Chương 17 : Oan gia ngõ hẹp

Mộng Tịch ở lại điện Sương Vân cùng sư phụ được mấy hôm, hằng ngày cô bé đều ngủ thẳng một giấc đến lúc giật mình tỉnh dậy, sau đó sư phụ sẽ dạy bé một vài phương pháp hô hấp đơn giản, chỉ qua vài ngày cô bé có thể cảm nhận được trong đan điền dường như có một luồng chân khí đang dần tụ lại.

Sư phụ bảo đó là linh khí của trời đất, nếu bé có thể vận dụng nó thành thục tự nhiên, sẽ có hiệu quả rất lớn trong việc tu hành.

Nhẹ thở ra một hơi cuối cùng, trong phút chốc Mộng Tịch cảm thấy trước mắt sáng bừng, nhìn trời thấy sắp qua giờ thìn, cô bé vội vã chạy đến trước cửa tĩnh thất của sư phụ, gọi lớn một tiếng vào trong: “Sư phụ, con ra ngoài đây, con sẽ về ngay!”

Vì sư phụ đã tu thành thân tiên, cũng không dùng thức ăn làm từ ngũ cốc nữa, ở điện Sương Vân không có đồ ăn, chỉ cần vừa đến giờ cơm, cô bé sẽ chạy đến Thiện Thực Đường ăn cơm cùng các đệ tử khác. Phần lớn các đệ tử trên núi Thiên Thanh đều là người phàm, vẫn phải ăn ba bữa mỗi ngày, cho nên Thiện Thực Đường chính là nơi được xây dựng đặc biệt cho chúng đệ tử.

Dịch Vân Lạc thu lại thần thức, nhìn bóng dáng tiểu đồ đệ nhảy chân sáo rời đi, trái tim lạnh lẽo tựa núi băng nghìn năm đột nhiên xuất hiện một vết nứt. Hắn ở một mình trong điện Sương Vân mấy trăm năm nay, bây giờ bên cạnh lại mọc ra một tiểu quỷ suốt ngày líu ríu ồn ào không ngừng, thật có chút không quen.

Mộng Tịch chậm rãi chạy một mạch khỏi điện Sương Vân.

Điện Sương Vân là nằm trên đỉnh ngọn núi cao nhất dãy Thiên Thanh, mỗi lần cô bé đến Thiện Thực Đường đều phải đi rất lâu rất lâu, hôm nay thời gian cô bé luyện tập ngưng khí dài hơn trước rất nhiều, không biết đến đó rồi có còn đồ ăn nữa không!

“Vút …” Trên đầu cô bé có một bóng người bay lướt qua.

Mộng Tịch tuyệt vọng nhìn cái bóng đen càng ngày càng nhỏ kia, sư phụ à sư phụ, rốt cuộc tới lúc nào người mới dạy Tịch nhi ngự kiếm đây? Như vậy mỗi lần cô bé đi đi về về cũng sẽ không mệt đến vậy! Nếu thời gian cứ như vậy trôi thì bản lĩnh khác của cô bé không chút tiến triển, nhưng tốc độ chạy cũng có thể đạt thành rồi. Nếu lại tiếp tục nữa thì có lẽ cô bé chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa.

Thấy Thiện Thực Đường đang ở ngay trước mặt, bóng đen vừa mới bay vút qua lại bỗng dưng quay trở về, dừng lại trước người Mộng Tịch. Cô bé đi sang trái cái bóng cũng chạy qua trái, cô bé nhích sang bên phải thì cái bóng cũng tò tò theo qua phải.

Cứ vài lần như thế, Mộng Tịch đành phải ngẩng đầu, nhìn người đang tức giận khoanh hai tay đứng trên thân kiếm.

Cô bé không nhìn thì tốt, nhưng vừa nhìn thấy đã …

Kẻ đó mặc trường bào màu xanh lam, tóc cài bằng một cây trâm, nhưng vẫn còn vài sợi lơ thơ buông xuống, rũ trên vai phất phơ trong gió tạo thành một độ cong mềm mại. Khuôn mặt sáng sủa trắng trẻo, hiển hiện một sự sắc sảo và lạnh lùng, đôi mắt tối đen sâu thăm thẳm như bầu trời sao, rạng rỡ đến mức khiến người ta mê muội. Mày rậm, mũi cao, đôi môi tuyệt đẹp, không một chỗ nào không hiện lên sự cao sang, quý phái.

Mộng Tịch nuốt nuốt nước miếng, trên đời này sao lại có người đẹp trai như vậy chứ. Đương nhiên là phải trừ sư phụ cô bé ra, vì sư phụ là tiên không phải người.

Chẳng qua, sao người này lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô bé vào ngay tại đây, đúng lúc này vậy, quả là nhìn còn đẹp hơn cả đồ ăn nữa! Da cậu ta thật trắng, giống cái bánh bao mới ăn sáng qua ghê.

Người nọ nhảy xuống kiếm, giơ tay lên, thanh kiếm lập tức chui vào vỏ.

Đôi mắt phượng của cậu khẽ nheo lại, khóe miệng nở một nụ cười thật tà đạo: “Nha đầu chết tiệt, rốt cuộc cũng để ta tìm được ngươi rồi!”

Mộng Tịch còn đang đắm chìm trong giấc mộng người đẹp, đồ ăn ngon, vừa nghe những lời cậu ta nói, chân không vững trượt một cái, xém chút nữa ngã sấp xuống, cô bé nói: “Ngươi là ai vậy? Ta có quen ngươi …”

****************

Chữ “sao” còn chưa kịp thốt ra, Mộng Tịch đột nhiên lấy tay bịt kín miệng.

Đừng nói là từ lúc bước vào Thiên Thanh cho tới giờ, cho dù tính từ nhỏ đến lớn, thì cũng chỉ có duy nhất một người gọi bé là nha đầu chết tiệt thôi!

Bé cảnh giác nhìn cậu ta, hóa ra khuôn mặt cậu ta đẹp đến thế, lần trước trong sơn động tối tăm bé chẳng nhìn rõ được gì cả.

Cô bé đột nhiên nhớ lại cuộc hẹn với cậu ta, thảm rồi, ở cùng sư phụ nên cô bé đã quên sạch sẽ chuyện này …

“Không nhớ ta sao?” Cậu bé kia vội vàng thu lại nụ cười. Không chờ Mộng Tịch hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cô bé đã bị cậu ta xách lên ấn trên vách tường thấp bên cạnh, đôi tay tóm chặt khiến cô bé không thể nhúc nhích.

“Đau …” Mộng Tịch khẽ kêu.

Cậu bé nghe xong không ngừng tay mà ngược lại tăng thêm sức lực, trong giọng nói mang theo sự giận dữ: “Giờ đã biết bổn thiếu gia là ai chưa?”

“Biết thì sao chứ! Ngươi buông ra!” Mộng Tịch giậm chân muốn vùng ra. Nhưng vì hai chân đã rời khỏi mặt đất, sức nặng toàn bộ cơ thể dồn hết lên đôi tay cậu ta, cô bé đau đến sắc mặt trắng bệch.

“Nha đầu chết tiệt! Ngươi quên việc đã hứa với bổn thiếu gia rồi phải không? Ngươi có biết bổn thiếu gia đã chờ ngươi suốt một đêm không hả!”

Đêm đó vừa đến giờ Dậu cậu ta đã chạy tới điện Quỳnh Mính chờ cô bé, kết quả là nha đầu kia thất hứa, khiến cậu đợi hai canh giờ vô ích mà cũng không xuất hiện. Sau đó cậu ôm một bụng tức, dựa theo tên cô bé đọc hết danh sách đệ tử mới nhập môn cũng không tìm thấy, vậy là tên này cũng là giả! Thật làm cậu ta tức chết! Chưa có một ai dám trêu chọc cậu như vậy!

Mấy ngày qua cậu vẫn nghĩ, nếu hôm nào bắt gặp con nhóc đó trên đường, cậu thể nào cũng phải lột da, rút gân con nha đầu đó mới được!

Bây giờ vất vả lắm mới tìm được, con nhóc lại nói không quen cậu, còn dám nói cái kiểu biết thì thế nào nữa chứ!

Mộng Tịch quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn cậu ta, cô bé cảm giác xương cốt mình sắp gãy lìa ra, khóe mắt đã ngân ngấn nước, bé cố kiềm lại không cho nước mắt tuôn ra.

Tuy là bé đã quên mất lời hẹn với cậu ta, là bé sai trước, nhưng cậu ta cũng không thể đối xử với bé thế này! Ngang ngược! Bạo lực không thì giải quyết được gì chứ, cô bé nhất định không thỏa hiệp!

“Nói!”

Cậu bé buông một tay ra, kéo mặt Mộng Tịch lại nhìn thẳng vào mắt bé, sau khi nhìn vào đôi mắt trong suốt ngập tràn nước mắt của cô bé, cậu ta hơi ngẩn ra một chút. Tranh thủ cơ hội này, Mộng Tịch dùng tay phải có thể cử động được của mình gạt bàn tay đang nắm cằm mình ra, rồi cắn một cái trên tay phải cậu bé kia.

Cậu bé không kịp đề phòng, vừa rút tay lại, trên đó xuất hiện hai vết răng màu xanh tím, bên cạnh còn vương vệt máu đỏ tươi. Cậu bé ngẩng đầu lên thấy Mộng Tịch đã đứng cách xa cậu ta khoảng ba trượng, hai tay chống nạnh dáng vẻ vô cùng đắc ý nhìn cậu ta, đâu còn dáng vẻ ấm ức bị bắt nạt lúc nãy nữa.

“Nha đầu chết tiệt, ngươi lại gạt ta!”

“Ta không thèm lừa ngươi, chính là ngươi đần, tồ, hư hỏng, xấu xa!” Mộng Tịch cũng không tỏ ra yếu kém, đáng đời cậu ta, nước mắt tràn mi tuy là giả nhưng cánh tay cô bé đến giờ vẫn còn rất đau.

Tay nắm chặt ngọc bội, nếu cậu ta còn dám bước lên một bước nữa, bé sẽ gọi sư phụ đến, xem cậu ta còn dám bắt nạt bé nữa không.

Ngọc bội màu lam? Lúc nãy cậu bé không để ý, giờ lại cảm thấy có chút ngạc nhiên. Tiểu nha đầu mấy ngày trước còn mặc quần áo của đệ tử bình thường, bây giờ lại khoác một bộ váy hồng nhạt, xem ra con nhóc này đã vượt qua thử thách, lúc trước đúng là cậu ta đã quá xem thường cô bé rồi.

Chẳng qua, sư phụ của cô nhóc rốt cuộc là ai? Ngọc bội màu xanh lam, cậu bé sống ở núi Thiên Thanh mấy năm nay vẫn chưa từng thấy người nào đeo nó.

Cậu bé hồi tưởng lại danh sách đệ tử đã từng đọc qua, Mộc Mộng, Mộc Mộng … Trong giây lát ánh mắt cậu ta bắn ra như ánh chớp, khó có thể tưởng tượng nhìn cô bé: “Ngươi chính là đồ đệ mới thu của tôn thượng – Mộng Tịch à?”

“Đúng vậy, tiên nhân áo trắng là sư phụ của ta đó!” Mộng Tịch ngừng một lát rồi nói: “Cho nên hôm đó không phải ta cố ý không tới mà vì điện Sương Vân cách quá xa điện Quỳnh Mính, ta lại không biết ngự kiếm, cũng không biết ngươi là ai, nên không thể nhờ sư huynh Tử Hiên đến báo với ngươi một tiếng.”

“Còn cái tên kia ở đâu ra, lúc ta hỏi ngươi rõ ràng nói tên ngươi là Mộc Mộng mà?!” Vừa nghĩ tới, cậu ta lại tức tối khôn nguôi.

“Trước đây ta tên là Mộc Mộng, Mộng Tịch là tên sư phụ ban cho ta.” Cho nên xem như cô bé không gạt cậu ta.

Cậu bé “chậc chậc” hai tiếng, quan sát cô bé thật tỉ mỉ từ đầu đến chân một phen: “Thật không thể nhìn ra, tôn thượng lại thu một con nha đầu như ngươi làm đệ tử, tầm nhìn cũng hơi thấp đó.”

“Không cho ngươi mắng sư phụ ta!”

“Lời ta nói là thật, vốn tưởng rằng yêu cầu của tôn thượng với đệ tử mình quá mức cao vời, nên người mới không nhận đệ tử, bây giờ thoạt nhìn hình như không phải vậy rồi. Ta nghe nói ngươi ở trên đại điện ngang nhiên từ chối sư thúc Viêm Mạch thu ngươi làm đồ đệ, chỉ là vì muốn bái tôn thượng làm sư phụ, thật đấy à?”

Mộng Tịch há miệng muốn nói, người nọ lại tiếp lời: “Nói cách khác, ngươi có thể lên núi Thiên Thanh, có thể vượt qua được thử thách, thật ra là do tôn thượng âm thầm giúp ngươi…”

“Không phải như ngươi nói! Sư phụ không hề giúp ta!” Mộng Tịch sốt ruột gào lên. Cậu ta có thể nói cô bé không tốt, nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục sư phụ!

“Ưm, vậy ngươi có dám nói ba vòng thử thách này, đều do chính bản thân ngươi vượt qua không? Ta không tin đâu, với một tiểu nha đầu cái gì cũng không biết như ngươi, sao có thể thoát khỏi kết giới sư phụ thiết lập chứ.”

“Ta …” Mộng Tịch cắn môi, đột nhiên cô bé cảm thấy mình thật vô dụng, làm sư phụ mất mặt quá.

Đúng lúc này, Tử Hiên và Linh Vân theo mệnh lệnh của Hạo Huyền đưa tất cả thư báo của các môn phái đến điện Sương Vân, hai người đi qua nơi nay vừa vặn bắt gặp.

Tử Hiên tiến lên trước một bước nói: “Diệc Hàn sư đệ, hóa ra đệ ở đây, tiểu sư muội cũng ở đây à.”

“Sư tỷ Linh Vân, sư huynh Tử Hiên.” Mộng Tịch thấy bọn họ bước tới, lập tức chạy đến trốn sau lưng hai người.

Linh Vân xoay người lại mỉm cười hỏi: “Có phải sư đệ Diệc Hàn bắt nạt muội không? Con người Diệc Hàn vốn thế, rất thích trêu ghẹo đệ tử mới nhập môn, nhưng muội cũng đừng quá để tâm, Diệc Hàn à, là điển hình kiểu người miệng chua lòng ngọt đó.”

Thật sao? Mộng Tịch khó tin đưa mắt nhìn cậu ta một cái.

Mộ Dung Diệc Hàn thấy vậy, phất phất ống tay áo muốn bỏ đi lại bị Tử Hiên ngăn cản: “Đệ lại muốn đi đâu nữa?”

“Bổn thiếu gia muốn đi đâu thì đi đó, sao đến phiên các người quản lý ta.”

Tử Hiên thấy tính tình thiếu gia của cậu ta lại phát tác, nhưng thấy thì thấy lại không thể trách mắng: “Chưởng môn sư tôn bảo ta nói với đệ, không được quá nôn nóng tu luyện, lần trước trong sơn động xém chút nữa đệ đã tẩu hỏa nhập ma, thân thể còn chưa khỏe hẳn, không nên tùy tiện đi lại bên ngoài đâu.”

Mộng Tịch vừa nghe xong, nhẹ giọng hỏi: “Sư huynh Tử Hiên, huynh nói lần trước cậu ta vì nóng lòng tu luyện nên mới bị tẩu hỏa nhập ma à?”

“Ừ, đúng vậy, muội cũng biết chuyện này ư?” Tử Hiên nghi ngờ hỏi.

Cô bé biết chứ, sao lại không biết!

Mộng Tịch giống như ung dung nhưng kỳ thật là đang nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng có người lại bảo rằng là muội làm hại cậu ta tẩu hỏa nhập ma.”

Thế này càng khiến Tử Hiên và Linh Vân thêm kinh ngạc, hai người này chẳng lẽ đã quen biết từ trước sao?

Mộ Dung Diệc Hàn “hừ” một tiếng, nói: “Vậy thì sao? Nếu không phải con nha đầu chết tiệt ngươi rơi từ trên trời xuống ngồi mãi trên người thiếu gia không chịu đứng dậy, thì bổn thiếu gia đã có thể tự mình hồi phục rồi!”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Linh Vân không hiểu gì cả cất tiếng hỏi.

Mộ Dung Diệc Hàn và Mộng Tịch liếc nhìn nhau, sau đó cả hai đều quay phắt đầu đi, không thèm liếc nhau thêm một lần nào nữa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện