Chương 16
Chương 16: Túc sát*
*Túc sát: Giết người hàng loạt.
Ngày hai mươi tháng mười một, tại khách sạn Nghênh Tuất.
Tầng một ngồi đầy đệ tử các môn phái, chính giữa tầng hai lại chỉ có một bàn.
Lâm Phóng thản nhiên ngồi trên vị trí chủ trì, Ôn Hựu cùng ta đứng bên người hắn. Thái Thú Thương Ngô cùng Công tào sử* cũng nhận lời mời đến đây, cùng lãnh tụ các bang phái Quảng Châu tán gẫu náo nhiệt phi thường.
*Tào sử là một chức quan có nhiệm vụ ghi chép các sự kiện
.
Rượu quá ba tuần, mọi người đã có chút rã rời hứng thú.
Bóng cao su giáo chủ cùng nhà giàu mới nổi chưởng môn đều thề son hẹn biển đồng ý phụ tá Lâm Phóng, đối lẫn nhau lại vẫn như cũ lời mặn lời nhạt.
Lâm Phóng liếc nhìn ta, ta nâng lên tập sách lụa.
“Thái Thú đại nhân, các vị anh hùng, hôm nay mời các vị tới đây, Lâm mỗ có hai việc muốn nhờ mọi người, xin Thái Thú đại nhân làm chứng.”
Thái Thú gật gật đầu, mọi người đồng loạt chắp tay: “Minh chủ cứ nói đừng ngại.”
“Việc đầu tiên, Lâm mỗ lấy tư cách minh chủ Võ Lâm, hi vọng sau này bên trong Quảng Châu, không cần có hành vi ức hiếp dân lành cưỡng đoạt con gái, cướp bóc phóng hỏa và lừa gạt lũng đoạn thị trường; các vị chưởng môn, bang chủ trên tay có thanh lâu, cửa hàng làm ăn, đều phải quy củ làm việc, không được dùng vũ lực cường thủ hào đoạt*, lăng nhục dân chúng, được không?”
*Cường thủ hào đoạt: bằng cường lực hoặc quyền thế để cướp lấy: tài vật, quyền lợi …
Mọi người một mảnh lặng im, đều nhìn Thái Thú mặt vẫn không có biểu tình, đợi lên tiếng.
Ta đứng ở một bên, nhìn tình hình này, nhịn không được lắc đầu. Nghe nói Quảng Châu là châu huyện giàu có nhất, môn phái võ lâm cũng ít nhiều giao thiệp buôn bán, hơn nữa dựa vào võ lực làm ra rất nhiều việc thương thiên hại lý*. Bây giờ, bọn họ làm sao chịu vì mấy câu nói của Lâm Phóng mà hối cải?
*Thiên thương hại lý: từ này đã giải thích ở trang trước, nghĩa là tàn nhẫn, không có tính người
Tào giá chủ của Ý Huyền giáo nói: “Minh chủ nói đùa, chúng ta là người tập võ, hướng tới đạo lý hành hiệp trượng nghĩa, như thế nào làm ra những việc bất nghĩa này? Minh chủ, là nghe lời nói một bên của tiểu nhân đi?”
Mọi người nhao nhao phụ hoạ, Lâm Phóng vẫn rất bình tĩnh.
l
“Những tội danh này chúng ta quả thật đảm đương không nổi, truyền đến tai triều đình, đều là trọng tội. Cho dù ngươi là minh chủ Võ Lâm, trước mặt của Thái Thú đại nhân, cũng không thể tùy ý vu cáo hãm hại!” Một nam tử tuổi trẻ lãnh đạm nói.
“Đúng! Chúng ta nếu thực làm những chuyện ấy, Thái Thú đại nhân đã sớm bắt, như thế nào giữ lại chúng ta đến tận bây giờ?”
Mọi người nhao nhao gật đầu. Thái Thú cũng nói: “Lâm minh chủ nói chuyện, cần phải có chứng cớ.”
Lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm tức tối.
Vẫn còn có ba bốn người ngồi ở một bên trầm mặc không nói, trong đó có cả Cầu An.
“Thái Thú đại nhân, ngài trước đừng tức giận bực bội mà hãy nghe Lâm mỗ nói hết lời.” Lâm Phóng nghiêm túc nói,“Chuyện này không thể nói bừa bãi.”
Toàn bộ mọi người an tĩnh trở lại.
Lâm Phóng, Thái Thú, tất cả người ở đây, thật giống như diễn tuồng.
Ta ôm Quyết, say sưa đợi chuyện vui.
————–
“Việc thứ hai đó là Lý chưởng môn! Tào giáo chủ!” Lâm Phóng nhìn hướng thủ lĩnh của Ý Huyền giáo cùng Thanh Hổ phái,“Ta hi vọng hai vị cùng nhau hòa giải, chớ gây chiến! Dù sao hai phái các ngươi, đều đã tổn thất hơn mười thủ hạ đắc lực!”
Đề nghị này lại được mọi người tán thành.
Tào giáo chủ xanh mặt: “Dựa vào cái gì hòa giải, là hắn động thủ trước!”
Lý chưởng môn lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là thứ không biết xấu hổ, rõ ràng là ngươi trước cướp việc làm ăn của chúng ta! Thái Thú đại nhân, minh chủ, ta sẽ không cùng hắn hòa giải!”
Sắc mặt hai người đều cực kỳ khó nhìn, tranh đấu hết sức là căng thẳng.
Thái Thú đại nhân vội nói: “Văn Tuyền nói đúng, hòa giải, phải hòa giải!”
“Hai vị hãy bình tĩnh chớ vội nóng nảy.” Lâm Phóng uống một ngụm trà, chậm rãi nói, “Theo ta nói, hai vị thực sự phải hòa giải.” Hắn đứng lên, khoan thai dạo bước ra bên ngoài nửa trượng, xoay người lại.
Mọi người đều nhìn hắn.
“Bởi vì, trước đó vài ngày, cướp bóc cửa hàng, giết người các ngươi, kỳ thật…… là người của ta.” Lâm Phóng cười.
Dường như là bởi vì Lâm Phóng nói quá đột ngột, hơn mười người đang ngồi đều không phản ứng kịp.
Ôn Hựu ra tay nhanh như điện, nháy mắt rút ra kiếm đặt trên cổ Tào giáo chủ, hắn căn bản vẫn chưa dùng toàn bộ lực.
Mà ta cũng ngay lập tức rút ra, “Quyết” trên tay phải để ở trước ngực của Lý chưởng môn, dao găm tay trái, đặt trên cổ một người bên cạnh.
“Như thế nào, các ngươi còn muốn động thủ sao?” Tào giáo chủ lạnh lùng quát,“Đại nhân, bọn hắn dám ở trước mặt ngài……”
“Sát –” Một tiếng rất nhẹ vang.
Tào giáo chủ ngã xuống đất, máu ồ ồ chảy ra, mắt thấy là không thể sống.
“Đại nhân, Tào giáo chủ lại tẩu hỏa nhập ma, đã chết!” Lâm Phóng vân đạm phong khinh* nói.
*Vân đạm phong khinh: nghĩa đen: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi; nghĩa bóng lãnh đạm, không màng đến điều gì.
Thái Thú đại nhân luôn luôn điềm đạm, lúc này vuốt vuốt chòm râu nói: “Thực là đáng tiếc, chôn đi.”
Hai người bọn họ nói hai câu này, làm cho người bên trong phòng đều biến sắc.
Thái Thú liếc nhìn Lâm Phóng: “Lâm minh chủ, bản quan không muốn nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu thế này, có chút mệt mỏi.”
Lâm Phóng chắp tay: “Đại nhân, mời dời bước ra sau sương phòng* nghỉ tạm.”
*Sương phòng: hai gian nhỏ ở hai đầu nhà gọi là sương hay sương phòng.
Ta lại có chút thương hại những người này.
Thái Thú nhiều năm thu ngân lượng của bọn hắn, những năm gần đây, luôn luôn là đối bọn hắn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hôm nay, Lâm Phóng là minh chủ Võ Lâm do triều đình ngự phong, khắp nơi có quan lớn nâng đỡ, tất nhiên sẽ không giống trước đây.
Yến tiệc anh hùng hôm nay, nếu không phải Thái Thú trợ giúp, còn có đủ loại trợ lực mà Lâm Phóng đã sớm an bài, chưởng môn các đại môn phái cũng sẽ không dễ dàng dẫn theo hai ba người tới gặp.
Lý chưởng môn Thanh Hổ phái bị ta chế trụ bỗng nhiên quát một tiếng lớn: “Thanh Hổ!”
Mũi kiếm của ta liền động, hơi đâm vào giữa ngực hắn, thân thể hắn run lên.
Hai chữ “Thanh Hổ” kia, là khẩu lệnh của Thanh Hổ phái.
Chưởng môn các phái khác cũng đột nhiên giật mình, đồng loạt rút ra binh khí, bày thế sẵn sàng đón địch đồng thời lớn tiếng kêu cứu.
Mấy người từ các phương hướng phá cửa sổ mà vào — sư phụ mang theo hơn mười môn hạ, tay nâng kình nỏ, ngắm vào người trong phòng — đệ tử các môn phái bên ngoài, chỉ sợ sớm đã bỏ mạng.
Đám người kia nhất thời không dám nhúc nhích, dù sao môn hạ Hạ Hầu Dĩnh hai mươi bốn cao thủ, ở trong võ lâm tiếng tăm lừng lẫy.
Toàn cục đã định.
Lý chưởng môn đột nhiên một chưởng hướng về ta đánh đến — dao găm trong tay ta cắt qua hắn vô cùng mạnh mẽ, một kiếm đâm thẳng ngực phải hắn. Ta vẫn chưa dùng toàn lực. Nhưng lúc này toàn thân hắn cắm đầy tên, mũi tên cũng xuyên qua người, hắn nháy mắt tắc thở.
Ta đứng bên cạnh hắn gần như thế, thế nhưng không chút nào bị ngộ thương(ngộ thương: lỡ tay làm người khác bị thương) — hai mươi tư môn hạ của Hạ Hầu sư phụ, quả nhiên không giống người thường.
Lâm Phóng liếc nhìn ta, lại chuyển về phía mọi người nói: “Chư vị có phục?”
Nam tử liều lĩnh trước đó lại mắng đến: “Ngươi đường đường là minh chủ Võ Lâm lại đem chúng ta dụ đến tận nơi đây, mờ ám mai phục, trước mặt tất cả Quảng Châu võ lâm hào kiệt, giết trung lương bừa bãi, ngươi……”
Hắn không thể nói hết lời.
Mũi kiếm của Ôn Hựu chợt lóe, đưa tới nhanh như thiểm điện.
Nam tử liều lĩnh kia chậm rãi ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, dĩ nhiên là tắt thở.
Mọi người đến thở mạnh cũng không dám.
Lâm Phóng ánh mắt tựa băng liếc nhìn một lượt, lãnh đạm nói: “Chư vị, có phục?”
——————
Sư phụ dẫn theo mấy người tới gần.
Mười hai nhân vật nổi danh nhất trong võ lâm Quảng Châu, chết ba, bị trói năm.
Sau lưng mỗi người bị trói là một người đứng cầm binh khí.
Còn lại bốn người, được Lâm Phóng cho ngồi, bao gồm cả Cầu An.
Lâm Phóng nâng chén trà lên, thanh thản uống một ngụm.
Một vị sư huynh tới đây, từ trong tay Lâm Phóng tiếp nhận tập giấy, giọng cao đọc:
“Ý Huyền giáo Tào Dương, trong vòng năm năm, dung túng đệ tử giết hại dân lành vô tội một trăm hai mươi mốt người, cướp con gái nhà lành ba mươi hai người, cướp bóc thương gia hai mươi mốt lần. Luận tội xử trảm.
Thanh Hổ phái Lý Mộc Trung, trong bốn năm, dung túng đệ tử giết dân lành vô tội bảy mươi bảy người, làm trọng thương ba mươi người, chiếm lấy đất đai ba mươi mốt mẫu, cướp bóc vượt quá ba vạn quan tiền. Luận tội xử trảm.
Bạch Ảnh môn Trương Khâu Sinh, cướp nữ tử hai mươi người, hại chết mười bảy người. Luận tội xử trảm.
Vô Tiên giáo Hoa Tần, giết hại mười bốn người, cướp bóc bốn vạn quan tiền, luận tội xử trảm.
………………”
Hắn đọc một điều, liền có một cái đầu rơi xuống đất.
Ta nhìn một cái lại một cái thân thể ngã xuống, huyết tương màu đen nhuộm đầy mặt đất, trở thành mảng lớn mảng lớn màu nâu sẫm.
Ta chậm rãi lui về một bên, từng ngụm từng ngụm thở sâu.
Ta không phải chưa thấy qua giết người, lúc trước tại Kiến Khang cùng các sư huynh dọn dẹp giặc cỏ Định Sơn trại, cũng gặp không ít người chết.
Nhưng không hề giống như hôm nay, những người này lúc trước tại Quảng Châu hô phong hoán vũ, thế nhưng bây giờ phải trơ mắt chịu chết.
Một người bị gọi đến tên, phẫn nộ nói: “Lâm Phóng, hôm nay ngươi giết ta, ngày mai môn hạ của ta nhất định tới tìm ngươi trả thù!”
Lâm Phóng cười lạnh nói: “Quách chưởng môn là không biết? Sư đệ ngươi mong còn không được ngươi sớm quy thiên(chết). Hôm nay ngươi tới nơi này, hắn đã ở trong nhà chuẩn bị hậu sự cho ngươi. Có điều là hắn so ngươi hiểu biết hơn nhiều, nhận lời sau này trở thành võ lâm chính đạo!”
Đúng thế, việc tàn sát hôm nay, há lại chỉ dựa vào Thái Thú trợ giúp cùng võ lực tạo thành?
Sau lưng Lâm Phóng đã ngầm tập kết nhiều ít lực lượng, mới tạo thành sát cục như ngày hôm nay.
Ánh đao lóe lên người kia còn chưa kịp phản bác, đầu đã nhanh như chớp lăn ra thật xa.
Ta nhìn lên trên mặt đất bảy, tám cỗ thi thể đầu lìa khỏi cổ, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Phóng, Ôn Hựu, đám người sư phụ.
Tuy rằng nhất thống võ lâm phải trả giá, tuy rằng những người trước mặt tội ác tày trời, nhưng ta……
Ta bám vào cây cột, không cách nào nhìn tiếp nữa.
Cuối cùng, bên trong phòng võ lâm nhân sĩ Thương Ngô, chỉ còn lại bốn người.
“Chư vị anh hùng, võ lâm Quảng Châu nhiều năm qua đi vào tà đạo, chỉ có chư vị kiên trì với võ lâm chính nghĩa, Lâm mỗ vô cùng cảm tạ.” Lâm Phóng cúi đầu.
Bốn người kia cuống quít đứng lên, sắc mặt vẫn trắng bạch như cũ. Chỉ có Cầu An, thần sắc bình tĩnh.
“Sau này là thời điểm để các vị bộc lộ tài năng.” Lâm Phóng ngửa mặt lên, ôn nhu cười nói,“ Võ lâm Quảng Châu, Lâm mỗ đã thay các vị rửa sạch.”
——————
Sau khi giết chết tám thủ lĩnh môn phái của võ lâm Thương Ngô, chúng ta cùng sư phụ, chia ra hai đường, ngay đêm đó lợi dụng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, lao thẳng tới địa bàn của Ý Huyền giáo cùng Thanh Hổ phái.
Nếu là thuận lợi diệt trừ hai phái này, còn lại những môn phái nhỏ khác, tự nhiên không cần lo lắng.
Trước hừng đông, chúng ta muốn chân chính yên ổn võ lâm Quảng Châu.
“Hoằng Nhi, lần trước người đả thương ngươi, ta nhất định bắt giữ lại.” Sư phụ nói.
Nam tử như dã thú kia ở tại Ý Huyền giáo, tương đối mà nói lực lượng cũng rất mạnh, để lại cho sư phụ cùng hai mươi trợ thủ đắc lực.
Ta cùng Ôn Hựu, đến đối phó lực lượng hơi yếu hơn là Thanh Hổ phái.
Bóng đêm như mực, ánh trăng tựa nước.
Thành Thương Ngô tháng chạp, yên tĩnh lạnh lẽo.
Chúng ta một đường mười sáu người, giống như quỷ mị, nhẹ nhàng không tiếng động đứng ở ngã tư đường.
Ngẫu nhiên có một người không ngủ, từ cửa sổ thoáng nhìn thấy thân ảnh của chúng ta, cuống quít “Phanh” một tiếng đóng lại cửa sổ.
Tối nay Thương Ngô, nhất định đổ máu.
Ta nhìn về mấy tòa nhà lớn san sát phía trước.
Đó là nơi ở của chưởng môn Lý Mộc Trung, cũng là nơi cư tụ của lớn nhỏ người trong Thanh Hổ phái.
Ôn Hựu cùng ta dừng bước.
“Văn Tuyền nhất định phải làm như vậy mới có thể uy hiếp tất cả võ lâm Giang Đông.” Hắn thấp giọng nói,“Ngươi không nên trách hắn.”
Ta liếc nhìn mười sáu cao thủ trầm mặc phía sau, hạ giọng: “Nhưng giết toàn bộ sạch sẽ như vậy, chính là phương thức giải quyết tốt nhất sao?”
Hắn trầm mặc một chút, nói: “Là phương thức nhanh nhất nhất, hữu hiệu nhất.”
Trong tòa nhà lớn nhất, đèn đuốc sáng trưng, hai người người trẻ tuổi cầm đao đứng canh phòng. Hai bên là tường vây cao không đến một trượng.
Ta cùng Ôn Hựu liếc nhau, mỗi bên lĩnh tám người, theo hai bên sườn tường, toàn bộ vút lên lướt vào trong viện.
Thanh Hổ phái cùng Ý Huyền giáo tại Quảng Châu xưng bá nhiều năm, cũng không phải chỉ có hư danh.
Nếu như nói chúng ta vừa mới thành công giết chết thủ lĩnh hai phái, là dựa vào âm mưu tàn nhẫn do nhiều ngày cùng Lâm Phóng bàn bạc.
Như vậy tối nay tại nơi ở hai phái đánh lén, mặc dù chiếm thế chủ động, nhưng cũng khó mà ngăn ngừa việc phải so đấu chính diện.
Sau khi liên tục xử lý năm sáu đệ tử Thanh Hổ phái trông coi cửa không kịp phản ứng, chúng ta rốt cục không thể tiếp tục đánh lén.
“Người nào!” Chỉ nghe một tiếng hét to, một nam tử trung niên cường tráng bưu hãn, tay nắm song đao, dẫn theo hơn mười đệ tử trẻ, ngăn trở đường đi của chúng ta.
Hắn là Nhị đương gia của Thanh Hổ phái, đệ đệ Lý Mộc Trung — Lý Mộc Hi, chúng ta từng ở trong tiệc rượu gặp qua.
Hắn cũng là người tối nay chúng ta nhất định phải trừ bỏ.
Tinh thần ta rung lên, cầm kiếm tấn công trước tiên.
Người sau lưng ta cũng lập tức hành động, nháy mắt cùng bọn hắn chiến đấu hỗn loạn.
“Chiến Thanh Hoằng? Sao lại là ngươi!” Lý Mộc Hi kinh hô, sắc mặt nhất thời biến đổi, “Các ngươi đã làm gì đại ca của ta?”
Ta không trả lời, kiếm trong tay nhanh như thiểm điện.
Hắn gầm lên một tiếng, song đao trong tay sắc bén như gió.
“Keng –” Tiếng binh khí va chạm vào nhau, ta bị kiềm hãm, hắn mặc dù bị ta chém hai nhát, ta cũng bị trúng một chưởng nội lực thâm hậu của hắn.
Chợt nghe phía sau có người kinh hô: “Hộ pháp chú ý!“
Ta chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh tới gần sau gáy, có người đánh lén!
Kiếm trong tay ta rất nhanh chuyển về phía sau, xoay người đồng thời đâm vào ngực kẻ đánh lén.
Khóe mắt ánh lên, thoáng nhìn thấy một bên song đao Lý Mộc Hi thừa cơ hội tấn công tới đây.
Tránh cũng không thể tránh!
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh nam tử dã thú đêm đó, đấu pháp lấy tính mạng để đánh.
Ta ý vừa xuất hiện kiếm liền động, thân thể lao về phía trước, Lý Mộc Hi một đao bổ lên vai phải của ta.
Mà kiếm ta, đâm thẳng ấn đường (giữa hai lông mày) của hắn!
Ta thắng!
Hắn chậm rãi ngã xuống, hai mắt còn trừng thật to.
Vai phải ta bắt đầu không khống chế được, đau nhức truyền tới.
“Hộ pháp!”, “Hộ pháp!” Phía sau mọi người đã giải quyết xong những kẻ khác, xông tới đây.
“Ta không có chuyện gì!” Ta khoát tay, “Các ngươi đi xem xem còn có ai sống hay không……. Đi tìm Tử Tô, cùng hắn tập hợp lại đi.”
Một người thay ta băng bó giản lược miệng vết thương, những người còn lại liền tản ra bốn phía.
Thanh Hổ phái tinh anh, cũng chỉ có bốn năm mươi người. Bây giờ đối phương chết mười tám người, bên ta bị thương ba người, cái tỉ lệ này đã là rất tốt.
Toàn bộ Thanh Hổ phái, đã bừng tỉnh, tiếng đao kiếm, tiếng kêu thảm thiết hòa thành một mảnh.
Ôn Hựu bên kia, tin tưởng cũng đã đại thắng.
Ta tựa vào cột trụ tại hành lang uốn khúc, từng ngụm từng ngụm hít thở sâu.
Nhìn nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, ta cùng Ôn Hựu đã tự tay gây ra giết chóc.
Ta rốt cục lần đầu tiên giết người — Lý Mộc Hi. Ta nghĩ sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ cái tên này.
Một tiếng kêu rên xa xa từ cuối hành lang uốn khúc truyền tới.
Ta nhĩ lực luôn luôn tốt, lúc này phân biệt ra là thanh âm của sư huynh nào đó.
Ta ngẩng đầu trông qua.
“A —“
Trong vòng tai trượng, chỉ thấy thân thể sư huynh lao tới đây, toàn thân đều là máu, tại nơi cách ta hơn một trượng ngã xuống, dĩ nhiên là tắt thở.
Ta nắm kiếm lên, tại chỗ rẽ nghênh đón.
Chỉ thấy ánh đao bao phủ, tràn ngập sát ý.
Một thân ảnh quen thuộc bị đao khí kia bức liên tiếp lui về phía sau, mắt thấy tiến vào chỗ chết.
Là Cầu An! Hắn vừa mới ở cùng Ôn Hựu !
“Chiến cô nương, không cần tới đây!” Hắn nhìn thấy ta, lên tiếng nhắc nhở.
Một tiếng vừa ra, lại phân thần, bị một đao đâm trúng ngực, chậm rãi té xuống.
Sống chết chưa rõ.
Nhìn thấy Cầu An, ta giận dữ, nâng kiếm, tấn công ngay sau lưng kẻ dùng đao kia.
Hắn dễ dàng ngăn cản, kình khí bức người.
Người dùng đao quay mặt lại đây, bộ mặt ở dưới ánh trăng rõ ràng vô cùng.
Một đôi con ngươi khủng bố như dã thú.
Thế nhưng lại là hắn!
Trong đầu ta nháy mắt hiện lên một màn hắc y nhân đánh lén khách sạn đêm đó, ánh đao hắn như gió bão mưa rào hướng về ta đỉnh đầu hạ xuống.