Chương 26: Quân phiệt chó săn (1)

''Cha --'' Một bé gái thắt bím tóc, hớn hở chạy về phía nam nhân, đâm vào ngực hắn.

Nam nhân nâng nàng lên, nghe được tiếng cười ha ha của bé gái, hắn cười hỏi: "Đồng Đồng vừa nãy đang làm gì đấy?"

''Đang làm vòng hoa! Cha nhìn xem, có đẹp hay không?''

''Đẹp.''

''Làm cho cha đó!'' Bé gái đeo vòng hoa cho hắn, khuôn mặt hồng hào, cười đến cực kỳ thỏa mãn.

Nam nhân cũng theo nàng cười rộ lên, đột nhiên, bên kia truyền đến giọng nữ, ''Phu quân, Đồng Đồng --''

Hắn nhìn về nơi âm thanh phát ra, nữ nhân dung mạo thanh lệ, đang tươi cười phất tay với hai cha con.

Đồng Đồng cũng vẫy tay, ''Mẹ --''

Nam nhân nhấc chân muốn đi tới, bỗng chốc, hắn nhìn thấy nữ nhân hoảng sợ che miệng lại, trợn mắt nhìn thẳng phía sau hắn!

Hắn chợt quay đầu, đã thấy bé gái còn ôm trong tay lúc nãy, trên người chầm chậm loan ra một lỗ máu, nàng ngã vào trong vũng máu, đang cố gắng vươn tay về phía hắn.

Hắn theo ánh mắt của bé gái mà cúi đầu, trong tay mình bất thình lình đang cầm một thanh kiếm!

''Cha, tại sao...''

Trong phòng, Tống Tranh đột nhiên mở mắt.

Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, nắng sớm chiếu vào phòng, hình ảnh bé gái dần tiêu tán.

Chỉ là một cơn ác mộng thôi, nhưng từ ngày nàng đi, giấc mộng này, hắn đã mơ nhiều năm. Mặc dù hắn buông bỏ quan to lộc hậu, chủ động từ quan hồi hương, giấc mộng này vẫn không biến mất.

Nàng từng nói, nếu sinh con gái, sẽ gọi là Đồng Đồng, chữ Đồng trong phượng tê ngô đồng.

''Tống tiên sinh, Tống tiên sinh có ở đây không?" Có người gõ cửa.

Tống Tranh rời giường đi mở cửa, người đến là một thanh niên chất phác, hắn ngại ngùng cười: ''Vợ Vương Thuận vừa sinh, chúng ta thấy ngài có học thức, muốn nhờ ngài đặt tên cho đứa bé.''

Hắn ở nông thôn dạy người đọc sách, vì thế người ta gọi hắn là tiên sinh.

''Ta có thể nhìn xem không?'' Hắn lặng im một lát, hỏi.

Thanh niên mừng rỡ, con mắt sáng lên, ''Đương nhiên rồi!''

Vương Thuận là một hán tử nhà nông chất phác, chỉ tưởng rằng Tống tiên sinh sẽ thuận miệng thay hắn lấy cái tên thôi, không ngờ Tống tiên sinh lại tự mình đến đây, hắn sốt sắng không biết như thế nào cho phải, lúc thì bưng trà rót nước, lúc thì muốn đãi Tống Tranh ăn điểm tâm sáng.

Tống Tranh ngăn trở hắn, hỏi: ''Ta có thể đi vào phòng sinh nhìn một cái không?''

Vương Thuận sững sờ, phòng sinh đã thu dọn xong, nhìn cũng không có gì, thế nhưng... "Mới vừa sinh nở, này, không may mắn, sợ mạo phạm tiên sinh..."

Tống Tranh lắc đầu: ''Ta không để ý, muốn xem hài tử trước, lại đặt tên sau." Hắn biết trẻ con mới sinh không thể ôm ra gặp gió.

Hắn để bụng như thế, nông gia hán tử cũng không nghĩ nhiều, "Được được, ngài đi theo ta."

Phòng sinh đã được thu dọn sạch sẽ, một phụ nhân nằm trong đệm chăn dày cộm, nét mặt ửng đỏ, rõ ràng có thể nhìn ra sức cùng lực kiệt, hô hấp nhè nhẹ. Nàng mở mắt ra, ngay lập tức liếc nhìn em bé trong tã lót bên cạnh, đứa trẻ đang say ngủ, ánh mắt nàng mềm mại như nước, chỉ mới nhìn một cái, nàng đã ước gì có thể cho hắn mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ.

Chỉ vì đứa trẻ này là xương, là máu của nàng.

Tống Tranh xa xa nhìn, hô hấp phảng phất ngưng đọng.

Hắn nhớ tới Bội Bội, nhớ tới nàng nói cả đời này của nàng đã vĩnh viễn không thể làm mẹ, đến tột cùng có nghĩa là gì.

Cho dù nàng nuôi dưỡng nhiều hài tử đi chăng nữa, nàng vẫn không cảm nhận được máu mủ tình thân, nàng yêu thương con cái phát ra từ tận đáy lòng, nhưng nàng vĩnh viễn không thể hiểu được, ánh mắt của một người mẹ chân chính dành cho đứa con mình rốt cuộc là gì, nàng đã vĩnh viễn không thể ôm ấp xương máu của mình.

Mà mọi chuyện, đều do hắn mang đến...

Nông gia hán tử không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ khoe khoang nói: "Đứa bé nhà ta bụ bẫm lắm, lúc chui ra từ bụng mẹ hắn, không cần người khác vỗ, đã oa oa khóc lớn, âm thanh đó, còn vang hơn cả tiếng gà gáy, không phải ta nói --"

Hắn đang phấn khởi, đột nhiên dừng lại, "Ôi... Tiên sinh, tại sao ngài khóc?"

*

Ngự hoa viên trong hoàng cung, mấy cung nữ vẩy nước quét nhà tụ tập lại bàn tán sôi nổi, "Ta vừa nhìn thấy Phúc đại gia ở Lâm Uyên đình đó, ngài ấy còn liếc ta một cái!"

"Quoa, hai ngày này ngươi đừng tắm rửa, được lão nhân gia ngài liếc nhìn, nhất định sẽ may mắn!"

Các nàng nói chuyện say sưa, một tiểu cung nữ vốn đang ở bên nghiêm túc tưới hoa cũng hiếu kỳ đến gần, "Trong cung có ông lão lớn tuổi ra vào sao?"

"Ha ha ha, ngươi vừa tới nên không biết." Những người khác đều cười, một người đứng ra giải thích, "Phúc đại gia kỳ thực là một con mèo, nguyên danh gọi là Phúc Bảo. Mỗi ngày đều phải tản bộ nghỉ trưa trong ngự hoa viên, cũng kỳ lạ lắm, ai mà tình cờ gặp phải, mấy ngày sau liền có chuyện tốt, thời gian lâu, mọi người đều gọi là Phúc đại gia."

"Ai nuôi mèo vậy? Ta nhớ là trong ngự hoa viên luôn không cho thả động vật đi vào."

"Ngươi tiến cung mấy bữa nay, chưa từng nghe qua danh hiệu 'Phu nhân' sao? Phu nhân không thuộc hàng ngũ phi tần, bệ hạ mệnh lệnh cung nhân lấy xưng hô này, cũng như là lập riêng phẩm cấp cho ngài ấy, địa vị của ngài ấy trong hậu cung cực kỳ đặc thù. Phúc đại gia chính là do phu nhân nuôi."

"Thì ra là vậy..."

Tiểu cô nương không có khái niệm gì về chuyện có được ân sủng hay không, nhưng lại thích thú những câu chuyện thần quái, tiểu cung nữ nghe xong, liền chuyên đi cắt tỉa hoa cỏ gần khu vực Lâm Uyên đình, ai ngờ nàng lại bắt gặp hai vị nương nương đang xung đột.

Chỉ nghe một vị nương nương nghiến răng nghiến lợi nói: "Phu nhân cũng chớ nên đắc ý, người khác không biết thân phận của ngươi, lẽ nào ta còn không biết? Cẩn thận ta vạch trần, quậy cho mọi người đều mất mặt!"

Nàng biết đây là Thục phi nương nương, người nuôi nấng hai vị hoàng tử, mà một vị khác --

Vị nương nương kia ăn mặc rất đặc biệt, thậm chí không theo trang phục cấp bậc của cung phi. Y phục của các nương nương đều ôm sát mà phẳng phiu, hiển lộ tư thái yểu điệu mảnh khảnh, vị này lại mặc trang phục rất tự tại, nhưng nàng ấy khí chất thanh nhã, hệt như ánh trăng tròn trong nước, bất luận đứng chung với ai, đều có thể khiến người khác nhìn vào thấy ngay.

Giờ khắc này, nàng ấy đang vịn một cành hoa lê vươn mình vào trong đình, âm thanh nhỏ nhẹ nói: "Trong cung này, người không biết chỉ sợ cũng không nhiều, ngươi nói ra, ta sẽ không trách ngươi, cũng sẽ bảo bệ hạ đừng trách ngươi."

Một câu nói rất khoan dung, nhưng dường như khiến Thục phi nương nương tức giận đến hộc máu.

Tiểu cung nữ đang khó hiểu, bất thình lình, chỉ thấy tầm mắt của đối phương vượt qua vai Thục phi, tựa hồ nhìn thấy mình, còn khẽ mỉm cười với mình nữa.

Tiểu cung nữ "bùm" một cái ngồi xổm xuống, trên mặt đỏ ửng, cảm thấy hồi hộp lạ kỳ.

Nàng cũng không phải cố ý nhìn trộm, may mà phu nhân có vẻ không bận tâm lắm, phu nhân?

Nàng đột nhiên nhớ tới câu chuyện mà những cung nữ kia bàn tán, lại tò mò liếc mắt nhìn.

Lúc này, Thục phi nương nương đã không thấy, mà Tam hoàng tử đang ở phía sau phu nhân, thong thả cất bước đi trên thềm đá. Tam hoàng tử tuấn lãng mà xuất chúng, lúc nói chuyện với nàng ấy còn hơi khom lưng, có vẻ cung kính mà nhụ mộ.

Hắn thay Thục phi xin lỗi, phu nhân lại không quá để ý.

"Các nàng cũng không dễ chịu, con chỉ cho rằng ta khoan dung tốt tính nhường nhịn các nàng...'' Nàng nháy mắt với hắn, phảng phất ánh trăng trong nước lăn tăn gợn sóng, ''Lại không biết đây chính là lòng khoan dung của kẻ chiến thắng.''

Tam hoàng tử lắc đầu cười.

Nàng cảm khái nói: "Mấy năm qua con đã chững chạc hơn nhiều, như vậy phụ hoàng con mới yên tâm.''

Năm đó Vệ Tuyên còn là đứa bé mười lăm mười sáu tuổi, được Thục phi nuôi dưỡng nhiều năm, lại bị đối xử rất khác biệt với huynh trưởng, trong lòng khó tránh khỏi nảy sinh âm u, tính tình cố chấp. Mấy năm qua, tối tăm trong lòng hắn đã biến mất, cả người giờ đã phóng khoáng đoan chính.

'' Phu nhân mọi chuyện đều quan tâm ta, ta chỉ cảm thấy không khác gì có mẹ ruột ở bên, lúc này mới nghĩ thông.'' Hắn nhớ tới chính mình ngày trước, phảng phất đang nhìn một người khác, cũng rất cảm khái.

Văn Anh cười cười.

Kỳ thực ở quỹ tích vốn có, hắn và Tống Tịch đồng cam cộng khổ, cùng nhau trưởng thành, cuối cùng vẫn được mài giũa trở thành một thanh bảo kiếm sắc bén. Bây giờ chẳng qua là trăm sông đổ về một biển thôi.

Hai người đi tới trước vườn hoa, Tam hoàng tử kinh ngạc phát hiện Văn Anh dừng bước.

Chẳng biết vì sao, Văn Anh cảm thấy tiểu cung nữ này rất quen thuộc, không khỏi nhẹ giọng cười hỏi: ''Ngươi tên là gì?''

''Ta tên Đồng Đồng.''

Tiểu cung nữ thẹn thùng run run lông mi, ''Chữ Đồng trong phượng tê ngô đồng.''

*

Lại qua một năm, ở một khu rừng thấp thoáng trong ngọn núi xanh, có một gian nhà tranh.

Ngày nọ, một vị khách quần áo phú quý, vóc người mập mạp đi vào nhà tranh. Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, hiển nhiên chủ nhân không ở nhà, hắn cũng không khách sáo, tự tại như ở nhà mình, cầm một quả lê trong đĩa trái cây, lấy ống tay áo xoa xoa liền gặm ăn, đặt mông ngồi lên ghế.

''Meo --''

Phía sau cái mông truyền ra tiếng meo meo, vị khách mập quay đầu, cùng với con mèo chân ngắn trên ghế mắt to trừng mắt nhỏ.

Hắn bất động, mèo lại động trước, con mèo chân ngắn dùng đầu mình ủi hắn ra ngoài, như là đang ghét bỏ hắn ngồi quá chiếm chỗ, chiếm mất địa bàn của nó.

Vị khách mập trợn mắt, ''Ha, thật xin lỗi, mập đến ngươi.''

Hắn vừa dứt lời không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng cười của nữ tử, ''Phúc Bảo mau ra đây, cha ngươi hôm nay câu một con cá lớn cho ngươi đó!''

''Mẹ, con cá có phần của ta hay không?'' Khách mập nuốt nước miếng, chạy tới cửa.

Nữ tử vừa thấy hắn, vui mừng nở nụ cười: "Tầm Nhi hôm nay sao lại đến đây?"

Phía sau nàng còn đi theo một nam nhân, ngũ quan thâm thúy, khí thế phi phàm, vừa nhìn liền biết là người quen làm kẻ bề trên. Nhưng hiện tại hắn lại mang theo một con cá đang tung tăng nhảy nhót trông khá buồn cười, thấy khách mập đến, còn cười cười, cúi đầu nói với nữ tử: ''Ta vào bếp xử lý cá trước.''

''Vâng.'' Nàng cẩn thận xắn tay áo cho hắn.

Chờ nam nhân tiến vào nhà bếp, tầm mắt của Tống Tầm mới chuyển về, trả lời nàng: ''Tỷ ta nhờ ta mang đồ vật cho ngài đó, sợ ngài ở đây dãi nắng dầm mưa, đưa ta bao lớn bao nhỏ, ta phải gánh hai giỏ đòn gánh mới xong, thật mệt chết ta!''

''Tỷ tỷ con dạo này thế nào?'' Văn Anh vuốt lông Phúc Bảo, thấy mắt nó cứ nhìn chằm chằm Tống Tầm, liền biết ngay hai đứa này lúc nãy lại gây chiến.

''Cũng không tệ lắm, anh rể vẫn coi như có bản lĩnh, khảo hạch lên chức rồi, tuy của cải thiếu một chút, đối đãi tỷ tỷ lại thật lòng thật dạ, tốt vô cùng.'' Tống Tầm tiến lại gần, ''Mẹ, hắn có tốt với người không?''

Khuôn mặt Văn Anh chợt ửng đỏ, trừng hắn, "Chuyện này con quản được sao? Đừng hỏi vớ vẩn! Trái lại ta thấy, con mập hơn tháng trước một tấc rồi đấy, cứ đà này, con xem tiểu cô nương nhà ai chịu gả cho con..."

''Mẹ, vậy là người không hiểu rồi, ta tuy mập, nhưng mập tuấn tú nha. Người yên tâm, nhi tử người nhất định tìm một người vợ hiếu thuận người.''

Văn Anh trợn mắt nhìn hắn, Phúc Bảo cũng kêu ''meo'' một tiếng.

Tống Tầm lên tinh thần, trừng con mèo, ''Hầy, ta vốn còn định để cho ngươi ăn cá, được thôi, con cá này ngươi đừng hòng ăn, uống canh cá đi!''

''Sao con cứ thích gây gổ với Phúc Bảo? Con hại nó què chân rồi, không thể nhường nó chút sao?''

''Chuyện đó là ta xin lỗi nó... Nhưng việc nào ra việc đó, ai bảo người thương nó hơn chứ. Mẹ xem, ta có thể cho cưới vợ về cho người, nó không thể đúng không? Cho nên về sau...''

Tiếng lải nhải xa dần.

...

Đến khi Tống Tầm rời đi, Văn Anh đi tới nhà bếp, nam nhân đang rửa chén, kệ bếp, tấm thớt đều được làm từ đá, vô cùng đơn sơ, hắn ở trong đó bận rộn cũng rất ra hình ra dáng.

Nàng ở phía sau nhìn hồi lâu, cảm thấy bóng lưng của nam nhân thực sự là soái cực kỳ, nhón chân hôn hắn một cái.

Vệ Lăng Hằng còn đang cầm bát, rất tự nhiên cúi đầu hôn nàng.

Lát sau, hắn tách môi, hỏi nàng: ''Đi rồi?''

"Ừ."

''Ngày khác vẫn nên gọi người đến thôi.'' Hắn bỏ bát xuống, lau tay rồi ôm lấy nàng, ''Vốn đã lớn tuổi, rửa một cái bát, thời gian ôm nàng lại ít hơn.''

Nàng cong mày cười rộ lên, không khỏi nhớ tới chuyện lúc trước trong hoàng cung.

Có một ngày, hắn hào hứng chạy tới nói cho nàng, mọi chuyện đã an bài thỏa đáng, về sau muốn dẫn nàng trường kiếm thiên nhai!

Nàng còn nhớ phản ứng lúc đó của mình, hoàn toàn không tin lời hắn nói là thật, chỉ thuận miệng ghét bỏ nói: ''Lớn tuổi rồi, tắm gội đi ngủ đi.''

Không nghĩ tới chính là, hắn quả thật từ bỏ ngôi vị hoàng đế, nhường ngôi cho con trai thứ ba Vệ Tuyên, làm thái thượng hoàng.

Tuy rằng cũng không tiêu sái hồng trần, giục ngựa giang hồ như trong tưởng tượng, nhưng hai người tùy tính mà đi, du sơn ngoạn thủy, lại có một phen tự tại.

''Trường Phong.''

''Hửm?''

''Không có gì.''

Nàng khẽ cười, dựa vào lồng ngực hắn.

Có mấy lời nàng không muốn mở miệng, bởi vì -- bầu bạn, chính là lời thổ lộ dâu dài nhất.

*

Lần này, không hiểu sao không gian không xuất hiện, một cái chớp mắt, Văn Anh đã từ trận hỏa hoạn nhảy tới một cảnh tượng khác.

Cô chỉ mong mật mã mà z942121 nói vẫn còn, bằng không bọn họ đã thương lượng kỹ càng hết rồi, một người sống như cô mà đột nhiên biến mất trong đám cháy, hài cốt không còn, ngẫm lại cũng rất đáng sợ.

Cô nhìn quanh căn phòng ngủ trước mắt mình, tổng thể phòng ngủ được bố trí theo phong cách Rococo, sắc thái thanh thoát, họa tiết hoa lá, trang trí khéo léo mà tinh tế dây dưa uốn lượn, cả căn phòng đều làm cho người ta có cảm giác cổ xưa.

Cô kiểm tra ký ức, quả nhiên, thế giới này có lịch sử không quá xa thời Dân quốc. Vương triều phong kiến đã chấm dứt, bây giờ quân phiệt cầm binh củng cố bản thân, cát cứ một phương, mặt ngoài là bị chính quyền trung ương cai quản, thực tế đã thoát ly khống chế, muốn tự lập làm vua.

Trước chiếc gương lớn, cô gái có một khuôn mặt mèo thon nhọn, mắt phượng hẹp dài, mí mắt nửa khép, dáng vẻ có chút buồn ngủ lười nhác. Nhưng cô gái này quanh năm suốt tháng không nói cười tuỳ tiện, đường nét khuôn mặt nghiêm nghị, trông vô cùng cứng nhắc, khiến mọi cái nhìn tốt đẹp đều mất hết.

Văn Anh thấy mình đang mặc áo ngủ, là kiểu trung y tuyết trắng thường mặc ở cổ đại, không hề ăn khớp với căn phòng ngủ này.

Sau đó, cô lập tức phát động ký ức.

Thì ra ở thế giới này, nguyên chủ chỉ là một nhân vật quần chúng. Cô ấy sinh ra ở thư hương thế gia, vốn nên gả cho một gia đình có danh vọng, nhưng bị Thiệu Các Thiên -- tức tỉnh trưởng tỉnh Sâm, một trong tam đại quân phiệt, Thiệu đại soái, cường thủ hào đoạt, vừa tròn mười tám, đã trở thành vợ kế của một người đàn ông bốn mươi tuổi có hơn.

Đều là vợ kế, vị này còn thảm hơn vị ở thế giới kia rất nhiều. Thiệu Các Thiên là một gã thô kệch xuất thân giặc cỏ, vì kính nể người có học, cho nên muốn cưới một người vợ biết chữ biết nghĩa. Ai ngờ cưới về nhìn lại, mợ nó, vừa cứng nhắc lại lý lẽ, mới một ngày đã chịu không nổi, ngay đêm tân hôn bỏ mặc tân nương tử, đi tìm ôn hương nhuyễn ngọc để an ủi. Đáng thương nguyên chủ tuổi trẻ, không áp chế được cục diện, đại soái vừa đi, nguyên chủ liền bị đầy tớ cười nhạo không sót gì, chẳng còn uy quyền.

Nhưng chuyện này vẫn chưa là gì, dù bị đối đãi khắc nghiệt, vợ cả vẫn là vợ cả, ăn, mặc, ở, đi lại mọi thứ đều không kém. Thảm chính là sau đó cô bị tố cáo là ngược đãi con trai ngoại thất, bị Thiệu Các Thiên đuổi về quê nhà, từ đó những ngày tháng còn lại không khác gì giam lỏng, tuổi xuân bị chôn vùi trong ngôi nhà cũ.

Còn thần sử của thế giới này, dường như đã hạ gục Thiệu Các Thiên được phân nửa, ít nhất thì Thiệu Các Thiên cưng chiều cô ta hết mực.

"Thái thái." Có hầu gái gõ cửa, "Ngài dậy chưa?"

Lúc này Văn Anh mới phát hiện mình đang chân trần đứng trên sàn nhà, ngoài cửa sổ có một tầng sương mù, hơi lạnh từ sàn nhà luồn vào lòng bàn chân, hai chân cô cọ xát nhau, vèo một cái chui vào ổ chăn. Sau đó cô mới thò đầu ra khỏi cái chăn mềm làm bằng lông ngỗng này, đáp một chữ "ừ".

Hầu gái đẩy cửa đi vào, hầu hạ cô rửa mặt.

Văn Anh nhớ là nguyên chủ từ trong nhà có dẫn theo một nha hoàn tên là Oánh Thảo, hầu gái này hiển nhiên không phải, không khỏi hỏi: "Oánh Thảo đâu rồi?"

Hầu gái nghĩ ngợi, trên mặt vẫn khá là cung kính nói: "Thái thái gọi cô ấy đi chăm sóc nhị thiếu gia, bởi thế, trời chưa sáng đã đi rồi."

Văn Anh nhớ ra. Cô vừa đến liền xem rất nhiều thông tin tình báo, không thể nhận ra ngay hôm nay là ngày gì, nên mới hỏi như vậy.

Nhị thiếu gia trong miệng đối phương, chính là đứa con ngoại thất kia, hai ngày trước mới được mẹ ruột của hắn dẫn tới, Thiệu Các Thiên cũng rất bất ngờ, đó là một lần diễm ngộ ở phương Bắc, không nghĩ tới còn để lại nòi giống, lập tức vô cùng phấn khởi giao đứa nhỏ cho nguyên chủ. Cũng may không nghênh người phụ nữ kia vào cửa.

Nhưng nếu Văn Anh không xuyên tới, đối phương chẳng mấy chốc sẽ đăng đường nhập thất.

Dưới sự hỗ trợ của hầu gái, Văn Anh thay y phục, trong nhà đều theo phong cách phương Tây, chỉ có mỗi mình cô là trên mặc áo dưới mặc váy, váy xòe thêu hoa văn bát bảo cầu kỳ, tà váy rộng lớn, ống tay rộng chắp ở trước người, rất là đoan trang văn tĩnh.

Hầu gái nhìn cô vài lần, không hiểu sao, hầu gái cảm thấy hôm nay thái thái đặc biệt khác lạ.

Ngày xưa cũng ăn mặc như vậy, nhưng con mắt cô ấy lại vô thần, phiêu du giống như quỷ hồn vậy, khuôn mặt trang nghiêm, trông còn già hơn vị thái thái đã qua đời ngày trước. Hiện tại, ánh ban mai mờ nhạt chiếu ở trên người cô, khuôn mặt mềm mại, thấy mình nhìn lâu, hơi nghiêng qua dùng mắt dò hỏi.

Động tác cúi cằm khẽ nghiêng đó, ánh mắt uyển chuyển đó, được cô ấy làm ra lại ý nhị lưu chuyển, đẹp không sao tả xiết.

Bây giờ hầu gái đã hơi chút hiểu được, tại sao đại soái lại khăng khăng muốn cưới một phụ nữ có học.

Hầu gái không biết thái thái đã biến thành người khác, Văn Anh mới từ thế giới cổ xuyên đến, không như hậu thế bắt chước học theo, chỉ có kiểu dáng không có thần hồn. Cử chỉ của cô hiển nhiên còn giống thế gia tiểu thư hơn nguyên chủ một ít.

Từ miệng hầu gái, Văn Anh đã biết hiện giờ là lúc nào, suy ra được qua ba bốn ngày nữa, ngoại thất sẽ tới cửa, than khóc nói cô ngược đãi con cái. Nhưng cô vẫn thong thả dùng cơm, sau đó mới đi xem "con trai thứ hai" của mình.

Diện tích của Thiệu công quán hơn hai mươi mẫu, tốn hơn triệu đồng bạc mà kiến tạo nên, nơi đây khí thế khoáng đạt, nguy nga lộng lẫy như cung điện, cột trụ cân xứng chỉnh tề, chống lên cao ngất. Ngay phía trước, từ cánh cửa sắt khắc hoa, còn có thể nhìn thấy một thảm cỏ xanh, tầm nhìn rộng lớn.

Ngày đông sáng sớm, lúc sương mù chưa tan hết, gió thổi vào người, chui thẳng vào khớp xương, khiến người ta đau buốt.

Nhưng ở đằng xa, Văn Anh nhìn thấy một cậu nhóc dơ dáy, mặc quần áo phong phanh, đang đuổi theo một cái đĩa ném. Lao nhanh cùng với hắn còn có một con chó có hình thể khổng lồ, cả hai hình như đang tranh đoạt thức ăn, đấu đá dữ dội.

Sau lưng hắn, đứng một đám người hầu nam đang hò hét, trong đó có một người cầm cái còi, thần sắc hưng phấn. Bên trong họ còn có một hầu gái, chính là hầu gái của Văn Anh, Oánh Thảo.

Lúc Văn Anh đi tới bên cạnh, lúc này Oánh Thảo mới từ trong trạng thái xem cuộc vui hoàn hồn: "Thái thái đến!"

Mấy gã người hầu nam qua loa vấn an, sau đó tiếp tục chơi đùa, Oánh Thảo kéo Văn Anh đến một bên, lặng lẽ nói: "Thái thái ngài không biết, nhị thiếu gia này thực sự quá là tức cười! Ngày đó hắn tới đây, quả thật là dơ không chịu nổi, chúng tôi còn tưởng là mẹ hắn không đối xử tốt với hắn, không nghĩ tới, hắn lại bị nuôi thành cẩu tính! Ăn cơm thì muốn ăn trong chậu, tôi đặt cơm trên bàn, vừa dời mắt tý thì hắn đã ôm đồ ăn xuống đất. Muốn tắm cho hắn, hắn còn hung tợn trừng tôi..."

Oánh Thảo còn chưa dứt lời, bên cạnh đã truyền đến tiếng quất.

Thì ra cậu nhóc bảy tám tuổi này bị quất roi, mà bên cạnh hắn, con chó lớn ngậm đĩa ném về nên được cho một cục thịt tươi. Mắt hắn lom lom nhìn, nuốt nước miếng, không dám phản kháng.

Đám hầu nam kia ở bên cạnh cười đùa không ngớt, coi hắn chẳng khác gì một con chó.

''Cái roi kia là sao thế này?" Văn Anh mặt mày phát lạnh.

Oánh Thảo cười nói: ''Thái thái còn không biết xảy ra chuyện gì sao, đây chẳng phải quy củ nhà chúng ta? Tôi khó khăn lắm mới giao hảo được với Trường Thuận ca, anh ấy mới chịu nghe đề nghị của tôi đó.''

Lúc này Văn Anh mới nhớ. Theo lý thì nguyên chủ được nuôi dưỡng trong dòng dõi thư hương, cố tình tâm lý của chủ mẫu nhà này không được bình thường, đối với bà ta, con do chính thất sinh ra mới là con, phải đọc sách hiểu lý lẽ, ổn trọng hào phóng, con do thiếp thất sinh ra, đừng nói là đi học, động chút là đánh chửi chịu phạt, phải nuôi bọn họ trở nên nhát như chuột, mới vừa lòng đẹp ý. Mưa dầm thấm đất, tam quan của nguyên chủ cũng bị ảnh hưởng.

Bởi vậy, nguyên chủ bị tố ngược đãi con cái, lại thật không oan chút nào, cho dù cô ấy không tự mình động thủ, nhưng cũng thầm dung túng chuyện này.

Đáng tiếc bọn họ không biết, vận mệnh của nguyên chủ sẽ vì thế mà xảy ra biến đổi cực lớn, còn đứa bé hiện tại bị khắt khe này, tương lai sẽ trở thành nhân vật thứ tư, nằm ngoài các thủ lĩnh quân phiệt.

Lần này, thời cơ cô xuyên tới vẫn không tính quá tốt, nếu sớm một chút, trước khi hạ nhân chưa kịp động thủ liền ngăn cản, còn có thể đi theo con đường từ mẫu. Bây giờ hầu gái của cô đã giao tế với đám người này, tiếp xúc cả buổi, cô có ý định gì, hầu gái đều đã thay cô biểu đạt rõ ràng rành mạch, nếu cô đột nhiên trở mặt, ai cũng sẽ không tin.

Oánh Thảo đang định thay thái thái nhà mình sửa sang áo choàng, tay vừa duỗi ra, đã thấy thái thái loáng một cái, đi tới cạnh Trường Thuận ca?

Văn Anh muốn Trường Thuận đưa roi.

Đại thiếu gia nhà họ Thiệu có sở thích nuôi chó dữ, Trường Thuận chính là người chuyên môn thay hắn trông giữ.

Hắn thấy thái thái tìm hắn, không chút sợ hãi, "ôi chao" cười một tiếng, ''Roi này thô ráp xù xì, coi chừng bị thương tay ngài nha.''

Văn Anh nhận roi, cũng không để ý hắn, chỉ lo thử độ mềm dẻo của roi.

Đến khi cậu nhóc kia như một con chó dữ ngậm đĩa ném trở lại, cô giơ tay quất ra một roi, có thể nói là nhanh, chuẩn, độc, không chút lưu tình!

Trường Thuận lập tức nhìn ngơ ngác.

Oánh Thảo kinh hãi, tức khắc ngăn cản Văn Anh: ''Thái thái làm cái vậy, chuyện như vậy giao cho hạ nhân chúng tôi là được rồi, cẩn thận ô uế tay ngài!''

Văn Anh gập roi lại, "Có gì lạ đâu, mẫu thân trước đây không phải cũng tự tay dạy dỗ sao?"

Lúc này, những người khác mới hiểu ý đồ của cô, thì ra là muốn tự tay dạy dỗ? Bọn họ có hơi sợ sệt, thư hương thế gia mà cũng dùng roi quất người sao?!

Cậu nhóc bị một roi đánh đến ngây người. Hắn không thể hiểu, rõ ràng đã ngậm đĩa về, tại sao không cho ăn, còn muốn đánh hắn? Hắn buồn bực túm lấy nhúm cỏ mục.

Người hầu nam lại vứt đĩa ném đi, hắn lần nữa chạy như bay, nhanh hơn cả con chó lớn!

Nhưng khi hắn trở về, lại bị đánh một roi!

Hắn bắt đầu cáu kỉnh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.

Văn Anh nhìn Oánh Thảo: ''Bảy tuổi, lại không biết nói?''

Oánh Thảo ngây ngẩn trước dáng vẻ dùng roi của thái thái mình, vội vàng nói: "Mẹ hắn không phải đến từ cái nơi bẩn thỉu kia sao, má mì chỗ đó chờ cô ta sinh xong liền vứt đứa bé đi. Về sau tình cờ tìm thấy, lúc đó hắn được một con chó cái nuôi lớn." Oánh Thảo nói xong bĩu môi, "Mẹ hắn vội vã lên đường vào Nam 'tìm người thân', đâu thèm dạy hắn."

Nói thật, nếu không phải hắn không biết cáo trạng, bọn người hầu cũng không dám chà đạp hắn như thế.

Văn Anh hiểu ra, mặt ngoài lại như không chút thương hại hắn, năm lần bảy lượt, chỉ cần hắn chạy về, không quản thắng hay thua, đều cho một roi!

Hắn rốt cục không chịu nổi, gào một tiếng nhào lên, cắn lấy tay Văn Anh!

Oánh Thảo không nhịn được thét chói tai --

Cậu nhóc cắn cô gái, hung tợn cứ như một con chó săn, giọt máu tích táp nhỏ xuống bãi cỏ, biểu cảm của cô gái lại mảy may chưa biến, vẫn nhu mì điềm đạm, còn nở nụ cười, cúi đầu nói: "Dù ngươi có làm vậy, cũng không có đồ ăn nha."

Cảnh tượng này, khiến đám người Trường Thuận không tự chủ được dựng đứng tóc gáy!

Dưới ánh mắt ra hiệu Văn Anh, hầu nam run rẩy ném đĩa, chân cậu nhóc vừa chuyển động, Văn Anh lại quất một cái!

Hắn quay đầu nhìn cô, đứng lại bất động.

Hai ba lần như thế, chỉ cần lúc đĩa ném bay ra ngoài, hắn đứng yên, thì sẽ không bị ăn roi.

Hắn hiểu rất nhanh.

Văn Anh nhìn thấy một rổ thịt tươi bèn cau mày, đành phải lấy một miếng điểm tâm mà bọn người hầu dùng lúc tán chuyện, đút cho hắn ăn.

Hắn nhào lên như cơn lốc, ngấu nghiến nuốt xuống bánh ngọt, đầu lưỡi cuốn một cái, mảnh vụn điểm tâm trên ngón tay cô đều bị liếm sạch sẽ.

Văn Anh vén lên mái tóc tóc lộn xộn trước trán hắn, có thể nhìn ra ngũ quan tuy non nớt cũng đã rất sắc bén, xương mày nhô cao, lông mày rậm xéo lên, trong mắt lộ ra khí tức hung lệ.

"Thật ngoan." Cô sờ đầu hắn.

Con mắt vốn đang hung ác của hắn, mê man nhìn cô.

___

6.217 chữ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện