Chương 7 + 8
Chiếc xe của Bic có triệu chứng muốn hư khi họ vừa rời khỏi nhà hàng. Máy xe lại nổ lụp bụp cuối cùng không chạy nữa. Khi máy xe trục trặc đến lần thứ ba, làm cản trở một hàng xe dài phía sau họ, Opal mới nói:
- Bic à, nếu chiếc xe thật sự bị pan và một tên cớm vác xác đến, chúng ta phải hết sức thận trọng mới được. Có thể ông ta đặt câu hỏi về con bé này, mụ ta hất đầu để chỉ Laurie.
Bic ra lệnh cho mụ rời bỏ xa lộ, tìm kiếm một trạm sửa xe. Khi tìm được, họ bắt Laurie phải nằm xuống sàn xe và chất các va li quần áo cũ của họ lên trên mình cô, trước khi cho chiếc xe chạy vào trong ga ra gần đó.
Chiếc xe phải sửa chữa nhiều và có lẽ đến ngày mai mới xong được. Có một nhà trọ ở gần đó và người thợ máy báo cho họ biết nơi đó rất tử tế và giá cả phải chăng.
Họ đến nhà trọ. Bic đẩy mạnh Laurie vào bên trong. Suốt buổi chiều đó, họ chỉ ngồi xem tivi. Bic đem bánh mì kẹp về ăn thay cho bữa tối. Laurie đã ngủ thiếp khi chương trình về trẻ con bị mất tích bắt đầu. Cô giật mình thức dậy để nghe Bic chửi rủa. Mày hãy nhắm mắt lại đi, một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu cô, nếu không nó sẽ đánh mày đấy!
- Người thu ngân đã nhìn thấy nó kỹ lắm đấy, Opal nói. Giả dụ hiện giờ bà ta đang xem chương trình này, vì thế chúng ta phải loại bỏ con nhỏ này thôi.
Chiều ngày hôm sau, chỉ một mình Bic đi lấy chiếc xe. Khi hắn trở về, hắn cột Laurie cứng trên chiếc giường, hai tay xuôi với thân người.
- Tên tao là gì? hắn hỏi Laurie.
- Bic!
Hắn hất đầu chỉ về phía Opal.
- Thế còn mụ này tên gì?
- Opal.
- Tao muốn mày phải quên hết mọi thứ, mày có biết không? Tao muốn mày phải quên tụi tao và không được nói gì về tụi tao hết. Mày có hiểu tao vừa nói gì không Lee?
Laurie không trả lời. Mày nói có đi, một giọng lo âu thì thầm. Hãy gật đầu và nói có đi chứ!
- Có, cô bé nhỏ nhẹ đáp lại cúi đầu xuống.
- Mày có nhớ lúc tao chặt cái đầu con gà không? Bic hỏi.
Con bé nhắm mắt lại. Con gà vẫn chạy trong khu vườn sau, máu chảy dài trên cổ nó, sau đó nằm bất động ngay dưới chân của cô. Khi thấy máu chảy lênh láng như thế, cô bé muốn hét to, nhưng không một âm thanh nào được phát ra hết. Kể từ ngày đó, cô không hề bước gần đến bất cứ con gà nào. Đôi khi trong giấc mơ, cô vẫn thấy mình bị một con gà không có đầu rượt đuổi.
- Mày có nhớ không? hắn hỏi gặng lại, bóp chặt hơn nữa cánh tay của con bé…
- Nhớ!
- Chúng tao phải đi ngay bây giờ. Chúng tao sẽ bỏ mày ở một nơi mà người ta dễ đàng tìm ra mày. Nếu mày hé môi tên của tao hay của Opal cho bất cứ ai, nếu mày nói cái tên mà chúng tao đặt cho mày hay kể bất cứ chi tiết nào về chỗ mà chúng tao ở hay chúng tao đã làm, tao sẽ trở lại với con dao đã chặt cái đầu con gà, để cắt cái đầu của mày đó, mày có hiểu không?
- Mày hãy hứa là không nói gì với ai hết đi, Bic buộc cô.
- Tôi hứa, tôi xin hứa, cô bé nói một hơi.
Họ lên xe và một lần nữa buộc con bé phải nằm dưới sàn xe rồi họ phóng xe đi. Mình mẩy cô bé đẫm mồ hôi.
Đến tối, họ ngừng xe trước một tòa nhà lớn. Bic lôi cô xuống.
- Đây là một trường học, hắn nói. Sáng mai người ta sẽ đến đây cùng nhiều đứa nhỏ khác và mày có thể chơi với bọn chúng. Mày hãy ở lại đây để chờ bọn chúng.
Cô bé phải lách mình để tránh cái hôn nhớp nhúa, và cái ôm siết say đắm của hắn.
- Mày đã làm cho tao điên lên đấy nhưng không được quên đó, mày không được kể bất cứ điều gì về tụi tao, nghe không?
Hắn bàn tay lại như đang cầm một con dao và làm cử chỉ như cắt đầu cô bé.
- Tôi hứa mà! cô bé nức nở, tôi hứa mà!
Opal đưa cho cô bé một gói bánh qui và một lon coca. Laurie đứng đấy nhìn họ đi xa dần. Cô biết là nếu cô không đứng nguyên đấy, họ sẽ trở lại đánh cô. Trời tối đen như mực. Cô còn nghe âm thanh của mấy con thú trong khu rừng lân cận.
Laurie co ro người lại ngay trước cửa của toà nhà, hai tay ôm chặt lấy thân người. Lúc chiều thì nóng quá còn bây giờ thì trời lại lạnh, và nỗi hoảng sợ làm cho cô run lên. Có thể con gà trong trí óc của cô không chừng đang chạy lanh quanh đâu đó. Người cô cứ thế mà run lập cập.
Đồ nhát như cáy! Cô chìm trong cơn bất tỉnh để không phải nghe cái giọng mỉa mai đang chê cười con bé đang ngồi co người lại trước cổng trường.
8
Sáng hôm sau, viên thanh tra cảnh sát Conners điện thoại đến nhà Marie Kenyon cho biết manh mối về bé Laurie. Hình như có tin tốt, ông cho biết. Một bé gái giống nhân dạng của Laurie được tìm thấy nơi cổng của một trường học ở khu vực Pittsburgh vào giờ nhập học. Người ta đã khẩn cấp gởi các dấu tay của Laurie đến đó rồi.
Một giờ sau, điện thoại lại ren. Cho biết các dấu tay trùng khớp với nhau và Laurie chẳng mấy chốc sẽ về đến nhà thôi.