P5 - Chương 5: Hoán đổi
Trong lần hẹn gặp này có năm đôi vợ chồng tham gia, cộng thêm Họa Long, Tô My, Bao Triển và nữ bác sĩ pháp y nữa là mười người. Trong quá trình vây bắt, phát hiện thiếu một đôi vợ chồng, nữ bác sĩ pháp y cũng không thấy đâu. Họa Long và Bao Triển đã tìm khắp cả tòa nhà những không thấy ba người bọn họ. Trong khi phía cảnh sát đang vô cùng lo lắng cho sự an nguy của nữ bác sĩ, Họa Long lại nói: "Cô ấy lâu ngày tiếp xúc với xác chết, lại là người đã li dị lâu năm, chắc không ưa mấy cảnh này nên đã đi đâu đó điều tra rồi. Mọi người tìm kĩ lại xem!"
Tại phòng khách tầng một, trưởng nhóm và Anh chàng ít nói đều bị còng tay phía sau, quỳ dưới đất. Tô My cho mỗi tên mấy cái bạt tai, vừa đánh vừa mắng: "Bọn mày định làm gì?"
Trưởng nhóm phản bác lại: "Chúng tôi đâu làm gì đâu!"
Chàng trai trẻ quay sang nói với viên cảnh sát trung niên bên cạnh: "Bác ơi! Chúng cháu chỉ đùa cợt thôi mà!"
Bao Triển và Họa Long đi vào phòng ngủ, không thấy có ai, nhưng cánh cửa thông lên trần nhà đã mở.
Mọi người đứng trên trần nhà, rồi đi dọc xuống theo cầu thang, phía ngoài có một vườn hoa. Những bông tuyết còn sót lại trên những cánh hoa đã úa tàn và những cành lá khô héo. Cả khu vườn chỉ còn duy nhất một khóm hoa mai đang nở đỏ rực.
Họ ngẩng đầu lên nhìn, rồi giật mình kinh ngạc. Trên cây có ba người, một trong số đó chính là nữ bác sĩ pháp y.
Sau này, Họa Long hỏi nữ bác sĩ: "Cô cũng chịu chơi nhỉ! Không lạnh à?"
Nữ bác sĩ chỉ im lặng không trả lời. Có lẽ trong thâm tâm cô cũng đang dằn vặt vì hành động đó của mình. Cô không giải thích gì, chỉ cúi đầu trầm ngâm.
Sau khi li dị, cô vẫn sống độc thân tới tận bây gờ. Có lẽ đó là lí do khiến cô không khống chế nổi mình trong buổi gặp gỡ đó.
Tổ chuyên án tiến hành thẩm vấn năm cặp vợ chồng, họ đều không biết hai vợ chồng nạn nhân. Giáo sư Lương gọi ông cụ mù đến để nhận diện tiếng nói.
Ông cụ mù khẳng định họ đều không phải người đã giết người phụ nữ mù. Vụ án rơi vào thế đóng băng, trưởng nhóm cung cấp một đầu mối vô cùng quan trọng, hắn nói: "Có một đôi vợ chồng luật sư được vợ chồng nạn nhân giới thiệu vào trong nhóm. Nhưng vì họ không cung cấp thông tin xác minh nên cuối cùng bị cho ra khỏi nhóm."
Giáo sư Lương hỏi: "Luật sư? Cậu có chắc không?"
Trưởng nhóm trả lời: "Chắc chứ ạ! Cháu đã hỏi rất nhiều câu về pháp luật, họ đều có thể trả lời rất rành mạch."
Giáo sư Lương yêu cầu phía cảnh sát lập tức điều tra các văn phòng luật sư trong thành phố, trọng điểm điều tra những cặp vợ chồng đều là luật sư, hoặc người mắc bệnh thoát vị đĩa đệm, từng đến điều trị tại tiệm mát-xa của người mù. Lực lượng cảnh sát địa phương lập tức vào cuộc, mọi người tập trung tinh thần cao độ, tất cả đều ý thức được tình hình vụ án sắp được phá giải, cơ hội lập công đã đến rất gần.
Tô My đi trước một bước, tìm thấy kẻ tình nghi. Cô tìm thấy trong phần quản lí thông tin QQ cá nhân tìm thấy số QQ của vợ chồng luật sư. Thông qua việc định vị IP, ngay lập tức tìm được địa chỉ nhà của họ.
Thông qua quá trình tìm kiếm bằng mạng, còn có được số điện thoại nhà, tên thật của cặp vợ chồng này. Thêm một bước nữa, họ còn có được cả số điện thoại di động.
Phía cảnh sát chỉ cần biết số điện thoại di động của một người, là có thể tìm thấy họ bằng thiết bị định vị, chính xác đến phạm vi vài mét.
Trong nhà của vợ chồng luật sư không hề có ai. Họ đang đi biện hộ cho một thân chủ tại một huyện trực thuộc thành phố này. Luật sư trong thời gian dài tham gia các hoạt động tố tụng, sẽ có những kinh nghiệm phá án và khả năng ứng biến mà người bình thường không có. Khi Họa Long đeo cùm vào tay hai vợ chồng này, cả hai người họ đều không nói câu nào, và cũng không có bất cứ hành động gì chống cự.
Người chồng cao to như một tên thợ hàng giác, người vợ dáng người mảnh mai, giống như một bé gái.
Quá trình thẩm vấn diễn ra vô cùng khó khăn, liên tục trong nhiều ngày, cả hai vợ chồng đều giữ một thái độ lợn chết "chẳng sợ nước sôi". Tổ chuyên án và chuyên gia thẩm vấn đành lần lượt thay phiên đánh trận dài kì với họ, nhưng cũng không khiến họ mở miệng.
Kết quả kiểm chứng DNA đã chứng thực sợi tóc tìm thấy tại nhà nạn nhân chính là của cặp vợ chồng này.
Vợ chồng luật sư thừa nhận việc tham gia cuộc gặp gỡ nhưng không thừa nhận việc giết người.
Giáo sư Lương bật máy phân tích giọng nói, yêu cầu người chồng nói hai chữ "lau sàn". Sau đó chuyển đến cho ông cụ mù nghe. Thính giác của ông cụ mù rất nhạy cảm, vừa nghe đã khẳng định đó chính là giọng của hung thủ. Ông không bao giờ có thể quên được giọng nói của hắn.
Chuyên gia thẩm vấn sử dụng phương pháp nhử mồi, nói với người vợ: "Chồng cô đã khai nhận hết rồi. Cô định ngoan cố đến cùng, hay cứu vớt chút thành khẩn đây? Cô là luật sư, chắc chắn biết thái độ khai báo quan trọng đến mức nào. Trước kia cô từng học múa hả? Còn cả Yoga nữa, dùng tay đi qua khoảng sân bằng tuyết cũng dễ như trở bàn tay ấy nhỉ!"
Nghe thấy câu "dùng tay đi qua sân", người vợ hoàn toàn sụp đổ. Cô ta không muốn lập công chuộc tội, vì hơn ai hết cô ta hiểu rằng mình khó thoát khỏi tội chết. Nhưng điều khiến cô thất vọng là chồng mình đã bán rẻ vợ. Phía cảnh sát nắm được đầu mối từ phía người vợ, qua quá trình thẩm vấn, cuối cùng cả hai đã khai nhận hành vi phạm tội của mình.
Cuộc hôn nhân của chúng ta như thế nào nhỉ?
Hôn nhân là một con thuyền, cách bờ rất xa, cách bến còn xa hơn nữa. Một vòi nước vặn chặt còn có thể nhỏ nước, một con người câm lặng cũng có những lời phải nói. Hãy xem người phụ nữ họ Vân kia sẽ kể cho chúng ta nghe điều gì. Cũng giống như những gì cô thường than vãn với hàng xóm, giống như những gì cô viết trên những diễn đàn, đại đa số các cuộc hôn nhân đều không phải là bến bờ của hạnh phúc.
Trước khi cưới nhau, những gì ta nghĩ đến là sự ngọt ngào. Sau khi kết hôn, những gì ta nếm trải là chua chát.
Người phụ nữ họ Vân và chồng mình đặt một chiếc giường đôi và một chiếc gương trang điểm trong phòng, đặt bát đĩa chậu rổ, củi rơm cơm dầu đặt và trong bếp, treo bức ảnh cưới lên trên tường, bắt đầu cuộc sống gia đình. Họ bắt đầu những cuộc cãi không ngừng nghỉ, chỉ trích và làm tổn thương lẫn nhau. Họ ném vỡ những bát những âu của cuộc sống gia đình, cuộc sống ngọt ngào thực ra là khe hở giữa hai lần cãi vã.
Tôi nghĩ những người chưa bước vào cuộc sống gia đình nên hiểu rõ hôn nhân là gì.
Chân tướng của hôn nhân là: Chúng ta ôm nhau nhưng không hôn nhau, chúng ta ngủ cùng nhưng không ân ái.
Người phụ nữ họ Vân và chồng gặp và quen nhau trước bức tường tình yêu ở công viên. Dưới chân tường đó mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú độc thân đến tìm nửa kia của mình.
Cô là một người sống theo nếp truyền thống. Cả cuộc đời mình, cô chỉ làm hai việc vượt ra khỏi những quy tắc thời xưa. Một là cô đã tham gia vào việc hẹn hò đổi gió, hai là người phụ nữ mặc chiếc áo khoác trắng này trước khi hẹn gặp đã mang nhuộm mái tóc đen truyền thống của mình thành màu đỏ.
Cô giữ gìn bản thân mình đến tận đêm tân hôn. Trong đêm động phòng hoa chúc, người chồng nói với cô một câu mơ hồ nhất trên đời: "Anh... chỉ vào được một chút thôi..."
Còn cô, đã nói một lời làm tổn thương chồng mình vô hạn: "Gì cơ? Anh đã vào rồi á?"
Đó là gì nhỉ? Hay chồng cô vẫn còn đang chỉ là một cậu trẻ con?
Cô nói với Thím Tư nhà cô em họ: "Ôi! Kiểm tra sức khỏe trước khi cưới quan trọng lắm, đến đêm động phòng mới biết thì đã muộn rồi!"
Cuộc sống vợ chồng ngày càng khó chịu. Người đàn ông hàng ngày phải đi làm công tác đo đạc ngoài trời này ngày càng nóng tính. Có những lúc sau cuộc ân ái chỉ vì vài lời của vợ, người chồng có thể tức giận mà đập cả ti vi máy tính. Người vợ bắt chồng uống một số loại thuốc còn đi các miếu đền cầu tự mong có một đứa con. Sau đó, quả nhiên họ đã có một đứa trẻ như mong muốn. Sợi dây nối giữa hai vợ chồng chính là đứa con nhỏ, chướng ngại lớn nhất của việc li hôn cũng là con nhỏ. Thế nhưng đứa trẻ lại bất hạnh qua đời. Từ đó, tinh thần người vợ có phần bất ổn, cô không thể tiếp nhận được sự thật đau lòng này. Hàng ngày cô đung đưa chiếc nôi trống rỗng, cô đi mua sữa bột và ba lô, cô nghĩ rằng đứa trẻ của mình vẫn còn sống.
Tám giờ sáng, cô nhìn ánh mặt trời chiếu lên những cánh hoa trúc đào trước sân, cành lá đung đưa theo gió, bóng lá in hình lốm đốm dưới sân.
Chín giờ sáng, cô nhìn thấy một con mèo nhảy từ tường bao xuống, từ từ bước qua.
Mười giờ sáng, cô vẫn nhìn ra phía ngoài cửa sổ nhưng không muốn dậy.
Thời gian đó, cô bỗng thấy yêu thích công việc thêu chữ thập. Những lúc nổi hứng, cô thêu liền một mạch nào đồng hồ, nào tranh "gia hòa vạn sự hưng", nào tranh mèo con vờn len sợi. Bức tranh đồng hồ treo trên tường, bất kể ngày đêm, nó mãi mãi chỉ dừng đúng tại vị trí mười giờ sáng.
Thời gian của cô ngừng lại, từ ngày này qua ngày khác, cuộc sống của cô như nước ao tù, không bao giờ thay đổi.
Thực ra, trái tim cô không hề cô đơn, chỉ có điều thân thể cô vô cùng cô độc.
Người chồng đến phút cuối cùng vẫn không thể khiến cô có thai một lần nữa. Kết quả xét nghiệm cho biết người chồng đã mắc chứng vô sinh. Cuộc hôn nhân của họ rơi vào bế tắc, và cứ thế đã qua bảy năm ròng, họ đã ngầm mặc định với nhau sẽ không bao giờ ân ái nữa.
Người chồng từng tự trào: "Năm đầu ân ái như cơm, năm hai chẳng thiết, năm ba ép cùm."
Người chồng chỉ ném lại một câu nói rồi bỏ đi lâm trường ở Đông Bắc, đi một chuyến là đã mấy năm.
Mùa hè năm đó, trên chiếc thớt gỗ nhà cô mọc lên một cây nấm độc.
Nắp bồn cầu cũng lâu lắm rồi không có ai nhấc cả lên. Đó là điều khiến người phụ nữ vô cùng đau khổ.
Cô làm công việc môi giới nhà đất, đại đa số thời gian ngồi trước màn hình máy tính. Một hôm vô tình biết được việc có diễn đàn kết bạn đổi gió. Điều cô nghĩ đến không phải là vui vẻ, mà là gặp gỡ tiến tới kết bạn và xin một đứa con. Sau khi người chồng trở về, cô vẫn cố giấu suy nghĩ của mình, chỉ nói rằng mình cảm thấy rất hiếu kì với những hoạt động trong diễn đàn đó. Đó cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm họ lại gần gũi nhau.
Một tháng sau, họ quen biết một đôi vợ chồng nọ là một cặp luật sư.
Ba tháng trôi qua, hai đôi vợ chồng đã rất thân thiết.
Đó là lần gặp đầu tiên của vợ chồng người phụ nữ họ Vân. Họ gặp nhau tại một bãi đỗ xe, vợ chồng luật sư lái xe tới đón. Cảm xúc lúc gặp mặt giống như những người bạn lâu ngày xa cách, vì dù sao họ cũng đã quen nhau trên mạng lâu ngày rồi.
Luật sư chồng lái xe, người phụ nữ họ Vân ngồi trên ghế trước, luật sư vợ và chồng người phụ nữ họ Vân ngồi ghế sau.
Theo những gì đã sắp xếp từ trước, mọi người sẽ đến một địa điểm du lịch để vui chơi. Nếu tiện, buổi tối họ sẽ đến nhà luật sư nghỉ lại. Cả hai đôi vợ chồng dọc đường nói cười vui vẻ. Những ngượng ngùng phút đầu gặp mặt đều đã tan biến lúc nào. Luật sư chồng rất tự nhiên đặt tay lên trên vai người phụ nữ họ Vân, chồng cô thấy thế cũng làm theo, không khí trong xe như mùa xuân nở rộ.
Khi leo núi, người đàn ông đôi lúc nắm tay người phụ nữ không phải vợ mình. Họ dừng lại trước triền dốc, ngồi trên thảm cỏ xanh. Đêm đó, họ đã đến nghỉ lại tại nhà vợ chồng luật sư.
Về sau, có người còn đi tới bước xa hơn, đó là người phụ nữ họ Vân đến nhà Luật sư qua đêm và ngược lại.
Vợ chồng luật sư có một con nhỏ sáu tuổi, thường ngày sống cùng ông bà nội ở quê. Sau khi qua hết nghỉ đông năm nay, sẽ được đón về, vì thế hẹn hò cũng bị dừng lại. Người phụ nữ họ Vân rất yêu quý đứa trẻ này.
Cô thích ôm hôn đứa trẻ, thường xuyên mua giày và quần áo gửi cho vợ chồng luật sư. Vợ chồng luật sư phát hiện ra người phụ nữ này yêu quý đứa trẻ quá mức bình thường, đó là cô ta đặt cả một cái tên mới cho đứa trẻ. Sau này họ mới biết, đó là tên của đứa con đã mất của vợ chồng người phụ nữ họ Vân. Vợ chồng luật sư nhận thấy người phụ nữ họ Vân có chút vấn đề về thần kinh, nên trả lại những thứ giày dép và quần áo cô này đã tặng, và định đoạn tuyệt quan hệ với họ, thế nhưng người phụ nữ này đã có thai từ lúc nào không biết.
Chồng người phụ nữ họ Vân không thể sinh con, điều đó chứng tỏ đứa trẻ là con của luật sư.
Vợ chồng luật sư và người chồng đều không thể chấp nhận điều đó, họ khuyên người vợ bỏ cái thai đi, nhưng cô nhất định không chịu, thậm chí còn để lại thư, nói rằng mình đã bỏ nhà ra đi. Vợ chồng luật sư và chồng người phụ nữ họ Vân bàn bạc nhau lập kế sách, ép cô uống thuốc phá thai. Trong quá trình ép uống thuốc, người phụ nữ họ Vân cố gắng chống cự. Vợ chồng luật sư giữ chặt tay chân cô, người chồng bóp miệng cô nhét thuốc vào rồi đưa tay với một chai nước ngọt trên cửa sổ đổ vào miệng vợ...
Trong chai nước ngọt kia đã bị đổi thành nước tẩy nhà vệ sinh, thành phần chính là Axit Clo-hiđric đậm đặc nồng độ 32%, nếu uống phải sẽ dẫn đến tử vong.
Vợ chồng luật sư và chồng nạn nhân vội vàng định đưa cô đến bệnh viện cấp cứu, nhưng chưa kịp ra đến cửa, cô đã không còn thở nữa. Cơ thể cô dần trở nên lạnh ngắt, họ chỉ biết nhìn nhau thất thần không còn cách cứu chữa nào khác.
Chồng nạn nhân nói: "Làm thế nào bây giờ? Tôi không cố ý, hai người có thể làm chứng đúng không?"
Luật sư chồng bình tĩnh đáp: "Tội ngộ sát cũng không thoát khỏi phán quyết của pháp luật, chuyến này anh chỉ còn nước vào tù."
Vợ luật sư nói: "Sao lại ra nông nổi này cơ chứ! Tiếng tăm của chúng ta cũng sẽ bị hủy hoại hết thôi!"
Người chồng lo lắng hỏi: "Tôi sẽ bị phạt khoảng mấy năm?"
Luật sư trả lời: "Thêm tội ép phá thai, chắc cũng phải mười năm. Hai vợ chồng tôi chắc có thể nhẹ hơn vài năm."
Người chồng hỏi trong tuyệt vọng: "Không còn cách nào nữa sao?"
Ba người họ lạnh lùng thương lượng quyết định phá hủy nhận dạng, rồi ném xác phi tang. Họ vốn định chia cắt thi thể, nhưng chồng nạn nhân không đủ can đảm làm việc đó, mới vừa cầm lưỡi cưa điện lên hắn đã nôn thốc nôn tháo, không thể nào tiếp tục được. Vợ luật sư cố gắng nhẫn nhịn, rửa sạch chỗ người chồng nạn nhân vừa nôn xuống. Ruột của nạn nhân rời ra ngoài, luật sư chồng sợ quá lấy bừa con búp bê bịt vào cho chặt.
Họ đặt xác nạn nhân trong nhà vệ sinh. Khi ba người nhấc cái xác lên, con búp bê bỗng nhiên kêu lên mấy tiếng "Bố! Mẹ! hi hi hi!" Khiến cả đám người sợ chết khiếp. Thứ âm thanh đáng yêu mà đáng sợ đó khiến họ phải dừng lại trong giây lát, sau phút định thần, mới tiếp tục khiêng cái xác đi tẩu tán.
Họ lái một chiếc xe đưa cái xác đến ném xuống cái giếng ven đường. Nạn nhân từng để lại một mảnh giấy viết rằng mình đã bỏ nhà ra đi. Nếu họ hàng người thân có hỏi đến, mảnh giấy đó sẽ làm chứng hợp lí nhất cho việc người vợ mất tích. Ba người họ cho rằng, việc này thần không hay quỷ không biết, có lẽ sẽ thoát được vòng lưới pháp luật. Không ngờ, quá trình vứt xác của họ đã bị một người phụ nữ mù nghe thấy. Họ không hề biết rằng đó là một người mù, và cũng chẳng còn thời gian để điều tra việc đó. Luật sư chồng quyết định dứt khoát, vào một đêm vài ngày sau đó, giết chết nhân chứng ngay tại phòng.
Chồng người phụ nữ họ Vân không dám ra tay giết người, điều đó khiến luật sư chồng vô cùng hoang mang.
Hắn cho rằng nếu sau này có việc gì xảy ra, vấn đề chắc chắn sẽ xuất phát từ người đàn ông hèn yếu này. Vì thế, đã làm thì làm một thể, luật sư chồng khuyên vợ mình đầu độc chồng nạn nhân, để hắn mãi chết đi với tội danh giết vợ rồi tự sát. Và như thế, vợ chồng luật sư có thể ung dung sống ngoài vòng pháp luật.
Vợ chồng luật sư thường ngày tiếp xúc với rất nhiều các vụ án hình sự, nên có khả năng ứng phó rất tốt với những công tác trinh sát phá án.
Khi vợ luật sư rời khỏi nhà nạn nhân, ngoài trời bỗng đổ tuyết. Biết rất rõ vai trò của dấu chân đối với việc phá án, luật sư chồng thông qua điện thoại chỉ cách cho vợ mình xóa hết vân tay, rồi xỏ đôi giày trẻ em vào tay, lộn ngược người ra khỏi hiện trường.
Chiêu trò này cuối cùng vẫn không qua nổi mắt tổ chuyên án, và hung thủ đã sa lưới.
Sau khi sự việc xảy ra, tổ chuyên án tiếp tục điều tra sâu hơn và phát hiện một sự việc vô cùng kì lạ. Đứa con đã chết của người phụ nữ họ Vân không hề được hỏa táng, cũng không chôn cất. Vậy đứa con của người phụ nữ yêu trẻ thương con này đã đi đâu?
Khóm trúc đào trước sân trồng trong một chiếc ang lớn, một con búp bê lớn và cũ kĩ đặt cạnh tường, từng trận gió cơn mưa năm này tháng khác thổi qua, nó cũng không bao giờ cất tiếng.
QQ: Một phần mềm nói chuyện trực tuyến được sử dụng phổ biến tại Trung Quốc, giống như Yahoo, Skype.
Gia hòa vạn sự hưng: Nội dung chữ hán thêu trên tranh, nghĩa là: Gia đình hòa thuận thì mọi việc đều phát đạt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mời các bạn dừng lại giây lát để xem hết gif nhé! Đây là những gì mình muốn nói với các bạn đã theo dõi truyện! ^^