Chương 14
Hà Tiêu hơi giật mình, ra sức rút tay ra, quay đầu chuyển sang chổ khác.
Trình Miễn nhìn bàn tay trống trơn, hơi chán nản.
Trong lúc nhất thời, cả toa xe cũng yên tĩnh khác thường.
Dưới tình huống này đoàn xe đoàn xe chậm rãi yên tĩnh chạy qua một trạm nhỏ, không có ngừng lại, mơ hồ chỉ có thể thấy được một binh sĩ mặc áo khoác đang chào kiểu quân đội với đoàn xe này. Chỉ có đèn đường chiếu trên người anh ta bị tuyết trắng mịt mờ trên đất làm sáng trưng khác thường.
Nhìn bóng dáng kia Hà Tiêu cảm giác giống như có người đâm vào trái tim cô một cái, thắt lại đau nhói.
"Trình Miễn." Cô bỗng cất lời, giọng nói rất khẽ, "Khi còn bé anh phạm sai lầm, sau khi bác Trình phạt anh đứng kiểu nhà binh thì cuối cùng nói với anh câu gì?"
Trình Miễn ngơ ngác, chợt ngẩng đầu lên. Ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hà Tiêu, cô mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng quay đầu đi.
Để xem kết quả sau này thế nào...
Cô nói với anh để xem kết quả sau này thế nào?
Trình Miễn ra sức nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, kiềm nén lại kiềm nén, vẫn đứng dậy rời khỏi chỗ.
Hà Tiêu đang khó hiểu thì cách đó không xa vang lên tiếng nện vào cửa trong phòng vệ sinh, kiềm nén rồi lại tràn đầy kích động. Gương mặt Hà Tiêu hơi nóng lên.
Bỗng lại nghe thấy một tiếng đùng vang lên, Hà Tiêu vội vàng ló đầu nhìn xem, phát hiện Trình Miễn đang đứng quay lưng về phía cô, vừa xoa trán vừa nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh.
Rất rõ ràng là hưng phấn quá mức nên bị sứt đầu rồi.
Cuối cùng Hà Tiêu không nhịn được, bật cười lên, tâm tình nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.
Quê của Hà Tiêu ở một huyện thành trong một thành phố nhỏ tại phương bắc.
Hai ngày trước đổ trận bảo tuyết, sau khi xuống xe lửa bác cả lái xe đến đón cô, chạy gần hai tiếng mới về đến nhà.
Hà Tiêu mang hành lý xuống xe, lúc này chỉ vừa hơn bảy giờ, trời tờ mờ sáng. Cô đứng tại chỗ, đánh giá cái sân trước mắt gần như có bảy tám năm không thấy, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
"Đã nhiều năm không về, sắp không nhận ra rồi à?" Bác cả ở bên cạnh cô nói bùi ngùi.
Hà Tiêu cười cười gật đầu.
Sau khi lão Hà chuyển nghề, quả thật bọn họ trở về quê, có điều là quê của mẹ cô, cách thành phố nhỏ này hơn hai trăm cây số. Dù vậy, gia đình cô cũng chẳng bao giờ trở lại. Sau đó nữa thì lão Hà đến thành phố B làm ăn, cả nhà bọn họ dọn đến đó, cơ hội trở về càng thiếu hơn.
Hà Tiêu quay đầu, đi theo bác cả đến gần sân.
Hôm trước bà nội xuất viện. Lúc đi qua trước phòng bà, Hà Tiêu cố ý để nhẹ bước chân. Song chưa đi được mấy bước đã nghe thấy bà nội gỡ cửa sổ hỏi: "Là Tiếu Tiếu trở về à? Là Tiếu Tiếu sao?" Trong lời nói hơi cấp thiết.
Hà Tiêu và bác cả liếc mắt nhìn nhau, đẩy cửa phòng bà nội ra.
Bà đang nửa ngồi trên giường, thấy Hà Tiêu đi vào liền vén chăn lên muốn xuống giường. Hà Tiêu vội đỡ bà, bà nội thuận tay bắt lấy cánh tay cô, đôi mắt hơi đục cứ nhìn cô chằm chằm, toàn thân run rẩy.
Hà Tiêu sợ bà lạnh, dìu bà để bà nằm lại trên giường: "Đúng vậy bà nội, con là Tiếu Tiếu, con đã về rồi."
Bà nội vẫn nắm lấy cô không buông, một tay khác sờ sờ mặt cô, chỉ chốc lát sau lại lôi kéo hai tay Hà Tiêu bắt đầu khóc òa: "Bà nội xin lỗi con, Tiếu Tiếu, bà nội xin lỗi con."
Hà Tiêu sửng sốt vội trấn an bà: "Bà đừng nói vậy bà nội, là con bất hiếu..."
Bên này cô luống cuống tay chân, ở bên kia bác cả cười khổ giải thích: "Trong khoảng thời gian này bà nội đều như vậy, nhắc đến con là luôn khóc nói xin lỗi, khuyên như thế nào cũng không được."
Hà Tiêu nghe xong, lại nhìn bà nội đang nức nở, nhất thời hơi khó chịu.
Khuyên thật lâu mới khuyên được bà.
Hà Tiêu hơi mệt mỏi, vốn chuẩn bị dỗ bà nằm ngủ xong thì đi theo bác cả ăn điểm tâm, lại không nghĩ được cô nằm bên cạnh bà nội ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Bên cạnh bà nội đã thức dậy từ lâu, còn đem chăn bà đắp toàn bộ khoác lên người cô. Hà Tiêu lắc đầu cười cười, mở điện thoại xem thời gian.
Màn hình hiển thị có hai tin nhắn chưa đọc, mở ra xem đều là Trình Miễn gửi.
-- Lại dặn dò em lần nữa, về đến nhà gửi tin nhắn cho anh.
-- Bọn anh đã đến Đông Bắc rồi, đang ở dưới chân núi.
Nhìn thời gian, tin nhắn cuối cùng được gửi hai mươi phút trước. Hà Tiêu suy nghĩ một chút, vẫn gửi lại một tin cho anh: Chú ý giữ ấm, chú ý an toàn.
Tám chữ ngắn ngủi dùng đúng hai phút mới gửi đến điện thoại của Trình Miễn.
Trình đại đội trưởng nhìn đi nhìn lại hai lần, muốn gọi điện thoại qua, kết quả nhìn lại thì tín hiệu của điện thoại di động đã mất. Điện thoại gọi thế nào cũng không được.
Trình Miễn khẽ giọng nguyền rủa chửi bậy: "Sao tín hiệu làm kém vậy chứ?"
Giang Hải Dương ở một bên đang hỗ trợ các chiến sĩ hạ trại nhắc nhở anh: "Đại đội trưởng, chúng ta đang ở trong núi."
Trình Miễn chưa từ bỏ ý định giơ điện thoại lên đỉnh đầu quơ quơ.
Từ thư ký đứng phía sau anh, cũng cảnh cáo anh: "Thấy sao tốt thì làm, có thể nhận được tin nhắn cũng không tệ rồi."
Giang trung đội trưởng nghe thấy không khỏi chế nhạo nói: "Chỉ đạo viên, thông cảm thông cảm cho đại đội trưởng chúng ta, nghe nói bảy năm cụ ấy đã không có nói yêu đương, năm nay nếu không gả đi được thì cũng sắp phải kháng chiến rồi."
Các chiến sĩ cười vang cả lên.
Trình Miễn đưa lưng về phía mọi người cất di động xong, quay người đạp Giang Hải Dương một cú, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc đứng trước toàn bộ đại đội ra mệnh lệnh: "Mau dựng lều lên cho tôi, đào đất bắt nồi nấu cơm ngay tại chỗ, xế chiều chính thức bắt đầu huấn luyện! Tinh thần tốt có thể chạy vũ trang năm cây số, dám can đảm phê bình cấp trên thì mười cây số!"
Được thôi.
Mọi người không dám càn quấy nữa, vội vàng cúi đầu tiếp tục công việc trong tay.
Từ Nghi đứng ở một bên nghe, không nhịn được hỏi: "Tôi nói này, cậu xem như là lợi dụng việc công trả thù cá nhân, hay là nói khích đây?"
Trình Miễn nói rất đứng đắn: "Con cọp không ra oai thì bọn họ cũng không biết vì sao hoa lại đỏ rồi." (*)
(*) Câu này dính trùng hai câu. Câu đầu là: Cọp không ra oai thì tưởng là mèo bệnh. Câu sau là: Không đánh mày thì mày không biết vì sao hoa lại đỏ.
Từ Nghi bật cười.
Đây không phải là lần thứ hai bọn họ đến Đông Bắc huấn luyện dã ngoại. Năm trước Trình Miễn dẫn binh đến một lần, nhưng là ở ba tháng, còn mang theo tân binh, cho nên khóa huấn luyện dã ngoại có điều quan tâm và còn dễ dàng một chút.
Lần này đến đây tối thiểu đều là người đã mặc quân trang một năm, cho nên trong sư an bài khóa huấn luyện cũng ra tay độc ác hơn. Ném bom, xạ kích, trinh sát đối địch, tập kích đường trường, thỉnh thoảng còn giải quyết thêm vài cuộc quân dịch đánh lén nho nhỏ, còn có thể sẽ tiến hành huấn luyện sinh tồn trong hoàn cảnh dã chiến tàn khốc. Tóm lại, hành hạ gì cũng có.
Mấy ngày tiếp theo các chiến sĩ như bị lột một lớp da. Trong sư cuối cùng cũng từ bi cho các chiến sĩ nửa ngày nghỉ ngơi, nhưng không thể nghỉ ngơi hoàn toàn, kéo co, đấu vật, hít đất, các loại tranh tài luân phiên. Đến buổi tối rốt cuộc yên tĩnh xuống, lại tạm thời tăng thêm một buổi giáo dục chính trị.
Vốn đây là chuyện của Từ thư ký nhưng từ hôm qua đến giờ tiếng nói của ngài ta đã bị khàn giọng nói không ra hơi, cho nên buổi giáo dục chính trị này đại đội trưởng phải gánh trách nhiệm giảng dạy.
Sau khi Trình Miễn lãnh nhiệm vụ, hai tay chắp phía sau, vẻ mặt rất thoải mái đi dạo trước mặt các chiến sĩ.
"Mấy ngày qua cảm giác thế nào?" Ban đêm yên tĩnh, giọng nói của anh cũng lộ ra vẻ rất trầm.
Các chiến sĩ thẳng lưng, mắt nhìn phía trước, không có một ai lên tiếng.
Trình Miễn cười cười: "Tôi biết các cậu mệt chết đi được, nhưng chỉ có thể nuốt chữ này vào bụng nhịn không nói, vậy thì đáng khen ngợi! Buổi giáo dục chính trị hôm nay chúng ta không nói đến chính trị, cũng không nói đến giáo dục, mọi người thoải mái phát huy, muốn nói gì cũng được. Tôi và chỉ đạo viên các người đều ở đây lắng nghe."
Anh vừa thốt ra khỏi miệng lời này, Từ Nghi ở phía sau đã cười. Trình đại đội trưởng này của bọn họ thật đúng là thông minh, lười biếng còn tranh thủ được bình dị gần gũi đường hoàng như vậy.
Trình Miễn cũng đã nghe thấy, anh nhướng nhướng lông mày, điểm một cái tên: "Trương Lập Quân, cậu nói trước đi."
Trương Lập Quân bị điểm tên vẻ mặt đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó đứng bật dậy, lấy giọng nói: "Báo cáo đại đội trưởng. Đi lính không tập võ là không làm hết nghĩa vụ. Võ nghệ luyện không giỏi thì không được xem là lính đạt chuẩn. Đại đội trinh sát chúng ta không sợ khổ, không sợ mệt!"
Lời nói dõng dạc này thành công kích thích tất cả ý chí chiến đấu, các chiến sĩ ra sức vỗ tay cổ vũ cho Trương Lập Quân. Trình Miễn không nói, chẳng qua là ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống. Tiện tay còn kêu vài lính gác đứng lên nói, chủ yếu là biểu hiện quyết tâm. Bởi vì dưới kiểu tình huống này phải dựa vào bản lĩnh kiếm sống đã lâu trong môi trường này để tranh từng chữ đi sâu vào lòng mỗi người.
Trình Miễn đứng ở phía đầu hàng chính giữa, mở miệng nói: "Trước tiên kể chuyện xưa cho mọi người." Anh vừa nói vừa cười cười, ánh mắt quét một vòng trong đám chiến sĩ, "Thời điểm năm tái mươi tư, chúng ta còn đang chiến tranh với miền nam Việt Nam. Đúng lúc năm đó cha tôi mới vừa đi lính, mới kết thúc ba tháng huấn luyện, đi chung với một đám tân binh lên một chiếc xe lửa quân sự. Tuy giữ nhiệm vụ bí mật, nhưng toa xe đi về phía nam không cần đoán cũng biết là phải đi đánh giặc. Mới vừa rồi tôi cũng nói, đám người kia cũng là tân binh, tuy đã mặc quân trang ba tháng, thử nghĩ xem đại đội tân binh các cậu khi kết thúc huấn luyện thì làm gì? Dùng lời nói của ông già tôi là: Chưa đủ lông đủ cánh."
Dự đoán thời gian đại đội trưởng bắt đầu giáo dục tư tưởng đã đến, các chiến sĩ cũng cười cười.
"Một đám người mười mấy tuổi ra chiến trường mang tâm trạng gì? Sục sôi? Hưng phấn? hăng hái vô cùng?" Nói đến đây, Trình Miễn cũng tự cười, rồi sau đó nói chậm rãi, "Nhưng thật ra là sợ hãi, bao gồm cả ông già tôi trong đó. Rất nhiều người lẳng lặng chảy nước mắt, còn có người sau khi nghe được mệnh lệnh đi đánh giác còn trực tiếp gọi mẹ, còn có người hối hận đã mặc bộ quân trang này... Người không tự mình trải qua cảm giác kiểu này mãi mãi không cách nào cảm nhận được." Trình Miễn tạm ngừng, ngước mắt đánh giá đám lính rồi mới nói tiếp: "Nhưng dù vậy thì nhóm người này cũng phải ra chiến trường, đánh thắng trận. Bởi vì chẳng qua máu của chiến hữu để lại bên cạnh có thể san bằng tất cả sợ hãi."
Bóng đêm dần sâu, gió bắc gào thét thổi đến. Trình Miễn đứng lại, nhìn lính của anh, mắt sáng ngời: "Bình thường chúng ta huấn luyện rất khổ cực, nhưng cắn răng cũng có thể kiên trì vượt qua. Cho nên chúng ta quen biểu hiện quyết tâm, không cho phép lùi bước... nói đến đây mọi người chắc đã hiểu tôi đang nói gì chứ?"
Nhất thời mọi người ngầm hiểu.
Lần này huấn luyện dã ngoại có một người lính không chịu được gian khổ này, bỏ trốn, may mà không thành công, đi nửa đường bị đội trưởng bắt về. Đó là một người lính được điều từ trụ sở đến tiểu đội chiến đấu, ở trụ sở nhàn nhã hơn nửa năm, cậu ta không thích ứng được với một chút cường độ huấn luyện được nâng lên kịch liệt như vậy. Coi như là có thể tình nguyện, nhưng trong sư vẫn mượn cớ này yêu cầu mỗi đại đội mở cuộc họp chỉnh đốn kỷ luật và tác phong.
Thấy mọi người cũng đã có nhận thức của riêng mình, Trình Miễn tỏ vẻ rất hài lòng, bởi vì anh không có sở trường nhất là chuyện khuấy động.
"Tôi không muốn nói không, tôi cũng tin tưởng đại đội chúng ta chắc chắn sẽ không có lính bỏ trốn, tôi chỉ muốn nói cho mọi người, có đôi khi có chút ý định lùi bước trong đầu cũng rất bình thường. Nhưng đừng vì vậy mà chối bỏ mình, bởi vì lùi bước không phải là buông xuôi, cho nên..." Trình Miễn nhìn mọi người, ánh mắt đột ngột thay đổi, giọng nói cũng cất cao lên một điệu: "Mẹ kiếp, các người dù cho kêu trời kêu đất kêu cha gọi mẹ cũng phải mặc vào quân trang ra chiến trường, đánh thắng trận cho tôi! Hiểu chưa?"
Gần trăm người tại chỗ đồng loạt kêu to: "Hiểu ạ!"
Trình Miễn ngừng một chút, bỗng nhiên khôi phục lại nguyên trạng, xua xua tay, vẻ mặt rất nhẹ nhàng tuyên bố: "Tan họp!"
Vốn cho rằng một buổi họp dài dòng nhàm chán, thật không nghĩ ra kết thúc nhẹ nhàng như vậy, các chiến sĩ hoan hô trở về lều.
Trừ Nghi cười nhạt giơ ngón tay cái lên Trình Miễn: "Hay, thật sự rất hay."
Trình Miễn chắp chắp tay, tỏ vẻ khiêm tốn rồi. Đương trong hoàn cảnh quan trọng này, bọn họ phải tuân thủ rất nhiều kỹ luật và quy tắc, nhưng điều kiện tiên quyết là không trái với mệnh lệnh, có một vài vấn đề Trình Miễn thích xử lý theo cách của mình.
Tối nay gió vẫn lạnh buốt như mấy ngày trước, Trình Miễn ngẩng đầu ngắm ánh trăng êm đềm trong vùng núi, móc điện thoại di động từ trong túi áo khoác huấn luyện, nhấn nút mở khóa màn hình nhìn xem, bất ngờ phát hiện ra thậm chí có hai vạch tín hiệu.
Mắt Trình Miễn sáng lên, tìm đến số điện thoại của Hà Tiêu, gọi sang. Sau khi âm thanh tút tút chạy dài, điện thoại đã thông.
"Alo...."
Đừng bên sườn núi, mắt nhìn xuống sườn dốc trắng đầy tuyết, hít thở lấy không khí trong lành ban đêm, Trình Miễn cảm thấy giọng nói của Hà Tiêu xuyên qua làn sóng điện thoại êm tai và mềm mại khác thường.
"Là anh." Anh nói, "Vất vã lắm mới có tin hiệu, cho nên gọi điện thoại cho em."
Người ở đầu bên kia điện thoại yên lặng trong giây lát rồi mới hỏi: "Có lạnh không?"
"Quen rồi, không lạnh." Trình Miễn cười cười, "Ở nhà vẫn khỏe chứ?"
Hà Tiêu ừ, muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy bà nội đang ngủ say bên cạnh, cô chần chờ rồi nói với Trình Miễn: "Chờ em chút, em ra ngoài nghe điện thoại."
Nói là xuống giường, có điều khi chân vừa chạm vào giày thì một cơn đau buốt từ ngón chân mãnh liệt chạy lên, Hà Tiêu không nhịn được, cũng hít vào một hơi.
Trình Miễn thông qua điện thoại cũng nghe thấy được, lập tức hỏi: "Sao vậy?"
Hà Tiêu hoãn hoãn lại, chờ cảm giác đau đớn này biến mất, mới nói không ra hơi: "Không có gì, chỉ là bệnh cũ tái phát."
Viêm khớp, hai chân vô cùng đau đớn.
Chân mày Trình Miễn không tự chủ nhíu lại, hỏi thêm: "Uống thuốc chưa? Thật sự không được thì đi bệnh viện, đừng nên chịu đựng."
"Uống rồi." Hà Tiêu ngồi trở về giường lần nữa, khẽ nói, "Không có sao."
Trình Miễn vẫn hơi không yên lòng, có điều là cũng không thể đi xem cô, nội tâm hơi phiền não.
"Cuối tuần này huấn luyện của bọn anh kết thúc, cùng anh đi về thành phố B không, có điều là xe quân sự, trên đường có thể sẽ khổ cực một chút."
"Không cần." Nếu như là xe quân sự, còn phải đặc biệt đi vòng đến đây chỉ vì một mình cô thì cũng quá gây chú ý rồi. Hà Tiêu liếc nhìn bà nội, ghém góc chăn lại cho bà. "Bác cả em là một tài xế xe tải, hai ngày nay sẽ đưa hàng đến thành phố B, em cũng thừa dịp theo bác đi về."
"Nhưng chân của em..."
Trình Miễn còn muốn nói gì đó, Hà Tiêu nhanh chóng nói chặn lại: "Cứ vậy đi, anh đi nghỉ sớm, em về thành phố B chờ anh."
Sau khi nói xong cúp điện thoại, cô mới ý thức được mình đã nói gì, nhất thời không nhịn được cả người ngứa ngáy.
Ngu chết mày đi.
Đồng chí Hà Tiêu thầm mắng mình trong lòng, bên này Trình đại đội trưởng nhìn chằm chằm vào điện thoại đã cúp sửng sờ trong giây lát. Sau khi xác định mình không có nghe lầm, tâm tình kích động dị thường, chẳng qua là khóe môi mới vừa nhoẻn lên thì một lính gác di động đi về phía bên này, là đại đội của bọn họ, nhìn thấy anh còn đứng nghiêm chào một cái.
Trình Miễn vội vàng chỉnh đốn lại vẻ mặt, sau khi chào đáp lễ ra vẻ trấn định bỏ điện thoại di động vào trong túi áo khoác, rồi khoa trương vận động ngực, lại hướng lên bầu trời hét to một tiếng, rồi từ từ đi xa.
Người lính nhìn hơi không hiểu làm sao.
Đây là đại đội trưởng bọn họ bị gì vậy? Nhìn hành động giống như là trúng tà rồi sao?