Chương 128
Từ nhỏ tới lớn tôi lúc nào cũng có cảm giác mình là một người không hề có ý chí.
Hồi bé thành tích không cao, ngoại hình cũng chẳng có gì xuất chúng, không có năng khiếu gì đặc biệt, cảm giác tồn tại rất mỏng manh. Sau này lớn lên, công việc không thuận lợi, con đường nghề nghiệp tự do mà bản thân đã lựa chọn cũng phải bước rất nhọc nhằn khó khăn, làm thử không biết bao nhiêu điều nhưng không làm được gì hết, dường như suốt cả cuộc đời này tôi chẳng thể nào tỏa sáng được.
Mỗi khi tâm trạng của tôi tụt dốc, Mr.Bu lại gửi cho tôi rất nhiều châm ngôn tràn đầy năng lượng của các danh nhân.
“Trên đời này thử thách khiến con người ta sợ hãi nhất chính là con đường vượt qua chính mình. Đối với mỗi một con người, thành tích thực sự là việc đã tìm thấy bản thân và kiên trì gìn giữ điều đó trong trái tim, không bao giờ dừng lại.” (Hermann Hesse)
“Con người ta đâu có mang nước mắt vào trong nỗi buồn, càng không mang nụ cười cất vào niềm vui... Tất cả những gì mà bạn nhìn thấy hay cảm thấy, tất cả những gì mà bạn yêu mến hay thấu hiểu đều chỉ là phong cảnh mà bạn đi ngang qua.” (Rainer Maria Rilke)
Khi đó, bản thảo của tôi liên tục bị từ chối, còn có biên tập viên nói với tôi rằng, “Nếu không phải vì nể sự chăm chỉ cần mẫn viết bản thảo của cô, tôi vốn không có ý định để bản thảo của cô qua đến vòng thứ hai”.
Còn có người nói, “Cô không có phong cách của riêng mình, lúc nào cũng bắt chước người khác, hơn nữa cũng bắt chước không ra đâu vào đâu.”
Hoặc là, “Văn của cô không đi vào lòng người, tình tiết cũ rích, đọc không có cảm xúc gì cả”.
Hôm đó tôi khóc rất thê thảm, nhắn tin Webchat kể khổ với Mr.Bu.
Anh gửi một tin nhắn thoại cho tôi, “Nếu như cả thế giới này đều nói những lời ác ý với em, vậy anh sẽ nói những lời mật ngọt nhất trên đời cho em nghe.”
Đây là canh gà tẩm bổ nhất trên đời sao?