Chương 2

Sarah bước đi khá nhanh trên con đường dốc, tay cầm một đĩa giấy thật cẩn thận trên đó có một phần bánh sinh nhật. Cô muốn dùng món này để tạ tội với bé Laune vì đã bỏ nó một mình trong khi mẹ đang tiếp khách.

Sarah một cô gái mảnh khảnh mười hai tuổi, cô có đôi mắt to màu xám, tóc hung và quăn lại mỗi khi trời ẩm ướt, nước da trắng sữa và một cái mũi lốm đốm tàn nhan. Cô không hề giống bố hay giống mẹ mình, mắt mẹ xanh và tóc vàng, còn tóc ông bố lúc nguyên thủy có màu hạt dẻ.

John và Marie Kenyon lớn tuổi hơn các bậc cha mẹ của những đứa trẻ đồng trang lứa với Sarah. Cô sợ họ sẽ chết trước khi cô chưa kịp khôn lớn. Một hôm ba mẹ Sarah cắt nghĩa:

- Bố mẹ đã lấy nhau cách đây mười lăm năm và không còn hy vọng có con nữa. Cho đến lúc ba mươi bảy tuổi, khi biết là mẹ sẽ sinh ra con. Một món quà của định mệnh. Tám năm sau đó Laurie chào đời… ồ Sarah ơi, đúng là một phép màu.

Khi học lớp bảy, Sarah có hỏi Sơ Catherine giữa hai thứ, một món quà và một phép màu, cái nào quý hơn.

- Một phép màu là món quà quý nhất mà người ta có thể nhận được, Sơ Catherine đã trả lời như thế. Bữa chiều đó, trong lớp học, Sarah đã khóc rất nhiều, nói láo rằng cô bị đau bụng.

Dù Laurie được cưng hơn nhưng Sarah vẫn thương bố mẹ thật lòng. Lúc mười tuổi, cô đã có một giao kèo với Thượng Đế. Nếu Ngài cho phép bố mẹ cô sống cho đến khi cô lớn khôn, cô đồng ý sẽ rửa chén mỗi đêm, sẽ chăm lo cho đứa em Laurie và không bao giờ nhai kẹo cao su nữa. Cô đã giữ lời hứa và cho đến giờ Thượng Đế đã nghe lời cầu xin của cô.

Với một nụ cười vô tư trên môi, Sarah quẹo nơi góc đường Oak và đứng sựng lại. Hai xe cảnh sát đang đậu ngay lối vào nhà, ngọn đèn quay trên mui còn hoạt động. Một số người hiếu kỳ đang chen chúc trong nhà, kể cả những người mới dọn đến ở, cách nhà cô một khoảng, mà thật ra họ cũng chưa làm quen với nhau nữa. Tất cả những người này đều tỏ ra hoảng sợ và buồn rầu, nắm chặt tay của con họ.

Sarah bổ chạy thật mau. Có thể bố hay mẹ cô bị bệnh chăng. Cô thấy Richie Johnson đứng trên bồn cỏ, anh này học chung một lớp với cô tại Mourtt Carmel. Cô bé hỏi anh ta tại sao nhà của cô lại đông người như thế.

Anh nhìn cô với ánh mắt phiền muộn. Laurie đã mất tích, anh cho biết như thế. Bà Whelan già có thấy một người đàn ông đưa cô bé lên một chiếc xe, nhưng lúc đó bà cũng không nghĩ là bé Laurie bị bắt cóc nữa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện