Chương 9

John và Marie Kenyon đáp máy bay đi Pittsburgh.

Người ta đã đưa cô bé vào bệnh viện để khám bệnh. Vào ngày hôm sau, trong chương trình tin tức trên truyền hình, Sarah nhìn thấy cha mẹ của cô rời khỏi bệnh viện đi cùng với Laurie. Sarah đứng trước tivi, nắm chặt hai tay lại. Laurie đã cao hơn, đầu tóc vàng của nó rối nùi. Nhưng có một điều gì khác nữa, đó là Laurie vẫn có vẻ tự tin như lúc nào. Ngày hôm nay, dù cho cô bé đang cúi đầu xuống nhưng mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc, tựa như thể cô tìm một thứ gì đó mà cô sợ phải nhìn thấy.

Phóng viên báo chí vây quanh cô, đặt nhiều câu hỏi đến mức cô không kịp trả lời. John Kenyon đáp lại bằng một giọng mệt mỏi và căng thẳng:

- Các bác sĩ đã xác nhận với chúng tôi là Laurie vẫn khỏe mạnh, dù cho cô bé có gầy đi nhiều. Dĩ nhiên là cô bé hơi mất bình tĩnh và lo âu.

- Cô bé có nói gì về các tên đã bắt cóc không?

- Không, cô bé không nói một điều nào hết. Tôi xin các anh, chúng tôi rất cảm kích về mối quan tâm của các anh, nhưng chúng tôi muốn được yên ổn với gia đình. Giọng của người cha gần như muốn van xin vậy.

- Có dấu hiệu nào cho thấy người ta đã lạm dụng tình dục với cô bé không?

Sarah nhìn thấy nỗi hoảng sợ hiện ngay trên mặt của mẹ.

- Không! tuyệt đối không có, bà đáp lại. Giọng của bà như đang hoảng hốt. Chúng tôi nghĩ những kẻ đã bắt cóc Laurie chỉ vì muốn có một đứa con gái mà thôi. Chúng tôi cũng hy vọng là bọn chúng sẽ không gây cơn ác mộng này cho một gia đình nào khác.

Sarah cảm thấy cần phải giải tỏa năng lượng đang sôi sục trong người cô. Cô sẽ đi làm giường cho Laurie với những thứ có hình Cô Bé Lọ Lem mà em mình rất thích. Rồi cô sắp xếp các món đồ chơi được ưa thích hơn hết vào trong phòng ngủ, như cặp búp bê song sinh trong hai chiếc nôi, căn nhà nhỏ của búp bê, chú gấu con, các quyển sách về Chú Thỏ Jeannot. Cô xếp cái mền bùa hộ mệnh trên cái gối.

Laurie rất thích món mì dẹp. Sarah liền phóng xe đạp đến cửa hàng thực phẩm để mua phô mai, loại mì dẹp và thịt bằm. Điện thoại không ngừng reo khi cô đang loay hoay trong bếp, nhưng cô cũng đã thuyết phục được những người quen hãy chờ thêm vài ngày trước khi đến thăm Laurie.

Cha mẹ cô chắc đến sáu giờ tối mới về đến nhà. Đến bảy giờ ba mươi, món mì đã được để trong lò, đĩa xà lách trong tủ lạnh và cái bàn cho bốn người ăn đã được dọn xong. Sarah lên thay quần áo. Cô nhìn vào trong gương. Trong hai năm vừa qua, cô đã cao thêm được tám phân, từ một thước sáu mươi hai lên đến một thước bảy mươi. Tóc của cô giờ được cắt ngắn chớ không bồng bềnh ở sau lưng nữa. Trước kia thân hình cô dẹp như một một tấm ván ủi đồ, nhưng với cái tuổi mười bốn cô bắt đầu có ngực rồi. Và cô mang kính sát tròng thay cho loại kính đeo.

Sarah nhớ mình có một chiếc quần jean và một áo thun, hôm trước ngày Laurie bị bắt đi. Nó vẫn còn trong tủ, cô lấy nó ra và mặc cùng với quần jean đó.

Phóng viên đài truyền hình chen lấn với nhau trên lối ra vào ngôi nhà, khi chiếc xe của họ vừa về đến. Nhóm bạn bè và những người láng giềng thì đứng ở phía sau. Tất cả mọi người vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt khi cánh cửa xe được mở ra. John và Marie Kenyon xuất hiện cùng Laurie.

Sarah chạy tới người em của mình và quỳ gối xuống. “Laurie ơi” cô thì thầm. Cô dang hai tay ra nhưng Laurie lại lấy tay bụm mặt mình lại. Con bé nghĩ chắc mình đánh nó đây, cô thầm nhủ.

Và rồi chính cô ôm Laurie để đưa em mình vào trong nhà trong khi cha mẹ cô trả lời câu hỏi của phóng viên.

Laurie dường như không còn nhận ra ngôi nhà nữa. Cô bé không hề mở miệng. Trong bữa ăn tối, cô cúi mặt xuống cái đĩa và ăn trong im lặng. Khi ăn xong cô đứng lên đem cái đĩa dơ xuống rửa, sau đó tiếp tay dọn bàn.

Marie đứng lên.

- Cưng à, con không cần phải…

- Mẹ cứ để cho em làm đi, Sarah nhỏ nhẹ nói với mẹ. Con sẽ phụ Laurie dọn bàn, nó giờ đã thật sự lớn rồi, và như trước kia em con thường giúp chị mình rửa chén. Em có nhớ không?

Cả bốn người họ sau đó lên phòng khách nhỏ và Sarah bật máy tivi lên. Laurie tự nhiên run người khi John và Marie bảo cô lại ngồi giữa họ.

- Con bé đang hoảng sợ đấy, Sarah báo cho họ. Cha mẹ cứ làm như nó không có mặt ở đây đi.

Mắt của bà mẹ ửng lệ, nhưng bà làm như đang theo dõi chương trình. Laurie ngồi xếp bằng dưới đất, chọn một chỗ mà cô có thể xem rõ mà không ai nhìn thấy mình được.

Đến chín giờ tối, khi Sarah đề nghị cô đi tắm nước nóng trước khi đi ngủ, con bé tỏ ra hoảng loạn thật sự. Cô ôm hai đầu gối sát vào ngực và che mặt trong hai tay. Sarah và bố cô nhìn nhau không biết nói gì.

- Con bé cưng tội nghiệp, ông nói. Con chưa muốn đi ngủ bây giờ, có đúng không?.

Sarah nhìn thấy sự từ chối chấp nhận sự thực trong ánh mắt của cô bé, y hệt như mẹ cô vậy.

- Chỉ vì mọi thứ còn quá lạ lẫm đối với em phải không, Sarah nhận xét.

Marie cố hết sức mình để không bật khóc.

- Con bé sợ chúng ta, bà thì thầm.

- Không, Sarah tự nhủ. Nó sợ phải lên giường, nhưng tại sao vậy?

Họ cứ để mở tivi. Đến mười giờ thiếu mười lăm, Laurie nằm lăn ra ngủ ngay trên sàn nhà. Chính Sarah bồng cô lên phòng, thay quần áo và đưa cô lên giường, không quên nhét con gấu cưng vào trong tay con bé.

John và Marie bước rón rén vào trong phòng, ngồi hai bên chiếc giường nhỏ sơn trắng, bị cuốn hút trong phép lạ được ban cho họ, không nhận thấy Sarah đã âm thầm bước ra khỏi chỗ đó.

Laurie ngủ rất lâu nên thức dậy muộn. Sarah đến thăm cô, đứng nhìn thật âu yếm các lọn tóc vàng dài được trải trên chiếc gối, nhìn cái thân hình co ro của con bé đang ôm con gấu. Cô vẫn giữ lới hứa mà cô đã thề với Chúa “Con sẽ luôn chăm sóc cho nó.”

Bố mẹ cô đã dậy rồi. Họ dường như đã kiệt sức nhưng tràn đầy hạnh phúc.

- Bố mẹ thường vào phòng nó để kiểm tra xem nó có thật sự đang nằm đấy, Marie nói. Sarah ơi, bố mẹ vừa nói là bố mẹ không biết sẽ sống hai năm vừa rồi như thế nào nếu như không có con.

Sarah giúp mẹ mình làm bữa ăn sáng ưa thích của Laurie, bánh quế và thịt hun khói. Vài phút sau, Laurie lót tót đi vào trong chiếc áo ngủ, giờ đã cao lên đến gối, kéo theo cái mền vật linh của mình. Nó leo lên đùi của Marie.

- Mẹ à, con bé nói bằng giọng hờn dỗi, hôm qua con muốn đi bơi nhưng Beth cứ nói chuyện trên điện thoại hoài.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện