Chương 123
Sau khi trở về Bắc Kinh, Mr.Bu bắt tay vào mở công ty riêng, chạy vạy khắp nơi để kêu gọi đầu tư.
Thời gian đó, anh phơi nắng tới nỗi đen cả người, gầy đi bao nhiêu cân. Buổi tối anh mang theo bộ dạng mệt mỏi uể oải về nhà, nhìn thấy hộp thức ăn nhanh tôi để trên bàn, lại nói tôi không chịu ăn rau củ, thế là lập tức vào bếp xào rau cho tôi.
Tôi áy náy nói, “Thôi anh đã bận rộn cả ngày rồi, để em làm cho”.
Anh lấy dao ra thái rau, hất cằm với tôi, “Đứng sang một bên đi”.
Lúc ăn, nhớ tới việc mình nộp CV đi khắp nơi mà không có ai gửi phản hồi, tôi lại rơi nước mắt.
Anh lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho tôi, “Tất cả rồi sẽ ổn thôi”.
Đó là những tháng ngày nghèo đến không thể nghèo hơn, nhưng ở ga tàu điện ngầm nhìn thấy một người khuyết tật đang hát rong xin tiền, anh vẫn lấy hết tiền lẻ trong người ra cho người ta. Ngày trước tôi cứ luôn cho rằng, đàn ông mà dịu dàng thì chẳng thú vị chút nào. Tới lúc đó tôi mới biết, thế gian này không có phẩm chất nào tốt đẹp hơn sự dịu dàng lương thiện.