Chương 14
Trong lần khám bệnh thứ hai với bác sĩ Carpenter, Laurie báo là ngày mai đây cô sẽ trở về trường đại học.
- Điều đó sẽ tốt cho tôi và có ích cho Sarah hơn, cô nói thật bình thản. Sarah lo cho tôi đến mức chưa trở về văn phòng làm việc, về phần tôi, khi quay lại trường tôi phải nỗ lực gấp đôi nếu muốn bắt kịp thời gian đã mất, đến gần ba tuần lận.
Ông Carpenter chưa tin cho lắm vào những gì ông nhận thấy. Có một cái gì đó khác lạ nơi Laurie Kenyon, một khía cạnh nhanh nhẹn và quyết đoán hoàn toàn khác với cô gái phờ phạc và tuyệt vọng mà ông còn nhận thấy hồi tuần trước.
Ngày hôm đó, cô mặc một vest vàng với quần đen cắt tuyệt khéo cùng chiếc áo sơmi nữ bằng lụa trắng và đen. Còn hôm nay, cô nàng mặc quần jean cùng chiếc áo thun rộng thùng thình. Một cây kẹp giữ mớ tóc của cô ở phía sau và đặc biệt là cô tỏ ra quá bình tĩnh.
- Laurie à, cô còn thấy ác mộng nữa không?
Cô nhún vai.
- Tôi cảm thấy hết sức lố bịch khi làm trò cười cho thiên hạ hồi tuần trước. Ông nghe đây! Có rất nhiều người có những cơn ác mộng và họ cũng không chết vì chuyện đó. Đúng không?
- Sai, ông nhỏ nhẹ đáp lại. Này Laurie, nếu cô cảm thấy khỏe mạnh đến như vậy, tại sao cô không lại nằm trên chiếc đi-văng cho thư giãn để nói chuyện với tôi. Rôi ông quan sát thật cẩn thận xem phản ứng của cô.
Cô liền có hành động giống y như hồi tuần trước. Một ánh mắt thật sự hoảng sợ, nhưng ngày hôm nay lại kèm theo một mối nghi ngờ gần như là khinh bỉ vậy.
- Tôi nằm dài xuống có ích gì kia chứ? Tôi có thể ngồi nói chuyện một cách đàng hoàng mà. Không phải vì chúng ta không có gì nhiều để nói. Có hai chuyện đã xảy ra trong cuộc đời tôi và trong cả hai trường hợp đó, chỉ có tôi là người đáng trách thôi. Tôi công nhận điều đó.
- Cô tự trách mình vì đã để cho mình bị bắt cóc khi cô mới lên bốn hay sao?
- Đương nhiên rồi, tôi bị cấm không được bước ra đường một mình, một lời cấm đoán tuyệt đối. Mẹ tôi rất sợ khi thấy tôi băng qua đường một mình. Ở phía dưới nhà tôi, có một thanh niên lái xe như thằng điên vậy. Lần duy nhất mà mẹ đã rầy la tôi là lúc bà thấy tôi chơi banh một mình trước cửa nhà trên bãi cỏ sát lề dường. Và ông có biết tôi là người phải chịu trách nhiệm về cái chết của cha mẹ tôi không?
Giờ không phải là lúc để khai thác điểm này.
- Này Laurie, tôi chỉ muốn giúp cô thôi. Sarah có nói với tôi là cha mẹ cô thấy không cần thiết cho cô đến một vị bác sĩ tâm lý khám, sau lần bị bắt cóc đó. Cũng có thể vì lý do đó mà ngày hôm nay cô cảm thấy ghê tởm khi phải nói chuyện với tôi. Tại sao cô không nhắm mắt lại, buông lỏng cơ thể và từ từ học cách cảm thấy tin tưởng nơi tôi đi? Như thế chúng ta có thể sẽ dễ làm việc với nhau hơn trong các lần tới.
- Ông quá tin việc sẽ có các lần tới phải không?
- Tôi hy vọng thế, còn cô thì không à?
- Chỉ để làm vừa lòng Sarah thôi. Tôi dự tính mỗi cuối tuần sẽ về nhà, vì thế chúng ta chỉ còn có thể gặp vào ngày thứ bảy mà thôi.
- Chuyện đó quá dễ. Vậy cô sẽ nhà mỗi cuối tuần có đúng không?
- Phải!
- Và với ước muốn chỉ để gặp lại Sarah thôi phải không?
Câu hỏi dường như làm cho cô trở nên hào hứng hơn, vẻ thờ ơ liền biến mất. Laurie bắt chéo hai chân lại, cằm ngẩng cao lên, đưa bàn tay ra phía sau tháo kẹp tóc ra. Carpenter thấy mớ tóc vàng bồng bềnh của cô phủ hai bên mặt và một nụ cười bí hiểm bất ngờ xuất hiện trên môi cô.
- Việc tôi nán lại trường đại học vào lúc đó cũng không có ý nghĩa gì hết cô nói.