Chương 75: Chưa từng thay đổi.

“Nương, Phiêu thúc, nhìn này, côn trùng Bảo Bảo!”

Tống Tiểu Hoa nhìn con bọ cánh cứng đang ngọ nguậy trong lòng bàn tay dính đầy đất của Lục Việt, nín thở, tóc gáy dựng đứng. Nhưng vì có soái ca cực phẩm đứng trước mặt nên nàng đè nén tiếng thét chói tai, giữ vừng hình tượng thục nữ, dịu dàng và từ ái hết sức có thể, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bùn đất: “Việt Nhi, đây không phải là côn trùng bảo bảo, đây là nương của côn trùng bảo bảo. Con đưa nó đến đây, vậy những côn trùng bảo bảo kia không có đồ ăn, sẽ đói mà khóc. Cho nên con phải ngoan ngoãn đưa nó trở lại, cho nó đoàn tụ với các bảo bảo khác có được không?”

Lục Việt suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, sau đó chạy từ từ ra ngoài. Một lát sau lại từ từ chạy trở về, mở hai tay ra có chừng năm sáu con bọ cánh lớn nhỏ không đồng đều: “Côn trùng bảo bảo và nương này, vậy là cùng nhau rồi!”

“. . . . . . . . . . . .”

Cuối cùng Tống Tiểu Hoa không thể nhịn được nữa, bước một bước như bước ba bước, mà người vẫn ngồi bên cạnh uống trà tự nhiên, Nguyên Hạo đang xem trò vui suýt chút nữa phun toàn bộ nước trà ra ngoài.

“Việt Nhi, phụ thân của côn trùng bảo bảo đâu? Còn có gia gia nãi nãi, bà mụ, cô cô, thẩm thẩm, thúc thúc, a di, cữu cữu…..nữa, bọn họ cũng muốn ở cùng với nhau!”

Cảm thấy lời nói của Phiêu thúc thúc phi thường có đạo lý, lại hấp tấp chạy.

“Nguyên Hạo, ngươi đang vẽ đường cho hươu chạy, nối giáo cho giặc!” Tống Tiểu Hoa bi phẫn tố cáo: “Tiếp tục như vậy, hắn sẽ bắt tất cả bọ cánh có trong sân!”

“Cái này thì tính là gì, nhi tử của ta từng khiến tẩm cung của ta thành cái động cho gia đình mãng xà đoàn tụ!”

“. . . . . . Vốn còn muốn nói lần sau dẫn nhi tử ngươi đi cùng, nghe ngươi nói như vậy, cũng không cần….”

Nguyên Hạo cười đặt ly trà xuống, vươn người đứng lên: “Lục huynh hẹn ta, tại sao còn chậm chạp chưa về?”

“Nói chung là có chuyện gì đó làm trì hoãn? Hắn chính là như vậy, bận rộn một chút thì không để ý đến gì cả, không thể làm gì khác hơn là uất ức ngươi chờ thêm một lát nữa rồi.”

Được cử tới Biện Kinh yết kiến Đại Tống Hoàng đế để xúc tiến tình hữu nghị giữa hai nước, Nguyên Hạo, trong khoảng thời gian ở đây hắn và Lục Tử Kỳ rất thân nhau. Năm ngày ba bữa, hai người lập tức kết bạn du lịch, ngắn ngủn nửa tháng đã đi dạo gần hết danh lam thắng cảnh cả trong lẫn ngoài kinh thành. ‘Niệm viên’ trong đại viện của Lục gia, hắn cũng đã quen cửa quen nẻo thường xuyên lui tới.

Vào một thời điểm nào đó, đại não của Tống Tiểu Hoa sẽ có một loại cảm giác nguy cơ, bởi vì ‘tiểu sắc quỷ’ của lão công nhà mình hình như cũng bị vị mỹ nam tử rất có sức quyến rũ trước mắt này hớp hồn. Nếu gian tình trở thành sự thật, thì đó chính là quan hệ ‘3P’, như vậy thật sự khiêu chiến cực hạn của người khác! Phốc….

Cho người hầu mang một bình trà mới và hai dĩa điểm tâm, Tống Tiểu Hoa dựa cửa nhìn ánh chiều tà, Nguyên Hạo như dâng lên vật quý: “Nếm thử trà và điểm tâm, đều làm theo quyển sách mà ngươi cho ta, mong nhận được sự yêu thích của mọi người trong Lục gia.”

Lấy hai ngón tay bốc lên một miếng, giơ lên trong ánh chiều rồi suy nghĩ, sau đó mới thả vào trong miệng: “Da mỏng sáng long lanh như thủy tinh, nhân bánh như mật. Nấu vừa vặn, có thể so sánh với những đầu bếp nổi danh.”

Dương dương tự đắc: “Đương nhiên, đều là những đầu bếp giỏi của chúng ta dạy ta!”

Tán thưởng gật đầu: “Thật đúng là trò giỏi hơn thầy, chỉ là lần này hơi quá, nhìn vậy mà không phải vậy.”

“. . . . . . Làm người phải phúc hậu. . . . . .”

Mặt mày Nguyên Hạo cong cong, lại giống như lơ đãng hỏi: “Đồ của ta đưa ngươi, ngươi còn giữ?”

“Vẫn còn, đây chính là đồ tốt! Bên trong còn ghi lại công thức nấu ăn của Giang Nam, ta mới có thể dễ dàng làm xong cây sồi xanh, thuận tiện, lấy được mỹ danh tinh thông nấu nướng. Rất nhiều người muốn ta chỉ dạy, nhưng mà ta cũng không nói cho bọn họ biết hết. Đây là kỹ năng độc gia, nếu như bị người khác học được, không phải mình mất một nơi thu tiền, chẳng phải lỗ lớn?”

Nàng cười hề hề, giống như một con tiểu hồ thực hiện được gian kế của mình, chính là bộ dáng năm đó.

Ba năm trước đây.

Từng việc từng việc như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, rồi thấm thoát cảnh còn người mất giống như đã trải qua mây đời.

Vốn tưởng rằng, sự trống rỗng đó đã bị cung đình to lớn, mỹ nhân như mây, chìm ngập trong chém giết, vun đắp cho sự nghiệp phồn thịnh. Vậy mà, một lần nữa, chỉ gặp nhau trong phút chốc, một lần nữa được nghe âm thanh của nàng, cố ý sao lãng, cố ý để sự phù phiếm che giấu, lập tức ầm ầm sụp đổ, trống rỗng, như vực sau vạn trượng.

Âm thanh hùng hổ, vẻ mặt cực kì tức giận, còn có vết mực khô trên mặt. Đúng là rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng, mỗi lần gặp mặt đều nhếch nhác như vậy.

Hắn cảm thấy may mắn, thậm chí muốn cảm tạ ông trời vì nàng không thay đổi, vẫn là cô gái tự tại vui vẻ trong trí nhớ của hắn.

Vậy mà nhìn kỹ, đúng là có thay đổi.

Ví dụ như, da trắng hơn một chút, dáng vẻ đẫy đà hơn một chút, quần áo sang trọng hơn một chút, kiểu tóc phức tạp hơn một chút.

Ví dụ như, trong việc xử lý chuyện nhà, đối mặt với người làm thì hành động lưu loát sạch sẽ, có quy tắc, không còn lỗ mãng đơn thuần như trước.

Ví dụ như, đã là nương của một đứa bé một tuổi rưỡi, đứa bé nghịch ngợm gây sự kia không theo lẽ thường, đều được chân truyền từ mẹ.

Nhìn nàng bị chính mình con trai của mình làm cho nổi giận lôi đình, nhìn nàng thao thao bất tuyệt oán trách Lục Tử Kỳ, nhìn mặt Lục Tử Kỳ đầy bất đắc dĩ rồi lại không thể không chờ cho nàng nói xong, sau đó sẽ lấy lòng nàng: “Làm qua loa cho xong ta không yên lòng…”

Cái này, chính là cuộc sống bình thường của một cặp vợ chồng phải không? Tích lũy hạt mè hạt đậu, lắng đọng, cuối cùng trở thành cây đại thụ gắn bó không xa không rời.

Cuộc sống như thế rất hạnh phúc phải không? Ít nhất, nhìn nàng rất vui vẻ chịu đựng.

Hay là, chỉ cần nắm tay Lục Tử Kỳ bước chung một con đường, với nàng mà nói, đó chính là hạnh phúc? Mặc kệ là cơm rau dưa hay là cẩm y ngọc thực, mặc kệ là gia đình bình thường hay nhà cao cửa rộng.

Nếu như….nếu như, ban đầu có cơ hội đưa nàng đi, cung đình trùng trùng điệp điệp, có thể là nơi hạnh phúc hay không?

“Đúng rồi, Nguyên Hạo, ta còn chưa chúc mừng ngươi và Hưng Bình công chúa thành hôn!”

Đối với vị công chúa điêu ngoa từng có đụng chạm với mình, Tống Tiểu Hoa đã không còn vui buồn. Dù sao, Gia Luật Bình không làm chuyện gì quá đáng, cuối cùng cũng vì lợi ích quốc gia mà hi sinh bản thân. Mặc dù gả cho Nguyên Hạo, cái người tài sắc vẹn toàn, cũng không mất mát gì.

Nguyên Hạo, đúng ra là Lý Nguyên Hạo, là Thái tử Hạ quốc, tương lai là Quân Vương.

Nhưng nàng vẫn kiên trì gọi như trước kia, vẫn theo cuộc sống chung đụng trước kia, thậm chí, nàng cũng chưa từng hỏi ý kiến của hắn. Bởi vì nàng biết, hắn không phản đối, mà trên thực tế, hắn chưa từng phản đối bất kì ý kiến nào của nàng.

Chỉ cần nàng thích, hắn sẽ gật đầu mà nói ‘được’.

Ở cùng với hắn, lúc nào cũng thoải mái, chưa bao giờ có cảm giác lo được lo mất. Hơn nữa, không sợ sự ‘âm u tà ác’ mà luôn dũng cảm thừa nhận, có thể có một vị nam nhân ưu tú luôn tốt với mình mà không cần báo đáp, là một nữ nhân bình thường, nàng rất vui vẻ thậm chí còn tự hào.

Chỉ là, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, mỗi người cũng đã có gia đình, sinh con, tình cảm ngày xưa cũng nên từ từ phai nhạt đi chứ? Hôm nay, giữa hắn và nàng giống như bằng hữu, uống tách trà hàn huyên một chút, đàm luận về những đứa trẻ tinh nghịch của mình.

Nguyên Hạo ăn mấy khối bánh ngọt, uống một hớp trà, Phương Mãn Túc khẽ đáp lời: “Đa tạ.”

“Hiện tại nàng khỏe không?”

“Lúc rời đi, ta đang mang thai.”

“Oa! Vậy chúc mừng nàng một lần nữa.”

“Vậy đa tạ một lần nữa.”

“Ta tin rằng, đứa trẻ nàng sinh ra không phải là đồ bỏ đi, nói về sự biến thái, ta không giống nàng!”

Nguyên Hạo đưa ra một ngón tay: “Giống như lời ngươi nói, làm người phải phúc hậu, đắc ý không được.”

Tiếp đó duỗi thân ra: “Nàng cũng đừng tự phụ quá mức, kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”

Tống Tiểu Hoa vừa định cãi lại, liếc mắt một cái lập tức thấy một đứa bé tròn tròn đang chạy về phía nàng, hai bàn tay bé nhỏ cố hết sức nắm vạt áo, chắc chắn trong đó là cuộc hội tụ của đại gia đình bọ cánh.

“Chạy mau!”

Nàng cực kì hoảng sợ, không kịp nghĩ, một tay níu ống tay áo của Nguyên Hạo chạy trốn bán sống bán chết.

Lao ra phòng khách, xuyên qua nội viện, chạy hết một con đường mòn, quẹo trái, ra cửa nhỏ, có một rừng cây nhỏ cành lá sum suê.

Giống như có hung thần ác sát đang đuổi theo sau lưng, nàng chạy thật nhanh không dám quay đầu lại. Quần lụa màu tím nhạt theo bước chân của nàng tung bay thành một đường cong xinh đẹp, châu ngọc trên đầu và thắt lưng nhẹ nhàng vang lên.

Ngày đó, nàng cũng chạy như vậy, không, phải nói khi đó nàng chạy như điên. Hắn nhìn nàng kéo váy lên liều mạng mà chạy, hắn chỉ muốn nếu có một ngày, người làm nàng chạy vội vàng như vậy là hắn thì tốt biết bao…

Giờ phút này, nhìn nàng bỏ chạy, vội vội vàng vàng, vậy mà lại là vì tránh một đứa trẻ, chính là con trai của nàng và Lục tử Kỳ.

Không chết, không có máu tươi, không có chiến tranh, không có đường sống chết, không có hận yêu, không được lựa chọn số phận, thậm chí, trời không có tuyết, đất cũng không lạnh.

Có, chỉ là thân tình, chỉ là ôn tình, chỉ là mối quan hệ cha con của những gia đình bình thường, chỉ là ánh nắng chiều nơi chân trời xinh đẹp, chỉ là hơi thở mát mẻ mang theo mùi thơm thực vật xẹt qua bên má.

Những thứ này, đều nghĩ đến nàng, những thứ này, đều thuộc về nàng.

Bình thản mà chân thật, thấy được sờ được, phải có.

Khẽ nhíu chân mày, trái tim dâng lên cảm giác đau. Âm thầm hít sâu một hơi, tay khẽ lật, cách một lớp áo, nhẹ nhàng cầm cổ tay của nàng, sải bước, lôi kéo nàng chui vào trong rừng.

Bóng lưng chạy trốn của nàng, hắn vĩnh viễn không muốn nhìn nữa.

Núp phía sau một thân cây, Tống Tiểu Hoa đưa mắt nhìn xung quanh một hồi lâu, cuối cùng xác định tiểu ma tinh không đuổi theo, lúc này mới cảm thấy thoải mái, thở mạnh mấy cái.

Một tay chống nạnh một tay đặt trước ngực, vừa há miệng thở hổn hển vừa quay đầu, một tiếng thét thảm thiết phá võ bầu trời.

Ngón cái và ngón trỏ của Nguyên Hạo đang giữ một con bọ cánh nhiều màu sắc cực lớn, lắc lư trước mắt nàng: “Đây là bọ cánh tổ nãi nãi, vừa ngủ dậy, hiện tại rời khỏi giường.”

Trấn tĩnh lại một cách khó khăn, Tống Tiểu Hoa nhấc chân đạp hắn một cái: “Để cho tổ nãi nãi và tổ gia gia sống vui vẻ qua ngày đi!”

Cười hì hì thả côn trùng lên cành cây khô, nhìn bộ mặt cảnh giác của nàng lướt ngang qua giống như con cua, hắn không khỏi vui vẻ lên tiếng: “Cái người nhát gan này, sau này phải làm sao đây?”

“Đừng nói nữa, nhắc tới ta lại không muốn sống, ngươi nói tại sao ta lại lấy phải cái tai tinh. Lăng Nhi thật tốt, hiểu chuyện lại khéo léo, cho đến bây giờ vẫn không nghịch ngợm hay gây sự. Nếu biết hắn là tiểu nợ quỷ, ta sẽ không sinh ra hắn!”

Nguyên Hạo chợt nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, ngày đó nàng có nói cái gì nòng nọc nhỏ, cái gì ao, cuối cùng là có ý gì? Ta hỏi Lục huynh, hắn còn cố làm ra vẻ thần bí với ta.”

Tống Tiểu Hoa cười khúc khích hai tiếng: “Không phải hắn làm ra vẻ thần bí, hắn xấu hổ…cho nên ta cũng vậy, không thể nói, bởi vì lời nói này, đồng nghĩa với việc da mặt ta dày hơn của hắn.”

“……Đây vốn là sự thật.”

“………Phúc hậu!”

“Ah? Thì ra tổ gia gia ở chỗ này!”

“…Được rồi được rồi, ta sẽ gợi ý cho ngươi vậy. Ngươi đi hỏi Lăng Nhi đi, chắc chắn bé sẽ giải thích nghi hoặc của ngươi.”

Sau đó, Nguyên Hạo thật sự đi thỉnh giáo Lục Lăng, nắm gạo nếp nhỏ bảy tuổi thiếu mất hai răng cửa đang rất nghiêm túc giải thích: “Nòng nọc nhỏ là con của người, ao nước đường chính là phía trong bụng của vợ người. Người thả con của người vào nước đường, mấy tháng sau lấy ra, lập tức biến thành Việt Nhi, có thể chơi đùa với con rồi.”

“………Con ta. . . . . . Việt Nhi. . . . . .”

Nguyên Hạo muốn hôn mê, cuối cùng mới suy nghĩ ra. Lập tức phát hiện da mặt của mình lại rất mỏng, vội vàng ho một tiếng: “Lăng Nhi, đây là phụ thân hay mẫu thân nói cho con nghe?”

“Mẫu thân nói. Mẫu thân còn thường để phụ thân thả nòng nọc nhỏ vào bên trong, nhưng không biết vì sao lâu như vậy mới chỉ lấy ra một. Nguyên thúc thúc, người nói phải làm như thế nào mới có thể lấy thêm mấy đệ đệ từ trong ao nước đường để chơi cùng với ta?”

“Cái này. . . . . . Chỉ có thể dựa vào nỗ lực của cha con. . . . . .”

Nguyên Hạo sờ sờ da mặt hơi nóng của mình, lần đầu biết, mình lại là một người rất dễ xấu hổ….

——— ——————

——— ——————

Lục Tử Kỳ nhìn một phòng đầy con trùng ngọ nguậy, còn có bùn đất đầy trên bốn bức tường, hắn nhịn rồi lại nhịn mới có thể nhịn xuống không kích động mànắm cổ áo của con khỉ nhỏ tinh nghịch quăng ra ngoài.

Hiện tại đã hơi hiểu, tại sao số lần nóng nảy của nương bọn nhỏ càng ngày càng thường xuyên. Thì ra, muốn duy trì dáng vẻ sạch sẽ đáng yêu, phấn điêu ngọc trác(*) của con trai, thật không dễ dàng. Cho nên tối nay nhất định phải làm một công thần an ủi, an ủi thật tốt….

(*) dáng vẻ đáng yêu và đẹp đẽ như được khắc từ phấn mài từ ngọc

“Việt Nhi, mẫu thân con đâu?”

“Mẹ, Phiêu thúc…” Lục Việt vuốt vuốt cái mũi nhỏ, sau đó trong miệng phát ra ‘hư’ một tiếng: “Không có!”

“. . . . . . Không có là sao?”

Chỉ vào bên ngoài: “Chạy rất nhanh!”

“Ta biết rồi, chắc chắn là con dùng đám côn trùng này hù dọa nương con chạy mất, có đúng không?”

Lục Tử Kỳ điểm lên ót bé một cái, lại phân phó Hữu Dung mau đến tắm cho con khỉ nhỏ này, lại kêu thêm hai nam tử tới dọn phòng, sau đó cất bước đi ra sau viện.

Dao Dao sợ nhất những con côn trùng không xương này, vì muốn cách ly hoàn toàn phạm vi của tiểu quỷ này, đương nhiên phải chạy trốn càng xa càng tốt, không thể nào vẫn còn ở lại bên trong “Niệm viên” được.

Vào thu, cuối cùng hơi nóng cũng hết, mặt trời lặn về phía tây, hơi lạnh trong không khí đột nhiên tăng.

Mới ra tới bên hông vườn, lập tức thấy hai bóng người đang từ bên trong rừng cây đi ra, một trước một sau, khoảng cách khoảng nửa thước.

Dáng vẻ buồn cười của Tống Tiểu Hoa vĩnh viễn không thay đổi, miệng đóng mở không biết đang nói gì.

Mặt mày Nguyên Hạo vui vẻ, có vẻ hăng hái lắng nghe.

Tới một chỗ sân cỏ trống trải, Nguyên Hạo nghiêng đầu nhìn, bước chân hơi dừng lại, sau đó điều chình tốc độ, bước nhanh đi sóng vai với Tống Tiểu Hoa. Chợt, giang hai cánh tay thành nửa vòng tròn một hồi lâu.

Đầu tiên, Lục Tử Kỳ cảm thấy kinh ngạc không hiểu, cho đến khi tầm mắt nhìn xuống dưới đất, lúc này mới bừng tỉnh.

Vườn cỏ đang ngả sang màu vàng, ánh tà dương chiếu rọi hai bóng người, đang ôm nhau mà đi.

Hắn yêu nàng vẫn chưa từng thay đổi.

Vẫn như cũ chưa thay đổi, còn có buông tay và thành toàn.

Lùi về sau một bước, xoay người, trở lại vườn.

Tác giả có lời muốn nói: Trong đoạn tình cảm này của Tiểu Nguyên là một đoạn tình cảm buồn….

Ngoài ra, có rất nhiều ý kiến, cũng sắp đến hồi kết. Chúc mừng bạn thân mến, đã trả lời! *Vẫy hoa*!

Đại khái có lẽ có thể. . . . . . Còn có một hai ba chương đi ~ hoàn toàn không có kế hoạch một yêu quái nghi ngờ nhìn trời trong. . . . . .

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện