Tập 3 - Chương 41
“Không cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung!” Ha, đây chính là câu đầu tiên hắn nói với ta khi ta trở về ư?
Hạ Hầu tử Khâm đáng ghét!
“Nương nương…” Triêu Thần khẽ gọi ta.
Ta nghiến răng, chẳng phải hắn muốn tới thăm Dao Phi ư? Được thôi, ta cũng muốn xem Dao Phi hoảng sợ bây giờ thế nào!
Xoay người bước lên, ta lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp phụng mệnh Thái hậu tới Dao Hoa cung thăm Dao Phi, chi bằng thần thiếp cùng đi với người!”
Lý công công nhìn ta, sắc mặt y rõ ràng có chút kinh ngạc. Cũng không biết có phải vì ta nhắc tới Thái hậu hay không, y vội vẫy tay ra hiệu cho kiệu phu đi chậm lại. Hoàng thượng đã nói không được dừng kiệu, một công công như y không dám tự ý kêu dừng.
Ta vội bước lên trước, Lý công công ngập ngừng giây lát, vén rèm kiệu cho ta. Ta cũng không dừng lại, bước thẳng lên kiệu.
Người ngồi trong kiệu sững sờ. Tấm rèm phía sau ta nhanh chóng hạ xuống, trong kiệu lúc này tối om, ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hắn. Hắn chỉ liếc ta một cái, nặng nề “hừ” một tiếng rồi nghiến răng, nói: “Mẫu hậu có thể kêu nàng đi thăm Dao Phi ư?”
Ta nhún vai, xem ra hắn đã quá hiểu Thái hậu. Ta cũng mặc kệ, ngồi bên cạnh hắn, khẽ cười, nói: “Thực ra là Hàn Vương nhờ thần thiếp đi thăm đấy!”
Không ngờ ta vừa dứt lời, hắn đã đập mạnh xuống đệm ngồi, ngự liễn lắc lư một cái, “rầm”, bên ngoài có người nhất thời khiêng không vững, khiến ngự liễn rơi thẳng xuống đất.
Ta vô cùng sợ hãi, giơ tay túm lấy thành kiệu mới không bị ngã ra ngoài. Hỏa khí lớn thật!
Có tia sáng xuyên qua rèm, ta thấy hắn nghiêng người dựa vào tấm đệm nhưng không nói một câu.
“Nô tài đáng chết… Nô tài đáng chết…”
Người bên ngoài quỳ “phịch” xuống, ra sức dập đầu xin tha thứ. Ta thật sự muốn cười, rõ ràng do hắn đập mạnh khiến ngự liễn chao đảo nên mới như vậy. Đột nhiên ta cảm thấy mỗi lần ta và hắn ở cạnh nhau, mọi thứ xung quanhchúng ta luôn gặp phải tai ương.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Lý công công vội vã nhào tới, vén rèm kiệu lên, gấp gáp nhìn về phía hắn, run giọng hỏi: “Hoàng thượng, người thế nào rồi?”
Hắn rít qua kẽ răng: “Cút!”
Lý công công sững người, hồi lâu sau mới lén lút nhìn ta. Chắc y vẫn còn đang cân nhắc, từ “cút” này rốt cuộc là nói với ta hay nói với y. Ta trừng mắt với y, mặc kệ Hạ Hầu Tử Khâm nói ai cút, Lý công công y phải cút trước, chẳng lẽ lại bảo ta cút trước hay sao?
Ta lẳng lặng nhìn người bên cạnh, lông mày hắn nhíu chặt nhưng hắn không hề quay sang nhìn ta. Hắn lại tức giận rồi. Vậy thì giận đi, giận nữa ta cũng không cút.
Lý công công vội nói: “Vâng, vâng… Nô tài cút ngay đây!” Dứt lời, y buông rèm xuống, xoay người nhưng lại dừng bước, hỏi nhỏ: “Hoàng thượng…, còn tới Dao Hoa cung không?”
Mãi không thấy hắn trả lời, Lý công công cũng không dám hỏi, chỉ lặng lẽ rời đi.
Hai người chúng ta ngồi rất lâu trong kiệu mà vẫn không thấy hắn lên tiếng. Ta khẽ thở dài, đứng lên, nói: “Hoàng thượng không đi nữa, vậy thần thiếp tự mình qua đó”.
Nói xong, ta khom người định xuống kiệu nhưng không ngờ cổ tay bỗng bị hắn túm lấy. Tay hắn hơi dùng sức giữ chặt ta lại. Ta sửng sốt, không kìm được kêu lên sợ hãi, song hắn không ôm ta vào lòng, chỉ kéo ta tới bên cạnh, cơ thể ta đập thẳng vào tấm đệm phía sau.
Hắn trầm giọng nói: “Nàng vừa hồi cung đã thăm chỗ này chỗ kia, sao nàng không nghĩ đến việc tới thăm trẫm!”
Ngước mắt nhìn hắn, ta chỉ có thể nhờ ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm kiệu để nhìn thấy gương mặt với đường nét rõ ràng của hắn. Tiếng hít thở nặng nề bao khắp trong kiệu.
Ta cắn môi, nói: “Vừa nãy nếu không phải thần thiếp mặt dày nhảy lên, Hoàng thượng còn không đợi thần thiếp!”
Chẳng phải Phương Hàm đã nói hắn qua Cảnh Thái cung chờ ta ư? Tại sao gặp ta trên đường tới Hy Ninh cung, hắn lại nói không cần dừng kiệu, tới Dao Hoa cung chứ? Hạ Hầu Tử Khâm thật đáng ghét!
Hắn thở hổn hển, hung dữ nói: “Trẫm thật muốn phế truất nàng!”
Trong lòng khẽ run rẩy, ta ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Phế truất thần thiếp? Dựa vào cái gì? Chỉ vì thần thiếp và Hàn Vương ở bên nhau một ngày một đêm?” Lần này đến Thượng Lâm uyển, hắn đã biếm Trần Tịnh tần và Nguyễn Tiệp dư vào lãnh cung, lẽ nào chỉ vì Dao Phi đến, hắn thực sự muốn lục cung vô phi ư?
Không biết vì sao, khi nghĩ như vậy, ta vô cớ cảm thấy phẫn nộ
Hắn cười lạnh một tiếng: “Hàn Vương… Đàn Phi của trẫm sẽ không thật sự đánh mất trái tim mình đấy chứ? Nếu không, vì sao nàng bất chấp thân phận mà đến dịch quán trước?”
Ta nghiến răng. “Bây giờ Hoàng thượng còn nói cái gì mà đánh mất trái tim hay không, nếu không có Hàn Vương, thần thiếp đã chết rồi!”
Chết rồi thì chẳng còn gì hết, đâu còn ngồi đây để hắn gào thét với ta?
Hắn nhất thời nghẹn lời, mãi sau mới lên tiếng: “Hừ, Đàn Phi đang nói cho trẫm biết, nàng đã thật sự động lòng với hắn sao?”
Ta ngẩn người, hắn nghe đâu ra ý tứ như vậy chứ?
Đột nhiên hắn nắm chặt cổ tay ta, lạnh lùng nói: “Nàng quen hắn? Ngay từ đầu đã quen hắn! Đừng tưởng trẫm là tên ngốc!”
Hắn cũng nói ta và Hàn Vương quen nhau… Cho nên…
Trong lòng bàng hoàng, ta hít một hơi thật sâu, nhìn hắn, giận dữ nói: “Cho nên Hoàng thượng mới muốn thần thiếp bắn mũi tên đó về phía y, đúng không? Thần thiếp thật không hiểu, rốt cuộc người muốn làm gì?” Hoá ra vòng vo nửa ngày, mũi tên ấy, điều hắn muốn thăm dò là ta!
Ta ra sức rút tay khỏi tay hắn nhưng hắn càng nắm chặt hơn. Đau quá, hắn không buông tay cũng không trả lời, chỉ nói: “Trẫm muốn biết, rốt cuộc có phải ngay từ đầu nàng đã quen biết hắn hay không?”
Quen hay không thì thế nào? Chỉ bởi vừa bắt đầu hắn đã nhận định nên mới muốn thăm dò?
Ta cười chán nản: “Không quen”.
Rõ ràng ta cảm thấy tay hắn hơi run run, sau đó hắn hỏi: “Thật không?”
Ta cười bất đắc dĩ, ta đã nói không quen nhưng hắn còn muốn hỏi. Nếu hắn thực sự không tin tưởng ta, vậy thì không cần hỏi, còn ta, nếu muốn lừa gạt hắn thì dù thế nào hắn cũng không hỏi được kết quả. Ta tin rằng thông minh như hắn nhất định sẽ hiểu.
Rất lâu, rất lâu sau, hắn mới nói nhỏ: “Vì sao ánh mắt nàng nhìn hắn lại thân thuộc đến thế?”
Ánh mắt ta nhìn Hàn Vương… thân thuộc ư?
Rất nhiều người nói Hàn Vương quen biết ta, Hạ Hầu Tử Khâm cũng nói… ta quen biết y….
Thật buồn cười, cứ xoay vòng như vậy, nhưng chỉ có hai người là ta và Hàn Vương nói không quen biết đối phương.
Cũng không biết vì sao, trong đầu ta bỗng hiện lên bóng dáng của Tô Mộ Hàn, ta khẽ nói: “Chỉ bởi y rất giống…”
“Ai?” Hắn nhanh chóng hỏi.
“Tiên sinh của thiếp”. Ta không nói thì hắn cũng đoán ra, nhưng lại cố ý hỏi ta, như vậy ta nói thêm một lần nữa thì có sao!
Bàn tay hắn càng siết chặt, hắn phẫn nộ lên tiếng: “Trẫm nhớ trẫm đã cảnh cáo nàng, không được nhắc đến hắn trước mặt trẫm!”
“Thần thiếp không nhắc, là do Hoàng thượng hỏi”. Cho nên câu nói đó ta chỉ nói một nữa, song hắn nhất định muốn ta nói hết, ta nói ra rồi, hắn lại nổi giận…
“Nàng…” Hắn nghẹn lời, không thốt được một câu.
Ta dường như vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt phẫn nộ của hắn dưới ánh sáng lờ mờ.
Đột nhiên hắn đẩy ta ra, dữ dằn nói: “Cút, trẫm không muốn nhìn thấy nàng!”
Lòng ta nhói đau nhưng vẫn gượng cười. “Hoàng thượng bây giờ đã có Dao Phi, tất nhiên không muốn gặp một người có nhan sắc bình thường như thần thiếp. Thần thiếp không dịu dàng như Dao Phi, không đẹp như nàng ta, cũng chưa từng nghĩ đến việc thay thế nàng ta chiếm giữ trái tim của người. Ha…” Ngừng giây lát, ta lại nói: “trái tim người quá xa xôi, e rằng thần thiếp chưa từng chạm đến”.
Hắn cười gằn. “Vậy ư, trẫm cho rằng trái tim nàng quá xa xôi, trẫm còn cảm thấy tiếp cận nàng sẽ khiến trẫm đau khổ!”
Ta cố gắng để không nhìn hắn, chỉ nói nhỏ: “Người là thiên tử, cho nên cảm thấy có được là điều tất nhiên. Hàn Vương sẵn lòng cứu thần thiếp, có lẽ người nghĩ quá nhiều. Chẳng qua chỉ bởi y ở gần thần thiếp, kéo thần thiếp theo bản năng, nhưng không ngờ cùng ngã xuống mà thôi, giống như lần ở Trữ Lương cung, Hoàng thượng kéo thần thiếp ra sau theo bản năng, chịu thay thần thiếp một đòn. Thực ra, đều không liên quan đến tình yêu”.
Tất cả đều giải thích bằng từ “bản năng”, thật tốt biết bao!
“Nàng cho rằng trẫm…” Đột nhiên hắn im lặng, ta cảm thấy hình như hắn dồn hết sức hơi nghiêng người, lâu sau cũng không nói gì nữa.
Cuối cùng ta đứng lên, nói: “Thần thiếp vẫn muốn chúc mừng Hoàng thượng đã bảo vệ Dao Phi chu toàn!” Hắn không nói, ta nói tiếp: “Xem ra hôm nay thần thiếp đến Dao Hoa cung không thích hợp, vậy để hôm khác thần thiếp tới. Thần thiếp xin cáo lui trước!”.
Khoảnh khắc ta khom người ra khỏi ngự liễn, hắn khẽ nói: “Lẽ nào trẫm đối xử với nàng chưa đủ tốt?”
Câu nói này bỗng chốc bị nhấn chìm bởi cơn gió thổi qua. Ta gần như không phân biệt rõ rốt cuộc là hắn nói câu đó hay chỉ là ảo giác của ta?
Ta mím môi cười. Tốt, dĩ nhiên là tốt! Nhưng hắn cho rằng sai người tìm ta bất kể ngày đêm, cho ta những thứ tốt nhất, ăn mặc, tiêu xài, chính là tốt ư? Ha, ta thật sự ước mong quá cao rồi!
Những thứ hắn chưa kịp trao cho Dao Phi hơn mười năm nay, sao có thể trao cho ta chứ? Ta không thể khiến hắn đẩy Dao Phi ra, quay người chạy đến ôm ta trong tình trạng như thế, chẳng phải ư? Nếu hắn có thể làm như vậy thì không còn là Hạ Hầu Tử Khâm nữa rồi. Lắc lắc đầu, ta cười tự giễu chính mình.
Người bên ngoài vẫn quỳ, ta nhìn thấy Lý công công cũng đang quỳ ở phía xa.
Bước lên trước, ta nói với Triêu Thần: “Triêu Thần, chúng ta về!”
Nàng ta ngạc nhiên ngước nhìn ta, sững sờ giây lát rồi mới vội vàng bò dậy, đuổi theo bước chân ta.
Lúc đi qua Lý công công, thấy y đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Nương nương, thực ra Hoàng thượng…”
“Tiểu Lý Tử!” Y mới nói được một nửa đã nghe thấy giọng nói phẫn nộ từ trong kiệu truyền ra. “Còn dám nói nửa câu, trẫm cắt lưỡi ngươi!”
Ta không khỏi ngoái đầu nhìn, hỏa khí của hắn lúc này lớn đến mức gần như có thể thiêu rụi cả hoàng cung. Ta thở dài một hơi, vẫn nên để Dao Phi dập cơn phẫn nộ của hắn đi!
Triêu Thần đi bên cạnh ta, hồi lâu sau mới nhỏ nhẹ nói: “Nương nương, Hoàng thượng sao vậy?”
Ta cười giễu một tiếng. “Người trách bản cung đi cùng người đến Dao Hoa cung”. Đúng thế, thế giới của hai người, ta xen vào làm gì?
Ta cười nhạt, bước nhanh hơn. Triêu Thần cũng không nói một lời, chỉ đi sát bên ta. Trở về Cảng Thái cung, ta đi thẳng vào tẩm cung, rửa mặt chải đầu xong liền lên giường nằm. Có lẽ lúc này Dao Phi đang vô cùng đắc ý. Những thứ năm năm trước chưa có, năm năm sau, cuối cùng nàng ta cũng đạt được như ý nguyện. Thái hậu nói đúng, ta không nên động đến nàng ta. Hôm đó, nhìn thái độ của hắn đối với nàng ta, ta càng hiểu rõ, trong lòng hắn có nàng ta, vì vậy ta cũng sẽ không động vào nàng ta.
Một đêm mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ta nghe thấy Triêu Thần tiến vào, nói: “Nương nương, Thái hậu sai người đến nói, người vừa hồi cung, nhất định còn hoảng sợ, hôm nay không cần đến Hy Ninh cung thỉnh an”.
Ta gật đầu, chắc Thái hậu không muốn ta và Dao Phi đụng mặt chăng?
Ngồi trong phòng một lúc thì nghe nói Ngọc Tiệp dư đến.
Nàng ta nhìn thấy ta, vẻ mặt căng thẳng dịu hẳn đi, nói: “Vừa nãy không thấy nương nương ở Hy Ninh cung, trong lòng tần thiếp vẫn lo lắng, bây giờ thấy nương nương không sao, tần thiếp cũng yên tâm rồi”.
Ta cười, nói: “Lẽ nào tỷ tỷ vẫn nhớ đến bản cung?” Mấy phi tần trong cung, bây giờ thấy Dao Phi đến, chẳng còn ai đến dâng tặng lễ vật cho ta nữa. Có điều ta cũng thấy vui mừng vì được thanh tịnh.
Sắc mặt của Ngọc Tiệp dư hơi thay đổi, nàng ta nói: “Nương nương nói gì vậy? Hôm đó người ngã xuống, mọi người đều cảm thấy hoảng sợ”.
Ta cười khẩy, e rằng đúng là có rất nhiều người sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là vui mừng khi người khác gặp họa nhỉ? Ta liền thuận miệng nói: “Chẳng phải bản cung đã khỏe mạnh trở về sao? Thục phi nương nương khỏe không?”
Ta chỉ muốn biết, khi nghe tin ta sống sót trở về, nàng ta sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Ngọc Tiệp dư sững người, nói: “Có vẻ không tốt lắm. Nương nương, người không biết ư? Anh trai Thục phi, Diêu Phó tướng bị người ta ám sát rồi”.
Sao ta không biết, ta còn tận mắt chứng kiến hắn chết cơ mà!
Ta tỉnh bơ hỏi: “Vậy ư? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Chính là lúc gặp thích khách trên Nam Sơn. Thần thiếp cũng mới nghe nói, hóa ra tướng quân thống lĩnh ngự lâm quân đã đổi người, bởi trước đó Diêu Phó tướng phạm sai lầm. Ban đầu Hoàng thượng muốn phạt nhẹ, đợi sau này khôi phục chức vị cho y. Hôm đó gặp thích khách trên núi Nam Sơn, Diêu Phó tướng muốn nhân cơ hội lập công chuộc tội nhưng không ngờ lại mất mạng”. Nàng ta nhìn ta nói. “Như vậy người nói xem, sắc mặt của Thục phi sao mà tốt được?”
Ta lại có phần kinh ngạc, thích khách trên núi Nam Sơn đến thật đúng lúc, còn có thể đưa cái chết của Diêu Chấn Nguyên ra một cách hợp lẽ. Nhưng những điều này đương nhiên là dành cho việc đối ngoại, đối với người nhà họ Diêu, chỉ cần nói tử vong do gặp thích khách lúc ở Thượng Lâm uyển. Song cho dù thế nào, cuối cùng có thể cho hắn một danh hiệu hy sinh vì nhiệm vụ. Chuyện thích khách ở núi Nam Sơn cũng không để người nhà họ Diêu có bất cứ nghi ngờ nào, chỉ bởi thích khách quả thật có tồn tại.
Ta lên tiếng: “Diêu gia bọ họ gần đây đúng là liên tiếp gặp vận đen”.
Ngọc Tiệp dư gật đầu, nói: “Còn không phải vậy sao? Trong cung đang truyền tai nhau nói Diêu gia sắp sụp đổ rồi”.
Ta cười khẩy một tiếng, nhìn thẳng vào nàng ta. “Vậy tỷ tỷ nghĩ thế nào?”
Nàng ta cười. “Chỉ là mấy kẻ có tầm nhìn nông cạn mà thôi!”
Diêu gia chỉ mất đi một Diêu Chấn Nguyên, còn chưa lung lay được gốc rễ. Thế nhưng hậu cung xuất hiện thêm một Dao Phi, e rằng đây mới là chuyện mà không ai có thể dự tính trước. Diêu Thục phi muốn ra tay giết ta, thế thì ta ngồi xem nàng ta sẽ đối phó với Dao Phi thế nào. Đúng rồi, còn long thai trong bụng của Thiên Phi nữa. Lần này, nếu không phải vì Diêu Chấn Nguyên xảy ra chuyện, ta nghĩ Diêu Thục phi chắc cũng không nhịn được.
Ha, hậu cung này lại sắp có thêm một vở kịch hay rồi!
Ánh mắt của Ngọc Tiệp dư vô tình hướng vào mu bàn tay ta, nàng ta kinh ngạc noi: “Nương nương, tay người bị thương à?”
Ta cúi đầu nhìn, khẽ cười, nói: “Vết thương nhỏ thôi, không sao!”
So với vết thương này, vết thương của Hàn Vương còn nặng hơn nhiều. Hôm qua, đại phu đuổi chúng ta ra ngoài, không biết tình trạng của y thế nào? Nhưng bây giờ, ta không thể xuất cung đi thăm y, như thế về tình về lý đều không hợp.
Ngọc Tiệp dư lại nói: “Vết thương nhỏ cũng phải chú ý, tay bị rách, nếu sốt là không tốt đâu!”
Ta gật đầu, nói: “Điều này bản cung hiểu rõ, đã bôi thuốc rồi, tỷ tỷ không cần lo lắng!”
Nghe thấy vậy, Ngọc Tiệp dư mới yên tâm gật đầu, ngồi lại trong cung của ta một lát rồi mới đứng dậy rời đi.
Ta cảm thấy hơi mệt, nửa người dựa trên nhuyễn tháp, nhắm mắt, mơ màng thấy buồn ngủ. Tối qua ta mất ngủ cả đêm, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Không biết bao lâu sau, ta nghe thấy có người tiến vào. Triêu Thần nhỏ giọng nói: “Nương nương, nương nương…”
Ta hơi nhíu mày, mở mắt, hỏi: “Có chuyện gì?”
Dường như nàng ta rất vui vẻ, thấy ta tỉnh dậy liền vội bước lên, nói: “Nương nương, Vãn phu nhân đến”.
Ta giật mình ngồi dậy, Vãn Lương đến rồi, vội nói: “Mau mời vào!”
Nàng ta tươi cười rời đi, chỉ lát sau đã thấy Vãn Lương tiến vào, nói với ta: “Tham kiến nương nương!”
Ta đỡ nàng đứng lên, nói: “Sớm như vậy, sao ngươi đã tới đây?”
Hai người cùng ngồi xuống, thấy Triêu Thần nói: “Nương nương, mọi người nói chuyện đi, nô tỳ đi pha ấm trà ngon”. Dứt lời, nàng ta lại nhìn chúng ta rồi tươi cười chạy ra.
Vãn Lương thu lại ánh mắt đang nhìn Triêu Thần, quay sang phía ta, nói: “Nương nương vừa trở về, Vãn Lương vốn là người của Cảnh Thái cung, đến thăm nương nương đương nhiên là việc rất bình thường, Hơn nữa, Vãn Lương biết, nương nương muốn biết tin tức của Hàn Vương”.
Trong lòng có chút giật mình, vẫn là Vãn Lương hiểu ta.
Ta gật đầu, nói: “Ngài ấy thế nào?”
Nàng ta lại lắc đầu, nói: “Rất kỳ lạ, nơi đó không cho phép bất kỳ ai bước vào. Tối qua, vương gia và Hiển Vương đến đều bị từ chối. Nô tỳ cũng muốn vào nhưng bị hộ vệ của Hàn Vương chặn lại, nói Hàn Vương cần tĩnh dưỡng, không cho phép bất kỳ ai quấy rầy”.
Ta sững người. Y cần tĩnh dưỡng nên từ chối không cho Tấn Vương và Hiển Vương vào, hành vi của Bắc Tề cũng không hợp tình hợp lý.
Rõ ràng Vãn Lương và ta nghĩ giống nhau, cho nên nàng ta mới nói kỳ lạ. Cắn môi suy nghĩ, ta luôn cảm thấy Hàn Vương có chút lạ lùng. Khi y sốt cao, ta đã cảm thấy y kỳ lạ, bây giờ ở dịch quán lại đóng cửa không gặp bất kỳ ai. Theo cách nói của Vãn Lương, chắc chắn việc y bị trọng thương cũng không được truyền ra ngoài.
Nghĩ một lát, ta hỏi: “Vậy Hoàng thượng có đích thân tới thăm không?”
Vãn Lương lắc đầu, nói: “Không, Hoàng thượng cử hai vị vương gia đi”.
“Hoàng thượng cử đi?” Ta thật kinh ngạc, Hạ Hầu Tử Khâm đã muốn họ thay mặt đi, vậy thì họ chính là đại diện của thiên triều đến thăm, Hàn Vương có thể nói không gặp ư?
Ha, ta không thể không nói, y thật sự rất phách lối, kiêu căng. Nhưng vì sao ta cảm thấy đây không phải chuyện y có thể làm nhỉ?
Vãn Lương gật đầu, lại nói: “Hộ vệ bên cạnh Hàn Vương nói, họ ở lại hoàng đô hai, ba hôm rồi khởi hành trở về Bắc Tề”.
Ta có chút kinh ngạc nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại, họ cũng nên trở về rồi. Nếu không xảy ra chuyện thích khách ở Nam Sơn, chắc họ cũng như người của các nước khác, sáng sớm hôm qua đã rời đi.
Thấy ta im lặng, Vãn Lương an ủi: “Nương nương, Vãn Lương biết Hàn Vương là ân nhân cứu mạng của người nên người lo lắng cho ngài ấy, nhưng theo nô tỳ thấy, chắc không có chuyện gì lớn, có lẽ bọn họ chỉ hy vọng ngài ấy được yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày, như vậy sẽ mau khỏe hơn, cũng có thể nhanh chóng trở về Bắc Tề”.
Nếu thực sự là như vậy, ta cũng yên tâm. Sau đó lại nhớ đến chuyện của nàng ta, ta vội hỏi: “Vậy còn Tấn Vương, hai người bao giờ đi?”
Sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm đã qua, dù họ có lần lữa cũng không thể kéo dài lâu.
Nghe ta hỏi như vậy, Vãn Lương dường như giật mình, hồi lâu sau mới nói: “Vương gia nói, đợi người Bắc Tề đi rồi, ngài ấy sẽ xin phép Hoàng thượng trở về đất phong”.
Quả nhiên, cũng rất nhanh.
Ta vội nói: “Vậy chuyện thích khách ở Nam Sơn thế nào rồi?”
Nàng ta lắc đầu. “Vẫn không có manh mối nào, có điều vương gia không thể lưu lại vì chuyện này. Nghe nói, lần này Diêu Tướng quân sẽ ở lại hoàng đô lâu hơn một chút, ông ta chủ động xin Hoàng thượng giao cho phụ trách điều tra việc này”.
Trong lòng ta kinh ngạc, có điều Diêu Hành Niên đưa ra yêu cầu như vậy cũng hợp tình hợp lý. Suy cho cùng, xét về bề ngoài, cái chết của Diêu Chấn Nguyên và chuyện thích khách xuất hiện trên núi Nam Sơn không tránh khỏi liên quan đến nhau. Giao cho ông ta điều tra việc này, ông ta nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực, Hạ Hầu Tử Khâm đỡ phải hao tốn tâm trí giao việc này cho người khác.
Khẽ gật đầu, ta đứng lên, lấy một chiếc hộp trong ngăn tủ, đưa cho Vãn Lương rồi nói: “Lần này tới đất phong, không biết bao giờ mới có thể gặp lại, bản cung cũng không có gì cho ngươi. Hộp nữ trang này coi như của hồi môn bản cung cho ngươi”.
“Nương nương!” Nàng ta sợ hãi đứng bật dậy, vội lắc đầu, nói: “Những thứ người cho Vãn Lương đã đủ rồi, Vãn Lương không thể nhận đồ của người nữa”.
Ta kéo tay Vãn Lương, đặt chiếc hộp vào tay nàng ta, mỉm cười, nói: “Đây là bản cung cho ngươi phòng khi cần dùng, có điều bản cung hy vọng ngươi vĩnh viễn không cần dùng đến”.
Vành mắt đỏ hoe, nàng ta quỳ xuống, nói: “Nương nương, Vãn Lương cả đời sẽ không phản bội người!”
Cổ họng khó chịu, ta hơi nghiêng người, sợ nhìn nàng ta thêm nữa sẽ không kìm được mà bật khóc.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng nói của Triêu Thần: “Sao thế…”
Ta ra hiệu cho Triêu Thần đặt trà lên bàn, khẽ cười, nói: “Vãn Lương, đến để cáo biệt, e là lại sắp khiến bản cung khóc rồi”.
Lúc này Triêu Thần mới thở phào, khom người đỡ nàng ta. “Phu nhân đứng lên đi, nương nương mấy này nay rất mệt mỏi, người nên vui vẻ mà đi, đừng để nương nương đau lòng nữa!”. Nàng ta nói xong, giơ tay lau nước mắt trên mặt Vãn Lương.
Vãn Lương nghẹn ngào gật đầu, nói: “Sau này nhờ mọi người chăm sóc nương nương, nhất định phải hầu hạ thật tốt…”
“Ừ”. Triêu Thần gật đầu. “Yên tâm đi!”
Ba người ngồi một lát mới thấy Phương Hàm trở về.
Vãn Lương vội đứng lên, gọi nàng ta: “Cô cô!”
Phương Hàm vẫn lãnh đạm, hành lễ với nàng ta. “Nô tỳ tham kiến phu nhân!”
Vãn Lương vừa định nói liền nghe thấy bên ngoài có cung tỳ chạy vào. “Nương nương, người Bắc Tề tới tìm người”.
Ta ngẩn người, người Bắc Tề? Nhìn Phương Hàm, thấy nàng ta cũng ngỡ ngàng.
Ta đứng lên, nói: “Mau mời vào!”. Ta thật sự tò mò, rốt cuộc là ai?
Đợi người đó vào cửa, ta mới cảm thấy kinh ngạc, lại là Thanh Dương! Nàng ta không ở bên chăm sóc Hàn Vương, đến cung của ta làm gì?
Ta đang nghĩ ngợi, đã thấy nàng ta hành lễ với ta. “Thanh Dương tham kiến Đàn phi nương nương!”
Ta nói: “Miễn lễ!”
Lúc đứng lên, nàng ta theo bản năng nhìn một lượt tất cả những người bên cạnh ta. Ánh mắt nàng ta lóe sáng, dường như có ẩn chứa nét cười. Ta bất giác nhìn Vãn Lương, ơ, có phải Thanh Dương trông thấy Vãn Lương ở trong cung của ta, liền cho rằng Vãn Lương tới thăm Hàn Vương là do ta sai bảo không? Hay nàng ta cho rằng ta kêu Vãn Lương đi nghe ngóng điều gì?
Khẽ ho một tiếng, ta nói: “Cô cô, Vãn Lương và cô cô cũng đã lâu không gặp, bản cung nói chuyện với Thanh Dương, hai người lui ra đi!”
Nghe thấy vậy, ba người trong phòng mới cáo lui, đi ra ngoài.
Thanh Dương lại ngoái đầu nhìn rồi mới cười, nói: “Thật bội phục, khắp nơi đều là cơ sở ngầm của nương nương!”
Quả nhiên nàng ta đã bắt đầu chú ý đến Vãn Lương. Nói thật, để Vãn Lương theo Tấn Vương về đất phong cũng có thể coi như cơ sở ngầm, nhưng ta cũng chân thành hy vọng nàng ta được hạnh phúc. Ha, tâm tư phức tạp như vậy, Thanh Dương dĩ nhiên không thể hiểu.
Ngắt dòng suy nghĩ, ta nhìn nàng ta, nói: “Bản cung lại rất tò mò, vương gia nhà ngươi đang ốm, sao ngươi lại tiến cung vậy?”
Nàng ta không né tránh, cất lời: “Mấy hôm nữa là trở về Bắc Tề rồi, Thanh Dương đến nói với quận chúa một tiếng. Lần này vương gia rơi xuống nước, quận chúa cũng rất lo lắng, Thanh Dương đến báo với người rằng vương gia vẫn bình an”.
Dù nói thế nào thì Dao Phi cũng là người Bắc Tề, Thanh Dương tiến cung vì chuyện này cũng rất bình thường. Thế nhưng vì sao nàng ta lại đến Cảnh Thái cung, điều này mới khiến ta khó hiểu, huống hồ nàng ta luôn có thái độ thù địch với ta.
Dường như đoán được những suy nghĩ trong lòng ta, nàng ta cười giễu một tiếng, rút một thứ từ trong tay áo ra, đưa cho ta. “Vương gia muốn Thanh Dương đem trả vật này”.
Thứ đó bị ném lên bàn, “cạch” một tiếng. Ta nhìn kĩ, giật mình sửng sốt, đây chẳng phải là cây trâm Hàn Vương tiện tay rút trên đầu ta để ném đi trước khi chúng ta vào sơn động ư? Vì sao lại ở trong tay Thanh Dương? Chẳng lẽ sau đó Hàn Vương sai người tìm lại cây trâm này? Không biết vì sao, khi nghĩ như vậy, ta cũng không thể bình tĩnh được.
Thanh Dương quay người, nói: “Đồ Thanh Dương đã mang đến, xin trở về phục mệnh!”
Nói xong, nàng ta định đi. Ta vội đuổi theo, nói: “Thanh Dương! Ngài ấy thế nào rồi?”.
Bước chân nàng ta dừng lại nhưng không hề ngoái đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Cách xa ngài ấy một chút, bằng không nương nương sẽ hại chết ngài ấy đấy!” Dứt lời, nàng ta không nán lại thêm, sải bước đi ra ngoài.
Ta ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng nàng ta, trong lòng rối rắm. Vì sao trong lời nói của nàng ta, ta dường như nghe ra tình trạng của Hàn Vương không hề lạc quan? Nhưng ta nào lại muốn hại y chứ?
Đứng lại một lát mới từ từ xoay người, ánh mắt ta dừng lại ở cây trâm trên bàn. Do dự giây lát, ta đưa tay cầm lấy. Nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ ta chẳng bao giờ quan sát kĩ cây trâm này. Chỉ là một cây trâm vàng rất bình thường, không hề nổi bật, nhưng nhìn nó một lần nữa, dường như ta lại có tâm trạng khác. Có phải vì nó ít nhiều có liên quan tới Hàn Vương?
Khi xoay người, ta đột nhiên phát hiện trên cây trâm hình như có điều gì đó khác thường. Nhìn kỹ mới thấy, chẳng trách vừa nãy ta còn cảm thấy lỗ nhỏ trên cây trâm có chút kì lạ, hóa ra là thiếu thứ gì đó, tuy ta không rõ nhưng cũng biết đó nhất định là vật trang trí. Ngón tay lướt qua chỗ đó, ta mơ hồ cảm thấy nó hơi đâm vào tay. Rõ ràng có người đã…
“Nương nương…” Giọng nói của Triêu Thần vang lên ngoài cửa, nàng ta bước vào, nói: “Vãn Lương và cô cô đang nói chuyện, nô tỳ nghe nói hộ vệ bên cạnh Hàn Vương đã về liền tới xem xem. Ơ…”
Nàng ta cũng nhìn thấy cây trâm trong tay ta, nhíu mày nói: “Nương nương, sao hỏng rồi?”
Xem ra nàng ta còn quen thuộc với cây trâm hơn ta rất nhiều, vừa nhìn đã nhận ra nó bị hỏng.
Nàng ta thấy ta không nói gì liền cầm lấy cây trâm trong tay ta, nói: “Không sao, nô tỳ cho người đi sửa một chút, thêm viên trân châu vào là xong”.
Dứt lời, nàng ta xoay người định đi ra ngoài.
Ta vội gọi nàng ta lại: “Triêu Thần, không cần đâu!”
Nàng ta sững sờ nhưng ta đã giơ tay cầm lấy cây trâm, cười bất đắc dĩ. “Không sao, sau này bản cung cũng không cài cây trâm này nữa”.
Ta quay người, cũng không biết vì sao lại lấy cái hộp của Tô Mộ Hàn tặng ta, mở ra rồi đặt cây trâm vào đó. Triêu Thần lặng lẽ nhìn ta làm xong mọi việc, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu.
Ở trong phòng một lát, cảm thấy rất phiền muộn, ta liền đứng lên, đi ra ngoài. Triêu Thần vội đi theo, đưa tay đỡ ta, khẽ nói: “Nương nương, có cần chuẩn bị loan kiệu không?”
Ta lắc đầu, khẽ cười, nói: “Bản cung chỉ đi dạo trong sân, không cần!”
Triêu Thần gật đầu, không nói nữa.
Hai chúng ta đi dạo trong sân một lát, đột nhiên thấy một người vội vã tiến vào. Ta nhìn về phía người đó, bỗng sững sờ. Không ngờ lại là Tấn Vương.
Ta xoay người, lại nhớ ra Vãn Lương vẫn ở trong Cảnh Thái cung, tủm tỉm cười, chẳng lẽ y đến đón Vãn Lương về?
Nhìn thấy ta, Tấn Vương vội tiến lên hành lễ. “Nương nương!”
Ta buông tay Triêu Thần, tiến lên, nói: “Vương gia đến đón Vãn Lương về à?”
Vẻ mặt y lộ rõ sự ngạc nhiên. “Sao Vãn Lương cũng ở đây?”
Ta lại sững sờ, y đã đứng thẳng người, nói: “Không, bản vương có việc tìm nương nương”. Nói xong, y nhìn cung tỳ phía sau ta một cái.
Ta ngập ngừng giây lát rồi nói: “Triêu Thần, ngươi lui xuống trước đi, bản cung đi dạo với vương gia”.
“Vâng!” Triêu Thần lui xuống.
Ta nhìn Tấn Vương, nghe thấy y lên tiếng: “Bản vương biết nguyên nhân thật sự khiến nương nương ngã xuống núi Nam Sơn”.
Ta sững sờ, y đã tìm ra manh mối khi nào thế?
Ta im lặng, y lại nói: “Khi đi điều tra, bản vương nhìn thấy hai viên đá rơi bên vách núi rất đáng ngờ. Bản vương đoán phải chăng có người dùng chúng ném nương nương?”
Ta khinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, quả thật y điều tra rất cẩn thận, tỉ mỉ.
Ta cười, nói: “Vương gia cho rằng người khiến bản cung rơi xuống núi là kẻ chủ mưu vụ hành thích lần này?”
Sắc mặt y lộ rõ vẻ nghi hoặc, nhìn ta với vẻ khó hiểu.
Ta lắc đầu, nói: “E là phải khiến vương gia thất vọng rồi, người ra tay là Diêu Thục phi. Nàng ta và bản cung bất hòa, chẳng qua chỉ muốn mượn cơ hội để loại bỏ bản cung mà thôi, nàng ta và mấy tên thích khách đó không có thể liên quan”.
Ta quả thật không nghĩ ra, ám sát Hạ Hầu Tử Khâm thì có lợi gì đối với nàng ta? Hoặc nói, nếu Hạ Hầu Tử Khâm chết thì có lợi gì cho Diêu gia lúc này?
Diêu Chấn Nguyên đã chết, trong bụng Diêu Thục phi cũng không còn long thai, nếu Diêu gia chọn lúc này để hành thích, vậy thì quá ngu xuẩn. Hơn nữa, Diêu Hành Niên lúc đó vẫn còn ở bên ngoài, chưa trở về hoàng đô, ông ta muốn chuẩn bị việc này chắc cũng không dễ dàng. Huống hồ lần này, ông ta còn chủ động xin phụ trách, yêu cầu điều tra triệt để chuyện này, giả sử thật là do Diêu gia, ông ta sẽ không tích cực như vậy.
Có lẽ chỉ cần nghe ta nói ra tên Diêu Thục phi, trong lòng Tấn Vương cũng đã rõ ràng. Y đã nghi ngờ sai.
Đột nhiên ta nhớ ra một người, vội nói: “Bản cung muốn biết khi đó Hiển Vương ở đâu?” Nghĩ kĩ một chút, tình cảnh hôm đó hỗn loạn như vậy, ta thực sự không có chút ấn tượng nào.
Tấn Vương nhìn ta. Ta hỏi như vậy, ắt hẳn có nghi ngờ.
Y không hề né tránh, chỉ nói: “Tam đệ luôn ở bênh cạnh bản vương. Nương nương không cần nghi ngờ đệ ấy, không thể là đệ ấy. Vua của nước chư hầu vào hoàng đô, ngoài một số tùy tùng thì không thể mang thêm người nào khác. Khi xảy ra chuyện, tất cả những người đệ ấy dẫn theo đều ở dịch quán. Nếu nương nương nghi ngờ đệ ấy, chắc chắn cũng phải nghi ngờ bản vương”. Y nhìn thẳng vào ta, không hề có dáng vẻ trốn tránh.
Khẽ giật mình, không phải là ta chưa từng nghi ngờ y, nếu Vãn Lương không nói vì bảo vệ Thái hậu mà y bị thương, ta cũng nghi ngờ.
Ta bèn lên tiếng: “Bản cung chỉ tùy tiện mà xem xét, rốt cuộc chuyện này liên quan đến sự an nguy của Hoàng thượng. Đúng rồi, vết thương trên người vương gia thế nào?”
Có lẽ do ta chuyển chủ đề quá nhanh, y hơi sững người, sau đó lắc đầu, nói: “Chỉ là vết thương nho nhỏ mà thôi, không nghiêm trọng. Khi lưỡi đao đó lao đến, chỉ sượt qua cánh tay bản vương”.
Không biết vì sao, lời của y bỗng khiến ta cảm thấy sợ hãi!
Vết thương nhỏ? Vậy thì…
Ta buộc miệng hỏi: “Thái hậu cũng bị thương ư?” Tuy ta hỏi vậy nhưng lại cảm thấy không có khả năng. Hôm qua ta vừa gặp Thái hậu, bà vẫn khỏe mạnh, không thấy có gì khác thường.
Nghe thấy vậy, ánh mắt Tấn Vương hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng y lại hỏi: “Nương nương vẫn không biết ư?” Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay run run, nghe y nói: “Bản vương tưởng hôm qua nương nương hồi cung ắt hẳn đã gặp Hoàng thượng”.
Hoàng thượng, Hạ Hầu Tử Khâm…
Ta tròn mắt nhìn người trước mặt, y sững người giây lát rồi lắc đầu. “Nương nương tâm tư tinh tế, vô cùng thông minh nhưng hóa ra cũng có lúc sơ suất”.
“Bản cung không hiểu”. Lúc nói ra mấy từ này, ta chỉ cảm thấy giọng nói đã có chút khác thường.
Tấn Vương thận trọng quay lại nhìn một lượt, thấy không có ai khác mới kìm thấp giọng, nói: “Hôm đó, Hoàng thượng thấy nương nương ngã xuống vách núi, trước tình thế cấp bách, người liền đẩy Dao Phi ra để đuổi theo, bản vương trơ mắt nhìn cây đao trong tay thích khách vung về phía Hoàng thượng”.
Ta sợ hãi đến ngây người.
Y nói tiếp: “Nếu lúc ấy bản vương không xông lên kéo Hoàng thượng, người nào còn mạng trở về? Chỉ là khi đó tình thế cấp bách, bản vương cũng không kịp phân tích đâu là kẻ khả nghi trong những người có mặt tại đó, nên không dám nói chuyện Hoàng thượng bị thương, chỉ nói nhát đao của thích khách chém lên tay bản vương. Huống chi tình hình khi ấy hỗn loạn, nhát đao đó chém lên lưng Hoàng thượng, bản vương chắn cho người, không ai phát hiện ra”.
Cho nên cuối cùng việc này trở thành y bị thương vì cứu Thái hậu?
Ha, ta lại hồ đồ rồi, dẫu y thực sự bị thương vì cứu Thái hậu, sao có thể rửa sạch hiềm nghi của y? Nói cho cùng, giết Hoàng thượng và cứu Thái hậu hoàn toàn không có điểm nào xung đột. Bởi người y cứu chính là Hạ Hầu Tử Khâm, thế nên y mới nhận được lệnh điều tra triệt để chuyện thích khách ở Nam Sơn.
Mà chuyện Hạ Hầu Tử Khâm bị thương, ngay lúc đó cũng không thể nói ra, sau này cũng không thể nói. Chung quy sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm xuất hiện thích khách đã khiến hắn mất mặt lắm rồi, chuyện này nhất định phải chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có. Muốn điều tra cũng phải âm thầm điều tra từ từ.
Tấn Vương nhìn ta, lại nói: “Việc này trong cung ngoài một thái y thì cũng chỉ có vài cung nhân bên cạnh Hoàng thượng ở Thiên Dận cung biết. Bản vương tưởng hôm qua nương nương hồi cung đã đi gặp Hoàng thượng, người chắc sẽ không giấu nương nương”.
Hai tay ta không kiềm chế được, trở nên run rẩy, chẳng trách tối qua, lúc hắn tức giận tới nỗi làm rớt kiệu, Lý công công luống cuống chạy lên hỏi hắn có chuyện gì không. Còn cả câu nói đó của hắn, tới Dao Hoa cung. Ha, trong cung đã không ai biết, vì sao hắn còn có thể tới đó qua đêm? Chẳng qua hắn cố ý nói cho ta nghe!
Hạ Hầu Tử Khâm kiêu ngạo, hắn vĩnh viễn như thế! Thế nhưng ta lại nói với hắn, chúc mừng hắn đã bảo vệ Dao Phi chu toàn. Chỉ là khi ấy nhìn thấy hắn ôm Dao Phi, trong lòng ta tức giận, nhất thời giận quá nói bừa. Ta nào biết hắn sẽ cảm thấy thất vọng như thế nào…
Nhớ tới câu hắn nói lúc ta rời đi: “Lẽ nào trẫm đối xử với nàng chưa đủ tốt?”
Trong lòng vô cùng đau đớn, ta không kìm được, nước mắt lã chã rơi. Ta đâu biết khi hắn hỏi câu đó, trong lòng buồn bã biết nhường nào!
Tốt… đủ tốt!
Ta thực sự ngốc nghếch mà! Trước đây hắn tức giận, ta vẫn có thể cười đùa mà dính chặt lấy hắn, vì sao lần này ta không thể nhường hắn một chút? Ta vì Hàn Vương, hắn vì Dao Phi ư?
Cho nên hắn mới nói, ta hồi cung liền đi thăm người này, thăm người kia, vì sao không đi thăm hắn?
Ta nghiến chặt răng, hét lớn: “Tường Hòa, Tường Thụy!”
Một lúc sau liền thấy hai thái giám chạy tới.
Ta dặn dò: “Đi nghe ngóng cho bản cung, tối qua Hoàng thượng ngủ ở đâu?”
Tường Hòa và Tường Thụy nhìn nhau, vội gật đầu rồi lui xuống.
Tấn Vương nhìn bóng dáng hai thái giám vừa rời đi, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Nương nương, bản vương cảm thấy người quá thông minh. Không, có lẽ nương nương và Hoàng thượng, hai người đều giống nhau, cho nên mới có thể…”
Mới có thể thế nào, đột nhiên y không nói nữa.
Ta chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, phải dựa vào cột hành lang bên cạnh mới đứng vững, ngơ ngẩm nhìn hoa cỏ trông sân.
Y vẫn chưa đi, im lặng một lát lại nói chữa: “Nếu không vì vậy, Hoàng thượng sẽ không hồi cung trước. Bản vương lo lắng nếu để người khác biết Hoàng thượng bị thương, thích khách lại đến nữa thì e rằng sự việc càng thêm tồi tệ, cho nên mới ép người hồi cung”.
Ta trấn tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Vì sao vương gia nói với bản cung nhiều như vậy?”
Y dừng giây lát, cuối cùng trả lời: “Bởi Dao Phi đã đến”.
Ta sững sờ, ngoảnh lại nhìn y nhưng y chỉ khẽ cười. “Hôm đó nương nương khuyên bản vương thế nào, tin rằng trong lòng nương nương hiểu rõ. Nương nương nói bất luận là nam nhân hay nữ nhân đều sẽ đau lòng. Bản vương bây giờ có Vãn Lương, còn nương nương, nương nương nên biết trong lòng Hoàng thượng có nương nương”.
Ta ngẩn người, y lại nói: “Bản vương chỉ lo lắng Dao Phi đến còn có tâm ý khác. Từ đầu đến cuối là Hoàng thượng mắc nợ nàng ta. Lúc này, nếu nương nương không ở bên Hoàng thượng, người mới đau khổ nhất. Điều mẫu hậu lo lắng chẳng phải cũng là như vậy ư?”
Ta im lặng, ý của y, ý của Thái hậu, ta đâu phải không hiểu chứ? Dao Phi, ta không động vào nàng ta, nhưng ta chắc chắn phải gặp nàng ta lần nữa.
Ta đang suy nghĩ thì thấy Tường Hòa, Tường Thụy trở về
Chỉ thấy Tường Hòa bước lên, nói: “Nương nương, tối qua Hoàng thượng đến Dao Hoa cung trước, sau đó một mình trở về Thiên Dận cung ngủ ạ!”
Quả nhiên là như vậy. Ha, kiêu ngạo như hắn, đã nói là tới Dao Hoa cung thì chắc chắn phải đi. Nghĩ thế, ta bất giác muốn cười, đúng vậy, không đi mới không giống hắn.
Tấn Vương lúc này mới đứng thẳng người, nói: “Nương nương nghe rõ rồi chứ? Bản vương trở về đây!” Nói xong, y nhìn ta một lần nữa rồi xoay người rời đi.
Chạng vạng, Vãn Lương cũng trở về. Còn ta, từ lúc Tấn Vương rời đi liền về phòng ngồi một mình.
Nhớ khi ấy Hạ Hầu Tử Khâm bị ốm, ốm tới nỗi gióng trống khua chiêng, tất cả mọi người đều đi thăm, một mình ta không đi. Đêm khuya hắn đến, mắng ta bạc bẽo, còn nói ta to gan, phải để hắn đích thân đến… Vậy thì lần này, ta thật sự to gan quá rồi!
Cuối cùng, ta nói vọng ra bên ngoài: “Triêu Thần, chuẩn bị kiệu, bản cung muốn tới Thiên Dận cung”.