tôi cảm thấy yêu là vừa muốn chạm vào lại vừa muốn rụt tay lại”
Lúc đó Phương Hồi vẫn còn rất ngây thơ và thuần khiết. Tôi nghĩ Trần Tầm muốn ngủ với Phương Hồi, nhưng anh lại không nỡ, không nỡ đập vỡ sự trong sáng và thiêng liêng trong tình yêu của bọn họ. Yêu thật lòng là luôn muốn giữ gìn và bảo vệ đối phương! Trần Tầm đã yêu Phương Hồi với một tình yêu thành kính và trân trọng cô hết mực! Còn Phương Hồi vì hận anh mà tự huỷ hoại những thứ anh đã luôn gìn giữ và nâng niu. Ai đau hơn ai? Ai khổ hơn ai?
Liệu tôi có thiên vị Trần Tầm quá không?
Tôi không thiên vị chút nào đâu!
Anh là kẻ đã biến những năm tháng ấy đau buồn đến vậy!
Đã làm người con gái ấy tổn thương như thế!
Chỉ là tôi hiểu, tôi hiểu nội tâm anh!
Tôi nhìn thấy nỗi lòng của anh, cho nên tôi có thể thông cảm, có thể san sẻ, có thể tha thứ và bào chữa cho anh
Chắc sẽ có rất nhiều người hận anh và hi vọng anh phải đau đớn và giằn vặt đến cuối đời. Nhưng tôi nghĩ, tình yêu của Trần Tầm dành cho Phương Hồi trong những năm tháng rời xa chỉ là những hoài niệm về những tháng ngày đẹp đẽ, hoài niệm về một tình yêu khắc cốt ghi tâm đã từng gắn bó như máu thịt.
Nếu Phương Hồi không một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời anh, tôi nghĩ có lẽ tình yêu này chỉ để hoài niệm mà thôi!
Cả hai người họ đều không đi tìm đối phương !
Chần chừ và tiếc nuối.
Cả hai người họ đều đã có những sai lầm, cả hai người đều đã buông tay nhau trên dòng đời, tự đẩy nhau ra xa bằng những lựa chọn ích kỉ của bản thân. Câu nói của Thất Thất, khiến tôi càng thêm thương xót Phương Hồi, không lẽ lúc đó, cô ấy đã đau đớn đến tột cùng, đau đớn đến nỗi căm ghét bản thân, chỉ có làm đau chính mình mới vơi bớt nỗi đau.
Một người con trai tuyệt vời vẫn luôn thầm lặng dõi theo cô : Kiều Nhiên
Có lẽ đây là mẫu đàn ông hoàn hảo của con gái ở mọi lứa tuổi.
Khi thanh xuân cậu quan tâm, dịu dàng như nước, lặng lẽ thầm lặng yêu cô
Khi trưởng thành, anh dõi theo cô, anh thầm cầu hạnh phúc cho cô bên cạnh người con trai khác
Thật là một người đàn ông hoàn hảo với một tình yêu khiến ai cũng phải mơ mộng
Chỉ là trong cuộc đời thật! Tôi chẳng dám trông đợi có được một người như anh
Duyên phận khiến anh yêu Phương Hồi, và cũng chính duyên phận ngăn cách anh đến với cô
Luôn là một người khác, chứ không phải là anh
Anh luôn chậm hơn cô một bước, chỉ đứng sau lưng dõi theo bóng lưng cô.
Tôi thầm ngưỡng mộ và hi vọng sẽ gặp một người như anh và tôi sẽ nắm chặt không buông
Đoạn cuối Ngoại Truyện, một nỗi nghẹn ngào lại trào dâng trong tôi.
Dường như nỗi đau thương của người con gái ấy vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Dường như tình yêu với kẻ vô tình ấy vẫn không hề thuyên giảm
Người con gái áo đỏ một mình đứng đó liệu có đang tiếc nuối những năm tháng đã vội vã trôi xa
Người con trai cố gắng ghép lại những vụn vỡ liệu có nắm giữ trọn vẹn những tro tàn theo dòng thời gian
Liệu năm tháng có chờ đợi một ai?!
Liệu dòng chảy của thời gian có cuốn trôi những thương đau thời thanh xuân nông nổi?!
Vẫn là những kỉ niệm rất đẹp!!!
Vẫn là những vết đau rất sâu!!!
Ta vẫn mãi ghi tạc, hoài niệm và tiếc nhớ..
Ngày đó…. Tuổi thanh xuân của họ bắt đầu
Ngày ấy… Tình yêu vụn vỡ… Giấc mộng tan tành… Tâm thành mây khói
Tuổi thanh xuân ấy… Tình yêu ấy… họ chưa một lần tiếc lòng trao gửi..
Vết thương ấy… Nỗi đau ấy… chưa một ai trong họ có thể xoá nhoà.
“Không tiếc nơi gửi mộng
Chỉ hận quá vội vàng”