Chương 12: Thế thân nghịch tập nữ minh tinh nổi tiếng (11)

Chu Bùi biết được kết quả thử vai, trong nháy mắt cảm thấy khó mà tin nổi, giống như thời gian đảo ngược, lúc cô lấy được nhân vật《 Vũ Tiên Ca 》, có thể hợp tác với Lô Trạch, phản ứng của Văn Anh lúc đó cũng như vậy.

Lần này, danh sách được tuyển đổi thành Văn Anh.

Nhưng hai cái này tuyệt đối không thể đánh đồng, đều là diễn chung với Lô Trạch, nhưng 《 Vũ Tiên Ca 》 chỉ là một bộ phim truyền hình, mà 《 Đô Thị Yêu Giới 》do Trương Khê Hòa đạo diễn, trong tương lai không chỉ phá vỡ kỷ lục phòng vé duy trì 3 năm, còn mang về cúp lớn cúp nhỏ, là một bộ phim bội thu cả về doanh thu lẫn danh tiếng.

Cô là thần sử, đương nhiên biết hướng phát triển tương lai, cũng nhờ vào những tin tức này mà nghịch tập qua rất nhiều người. Không nghĩ tới sẽ gục ngã ở một thế giới hòa bình thế này!

Chu Bùi từ thư ký của Trâu Vệ Đông biết được lịch trình của hắn, lái xe, đạp giày cao gót kéo mở một cửa phòng có thiết kế kiểu nhật.

''Vệ Đông, kết quả thử vai có phải xảy ra vấn đề gì không? Em xem qua các nữ minh tinh có mặt lúc đó, hẳn không có ai thích hợp hơn em...'' Cô đột nhiên dừng lại, giật mình nhìn người ngồi đối diện Trâu Vệ Đông, ''A Trạch? Sao anh cũng ở đây.''

Lô Trạch nhìn thấy Chu Bùi cũng rất kinh ngạc, hắn và Trâu Vệ Đông có hợp tác thương mại, giao lưu là bình thường. Nhưng còn Chu Bùi? Hắn chợt nhớ lúc ghi hình ở Hải Nam, khi Chu Bùi trò chuyện với hắn quả thực có nhắc tới Trâu Vệ Đông.

Không biết hai người đến tột cùng có quan hệ gì?

Trâu Vệ Đông sầm mặt lại, ''Chúng tôi đang thảo luận, cô có việc?''

Chu Bùi nghẹn lời, ''Em chỉ...'' Lúc này cô mới phát hiện mình luống cuống tay chân, chưa nghe ngóng đã chạy thẳng đến đây. Cô hơi ổn định tâm thần, dư quang đảo qua Lô Trạch, hỏi Trâu Vệ Đông: ''Văn Anh từng tìm anh?''

Trâu Vệ Đông không lên tiếng, Lô Trạch lại đổi sắc mặt.

Đánh bừa mà trúng, nếu Lô Trạch ở đây, cô vừa vặn mượn cơ hội cắt đứt đường lui của Văn Anh.

''Em biết danh sách thử vai lần này, không có cô ấy. Nhưng kết quả lại thông báo, cô ấy lấy được nhân vật. Em hỏi thì Trương đạo nói là anh đề cử.'' Chu Bùi xoa trán, có vẻ hơi mệt mỏi, ''Vệ Đông, em biết xã hội này rất không công bằng, nhưng em cho rằng anh không như thế.''

Trâu Vệ Đông thong thả để đũa xuống, ''Cô không cam lòng?''

''Anh muốn em cam lòng thế nào đây!'' Cô như không nhịn được bạo phát, lại toát ra chút đau khổ, ''Nếu bán rẻ thân thể là có thể giành được tất cả, vậy bọn em phải làm sao bây giờ? Bọn em nhọc nhằn khổ sở rèn luyện kỹ năng diễn xuất, chẳng lẽ là để nhường đường cho người như thế?!''

Trâu Vệ Đông chưa nói chuyện, Lô Trạch cũng đã tức giận, hắn dùng sức cơ hồ muốn làm đũa gãy đôi.

Vẫn là như vậy, không quản bao nhiêu lần, không quản cô ấy bò cao đến đâu, mãi mãi vẫn muốn đi đường tắt đạt được mục đích.

Lô Trạch nói: ''Trâu tổng, chuyện này nếu tôi đã trùng hợp nhìn thấy, vậy không thể khoanh tay đứng nhìn. Chúng tôi đều là diễn viên, hiểu rõ khổ cực trong đó, đối với quy tắc ngầm thực sự không thể tán đồng.''

''Anh cũng cho rằng, Văn Anh dựa vào bán mình, thổi gió bên gối mới lấy được vai diễn?''

Bị hỏi ngược lại, Lô Trạch trong nháy mắt chần chờ.

Nếu là trước chương trình truyền hình thực tế, hắn có thể khẳng định cô ở sau lưng dùng thủ đoạn. Nhưng lần đó diễn chung, cô bùng nổ ra khí tràng đến cả hắn cũng không nhịn được sa vào. Chỉ bằng vào kỹ thuật diễn, cô không hẳn không có cơ hội cạnh tranh.

''Có phải hay không, Trâu tổng rõ ràng nhất, không phải sao? Cần gì khó xử A Trạch?'' Chu Bùi ở trước mặt hắn, cắt đứt lời nói củaTrâu Vệ Đông.

Trong phòng chợt vang lên tiếng vỗ tay của Trâu Vệ Đông, trầm ổn mạnh mẽ, một cái, hai cái, ba cái.

''Chu tiểu thư quả thực am hiểu nghệ thuật ngôn ngữ, nhưng có một số việc nói rõ ràng vẫn tốt hơn.'' Hắn nói chuyện thâm sâu, lại có chút buồn cười nói với Lô Trạch, ''Có mấy lời tôi không nên nói, nhưng tôi thực sự cảm thấy không đáng thay cho cô ấy. Lô Trạch, trên thế giới này bất luận người nào cũng tư cách nói cô ấy, chỉ có cậu là không có.''

''Lời này của Trâu tổng sai rồi, cô ấy hành xử không đoan chính, còn không cho phép người khác nói sao?''

Tuy nói như vậy, nhưng bất kể là cách xưng hô với mình hay vẻ mặt của hắn, cũng khiến Chu Bùi sinh ra dự cảm không ổn, không nhịn được muốn dừng đề tài, ''Nếu Trâu tổng đã dốc sức che chở cô ấy, tôi cũng không có gì để nói.'' Muốn kết thúc đề tài.

Lô Trạch lại đột nhiên nhớ tới lời Văn Anh từng nói, hô hấp chợt nhanh hơn, truy hỏi: ''Trâu tổng muốn nói gì?''

''Cũng không có gì, nếu không phải lần này có cơ hội hợp tác với Lô ảnh đế, tôi cũng sắp quên mất.'' Trâu Vệ Đông ước chừng đang hồi ức, khóe mắt khẽ nhếch, toát ra ý cười, ''Lúc cô ấy lần đầu tiên tới tìm tôi, còn là một sinh viên thì phải? Cố gắng trang điểm ra vẻ trưởng thành, xông vào phòng làm việc của tôi, bảo an cản cô ấy, cô ấy liền lớn tiếng gọi, nói là muốn có cơ hội nổi tiếng, dùng chính mình làm trao đổi.'' Cũng may phòng làm việc của hắn ở tầng cao nhất, không có người khác nghe thấy.

''Cuộc đời tôi chưa từng thấy có người tự tiến cử trắng trợn như thế, cảm thấy rất thú vị, nên đồng ý.''

Trong lòng Lô Trạch nhói lên, cười cợt: ''Loại chuyện đó nói cho chúng tôi làm gì.''

''Không sao, đều là người trong giới, dù sao hiện giờ trên mạng cũng đầy ắp tin đồn của bọn tôi, lại thêm chút tình tiết mà thôi.'' Hắn cười nhẹ như mây gió, ''Quãng thời gian cô ấy theo tôi, chưa bao giờ đòi châu báu trang sức, xe nhà cũng không cần, chỉ cần cơ hội diễn xuất. Nhưng kỹ thuật diễn của cô ấy bình thường, tướng mạo lại có hạn chế, vẫn luôn không nóng không lạnh.''

Lô Trạch đột nhiên đứng lên muốn đi, hắn một chút cũng không muốn nghe đoạn chuyện cũ này.

''Sau đó cô ấy không cần kịch bản nhân vật nữ nữa, chuyên chọn nhân vật nam. Tôi hỏi, cô ấy nói có một người bạn tốt nghiệp, người đó rất có thiên phú, nhất định không thể bị mai một trong đám người bình thường được.''

Hắn bỗng dưng xoay người, chăm chú nhìn Trâu Vệ Đông.

''Cô ấy quấn lấy tôi rất lâu, cam đoan người bạn này nhất định sẽ nổi tiếng, chỉ thiếu một cơ hội, tôi mới chấp nhận, dùng cách thức cậu sẽ không phát hiện đưa kịch bản đến tay cậu. Thật buồn cười, cậu vẫn không biết là ai ở sau lưng giúp mình, nổi tiếng rồi cám ơn tôi thế nào đây? Khoản mua bán này xem như tôi chịu thiệt rồi.''

Trong phòng khách lặng im hồi lâu, Trâu Vệ Đông cũng không quản bọn họ có thể tiêu hóa hết hay không, thản nhiên gắp thức ăn.

Cá hồi ngon miệng, không ăn lãng phí.

Đầu óc Lô Trạch trống rỗng, một lúc sau chỉ hỏi: ''Người bạn mà cô ấy nói... là tôi?''

''Cậu nói xem?'' Trâu Vệ Đông không nhanh không chậm nói: ''Cậu yên tâm, tôi không định thay cô ấy lấy lại công bằng. Dù sao không có mấy người đàn ông nào có thể chấp nhận mình thành công là dựa vào một người phụ nữ. Cho nên cậu tin tưởng hay không, tôi không có hứng thú truy hỏi.''

''Không, tôi...''

Trong đầu Lô Trạch đột nhiên lóe qua một ký ức. Vào đại học năm ba, cô đã lặng lẽ ra ngoài trường nhận đóng phim, hứng thú bừng bừng cầm kịch bản đối đáp với hắn, khi đó cô đã học thuộc rất nhiều lần, lại vẫn diễn không tốt bằng người lần đầu xem lời thoại là hắn.

Cô không chút nhụt chí, chân trần nhảy lên ghế sô pha, nâng mặt hắn, thần thái sáng láng: ''A Trạch của em là thiên tài, một ngày nào đó sẽ trở thành siêu sao!''

Hắn chợt thấy cuống họng thắt chặt, nói không ra lời.

*

Ngay khi Chu Bùi nhìn thấy vẻ mặt của Lô Trạch chợt thay đổi, mới rốt cục ý thức được hôm nay mình thật sự làm chuyện ngu xuẩn.

Lô Trạch thì không nói, Trâu Vệ Đông lại sẽ nói giúp Văn Anh, khiến cô không nghĩ tới. Tuy rằng chỉ trích Trâu Vệ Đông giúp Văn Anh gian lận, nhưng cô hiểu rõ, đối phương luôn chỉ cung cấp cơ hội, không phụ trách kết quả.

Sau khi Lô Trạch rời đi, Trâu Vệ Đông cũng buông đũa, lấy giấy ăn lau khóe miệng.

Chuông điện thoại của Chu Bùi chợt vang, cô hoàn hồn tiếp nhận.

''Chu Bùi tỷ, chị thấy tin tức trên weibo chưa? Không ổn rồi, trên mạng đang loan truyền, tấm ảnh nóng bị tuôn ra của Văn Anh trên thực tế không phải bản thân cô ta, là hình của chị bị chụp lúc còn làm đóng thế!''

Chu Bùi cả kinh, ''Nói xằng bậy à? Tôi với cô ta cũng không phải sinh đôi, nhìn kỹ sẽ thấy khác nhau, ai sẽ tin tưởng?!''

''Hóa trang xong cơ hồ có thể giống như đúc! Nói chung, hiện tại trên mạng đang tranh cãi, dư luận không khống chế được, chị mau mau trở về đi!''

"Chờ đã, em đừng có gấp!'' Cô che lại micro điện thoại, vẻ mặt sốt ruột, ''Vệ Đông, em có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ, em...''

Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên nhìn thấy thần sắc phảng phất đã biết hết thảy của đối phương.

Trong nháy mắt, cô chợt tỉnh ngộ, ''Là anh làm?!''

Trâu Vệ Đông nở nụ cười, ''Đúng vậy thì sao?''

Chu Bùi sắc mặt chợt biến, không thể tin tưởng, ''Không thể nào, anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy! Anh biết rõ trong tấm hình kia là anh và Văn Anh, sao nhất định phải nói là em?!''

''Chu tiểu thư không phải cũng biết Văn Anh không tiếp xúc với những đạo diễn, nhà sản xuất kia sao, vẫn giội nước bẩn lên cô ấy đó thôi.'' Trâu Vệ Đông chậm rãi nói, ''Huống hồ, Chu tiểu thư và tôi cũng không phải chưa từng có tấm hình như vậy. Nếu Chu tiểu thư đã quên, tôi không ngại nhắc nhở, ngày 17 tháng 3, khách sạn Vạn Hào.''

Ngày ấy, hắn thấy Chu Bùi đứng ở cửa phòng hắn, nhầm cô thành Văn Anh, từng có động tác ám muội. Đến khi ý thức được nhận lầm người, hắn khá là lúng túng, mà cô thái độ hào phóng, dùng lời nói hóa giải lúng túng, do đó chiếm được hảo cảm của hắn.

Sau đó cô nói mình ở sát vách, hắn dĩ nhiên là tin, không cố ý đi kiểm tra.

Nhưng mấy ngày trước, hắn kêu người tra xét mới phát hiện, ngày đó cô căn bản không có đặt phòng. Nói vậy, hôm ấy cô cố gắng ăn diện giống Văn Anh, làm hắn hiểu lầm, mượn cơ hội tiếp cận hắn.

Mà hắn bởi vì hổ thẹn, chưa bao giờ hoài nghi.

''Anh, anh đã biết?'' Khuôn mặt Chu Bùi cứng đờ, ''Vệ Đông, anh nghe em giải thích...''

''Chu tiểu thư quá cao tay, Trâu mỗ thụ giáo.''

Hắn đứng dậy, ''Còn lời giải thích của cô, không bằng giữ lại nói với cánh truyền thông đi.''

Trong lúc mấu chốt này, Chu Bùi đương nhiên lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng khi cô trở lại, lời đồn đã lan truyền rộng rãi, thậm chí nghiêm trọng hơn, đã có người đào ra chuyên gia trang điểm năm đó hoá trang cho cô giống Văn Anh.

Sau đó, trong đội ngũ của cô có người phản bội, bóc phốt cô ở sau lưng nói xấu Văn Anh.

*

Sau khi công bố kết quả thử vai, Văn Anh liền phát một cái weibo.

Phòng nghiệp vụ của Văn Anh nhân cơ hội tung ra hình ảnh đối chiếu, thanh minh rằng những tấm ảnh lưu truyền trên mạng lúc trước đều là ''cắt câu lấy nghĩa'', địa điểm chụp hình hoàn toàn là tiệc liên hoan công tác, không phải là Văn Anh và đạo diễn, nhà sản xuất lén lút gặp mặt.

Đồng thời, Văn Anh chia sẻ: Trước đó không đứng ra nói chuyện, một là muốn sưu tập chứng cứ trước, gia tăng độ tin cậy; hai là, thay vì cố gắng phản bác, tôi cho rằng đưa một tác phẩm tốt cho mọi người, mới là câu trả lời tốt nhất dành cho những người ủng hộ tôi.

Các fan từ ban đầu luôn yên lặng giữ vững lập trường, cảm động muốn khóc: ''Tui biết ngay Anh Anh không phải người như thế! Lần trước ở tàu điện ngầm nghe có người sỉ nhục chị, em liền xắn tay áo xông lên! Bây giờ muốn hỏi mấy người kia, mặt của mấy người có đau không?''

''Tui đã xem mười lần 《 Tâm Khiêu Hồi Ức 》! Quá xúc động, trước đây luôn thấy kỹ thuật diễn của đại mỹ Anh nhà tui vẫn giậm chân tại chỗ, tiếc gì đâu á, trải qua lần chèn ép này, lại nhìn thấy mỹ Anh lột xác! Đột nhiên có chút cảm tạ các anti-fan [doge][doge] vô cùng chờ mong phim điện ảnh đầu tiên!''

''Anh Anh không cần phải mang tiếng thay Chu Bùi! Bọn tui biết hết rồi, người trong những bức hình kia kỳ thực là Chu Bùi! Thật đáng xấu hổ, lấy danh nghĩa của chị tiếp cận đạo diễn, còn tản lời đồn chửi bới chị!''

Cái gì?

Văn Anh ngơ ngác, một ngày không soát weibo, cô đã bỏ lỡ tin gì?

Phương Tỉnh bởi vì ghi hình chung một chương trình gameshow nên đến quá giang xe bảo mẫu, lúc này, hắn sáp lại gần nhìn, vui vẻ: "Em chưa biết à? Bây giờ trên mạng đều đang nói em chịu oan thay Chu Bùi, không biết là ai làm, dù sao tôi cũng kêu người thổi lửa thêm. Hay thật đấy, lệch trọng tâm, nhưng hữu dụng. Gặp loại chuyện này, em tranh cãi hay giải thích cũng vô dụng, người ta vừa nhắc tới em vẫn nghĩ đến những bức hình kia, bán tín bán nghi. Phải quấy cho nước đục lên, khiến cho người ta đầu óc choáng váng, em mới dễ thoát thân."

Văn Anh đã hiểu, cô liếc xéo hắn, mím môi cười: "Tò mò là ai? Vậy để tôi nói tên..."

Mợ!

Không cần cô nói, nhìn vẻ mặt này của cô, Phương Tỉnh lập tức đoán được, dùng tay ra hiệu "tạm dừng", "Coi như tôi chưa hỏi."

Đang nói chuyện, xe bảo mẫu dừng lại, lại có một người đàn ông đeo mắt kính bịt khẩu trang lên xe.

Văn Anh dùng ánh mắt hỏi Hoa tỷ, Hoa tỷ làm động tác buông tay, kèm thêm khẩu hình: "Quá giang xe."

Đến khi cô phát hiện người đó là Lô Trạch, liền hiểu tại sao Hoa tỷ không từ chối đối phương muốn quá giang. Nhưng cô hơi khó hiểu, "Anh cũng đến ghi hình gameshow ở đài Phiên Gia? Em không thấy tên anh trong danh sách."

Phương Tỉnh lười biếng tựa bên người cô, nở nụ cười: "Em thật ngốc, Lô lão sư là ai, ảnh đế tiếng tăm lừng lẫy, ban tổ chức sắp xếp thành nhân vật khách quý thần bí gì đó còn không phải dễ dàng sao?"

Văn Anh trợn mắt một cái, đẩy đầu hắn ra.

"Ừ thì anh thông minh."

Lô Trạch ngồi xuống xem cảnh vật ngoài cửa sổ, bắt buộc chính mình không nhìn cử động thân mật của họ.

"Em ngủ một lát, đến nơi gọi em." Văn Anh nói với Hoa tỷ, Phương Tỉnh lại đưa tay thay cô điều chỉnh đồ bịt mắt, nói "ừ" một tiếng.

Đến chỗ cần đến, Phương Tỉnh đột nhiên phát hiện gọi Văn Anh không tỉnh, Hoa tỷ đã xuống xe trước, chờ bọn họ.

Lúc hắn định đẩy người, Lô Trạch chợt đi tới hàng trước, khuyên hắn, "Đừng lộn xộn, cô ấy ngủ không ngon lúc thức dậy sẽ cau có, anh đẩy cô ấy như thế cô ấy sẽ không vui đâu."

Phương Tỉnh sao chịu nghe hắn? Bất thình lình đẩy Văn Anh một cái, lập tức bị cô dùng sức vung ra, lờ mờ còn có thể nghe thấy cô lầm bầm: "Phiền quá, ngủ thêm một phút nữa."

Hắn bó tay.

Sau đó hắn thấy Lô Trạch ngồi xổm xuống, cũng không biết làm gì, Văn Anh đột nhiên co rụt lại, kế tiếp run lên như sợ ngứa.

Phương Tỉnh lúc này mới phát hiện, đối phương hình như gãi eo cô.

"Đừng phá mà!" Cô lầu bầu, không nén được nụ cười, "Em dậy ngay, A Trạch anh đừng nghịch ——"

Tên gọi thân mật cực kỳ quen thuộc này vừa thốt ra, hai người đều chấn động.

Ngay sau đó, Hoa tỷ từ cửa nhô đầu ra, giơ điện thoại hưng phấn nói: "Này cô gái, em đã làm gì vậy? Trâu tổng lại tuyên bố tin tức, thừa nhận em là từng là bạn gái của anh ta này."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện