Chương 53
Type: Oanh
Thoắt cái đã đến trung tuần tháng Một, mùa đông chỉ còn là những ngày cực lạnh cuối cùng. Nhiệt độ Đế Thành lại hạ xuống, đi ngoài đường lâu sẽ cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương. Nhiều con đường bị đóng thành băng, bước đi trên đó phải vô cùng cẩn thận.
Bệnh nhân được đưa đến cấp đa phần là người lớn tuổi, rất nhiều trường hợp bị ngã gãy xương hoặc bị thương nặng. Lúc Hứa Thấm ở nhà ăn cơm đã đặc biệt dặn dò cậu mợ khi đi đường phải chú ý. Hai vị tưởng bối hết sức vui vẻ, khen cô hiếu thảo chu đáo, ngược lại khiến cô ngại ngùng.
Cậu mợ cũng biết chuyện Tống Diệ chuẩn bị điều chuyển công tác, sắp sửa từ Trung đội chuyển sang Chi đội. Không bàn đến chuyện thăng chức, tăng lương, chỉ nói đến việc có thể làm công việc bình thường và được nghỉ cuối tuần thôi, quan trọng nhất là an toàn, hai người còn hứng khởi hơn cả Hứa Thấm nữa, lại cảm khái quả nhiên đàn ông phải đến khi chuẩn bị gia đình mới chịu tính toán chu toàn mọi thứ.
Thời điểm hai người nói chuyện điện thoại với nhau, Hứa Thấm không hỏi đến việc này, nhưng chỉ qua đôi ba câu, cô biết phía anh rất thuận lợi. Cô không hề bất ngờ. Anh luôn biểu hiện xuất sắc, cũng có năng lực lãnh đạo. Việc thi cử càng không phải lo, anh đọc sách vài ngày là có thể đạt được điểm cao, tất thảy đều thuận buồm xuôi gió.
Trái lại, bên phía cô, đáng nhẽ lần trước lập được công lao ở khu vựa động đất, theo lý tất cả đều xuôi chèo mát mái mới phải. Khoảng thời gian trước, bên phòng nhân sự còn yêu cầu cô nộp lại sơ yếu lý lịch và bằng cấp, hình như để đánh giá chức danh, nhưng gần đây lại bặt vô âm tín.
Tính Hứa Thấm vốn không hề nóng vội, nhưng nghĩ đến bên Tống Diệm tiến triển thuận lợi, phía mình lại có phần chững, khó tránh khỏi phiền muộn. Buổi trưa hôm ấy, cô tranh thủ đến phòng ngoại khoa Bỏng, hỏi thăm thời gian chính xác khi nào mới được chuyển từ khoa Cấp cứu về khoa Khám chữa bệnh, nhân tiện hỏi thăm kết quả bình chọn bác sĩ chủ trì.
Chủ nhiệm ôn hòa đánh giá: “Làm việc ca kíp ở khoa Cấp cứu cực cho cô rồi. Biểu hiện của cô trong khoảng thời gian này rất xuất sắc, mọi người đều thấy được. Chờ nghĩ Tết xong cô có thể trở về về khoa Khám chữa bệnh.”
Hứa Thấm gật đầu, nghĩ đến việc trở về khoa Khám chữa bệnh, đa số thời gian có thể đi làm và nghỉ ngơi bình thường, cuối tuần được nghĩ, cô không khỏi nhẹ nhõm nở nụ cười. Nhưng một giây sau, cô lại nghe Chủ nhiệm khoa nói thêm: “Có điều, chuyện bình chọn chức danh thì còn phải đợi ban lãnh đạo của bệnh viện bàn bạc đã.”
Hứa Thấm khá bất ngờ: “Việc bình chọn là do Chủ nhiệm và giáo sư chủ trì quyết định, sao ban lãnh đạo bệnh viện phải bàn bạc?”
“Thật ra ban đầu định chọn cô, nhưng mấy lời cô nói với người nhà bệnh nhân ở vụ gây rối lần đó không ổn chút nào. Lãnh đạo cho rằng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của bệnh viện. Chuyện đầu sóng ngọn gió nay, tránh được chút nào hay chút đấy. Cô cũng đừng nản chí, lần sau còn cơ hội này.”
Hứa Thấm nhìn chằm chằm vào Chủ nhiệm, đối phương có chút chột dạ. Ông ta thầm nghĩ, Tiểu Hứa này bình thường không hòa đồng với đồng nghiệp thì thôi, trước mặt cấp trên còn không chíu cúi mình, thật là ngốc nghếch.
Hứa Thấm phản bác: “Tôi đã tìm kiếm thông tin trên mạng rồi. Vụ gây rối bệnh viện lần đó đã sớm được giải quyết êm thấm, không hề lan truyền tin đồn nào cả.
Chủ nhiệm sửng sốt.
Hứa Thấm tiếp tục truy vấn: “Sao lãnh đạo bệnh viện bỗng dưng lại rãnh rỗi để ý đến một bác sĩ nhỏ bé như tôi? Cho dù muốn xen vào, chuyện hôm ấy tôi làm, xét theo mức độ nào đó phải cũng phải đã góp phần nào giải quyết được phiền phức cho bệnh viện hay không?”
Chủ nhiệm á khẩu, hồi lâu sau mới bằng giọng cấp trên gây áp lực cho cô: “Tiểu Hứa à, cô làm khó tôi cũng chịu thôi. Cấp trên không phê duyệt, cô đi tìm lãnh đạo mà thôi.”
Hứa Thấm nghiêm nghị đáp: “Vấn đề trong khoa thì trong khoa tự giải quyết. Anh là lãnh đao của tôi, tôi vượt cấp làm gì?”
Chủ nhiệm lại nghẹn lời, không biết cô quá nguyên tắc hau cố tình làm khó mình nữa.
Cô thẳng thắn: “Tôi đành thể hiện thái độ trước vậy. Nếu không chọn tôi, xin cho tôi một lý do thỏa đáng, đưa ra sai lầm tôi mắc phải hoặc chỉ ra quy tắc tôi vi phạm, thành tích thi cử kém hơn bác sĩ khác, hay chuyên môn không giỏi bằng bác sĩ khác. Còn lý do hoang đường nay, tôi không chấp nhận.”
Hứa Thấm đã tỏ rõ thái độ, không nói nhiều với ông ta nữa, lịch sự gật đầu rồi bỏ đi. Cô rảo bước đi ra hành lang, đóng rầm cửa thoát hiểm phía sau rồi bỏ đi. Cô rảo bước đi ra hành lang, đóng rầm cửa thoát hiểm phía sau lại, hít vào một hơi thật sâu. Nói không tức giận là giả. Dù sao từ bé đến lớn chưa từng gặp trắc trở, cũng có bao giờ cô bị chèn ép như vậy đâu?
Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Chưa đến thời khắc cuối cùng, mọi chuyện vẫn còn chưa ngã ngũ, cô không cần thiết phải bùng nổ. mà đã đi đến tầng này rồi, thôi thì ghé qua hỏi ý kiến của giáo sư Từ xem thế nào.
Còn chưa đến cửa, cô đã nghe thấy giọng giáo sư Từ xưa nay vốn điềm đạm lại trở nên cáu gắt: “Tôi không đồng ý, nhất quyết không ký!”
Chủ nhiệm xuống nước: “Giáo sư à...”
“Cậu không cần lằng nhằng với tôi. Trong mấy người này, bác sĩ Hứa có tư cách nhất. còn lại, bất kể các người chọn ai, tôi cũng không đồng ý. Đừng có giở trò dưới tay tôi.”
Hứa Thấm từ từ bước đến gần vách tường, im lặng lắng nghe.
“Trước kia, không phải giáo sư rất ghét Tiểu Hứa sao?”
“Tôi không thích cô ta là chuyện của tôi. Còn cô ta có thể đảm nhiệm chức trách hay không phụ thuộc vào năng lực của cô ta. Tôi hỏi cậu, trong nhóm bác sĩ này, người có tư cách nhất chính là cô ta, tại sao lại phải đánh trượt?”
“Sao ông ương bướm thế? Cấp trên nói không cho bác sĩ Hứa thăng chức...”
Đầu óc Hứa Thấm trống rỗng, không kịp phản ứng.
“Tôi thấy cấp trên làm quan lâu quá nên tim ở bên trái hay bên phải cũng không phân biệt được rồi. Đây là bệnh viện, không phải quan trường. Sự việc liên quan đến tính mạng mà các người cũng dám đem ra càn quấy sao? Cậu không cần khuyên nữa. Tôi khó khăn lắm mới phát hiện ra một hạt giống tốt. chỉ cần tôi còn ở khoa Bỏng ngày nào thì sẽ bảo vệ cô ta đến cùng. Không chọn cô ta mà chọn người khác, khoa chúng tôi dù có thiếu người tôi cũng quyết không ký bừa đâu.”
“Ôi trời, sao ông lại cố chấp thế, đừng có so đo với lãnh đạo chứ?”
Hứa Thấm quay người rời đi, lần nữa trở lại cầu thang thoát hiểm. Hôm nay trời đầy mây, hành lang mờ tối. Cô lấy điện thoại ra, bấm sô của Phó Văn Anh. Đầu bên kia đổ chuông vài tiếng đã bị tắt.
Không biết là do phẩn nộ hay vì sợ hãi vận mệnh bị người ta khống chế mà cả người cô run rẫy. Nhưng cô vẫn kiềm chế được, nhanh chống gõ chữ: Mẹ, mẹ đang can thiệp vào công việc của con đúng không? Xin mẹ đừng như vậy nữa.
Cô cầm di động trong tay, kiên nhẫn chờ đợi ở hành lang. Đây là lối thoát hiểm, không có điều hòa, không khí lạnh lẽo thẩm thấu từ cuaawr sổ, dần dần lạnh đến mức răng cô va vào nhau lập cập. Vậy mà bên kia vẫn không có hồi âm.
Thời tiết lạnh lẽo đã làm yếu đi phòng tuyến trong lòng người. Cô cảm nhận được rõ ràng sự phẩn nổ và ngột ngạt đang bao phủ lấy mình, không sao đè nén được nữa. Môi và ngón tay run rẩy, cô mau chóng gõ thêm một tin nhắn: Ngày trước, con vào bệnh viện bằng chính thực lực của mình, không cần người nhà giúp đỡ. Xin mẹ đừng làm những chuyện như vậy nữa.
Lần này, bên kia cuối cùng cũng trả lời: Vậy thì con dựa vào thực lực của mình để thăng chức đi.
Hứa Thấm thẫn thờ. Tất cả cảm xúc trong nháy mắt đều rút đi, không biết tâm trạng cô lúc này là thất vọng hay bất lực. Đối phương dễ dàng khiến tâm trạng bao năm phấn đấu của cô thoáng chốc hóa thành hư ảo, mà đó lại chính là người mẹ cô luôn tôn kính, là người mà dù đối đãi bất công với cô nhưng co vẫn không nỡ cứng rắn đoạn tuyệt.
Cô gõ nhanh vai chữ: Được, con sẽ làm như thế. Nhưng lúc định gửi đi, nghĩ thế nào, cô lại ngừng đi.
Mâu thuẫn gay gắt như vậy không có lợi cho cô. Cô đứng trong hành lang mờ tối, đáy lòng cũng mờ mịt không chút tia sáng, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, cười bản thân thua kém người ta từ cốt tủy.
Di động rung lên, là Tiểu Bắc gọi đến, báo cô nhanh chóng quay lạ làm việc.
Cô đưa tay xoa xoa gương mặt mình, nhanh chóng đều chỉnh tâm trạng, không ảnh hưởng đến công việc. Nếu không, những lời nói đanh thép của cô trước mặt Chủ nhiệm vừa nãy cũng sẽ hóa thành hư ảo. Cô không ngốc như vậy.
Thời gian tiếp theo, giáo sư Từ vẫn không cho cô sắc mặt hòa nhã, bới móc đủ chuyện. Nhóm đồng nghiệp thì đồn thổi đủ điều, bảo cô không được yêu thích nên không được đề bạt. Làm bác sĩ nhưng không rõ lòng người. Đối phương đối với mình tốt hay xấu làm sao chỉ có thể nhìn bề ngoài, chỉ sợ dù mổ xẻ bên trong cũng không phán đoán được.
Hứa Thấm vẫn chú tâm vào công việc như trước. Đây là nền tảng cho cuộc đời yên ổn của cô từ nay về sau. Cô tự biết rõ. Nhưng vừa đến thời gian nghỉ ngơi, Hứa Thấm lại khí tránh khỏi tâm trạng u sầu vì không được thăng chức.
Lúc đi rót một cốc nước nóng, cô mãi nghĩ đến xuất thần nên suýt bị nước nóng tràn ra làm bỏng chân. Cô bất đắc dĩ thở dài, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy hộp cứu hỏa trên tường liền nhớ đến Tống Diệm.
Cô cúi đầu, đứng yên chốc lát rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh. Mới gõ vài chữ: Anh đang làm gì thế?, nghĩ ngợi thế nào cô lại xóa đi, gõ lại câu khác: Em nhớ anh.
Không đến mười giây, anh đã gọi điện đến, cô lập tức bắt máy: “A lô?”
“Em đang làm gì thế?” Anh hỏi thăm, trong giọng nói ẩn chứa nét cười vui vẻ.
Tâm trạng bỗng chốc được an ủi, cô cũng mỉm cười thủ thỉ: “Đang nhớ anh đấy!”
Anh bật cười, hỏi nhanh: “Có chuyện không vui à?”
Cô cúi đầu, nhìn cốc nước đang bốc khói: “Vâng...Hôm nay lại bị giáo sư mắng.”
“Tại sao lại mắng em?” Anh quan tâm hỏi.
“Là yêu cầ nghiêm khắc với em thôi.” Cô thở dài, không dám nói thật.
“Đây là chuyện tốt.” Anh an ủi.
“Ồ, anh cũng muốn mắng em nữa.” Hứa Thấm cự nự.
“Làm gì có!” Anh buồn cười, chịu thua cô.
Cô khẽ “hừ” một tiếng, tựa lưng vào tường, hỏi thăm anh: “Còn anh, công việc có mệt không?”
“Cũng được. Mấy ngày qua ít việc, dân chúng đều khá ngoan.” Anh nhanh chóng trở lại giọng điệu bông đùa của mình.
Cô không nhịn được bật cười: “Ngoan cỡ nào?”
“Không ngoan bằng em.”
Cô cầm điện thoại ngẩn ra, nụ cười nở trên môi.
Hai người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi để trò chuyện rồi nhanh chóng cúp máy. Hứa Thấm đặt điện thoại xuống, thở phào nhẹ nhõm, lập tức tập trung vào công việc. Tống Diệm cúp máy xong cũng mỉm cười, tiếp tục huấn luyện chó cứu hộ.
Đến mười một giờ đêm, còn một giờ nữa là đến giờ đổi ca, Tống Diệm nhận được điều động của cấp trên. Một quán bar ở Lục Diệp Đàn bốc cháy, yêu cầu họ đến giúp đỡ. Nhóm lính cứu hỏa khẩn cấp lên đường. Ba xe cứu hỏa lao như bay đến hiện trường.
Lục Diệp Đàn là khu phố có nhiều quán bar nổi tiếng. Đêm đã khuya nhưng con đường vẫn đông đúc kẻ qua người lại, đèn đuốc rực rỡ. Tiếng chuông báo cháy như phá vỡ bầu trời đêm. Chủ xe rối rít tránh đường, nhưng trên đường xe cộ quá nhiều, giao thông tắc nghẽn, hai, ba Trung đội Phòng cháy Chữa cháy đều không thể đến nơi kịp thời. Xe cứu hỏa mắc kẹt ngoài con đường mất năm, sáu phút mới chậm chạp chạy vào con phố chật hẹp, tập trung lại với nhau.
Bấy giờ, khói đặc đã cuồn cuộn bốc ra từ cửa quán bar bị cháy. Từ đằng xa có thể thấy được ngọn lửa đang bốc lên dữ dội. May mà trong thời gian xe cứu hỏa chạy đến hiện trường, đa số người trong quán đã thoát thân được, vây bên ngoài nhìn vào trong.
Tống Diệm nhảy xuống xe: “Lý Thành, Giang Nghị, hai cậu cùng người của đội Năm làm công tác sơ tán. Tiểu Cát kéo dây phong tỏa, Dương Trì trải ống nước, gắn vòi cao áp.”
Lời vừa chấm dứt, mấy Chỉ đạo viên và Trung Đội rưởng nhanh chóng hợp lại với nhau. Đội trưởng Trung đội Lục Diệp Đàn trải bản vẽ thiết kế quán bar bị cháy ra.
Quán bar có kết cấu hình chữ U, phần đáy chữ U giáp với mặt đường, một tầng dưới long đất. Tầng trên đặt sân khấu, quần bar và sô pha, tầng dưới đều là phòng riêng thông giữa hai tầng chỉ có một lối cầu thang chật hẹp, trừ nó ra, không có con đường nào khác.
Trong quán bar vẫn còn vài người bị mắc kẹt. Cứu người là quan trọng. Lính cứu hỏa cũng không trì hoãn lâu, cấp tốc điều động nhân lực, chia tổ lao vào đám cháy.
Tống Diệm đeo mặt nạ bảo hộ, dẫn đội viên xông vào quán bar. Bên trong vốn trang trí rươm rà, nào là cửa gỗ, giấy dán tường, bàn chạm trổ hoa văn, bây giờ đều bị thế lửa thiêu trụi, biến dạng đen sì.
Thế lửa đã qua giai đoạn nhen nhóm, hơi nóng hầm hập, bụi đen lơ lửng trong không khí. Vách tường xung quanh và trần nhà đều đang bốc cháy rừng rực, vật dụng trang trí treo trên trần đã biến thành quả cầu lửa, không ngừng đứt lìa, rơi xuống đất. vách ngăn bị thiêu cháy, đổ sập, dưới sàn nhà thế lửa cũng cuồn cuộn như bụi cỏ lắc lư. Người đã chạy trốn gần hết, chỉ còn ngọn lửa điên cuồng càn quét.
Tống Diệm vào hiện trường đám cháy không lâu, toàn thân đều khó chịu, từ trên xuống dưới mướt mát mood hôi, chỉ mấy phút đã có phần hơi rã rời. Theo lý không phải như vậy! Tuy lúc trước anh từng bị thương phải nghĩ ngơi một thời gian, nhưng mấy tuần nay phải huấn luyện, anh không hề đuối sức chút nào. Đồ bảo họ tuy nặng nhưng cũng không đến mức làm anh rã rời như thế này.
Lần này, mục tiêu chính của lính cứu hỏa chính là cứu người. Tại tầng một, tìm được hai người bị thương, mắc ketk trong sô pha. Bởi vì khói dày đặc và nhiệt độ quá cao nên họ đã rơi vào hôn mê, được Lý Thành và Lão Đồng tức tốc cõng ra ngoài.
Trên cầu thang đi xuống tầng hầm, có mấy người đang nằm la lệt, kiểm tra đều không còn dấu hiệu sống sót, trong quá trình chạy trốn đã bị đám đông giẫm đạp đến chết. nhóm Giang Nghị lấy hết can đảm chạy qua hành lang đỏ lửa, men theo cầu thang đi xuống tầng hầm. “Bên dưới phạm vi cháy không lớn.” Giang Nghị quay đầu lại hô to; “Nhưng khói mù mịt.”
Tiểu Cát vừa bước xuống bậc thang đã đột ngột ngã dập mông suýt chút nữa thì lăn xuống. Tống Diệm tóm được cổ áo cậu ta: “Sao thế?”
“Không sao ạ! Em bị ngạt thở, nhũn cả chân.” Tiểu Cát vừa nói vừa bám vào vách tường đứng dậy, bao tay vừa chạm phả vách tường nóng ran đã vang lên vài tiếng lách tách.
Tống Diệm sửng sốt. Không phải chỉ mình anh cảm thấy khó chịu mà nhiệt độ trong này đã tăng cao đến mức nguy hiểm. Anh lập tức quay đầu nhìn xuốn tầng hầm, nơi đó phần lớn khói đen đã lắng xuống, luồn qua cửa, che mất eo và thân của nhóm lính cứu hỏa.
Ngọn lửa tức thì xông lên từ bên dưới, từ mặt đất lan đến trần nhà. Không khí bất chợt tĩnh lặng như tờ, hệt như điềm báo xui xẻ sắp xảy ra. Một dự cảm chẳng lành đánh úp lấy anh, đây là...sắp phát nổ ư?
ống quần của nhóm lính cứu hỏa đang chậm rãi mất trong khung cửa. Tống Diệm kéo giật Tiểu Cát định bước xuống lầu lại, gào to với bên dưới: “Rút lui! Mọi người rút lui mau!”
nơi cánh cửa bỗng hiện lên một ngọn lửa màu cam kèm âm thanh đôm đốp lác đác một cách quái dị. Tống Diệm lôi Tiểu Cát về phía sau, gào lên như điên với những người còn lại: “Mọi người, lập tức rút lui!”
Ngọn lửa màu cam như giọt mực nhỏ vào trogn nước, nhanh chống khuyết tán. Trong tích tắc, ánh lửa liếm toàn bộ căn phòng, khiến tất cả vật thể bốc cháy dữ dội.
“Ầm” một tiếng, cả tầng hầm đều nổ tung. Ngọn lửa đã liếm trọn tất cả.