Tập 3 - Chương 53

Mọi người đều bàng hoàng, kinh ngạc nhìn Ngọc Tiệp dư. Mặt Diêu Thục phi biến sắc, lạnh lùng nói: “Ngọc Tiệp dư, lúc này là lúc rất quan trọng, người đã nghĩ kĩ chưa? Chẳng lẽ vì quan hệ thân thiết giữa ngươi và Đàn Phi nên ngươi muốn gánh tội thay cho nàng ta hay sao?”

Ngọc Tiệp dư vẫn cúi đầu, điềm đạm lên tiếng: “Chính vì tần thiếp xưa nay gần gũi với nương nương nên mới không muốn để nương nương gánh tiếng oan cho thần thiếp.”

Diêu Thục phi cười lạnh lùng. “Thế à? Vậy bản cung rất tò mò, sao Đàn Phi lại tặng ngươi cây trâm ngọc tía kia?” Lời của nàng ta khiến ta càng dám khẳng định, chính tay nàng ta đã lấy cây trâm này từ Thẩm Tiệp dư, bằng không, sao nàng ta có thể biết rõ cây trâm đi đâu, về đâu đến vậy?

Ngọc Tiệp dư đáp: “Chẳng phải nương nương cũng nói rồi ư? Tần thiếp và Đàn Phi qua lại thân thiết, như vậy, Đàn Phi nương nương tặng một cây trâm cho tần thiếp cũng không phải việc gì to tát. Nương nương, người nói có phải không?”

“Ngươi…” Diêu Thục phi giận dữ nhưng bị Ngọc Tiệp dư chặn họng, không thốt được một câu.

Thái hậu đứng dậy, bước lên một bước, cúi đầu nhìn nàng ta, nghiêm giọng hỏi: “Việc này thật sự là do ngươi làm?”

Cơ thể Ngọc Tiệp dư khẽ run, nói nhỏ: “Vâng!”

Thái hậu “hừ” một tiếng, nói: “Làm sao ai gia biết ngươi không phải bị kẻ khác uy hiếp, quýt làm cam chịu chứ?” Khi bà nói câu này, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía ta, mang theo vẻ tìm kiếm, thăm dò.

Ta thoáng kinh hãi, có vẻ Thái hậu muốn tin ta nhưng lại muốn hoài nghi. Suy cho cùng, tâm tư của ai cũng không đơn giản như vẻ ngoài. Ta nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm theo bản năng, nét mặt hắn lãnh đạm, không nhìn ta. Ta không biết chuyện của Ngọc Tiệp dư có liên quan tới hắn hay không.

Ngọc Tiệp dư quỳ thẳng người, bình tĩnh lên tiếng: “Thái hậu có thể hỏi vũ lâm quân, vết cưa ở hai cột gỗ đó đều ở dưới hồ tầm mười tấc. Tin rằng thần thiếp nói vậy, sẽ không còn ai nghi ngờ thần thiếp có biết bơi hay không. Còn có cái này…” Nàng ta nói xong, giơ tay xắn tay áo lên, bất ngờ để lộ một vết thương rất sâu trên cánh tay. Rõ ràng là dấu vết bị cưa cắt vào. Hơn nữa, vết thương đã đóng vảy, cho nên không thể là vừa bị cắt. Nếu là tối qua, vậy thì căn cứ vào mức độ lành miệng vết thương, là vừa khớp.

Nàng ta khẽ nói: “Tối qua lúc hành sự, do thần thiếp hoảng sợ nên không cẩn thận cắt vào tay.”

Sắc mặt Thái hậu thay đổi, có lẽ vết cưa đó ở vị trí nào, đã có người bẩm báo cho Thái hậu. Ta càng kinh hãi không thôi, nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt. Ngọc Tiệp dư quay lưng với ta, ta không nhìn thấy nét mặt của nàng ta lúc này.

Lẽ nào thật sự là do nàng ta?

Hai tay ta từ từ siết chặt, nếu là thật, vậy vì sao nàng ta muốn giúp ta? Chỉ cần nàng ta im lặng, không ai có thể đoán ra, cũng sẽ không có ai chủ động vén tay áo của nàng ta để kiểm tra vết thương đó, không phải sao?”

“Thái hậu, nàng ta..” Diêu Thục phi thảng thốt ngoái đầu nhìn Thái hậu, nàng ta không tin, nếu cứ như vậy thì kế hoạch của nàng ta sẽ hỏng bét, có lẽ đến Dao Phi cũng có thể thoát tội.

Nhưng Ngọc Tiệp dư đã nói như vậy, còn có thể đưa ra chứng cứ, e là lúc này Diêu Thục phi cũng không nghĩ ra đối sách nào hay để phản bác.

Cuối cùng, Dao Phi bắt đầu đắc ý, nghiến răng nói: “Thái hậu, người nghe rõ rồi chứ? Hoàn toàn là do Ngọc Tiệp dư làm, không liên quan gì đến thần thiếp! Hoàng thượng…” Đột nhiên nàng ta nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, ánh mắt lộ vẻ đau đớn. “Hoàng thượng, người bây giờ hẳn đã tin thần thiếp rồi chứ?”

“Nương nương!” Dao Phi đang đắc ý, hả hê thì bỗng nghe thấy Ngọc Tiệp dư nói: “Tần thiếp biết nương nương sẽ qua cầu rút ván, bây giờ việc đã thành, người liền đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu tần thiếp sao?”

Tất cả mọi người đều kinh hoàng.

Vẻ thất vọng trên khuôn mặt Diêu Thục phi lại dần tràn đầy hưng phấn.

Thái hậu trợn mắt nhìn nữ tử đang quỳ dưới đất, bàn tay nắm mép bàn từ từ siết chặt, nhưng bà không nói gì, bà đang đợi Ngọc Tiệp dư nói tiếp.

Ngọc Tiệp dư, từ lúc quen biết đến bây giờ, hôm nay nàng ta mới thật sự khiến ta kinh ngạc.

Nàng ta liên thủ với Dao Phi? Bây giờ có vẻ thật sự giống như vậy, nhưng vì sao ta vẫn không tin? Ta không thuyết phục nổi chính mình. Còn nhớ Giao thừa năm ngoái, lần đầu tiên nàng ta nhắc đến Phất Hy trước mặt ta, vẻ mặt đó…

Nàng ta không thể liên thủ với Dao Phi, không thể nào!

Dao Phi sững sờ nhìn Ngọc Tiệp dư, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, đột nhiên bò dậy, xông lên, cánh tay định vung lên, nhưng chính khoảnh khắc đó, ta cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, đứng dậy bước lên, giống như lần ở Thượng Lâm uyển, túm chặt cổ tay nàng ta. Khác nhau ở chỗ, lần trước người nàng ta muốn đánh là ta, còn lần này nàng ta muốn đánh Ngọc Tiệp dư.

Nhìn chằm chằm nàng ta, ta lạnh nhạt nói: “Dao Phi thấy nói dối không lọt, muốn uy hiếp Ngọc Tiệp dư trước mặt bao nhiêu người à?”

Nàng ta bắt đầu run rẩy, cánh tay bị ta túm chặt cũng run rẩy theo. Cảm nhận được lực trên cánh tay nàng ta rất yếu, chỉ cần ta đẩy một cái, nàng ta sẽ ngã ngay. Nàng ta kĩnh hãi kêu lên: “Không! Các ngươi… các ngươi đều muốn hãm hại ta!”

Ta im lặng, không nói, Ngọc Tiệp dư lại khẽ cười một tiếng. “Nương nương, không ai muốn hãm hại người. Việc này cũng đã làm rồi, bây giờ Vinh Phi nương nương sống chết còn chưa rõ đấy, trong lòng người chắc đang rất vui mừng! Người quên rồi sao? Người nói sắp đến sinh nhật của Thái hậu, người nghe Hoàng thượng nói muốn xây vũ đài trền hồ ở Quỳnh đài, sẽ cho diễn vở kịch Thái hậu thích nghe, người còn nói lúc đó người sẽ khiến Tích Quý tần lên vũ đài, muốn tần thiếp xuống hồ cưa gãy cột trụ. Khi Tích Quý tần ngã xuống, Vinh Phi nương nương và Tích Quý tần tỷ muội tình thâm, chắc chắn sẽ nhào lên theo phản xạ, nhưng do lan can đã bị nới lỏng, Vinh Phi sẽ theo đà ngã xuống.”

Đôi mắt Dao Phi càng lúc càng mở to, nếu không phải ta đang ngăn nàng ta, có lẽ nàng ta còn muốn xông lên đánh người.

Nàng ta sợ hãi hét lên: “Đàn Phi, ngươi với ả ta cùng một giuộc! Ngọc Tiệp dư, ngươi hãm hại bản cung như vậy, đối với ngươi có lợi ích gì? Ngươi làm việc này, ngươi cho rằng có thể thoát khỏi liên can sao? Hà tất ngươi phải gánh tiếng oan thay cho ả ta, còn muốn vu oan giá họa lên đầu bản cung?”

Đột nhiên Thái hậu lên tiếng: “Dao Phi, ngươi gào to hét lớn thế còn ra thể thống gì? Người đâu, kéo nàng ta sang một bên, ai gia muốn hỏi Ngọc Tiệp dư!”

“Vâng!” Cung tỳ bên cạnh tiến lên, mỗi người một bên kéo Dao Phi sang một bên.

Nàng ta cố sức vùng vẫy nhưng vì sức quá yếu, chỉ có thể khóc lóc, nói: “Hoàng thượng, người cứ nhìn họ ức hiếp thần thiếp như vậy sao?” Nàng ta dừng giây lát rồi đột nhiên gọi hắn: “Biểu ca, vì sao chàng không tin thiếp?”

Một tiếng “biểu ca” lại khiến ta nhớ đến lúc ở Liên Đài các của Thượng Lâm uyển, lần đầu tiên ta nghe thấy nàng ta gọi tiếng “biểu ca” mềm mại, yếu đuối ấy. Nàng ta đang nhắc nhở Hạ Hầu Tử Khâm, nàng ta vẫn là Phất Hy, vẫn là một Phất Hy thanh mai trúc mã của hắn. Hẳn là biểu ca của nàng ta, là nam tử yêu thương nàng ta.

Ánh mắt Hạ Hầu Tử Khâm hằn lên nỗi đau, giơ tay ra hiệu cho cung tỳ buông nàng ta ra, trầm giọng nói: “Chỉ cần nàng không làm, trẫm đương nhiên tin nàng.”

Hoàng thượng đã ra lệnh, cung tỳ dĩ nhiên không dám kéo nàng ta, buông tay một cái, Dao Phi ngã xuống đất, òa khóc nức nở.

Thái hậu khinh thường liếc nhìn Dao Phi một cái, còn đưa mắt về phía Ngọc Tiệp dư, ho khẽ một tiếng, nói: “Ngọc Tiệp dư, ai gia hỏi ngươi, vì sao Dao Phi muốn làm vậy?”

Vì sao muốn làm vậy, chẳng phải vừa nhìn đã hiểu ngay ư? Nhưng Thái hậu lại hỏi thế, chính là muốn công khai mọi chuyện.

Hít thật sâu, quay đầu nhìn nữ tử dưới đất, ta nói nhỏ: “Tỷ tỷ…”

Khóe miệng nàng ta hơi mấp máy nhưng không ngước lên nhìn ta, mà nói thẳng: “Dao Phi nương nương nói một khi Vinh Phi nương nương sinh hạ hoàng tử, nhất định sẽ phú quý nhờ con. Tới lúc ấy, trong hậu cung chỉ còn nàng ta là tôn quý, thậm chí ngôi vị hoàng hậu cũng ở trong tầm tay. Khi ấy Dao Phi nương nương không có địa vị gì, huống chi thần thiếp chỉ là một tiệp dư nhỏ bé. Nương nương còn nói, chỉ cần trừ bỏ Vinh Phi nương nương và long thai trong bụng nàng ta thì trái tim Hoàng thượng sẽ dành cho nương nương, sau này nương nương nhận được vinh sủng, đương nhiên sẽ không quên thần thiếp.”

“Hả?” Thái hậu nhướng mày, nghiêng người nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, lạnh nhạt hỏi: “Hoàng thượng nghe thấy rồi chứ?”

Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, Ngọc Tiệp dư nói rõ ràng đến vậy, chỉ cần có mặt ở đây thì có lẽ không ai không hiểu nhỉ? Hắn vẫn chỉ ngồi đó, không lên tiếng.

Dao Phi không kìm được, phẫn nộ gào thét: “Ngươi nói láo! Nếu bản cung muốn liên thủ với ngươi, há có thể mang tính mạng mình ra đùa giỡn? Theo như ngươi nói, nếu bản cung chết, há chẳng phải ngươi sẽ ngư ông đắc lợi sao?

