Chương 11

Họ mướn phòng tại Khách sạn Wyndham, trên đường 58 Tây, ngay giữa trung tâm Manhattan.

- Lịch sự lắm, ông ta đã nói như thế. Rất nhiều nghệ sĩ thường đến đây ở. Một nơi thật lý tưởng để có nhiều cuộc gặp gỡ.

Sau khi tang lễ kết thúc, ông ta giữ im lặng cho đến khi về New York. Họ phải ăn sáng cùng vị Mục sư Rutland Garrison, vị mục sư phụ trách chương trình “Giáo Đường Trên Làn sóng” cùng với nhà sản xuất truyền hình. Garri- son sắp sửa về hưu rồi và ông đang chọn người kế nhiệm mình. Mỗi tuần, một nhà truyền giáo được mời tham dự chương trình này.

Bà ta nhìn ông đẩy ba bộ đồ vest khác nhau qua một bên trước khi chọn một bộ xanh đen, một áo trắng và một cà vạt xanh xám tiệp màu.

- Họ muốn một nhà truyền giáo thì họ sẽ thấy một nhà truyền giáo. Trông tôi ra sao bà?

- Hết ý rồi, bà bảo đảm như thế. Đúng vậy. Tóc của ông đã chấm bạc dù cho ông mới hơn bốn mươi lăm tuổi thôi. Ông ta chăm sóc thân thể mình kỹ lắm, luôn đứng cho thẳng người cho nên ông có vẻ như đang chế ngự cả thế gian quanh ông. Ông cũng tập mở mắt cho thật to mỗi khi ông thuyết giảng bằng một giọng hết sức trầm cho đến khi nào việc đó trở thành tự nhiên mới thôi.

Ông loại bỏ ngay cái váy ca rô đỏ trắng mà bà định mặc.

- Không đủ sang trọng cho loại hội họp này, nó bình dân quá đi.

Đây là cách đùa giỡn bình thường của họ mỗi khi ông ta muốn gây ấn tượng với cử tọa, nhưng hôm nay ông ta không có vẻ gì muốn đùa giỡn cả. Bà mới trình một cái váy thẳng bằng vải lanh đen với chiếc áo vest thích hợp.

“Thế còn cái này?”

Ông ta gật đầu.

- Được lắm đấy, ông dè đặt nói. Và nhất là bà đừng có quên…

- Trước công chúng, tôi sẽ không bao giờ được gọi ông là Bic, bà phản đối lấy lệ. Chuyện đó đã không xảy ra từ nhiều năm rồi.

Ánh mắt của ông trở nên nóng bỏng. Opal sợ nhất cái vẻ mặt đó. Ba năm đã trôi qua từ lần cuối cùng cảnh sát đến đặt câu hỏi chỉ vì một bé gái tóc vàng đã than phiền với mẹ cô về ông. Ông luôn chế ngự được hoàn cảnh và buộc các người khiếu nại phải xin lỗi, nhưng sự việc đó xảy ra quá thường và trong quá nhiều thành phố khác nhau. Mỗi khi ông ta có ánh mắt đó, có nghĩa là ông sắp sửa làm bậy đấy.

Lee là đứa bé duy nhất mà họ muốn giữ nuôi. Ngay từ khi ông nhìn thấy con bé với mẹ của nó trong khu thương mại trung tâm, ông luôn bị con nhỏ ám ảnh. Ngày hôm đó ông đã theo dõi chiếc xe của họ về đến nhà, và từ đó thường xuyên qua lại trước cửa với hy vọng nhìn thấy được đứa bé. Vào thời điểm dó, ông và Opal có một chuỗi trình diễn ca hát cùng với chiếc ghi ta trong một hộp đêm tồi tàn trên quốc lộ 17, bang New Jersey. Họ mướn một căn phòng trong một khách sạn cách ngôi nhà của gia đình Kenyon, hai mươi phút đi xe. Có thể xem như lần đó là lần cuối cùng mà họ hát cho một hộp đêm. Sau đó Bic bắt đầu hát các bài thánh ca trong các buổi lễ hội họp về Phúc Âm, kế đến là truyền giáo ở phía bắc bang New York. Một ông chủ đài phát thanh tại Bethelem, bang Pennsylvanie, có dịp nghe ông ta hát và đã giao cho ông việc tổ chức một chương trình tôn giáo cho cái đài nhỏ bé của ông ta.

Điều tai họa muốn cho ông ta phải đi qua đó một lần cuối cùng, đi ngang ngôi nhà đó trước khi khởi hành đi Pennsylvanie. Và Lee lại đứng một mình ngoài đường. Ông nhấc bổng cô lên, đem con bé theo với họ và suốt hai năm trời, Opal luôn phải sống trong cảnh lo âu và ghen tuông mà bà không hề dám để lộ ra ngoài.

Họ đã bỏ con bé được mười lăm năm rồi, như một đống giẻ trước cổng một trường học, nhưng Bic không thể nào loại bỏ hình ảnh của con bé trong tâm trí của mình được. Ông ta vẫn còn giữ bức ảnh của con bé trong cái bóp, và thỉnh thoảng Opal bắt gặp ông ta đang ngắm xem nó, lấy mấy ngón tay chà lướt trên đó. Trong các năm sau này, khi mà thành công đã mỉm cười với ông ta, ông lại bắt đầu lo sợ nhân viên FBI lại đến bắt ông về tội bắt cóc con nít và xâm phạm tiết hạnh.

- Bà có nhớ người đàn bà tại Californie đã bắt giam cha của mình, chỉ vì bà ta đi khám bệnh với một bác sĩ tâm lý, làm cho bà nhớ lại những chuyện mà đúng ra bà ta nên quên mới phải, ông thỉnh thoảng nói với vợ như thế.

Họ vừa đến New York khi Bic đọc bài báo trên tờ Times, tường thuật lại tại nạn xe hơi gây nên cái chết cho hai ông bà Kenyon. Mặc cho Opal van xin như thế nào đi nữa, hai người đó đã tham dự lễ mai táng.

- Này Opal, ông nói, bây giờ chúng ta rất khác xa như ban ngày với ban đêm với hai tên tên hippy trước đây với cây đàn ghi ta mà Lee có thể nhớ được.

Nói cho đúng, họ đã thay đổi rất nhiều. Họ bắt đầu biến đổi bộ dạng của họ ngay ngày hôm sau, khi họ bỏ rơi Lee, Bic đã cạo nhẵn râu và hớt bớt mái tóc. Bà ta thì nhuộm tóc mình màu bạch kim và búi tóc ra phía sau. Họ đến hàng J.C.Penney để mua loại quần áo cổ điển giúp họ hòa lẫn trong đám đông, biến đổi họ thành những người Mỹ trung bình.

- Để phòng hờ có một ai đó trong nhà hàng đã chú ý đến chúng mình, ông cắt nghĩa như thế.

Và cũng vì vậy mà ông không cho phép Opal gọi ông bằng cái tên Bic kia trước mặt người lạ, quyết định kể từ nay ông cũng sẽ gọi bà bằng tên Carla mà thôi.

- Con Lee đã nghe hai cái tên đó từ sáng cho đến tối suốt hai năm trời, ông cắt nghĩa. Vì thế, kể từ nay tôi sẽ là ông Mục Sư Bobby Hawkins cho bất cứ người nào mới quen.

Dù sao đi nữa thì bà nhận thấy ông ta có vẻ lo âu khi bước lên các tam cấp của nhà thờ. Vào lúc cuối lễ, trong khi người đánh phong cầm dạo các nốt nhạc đầu tiên của bài “Thiên Ân tối thượng”, ông đã thì thầm.

- Đây là bài hát của chúng ta, bài hát của Lee và tôi. Giọng nói của ông lớn hơn những người khác. Họ ngồi ở đầu băng ghế nên khi người ta khiêng cái thân bất động của Lee đi ngang mặt họ, Opal phải chụp lấy cánh tay của Bic để không cho ông này đưa tay ra sờ lấy con bé.

- Đây là lần cuối cùng, thế bà đã xong chưa? Giọng của ông thật châm chọc, bước ra đứng trước cửa ra vào của căn hộ.

- Xong rồi đây, Opal trả lời, chụp lấy cái túi cầm tay và bước lại trước mặt ông. Bà phải làm cho ông nguôi giận vì cái nét mặt căng thẳng của ông sẽ dễ bị nhận thấy cách xa cả trăm thước. Bà ôm lấy mặt của ông trong hai tay của mình.

- Anh Bic thân yêu, anh hãy thư giãn đi, bà nói thật nhỏ nhẹ. Anh muốn gây ấn tượng với người ta có đúng không?

Nhưng ông dường như không nghe các lời nói của bà, ông thì thầm:

- Tôi vẫn có thể làm cho con bé hoảng sợ đấy, phải không? Nhưng ông lại bật khóc nức nở, một cách ngon lành.

Trời ôi, tôi điên rồi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện