Chương 115
Trong một quán ăn ở quê nhà, tôi đã gọi một đĩa lươn xào ớt xanh.
Mr.Bu sợ trắng cả mặt, “Lươn...”
Sau khi thức ăn được bê lên, anh không dám động đũa, “Trông có vẻ rất cay”.
Tôi thèm nhỏ cả dãi, “Đúng là rất cay. Yêu một cô gái Hồ Nam thì anh phải học ăn cay đi”.
Đó là năm đầu tiên của chúng tôi.
Năm thứ sáu của tôi và Mr.Bu, tại phố Quỹ, Bắc Kinh.
Mr.Bu, “Ông chủ, món tôm hùm cay Hồ Nam này của ông chẳng cay chút nào.”
“Trời đất, đây là loại cay nhất của chúng tôi rồi. Cậu là người ở đâu vậy?”
“Sơn Đông”.
“Tôi còn tưởng cậu là người Hồ Nam”
“Vợ tôi là người Hồ Nam”.
Loading...
Loading...
Loading...
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...