Song Ngọc Tiệp dư bình thản trả lời: “Đương nhiên nương nương sẽ không mang tính mạng của mình ra đùa giỡn. Người quên rồi sao, người muốn tần thiếp cưa gãy cột trụ gần với vị trí của cầm sư, bốn cột trụ của vũ đài gãy một còn ba, sẽ không thể sụp đổ trong chốc lát, nhưng vị trí của cầm sư đột nhiên bị nghiêng sẽ khiến cho người phía trên rơi xuống.” Nàng ta dừng lại giây lát rồi khẽ nói: “Song, tần thiếp cũng có suy nghĩ tư lợi, đã đâm lao phải theo lao, cưa gãy hai cột, muốn lôi cả nương nương vào cùng. Hôm nay, xem ra tần thiếp đã làm đúng, chẳng phải sao? Nương nương, người không phải đang muốn qua cầu rút ván đấy sao?”

Khi nói xong những lời này, cuối cùng Ngọc Tiệp dư cũng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Dao Phi đang thảng thốt. Khóe miệng nàng ta thoáng hiện nét cười, vẻ mặt mỉa mai và đắc ý, đến ta cũng sững sờ.

Xưa nay ta luôn cảm thấy Ngọc Tiệp dư yếu đuối, mong manh, ta còn nhớ rõ lần đầu nhìn thấy nàng ta ở ngự hoa viên. Ấn tượng sâu sắc nhất chỉ có bóng dáng gầy yếu đó.

Mà những lời nói của nàng ta lúc này đã khiến Dao Phi không thể thoát thân. Kín kẽ biết bao, không có một chút sơ hở, dù rằng ta biết bọn họ không có khả năng liên thủ với nhau, Ngọc Tiệp dư đang vu oan giá họa cho Dao Phi. Nhưng Dao Phi thật sự hoàn toàn vô tội ư? Ha, e là chưa chắc.

Nhưng nói như vậy thì Ngọc Tiệp dư còn có cơ hội sống không?

Từ đầu đến cuối ta đều không nghĩ thông suốt được, vì sao nàng ta muốn làm như vậy?

Diêu Thục phi kinh ngạc nhìn Ngọc Tiệp dư, vừa nãy nàng ta còn tưởng kế hoạch của mình sắp hỏng, nhưng không ngờ là Ngọc Tiệp dư còn kéo Dao Phi xuống vũng bùn. Điểm này, dù thế nào nàng ta cũng không ngờ tới, giờ đây vẫn không có cách nào phản ứng lại được.

Thái hậu giận dữ nói: “Người đâu! Lôi Dao Phi và Ngọc Tiệp dư xuống cho ai gia, chờ xử lý!”

Lần này là thị vệ bên ngoài tiến vào.

Ngọc Tiệp dư tự đứng dậy, lúc quay người lặng lẽ nhìn ta, vẻ mặt không thay đổi, vẫn lãnh đạm khiến ta không thể nhận ra suy nghĩ của nàng ta lúc này.

Thị vệ tiến đến, lôi nàng ta ra ngoài.

Còn Dao Phi sợ hãi lui lại vài bước, lúc thị vệ bước lên, ả cố sức vùng vẫy, hét lớn: “Thái hậu! Thái hậu, năm năm trước người trừ bỏ ta, năm năm sau vẫn không muốn buông tha cho ta ư? Người vẫn không muốn thấy ta và hoàng thượng bên nhau sao?”

“Nương nương, xin mời!” Thị vệ trầm giọng nói.

Hạ Hầu Tử Khâm đứng bật dậy, ta chỉ cảm thấy trái tim thắt lại, ánh mắt Dao Phi hiện lên vẻ vui mừng, ả ta vừa định lên tiếng thì thấy Thái hậu nói: “Còn sững người ra làm gì? Không mau lôi xuống!”

“Vâng!” Thị vệ đáp một tiếng rồi kéo nàng ta ra ngoài.

Thấy bóng dáng áo vàng đang định tiến lên nhưng Thái hậu rảo bước qua, kéo hắn, giọng nói đầy vẻ xót xa: “Hoàng thượng, việc đã tới nước này, người còn muốn bảo vệ ả ta? Người nhìn xem ả ta đã làm được việc gì tốt? Ai gia há có thể vu oan cho nàng ta? Tất thảy mọi điều, nếu ả ta không có chút liên can thì ai có thể chĩa mũi nhọn về phía ả ta không? Ả ta muốn hại chết con của Hoàng thượng, hại chết tôn nhi của ai gia! Hoàng thượng, kẻ nham hiểm, độc ác như vậy, tuyệt đối không thể giữ lại!” Thái hậu quay sang thị vệ đang kéo Dao Phi, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng nhân từ, song ai gia không thể tha thứ cho ả! Ai nương tay với ả, ai gia sẽ chặt đầu kẻ đó trước!”

Hai thị vệ nghe Thái hậu nói vậy, mặt biến sắc, vội vàng áp chế Dao Phi ra ngoài!

Dao Phi nghe thấy vậy, hoảng sợ rít lên: “Nếu hại Vinh Phi, ta há lại ngu ngốc để lại bao nhiêu sơ hở như vậy cho các người? Ta chỉ cần lúc bước lên vũ đài, tùy tiện đẩy Tích Quý tần xuống…” Nàng ta như ý thức được điều gì, vội vàng ngậm miệng.

Theo bản năng, nàng ta nhìn nam tử trước mặt, trong mắt dần hiện lên vẻ ăn năn.

Hạ Hầu Tử Khâm đẩy tay Thái hậu ra, sải bước lên phía trước, túm chặt cổ tay Dao Phi, nghiến răng dằn từng từ: “Nàng nói gì?”

Dao Phi bị hắn hỏi như vậy thì sững sờ, vừa nãy còn hét lớn, lúc này bỗng im bặt. Ban nãy nàng ta nói quá nhanh nên đã lỡ miệng nói ra, cuối cùng ta cũng hiểu mưu kế của nàng ta.

Theo như nàng ta nói, nếu nàng ta muốn thì sẽ không để lại nhiều sơ hở như vậy. Nàng ta không có bất kỳ đồng bọn nào, thân phận của nàng ta không cho phép. Nàng ta đến thiên triều với thân phận là quận chúa của Bắc Tề, biết bao người đố kỵ với nàng ta… Nhưng điều này ta đều hiểu.

Nàng ta vốn chỉ muốn nhân lúc biểu diễn vở “Thống soái Mộc Quế Anh”, giả vờ bất cẩn đẩy Thiên Lục ngã xuống hồ. Có lẽ nàng ta cũng không cần làm vậy, nàng ta chỉ cần khiến mọi người ở đó cảm thấy Thiên Lục sắp rơi xuống, còn nàng ta nhanh tay nhanh mắt kéo lấy Thiên Lục, như vậy càng có thể chứng minh nàng ta vô tình mắc lỗi. Nàng ta chỉ cần làm vậy là đủ.

Bởi một khi Thiên Phi trông thấy Thiên Lục sắp ngã xuống hồ, trong tình thế cấp bách sẽ tiến lên, chỉ cần Thiên Phi dựa vào thành lan can thì sẽ ngã xuống hồ, không phải sao?

Nếu như vậy, tất thảy mọi chuyện đều có thể giải thích được. Việc cột trụ gãy quả thật không liên quan tới nàng ta, ngay từ đầu nàng ta không định mang tính mạng của mình ra đùa giỡn. Thế nhưng thái độ cứng rắn của Thái hậu đã khiến tinh thần nàng ta rối loạn, trong lúc cấp bách đã buột miệng nói ra những lời không nên nói.

Giờ đây, nếu nàng ta lại nói mình ác khẩu chứ không ác tâm, Hạ Hầu Tử Khâm là người thế nào, hắn sẽ tin ư?

Ta nhìn chằm chằm, bàn tay hắn siết mạnh cổ tay Dao Phi. Dao Phi đau đớn cau mày nhưng vẫn cau môi không dám kêu. Từ lúc chúng ta vào đến giờ, hắn vẫn chưa thật sự tức giận tới mức không kiềm chế được, lúc này hắn đã rất giận dữ.

Ta nghĩ phần nhiều là thất vọng ấy nhỉ?

Thực ra, từ lúc Dao Phi muốn Thiên Lục lên vũ đài, rồi Thiên Lục rơi xuống hồ, những việc ta có thể nghĩ đến, hắn không thể nào không nghĩ ra. Có điều hắn không muốn tin, hắn hy vọng nàng ta vẫn là Phất Hy đơn thuần, tốt đẹp của ngày xưa, vẫn là Phất Hy trong lòng hắn, là Phất Hy mà hắn thấy hổ thẹn với tình yêu của nàng ta, cho nên hắn mới nói có thể cưng chiều nàng ta cả đời…

Rất nhiều lúc, ta muốn nói Dao Phi thật sự không phải là người thông minh, nếu nàng ta yêu hắn như vậy, sao phải đòi hỏi quá nhiều như thế? Trong lòng nàng ta hắn phải hiểu rõ, hắn đã không còn là biểu ca chỉ thuộc về một mình nàng ta từ lâu rồi, hắn bây giờ là hoàng đế của thiên triều. Sau đó ta lại muốn cười, khi ấy hắn cũng không phải chỉ thuộc về một mình nàng ta, chẳng phải đã có Ngọc Tiệp dư sao?

Nhớ đến Ngọc Tiệp dư, ánh mắt ta bỗng nhìn về phía cửa, lúc này đương nhiên đã không còn thấy bóng dáng nàng ta, có lẽ đã bị thị vệ áp giải về Đinh Hiên các.

Hạ Hầu Tử Khâm chỉ đứng một lát, đột nhiên giơ tay đẩy mạnh nữ tử trước mặt. Dao Phi đứng không vững, ngã xuống đất. Lúc này nàng ta mới ý thức được, sợ hãi kêu lên: “Biểu ca! Không… Chàng nghe ta nói… Biểu ca…” Nàng ta gọi xong, định bò dậy.

Thái hậu đưa mắt ra hiệu cho các thị vệ, hai thị vệ lập tức chặn nàng ta lại, kéo ra ngoài.

Nàng ta vẫn vừa khóc vừa gọi.

Cung tỳ đi theo nàng ta sợ tới nỗi mặt trắng bệch, sững sờ nhìn Dao Phi bị lôi ra ngoài, sau đó mới sực tỉnh gọi tiếng “nương nương” rồi lảo đảo đi ra.

“Hoàng thượng…” Thái hậu hoảng hốt gọi hắn. Ta quay lại thì thấy hắn đang cúi đầu, chống một tay lên mép bàn, ta không nhìn thấy gương mặt hắn.

Nhưng chỉ trong chốc lát, tay hắn đập xuống, chỉ nghe một tiếng “rầm” vang lên, chiếc bàn bị hắn lật tung. Bộ ấm trà trên bàn rơi loảng xoảng, biến thành những mảnh vụn. Ta chỉ cảm thấy mắt cá chân đau nhói, cúi đầu nhìn, thấy nơi đó bị mảnh vỡ cắt vào, giọt máu đỏ tươi trào ra, nhưng bây giờ ta cũng không còn tâm tư nào để quan tâm đến mấy điều này.

Mọi người sợ tới mức không dám thở mạnh, Diêu Thục phi sợ hãi ngẩn người, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Thái hậu cũng giật mình, bà chần chừ, không biết có nên bước lên khuyên bảo hắn hay không.

Giọng nói nặng nề của hắn vang lên: “Tất cả cút hết ra ngoài cho trẫm!”

Mọi người nhìn nhau, hắn lại gầm lên một tiếng: “Cút!”

Đầu ngón tay ta run run, đằng sau có người nhanh nhẹn đứng dậy, vội vàng lui ra. Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, chẳng ai dám ở lại để chạm vào bọc thuốc nổ này. Diêu Thục phi cắn môi, cuối cùng cũng không dám ở lại.

“Nương nương!” An Uyển nghi khẽ gọi ta một tiếng, lúc ta ngoảnh lại, thấy nàng ta đã đứng dậy đi ra ngoài.

Ta do dự giây lát, lại ngoái đầu nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, thấy bàn tay đang buông thõng của hắn run run, từ đầu đến cuối hắn không hề ngẩng mặt.

Ta hiểu chứ, cảm giác phẫn nộ và thất vọng cùng xuất hiện. Vừa định đi liền thấy Thiển Nhi rảo bước chạy vào, nói với Thái hậu: “Thái hậu… Thái hậu, Vinh Phi nương nương sinh rồi!”

Ta kinh ngạc, bất giác quay đầu nhìn, thấy nét mặt Thái hậu vui mừng, sải bước tiến lên: “Là hoàng tử hay công chúa?”

Lúc này ta đã đi ra bên ngoài nhưng vẫn không kìm được muốn dừng bước chân.

Thiển Nhi thở hổn hển, cười nói: “Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Hoàng thượng! Vinh Phi nương nương sinh hạ một tiểu hoàng tử! Mẫu tử bình an!”

Không biết vì sao, lúc Thiển Nhi nói “mẫu tử bình an”, trong lòng ta như thể mất đi thứ gì đó. Trống rỗng, thật sự không thoải mái.

Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, vội bước lên vài bước, nói: “Mau đưa ai gia đi xem!” Thiển Nhi vội dìu tay bà, dương như bà bỗng nhớ ra điều gì đó, liền dừng bước chân, lên tiếng: “Hoàng thượng mệt rồi, người đâu, đưa Hoàng thượng hồi cung nghỉ ngơi!”

Ta nghe thấy Lý công công khẽ đáp lời.

Ra ngoài, ta đứng sững sau cột hành lang, trông thấy Thái hậu vịn vào tay Thiển Nhi, vội vàng rời đi. Ta không biết có phải Thái hậu cũng ngấm ngầm mưu tính việc hôm nay không, nhưng dù thế nào chắc bà cũng mãn nguyện.

Dao Phi thất thế, đứa con của Thiên Phi giữ được, còn là một hoàng tử. Điều này khiến ai cũng vui mừng nhỉ?

Đột nhiên ta nhớ tới Diêu Thục phi, nếu nàng ta nghe được tin này thì sẽ thế nào? Mạng của Thiên Phi thật lớn, đại nạn không chết, còn sinh hạ được hoàng tử…

Trong đầu ta lại nhớ tới người xem tướng ở Tang phủ năm đó. Ông ta nói Tang phủ có mệnh phượng hoàng.

Ta hơi nghiến răng, lẽ nào thật sự là Thiên Phi?

Chống tay lên cột hành lang, siết chặt, cơn gió lúc này thổi qua đã không còn lạnh, thổi tung tay áo mỏng manh, phất phơ dưới ánh trăng sáng tỏ.

Bên ngoài Hy Ninh cung đã không còn náo nhiệt, những người xem trò đều đã giải tán. Chắc có rất nhiều người phải vội vàng qua Khánh Vinh cung để chúc mừng.

Ta nghe thấy có tiếng bước chân người chạy đến, vội nhìn theo, quả nhiên là Lý công công.

Chẳng mấy chốc ngự liễn tới.

Ta cũng không biết tại sao lại đứng ngơ ngẩn rất lâu ở đó. Tự thấy nực cười, lắc đầu, vừa định bước đi thì cảm thấy từ phía sau có một cánh tay đưa qua, kéo mạnh ta lên ngự liễn. Ta vô cùng kinh ngạc, mím môi không kêu bởi ta biết, đó là hắn.

Mùi cơ thể hắn đã vô cùng quen thuộc, giống như thần kinh mẫn cảm của ta, chỉ chạm vào là rung.

Hắn không nói, chỉ nghiêng đầu vùi mặt vào cổ ta, hai tay vòng quanh người ta, hồi lâu vẫn im lặng, không nói một câu.

“Hoàng thượng khởi giá hồi cung!” Giọng nói của Lý công công ở bên ngoài vọng tới, sau đó ngự liễn từ từ được nâng lên, đi về phía trước.

Ta nghiêng mặt nhìn hắn.

Hắn đã nhắm mắt, hàng mi dài khẽ lay động, đôi môi mỏng mím chặt, chỉ có ấn đường vẫn nhăn lại. Do dự giây lát, ta vươn tay ôm lấy người hắn, hắn vẫn im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề. Lúc này hắn đã thu lại cơn giận dữ, thay vào đó là vẻ mặt âm thầm nhẫn nhịn.

Cũng không biết ngự liễn đi được bao lâu, đột nhiên hắn đẩy ta ra, tựa lưng vào thành kiệu, không ngừng hít sâu. Ta nhìn mà thấy khó chịu, hai tay ôm lấy mặt hắn, nói nhỏ: “Hoàng thượng buồn thì hãy khóc đi!”

Ai nói nam nhân không được khóc? Là con người thì sẽ có những lúc đau buồn, không phải sao? Song hắn lắc đầu, nắm lấy tay ta, đặt lên ngực hắn, trầm giọng nói: “Nơi này của trẫm rất khó chịu.” Hắn vẫn không mở mắt nhưng lời nói của hắn ẩn chứa sự đau đớn vô hạn.

Ta muốn nói gì đó song ngôn ngữ bỗng trở nên nghèo nàn, không thốt được một câu. Tay vẫn bị hắn nắm, dán chặt lên lồng ngực hắn. Cảm giác trái tim hắn đập loạn, đập lên lòng bàn tay ta, lan đến trái tim ta để ta cảm nhận được nỗi đau của hắn.

Ngẩn ngơ nhìn hắn, thấy hắn nhíu chặt mày, ta giơ tay lên nhưng rốt cuộc vẫn không chạm vào. Hơi nắm chặt tay, Dao Phi, nàng ta quả thật không hiểu hắn. E rằng lúc này nàng ta còn đang oán hận, oán hận hắn không nói giúp nàng ta.

Rất lâu sau mởi thấy hắn thì thào: “Trẫm muốn bù đắp cho nàng ấy, bù đắp năm năm đã khiến nàng ấy đơn độc…”

Ta hiểu.

Há chỉ có năm năm khiến nàng ta đơn độc, còn thời gian sau này cũng để nàng ta một mình, bởi trái tim của hắn ta đã không còn dành cho nàng ta nữa.

“Thực ra, cho dù nàng ấy làm gì, trẫm cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Mẫu hậu không thích nàng ấy, trẫm cũng biết. Nàng ấy chỉ cần… chỉ cần đừng nói toạc ra thì trẫm đều có thể…” Đột nhiên hắn im bặt, đập mạnh vào thành ngự liễn.

Ta giật mình kinh hãi, vội ôm lấy hắn, nói: “Hoàng thượng đừng như vậy!”

Nhưng hắn lại khẽ bật cười thành tiếng.

Cảm thấy ngự liễn từ từ dừng lại. Bên ngoài truyền đến giọng nói của Lý công công, y nói rất rụt rè, cẩn thận: “Hoàng thượng, khởi bẩm Hoàng thượng, đã đến rồi!”

Ta liếc nhìn hắn, hắn ngẩn ngơ đến thất thần nhưng không hề có ý muốn xuống kiệu.

Một lát sau, Lý công công lại nói: “Hoàng thượng, đã đến Thiên Dận cung rồi!”

Hắn vẫn không muốn nói.

Lại qua một lúc nữa, nghe thấy tiếng bước chân của người đến, sau đó Lưu Phúc hỏi: “Tiểu Lý Tử, Hoàng thượng không hồi cung à?” Giọng nói của ông đầy vẻ lo lắng, xem ra việc xảy ra ở Quỳnh đài hôm nay đã lan truyền khắp hậu cung rồi.

Ông ta không thấy Hạ Hầu Tử Khâm xuống kiệu nên tưởng hắn không về.

Lý công công ngập ngừng giây lát rồi khẽ nói: “Hoàng thượng… Hoàng thượng đang ở bên trong.”

Lưu Phúc “ờ” mộ tiếng nhưng biết điều không nói nữa.

Hai người chúng ta vẫn ngồi trong ngự liễn, giọng nói bên ngoài nhỏ dần, đến tiếng hít thở cũng ít đi. Ta nghĩ, ắt hẳn Lưu Phúc đã đuổi cung nhân bên ngoài đi hết, Thiên Dận cũng lúc này chắc rất kỳ lạ nhỉ? Ngự liễn đột ngột dừng ở ngoài, xung quanh không có lấy một bóng người.

Ta hơi ngoái đầu nhìn, thấy hắn lại khép mặt, lồng ngực ban nãy còn phập phồng bất định cuối cùng cũng dần trở nên bình ổn. Hắn tựa vào vai ta, tiếng hít thở rất khẽ, ta chỉ cảm nhận được chút ấm áp phả trên cổ mình.

Hắn ngủ rồi ư?

Giờ đây ta hy vọng hắn thật sự có thể ngủ được, nhưng ta biết hắn chỉ không muốn nói chuyện.

Đưa tay lên, ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, cảm thấy cơ thể hắn hơi động đậy, song vẫn không nói một lời. Gió bên ngoài chốc chốc lại thổi to hơn, thổi vào tấm rèm kiệu, tạo ra những âm thanh khe khẽ. Vào khoảnh khắc tấm rèm kiệu bị gió hất tung, ta nhìn thấy Lưu Phúc và Lý công công đang đứng từ xa thì thầm điều gì đó, ánh mắt luôn nhìn về phía bên này.

Chậm rãi thu lại ánh mắt, ta thở dài một tiếng, chỉ ở trước mặt ta hắn mới thể hiện dáng vẻ mất mát như vậy, khi ra ngoài, hắn lại là một vị hoàng đế với địa vị tít trên cao, không cho phép bản thân thể hiện chút yếu ớt nào trước mặt người khác, cho nên ta mong muốn hắn có thể ở đây lâu thêm một khắc.

“A Tử!” Đột nhiên hắn gọi ta với giọng khàn khàn.

Ta giật mình, nghiêng mặt nhìn hắn, hắn vẫn không hé mắt, chỉ cười, nói: “Con của trẫm lẽ nào thật sự bị người ta ghen ghét như vậy ư?”

“Hoàng thượng…”

Ta muốn nói rằng, bị người ta ghen ghét không phải là đứa con của hắn mà là thứ quyền lực tối cao phía sau người mẹ sinh ra nó.

Hắn tự cười, nói: “Thực ra trẫm biết, không chỉ bọn họ dõi theo, mà người ngoài cũng đang nhìn chằm chằm vào.”

Ta bất giác giật mình, người ngoài?

Ta không khỏi nhớ tới chuyện của tiền triều. Khi ấy, Hoàng đế Gia Thịnh băng hà, Đông cung xảy ra hỏa hoạn, Thái tử cũng chết, nhưng lời nói của Hạ Hầu Tử Khâm ban nãy khiến ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng, Đông cung đột nhiên bị cháy, thật trùng hợp nhỉ?

Lẽ nào Hạ Hầu Tử Khâm nói “người ngoài cũng đang chằm chằm nhìn vào” chính là ý này?

Hoàng đế Gia Thịnh ít con nối dõi nên sau khi Thái tử chết mới có cục diện ngoại thích nắm quyền.

Ta bỗng nhớ ra, chẳng phải Hạ Hầu Tử Khâm bây giờ cũng chỉ có một đứa con sao? Không biết tại sao, khi nghĩ như vậy, trong lòng ta vô cùng bất an.

Ta buột miệng hỏi: “Hoàng thượng không qua thăm tiểu hoàng tử à?”

Một lúc sau hắn mới nói: “Trẫm không muốn đi!”

Ta truy hỏi: “Hoàng thượng không muốn nhìn xem sao ư?”

Hắn khẽ nói: “Mẫu hậu qua rồi, trẫm không cần đi!”

Ta bất giác muốn cười, hắn nói vậy là có ý gì?

Lật tay nắm lấy tay hắn, ta khuyên: “Vậy Hoàng thượng vào trong nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có buổi triều sớm.”

Ta vừa dứt lời liền thấy hắn cười mỉa một tiếng. “Triều sớm? Hừ, buổi triều sớm mai chắc sẽ náo nhiệt lắm đây!”

Ta không phải không biết lời nói của hắn có ý gì nhưng thấy hắn đột nhiên mở mắt, đứng dậy kéo ta ra. Ta giật mình kinh hãi, vội nói: “Hoàng thượng, thần thiếp còn phải về Cảnh thái cung.” Vừa nãy ở Hy Ninh cung, hắn kéo ta vào ngự liễn, may mà bên ngoài Hy Ninh cung không có cung tỳ nào, nên chắc không ai nhìn thấy. Bây giờ hắn còn muốn dắt ta vào Thiên Dận cung sao?

Song hắn lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Trẫm không cho nàng về!”

“Hoàng thượng…”

“Có người thất sủng thì sẽ có người đắc sủng, chẳng phải là chuyện bình thường ở chốn hậu cung từ xưa đến nay sao?” Giọng điệu của hắn càng lạnh lùng. “Khi đó biếm nàng vào lãnh cung không phải vì nàng mạo phạm mẫu hậu sao? Bây giờ mẫu hậu đã không tính toán lỗi lầm của nàng trước kia, trẫm há có thể ghi nhớ? Còn Dao Phi…”

Hắn dừng một lát, kéo tay ta chặt hơn, khẽ “hừ” một tiếng: “Ngày mai trẫm nói thẳng cho nàng ấy biết, chuyện lần đó chẳng qua là nàng ấy vu oan cho nàng, ngày hôm nay trẫm đã biết rõ ràng tất cả!”

Ta kinh ngạc mãi không thôi.

Hắn muốn mượn chuyện tối nay để đưa ta từ một phỉ tử thất sủng trở thành phi tử nhận được thánh sủng tột cùng. Ta cảm thấy toàn thân run rẩy, Hạ Hầu Tử Khâm, chàng nghiêm túc chứ?

Hắn không đoái hoài tới sắc mặt ta, lôi ta ra khỏi ngự liễn. Ta bị bất ngờ nên đụng vào lồng ngực hắn, nhưng hắn không dao động, chỉ rảo bước đi lên.

Lưu Phúc và Lý công công ở đằng xa vội vàng chạy tới nghênh đón. Lưu Phúc nói: “Hoàng thượng muốn hồi cung nghỉ ngơi không ạ?”

Hắn chỉ “ừ” một tiếng rồi lại im lặng. Tiến lên vài bước, các cung nhân trên hành lang nhìn thấy ta đều lộ vẻ kinh ngạc. Ta xuất hiện ở Thiên Dận cũng hôm nay, e là sẽ khiến người khác kinh ngạc hơn bất cứ lúc nào nhỉ?

Dao Phi và Ngọc Tiệp dư phạm tội, Vinh Phi sinh non, còn sinh hạ hoàng tử, Hạ Hầu Tử Khâm không đi thăm tỷ ta, lại còn kéo ta về Thiên Dận cung.

Ngày mai, Diêu Thục phi biết chuyện này, không biết sẽ tức giận đến mức nào.

Vào tẩm cung, Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng nói: “Lui hết ra!”

Thái giám và cung tỷ bên trong giật mình, vội dạ vâng rồi cung kính lui ra. Bọn họ còn cẩn thận khép cửa lại, cơn gió luồn qua khe cửa cũng nhanh chóng biến mất.

Nhìn bóng lưng nam tử trước mặt, không biết ta lấy đâu ra dũng khí, lên tiếng hỏi: “Hôm nay Hoàng thượng quang minh chính đại đưa thần thiếp về đây là vì chuyện của Dao Phi? Hoàng thượng cố ý làm vậy để nàng ta thấy, muốn… muốn chọc tức nàng ta ư?”

Hắn quay phắt lại, ánh mắt nhìn ta ánh lên nỗi đau, nghiến răng hỏi: “Nàng cho rằng trẫm là người như vậy à?”

Ta cười yên tâm, ta cũng không muốn nghĩ như thế, hắn thật sự không phải người như vậy.

Ta bước lên ôm lấy hắn, cười nói: “Thần thiếp sẽ ở bên Hoàng thượng, không phải giúp ai đó ở bên Hoàng thượng mà thần thiếp, chỉ là thần thiếp.” Nếu hắn đau lòng vì chuyện của Dao Phi nên mới muốn ta ở bên, vậy thì ta cũng sẽ đau lòng.

Hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Trẫm xưa nay chuyện gì cũng rất rạch ròi, rõ ràng!”

Hắn vừa nói xong liền nghe thấy giọng của Lý công công ở bên ngoài vọng vào: “Hoàng thượng, nô tài thấy người tối nay vẫn chưa ăn gì, nô tài kêu Ngự thiện phòng chuẩn bị chút đồ, Hoàng thượng muốn ăn gì?”

Hắn im lặng một lát rồi mới trầm giọng nói: “Chuẩn bị rượu cho trẫm.”

Ta sửng sốt nhìn hắn rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười. “Hỷ, nộ, ái, ố là chuyện thường tình của con người, Hoàng thượng không cần kiềm chế bản thân.” Muốn uống rượu thì uống thôi, cứ kìm nén sẽ không hay.

Hồi lâu sau, Lý công công mới “vâng” một tiếng rồi lui xuống.

Hắn đưa tay đẩy tay ta ra, bước lên phía trước, ngồi xuống cạnh bàn. Ta đi theo nhưng không ngồi, chỉ đứng bên cạnh hắn, một lát sau không kìm được bèn hỏi: “Hôm đó ở lãnh cung, cho dù thần thiếp nói thế nào Hoàng thượng cũng không chịu thả thần thiếp ra ngoài. Sau này ra rồi, Hoàng thượng vẫn muốn biến Cảnh thái cung thành một lãnh cung khác, bây giờ trong lòng Hoàng thượng rốt cuộc đang nghĩ gì?”

Hắn liếc nhìn ta, vươn tay ôm lấy ta, tựa vào người ta rồi thì thầm: “Trẫm vốn cho rằng chỉ cần không gần gũi nàng, chỉ cần lạnh nhạt với nàng thì nàng sẽ an toàn, nhưng trẫm đã sai rồi, dù như vậy vẫn có kẻ không muốn buông tha cho nàng. Đã như vậy, chi bằng trẫm sủng ái nàng, có điều…” Hắn dừng giây lát, lúc lâu sau mới nói: “Có điều sau này nàng nhất định phải cẩn thận hơn. Trẫm không thể bảo vệ nàng chu toàn mọi lúc mọi nơi.”

Lời của hắn khiến ta kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Hôm nay, an bài Ngọc Tiệp dư nhận tội thay là ý của Hoàng thượng à?”

Hắn sững người giây lát, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc rồi lắc đầu, nói: “Sao có thể là ý của trẫm? Chuyện hôm nay nàng cũng không phải không biết, việc lớn như vậy, nếu đứng ra nhận tội thì chắc chắc chỉ có con đường chết. Cho dù trẫm biết nàng vô tội song cũng khong thể vô cớ kêu người nhận tội thay nàng.”

Ta im lặng, lời của hắn đương nhiên có lý. Mạng người là như nhau, không phân cao quý hay thấp hèn, nhưng vừa nãy ở Hy Ninh cung, hắn nói chưa từng thấy ta cài cây trâm ngọc tía đó là ý gì?

Dường như hắn biết suy nghĩ trong lòng ta, chỉ nói: “Lời của trẫm khi ấy chỉ là muốn khẳng định nàng đã làm mất cây trâm ấy từ lâu. Mẫu hậu cũng biết nàng trong sạch, cho dù Diêu Thục phi quả quyết là do nàng làm thì trẫm cũng có thể nói đó chỉ là lời nói từ một phía.”

Nói như vậy thì không thể định tội ta được, đến tội của Dao Phi cũng rất mơ hồ. Tuy Thái hậu nhìn trúng một điểm liền túm chặt không tha cho nàng ta nhưng ta tin Hạ Hầu Tử Khâm sẽ giúp nàng ta, nhất định sẽ giúp. Nếu không phải Dao Phi lỡ miệng nói ra thì đến bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không bỏ mặc nàng ta.

Hắn từng nói, hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Vậy thì Ngọc Tiệp dư…

Việc này không liên quan tới Hạ Hầu Tử Khâm song nàng ta lại đứng ra nói giúp ta. Ta cảm kích song trong lòng vẫn không sao lý giải được. Ban nãy Hạ Hầu Tử Khâm còn nói ai đứng ra nhận tội thì sẽ phải nhận tội chết. Nghĩ như vậy, cơn lạnh lẽo bắt đầu lan ra khắp người ta.

Ngày mai, ta nhất định phải nghe chính miệng nàng ta nói

“Hoàng thượng…” Giọng nói của Lý công công vang lên ở bên ngoài.

Hắn nói: “Vào đi!”

Cửa được khẽ đẩy ra, Lý công công đưa cung tỳ tiến vào, cẩn thận đặt đồ xuống. Ta trông thấy ngoài bình rượu còn có vài đĩa điểm tâm. Lý công công lẳng lặng nhìn hắn, sợ hắn tức giận, vội nói: “Hoàng thượng, nô tài sợ bụng rỗng mà uống rượu thì sẽ tổn hại tới long thể của người nên mới chuẩn bị ít điểm tâm. Hoàng thượng ăn một chút để lót dạ đã. Nô tài xin cáo lui!” Nói xong, y liền đưa cung tỳ lui ra.

Hắn nhìn bình rượu trên bàn, không dùng chén mà trực tiếp cầm lên, ngửa cổ uống vài ngụm.

Ta giật mình kinh hãi, vội ngăn hắn: “Hoàng thượng không nghe Lý công công nói à?” Không phải ta muốn ngăn cản hắn buông thả cho bản thân mà ta sợ hắn đói bụng lại uống rượu, lát nữa sẽ khó chịu.

Nhưng hắn khẽ cười, lắc đầu, nói: “Trẫm không nuốt nổi!”

Ta ngây người, vừa định nói tiếp thì thấy hắn lại ngửa cổ uống rượu, rồi nói với bên ngoài: “Tiểu Lý Tử, mang thêm rượu!”

Lý công công vội vàng đẩy cửa bước vào, tiến lên nói: “Hoàng thượng uống ít thôi!”

Hắn không nói, chỉ tức giận trừng mắt lườm Lý công công khiến y sợ hãi, không dám lên tiếng.

Chẳng mấy chốc, vài bình rượu nữa được mang lên, hắn im lặng không nói, chỉ uống rượu. Ta không khuyên ngăn nữa, hắn say rồi, chẳng phải sẽ có ta chăm sóc ư?

Khi bình rượu thứ sáu rót vào bụng, hắn đã chếnh choáng say. Ta dìu hắn rồi nói với Lý công công: “Thu dọn đồ trên bàn đi, không ai được phép nói Hoàng thượng uống rượu trong tẩm cung!”

Lý công công vội gật đầu vâng dạ, lại nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, hỏi nhỏ: “Chi bằng nô tài gọi mấy cung tỳ vào hầu hạ?”

Ta lắc đầu: “Đóng cửa đi!”

Lý công công dường như còn muốn nói gì đó nữa nhưng cuối cùng vẫn im lặng rồi lui ra.

Hắn thật thận trọng, say rồi mà không khóc, cũng không làm loạn, chỉ dựa vào ta, thì thầm: “Thực ra trẫm không phải muốn mượn rượu để lãng quên, có điều hôm nay trẫm mà không uống rượu thì không ngủ được.”

Lời hắn nói khiến ta đau lòng. Ta không phải không biết, đâu chỉ có hôm nay, e là đã mấy đêm hắn ngủ không ngon. Những ngày trước là do cơ thể mệt nhọc, còn hôm nay, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.

Hít một hơi, ta lên tiếng: “Hoàng thượng có thể đứng lên được không? Thần thiếp dìu người lên giường nghỉ ngơi.”

Hắn gật đầu, ta đỡ hắn lên giường, đắp chăn cho hắn. Thấy hắn hơi nhíu mày, ta vội hỏi: “Hoàng thượng khó chịu à?”

Hắn lắc đầu song ta biết, sao có thể không khó chịu chứ? Lần trước ta chỉ uống vài ngụm rượu đã cảm thấy đầu óc choáng váng.

Hắn kéo tay ta, hồi lâu không nói gì.

Tới nửa đêm, trán hắn nhễ nhại mồ hôi. Nghe thấy hắn rên rỉ một tiếng, ta giật mình sợ hãi, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm tay ta siết mạnh. Hắn lẩm bẩm: “Việc trẫm hứa với nàng, sao trẫm có thể quên? Chỉ lấy một mình nàng, ha…” Hắn bật cười tự giễu.

Ta sững người, đây chính là lời hứa năm năm trước hắn trao cho Phất Hy, đúng không?

Một lát sau, hắn lại nói: “Thế nhưng, ghi nhớ không có nghĩa là có thể thực hiện được. Trẫm không trao được cho nàng tình yêu ấy, tình yêu của trẫm đã trao cho…”

Giọng nói của hắn nhỏ dần, ta hoàn toàn không nghe rõ câu cuối cùng. Đúng thế, ghi nhớ không đồng nghĩa với việc sẽ thực hiện được. Hắn bây giờ đã không thể tự quyết định mọi việc.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, ta đã không thấy bóng dáng hắn. Rốt cuộc ta nằm lên giường ngủ lúc nào, chính ta cũng chẳng có chút ấn tượng, cũng không biết là hắn đi từ lúc nào.

Gọi Lưu Phúc vào, ta hỏi ông ta: “Khí sắc của Hoàng thượng hôm nay vẫn tốt chứ?”

Lưu Phúc vội gật đầu, đột nhiên nói: “Nương nương, Đức phi nương nương mời người qua.”

Ta nhất thời sững sờ, Đức phi là ai?

Lưu Phúc dường như ý thức được, vội nói: “Ôi, xem trí nhớ của nô tài đấy! Sáng sớm nay Hoàng thượng đã tấn phong Vinh phi nương nương thành Đức phi.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện