P2 - Chương 1: Xác người trong bức tường
Ngày 19 tháng 3 năm 2009, tại khách sạn Hoàng Thành xảy ra một vụ án mạng. Một cô gái vào thuê căn phòng số 101 của khách sạn. Tại phòng đối diện, một người đàn ông, sau khi uống say đưa một cô gái bán hoa về phòng. Do xảy ra bất đồng về tiền thù lao, người đàn ông đánh đập cô gái. Cô gái thương tích đầy mình, gục xuống trước cửa phòng 101, không ngừng gõ cửa cầu cứu sau khi cô gái tại phòng 101 báo cảnh sát, người đàn ông say rượu mua dâm đã bị bắt giữ.
Khi thực hiện ghi chép lời khai, phía cảnh sát phát hiện thấy căn phòng 101 có gì đó khác thường. Trong không khí có mùi như mùi xác chết.
Cảnh sát lập tức tiến hành kiểm tra. Căn phòng này nằm cuối hành lang tầng một của khách sạn, trông rất cũ kĩ, điều hòa có dấu vết bị lửa hun cháy đen, các vết mốc lốm đốm khắp tường. Một bóng đèn đầu giường đã cháy, nhà vệ sinh tối tăm ẩm ướt, chiếc gương cũ loang lổ soi vào chỉ còn thấy lờ mờ không rõ bóng người. Trong nhà vệ sinh còn có một chiếc cửa sổ gỗ vuông đã bị đóng chặt, mốc meo.
Một cảnh sát sau khi đứng quan sát tỉ mỉ hồi lâu trước bức tường đã phải hét lên gọi mọi người. Anh phát hiện ra trên tường mập mờ hình khuôn mặt của một ai đó.
Sau quá trình điều tra sơ bộ bước đầu, phía cảnh sát kết luận rằng trong bức tường này có thể đang giấu một xác người. Thi thể trong trạng thái bị xây kín sẽ tự phân hủy. Dung dịch chảy ra dần dần ngấm vào tường, rồi ngấm ra bên ngoài, hình thành lên hình ảnh đúng như dáng người đã chết.
Cảnh sát sử dụng khoan máy, chùy lớn, xà beng cùng nhiều công cụ khác, khoan dỡ đoạn tường nghi ngờ có thi thể. Sau hơn ba giờ đồng hồ cố gắng, cuối cùng cả đội cũng ngả được đoạn tường bê tông hình chữ nhật xuống. Sau khi đưa vào chụp X-Quang, hình ảnh bộ xương nằm trong bức tường bê tông đã hiện ra rõ ràng trước mắt.
Câu chuyện về xác người trong bức tường, hoặc cũng có người gọi với cái tên "tường giấu xác" làm chấn động cả thành phố.
Nhận được lời mời của cảnh sát địa phương, tổ chuyên án lập tức tới ngay khách sạn Hoàng Thành. Chi đội trưởng phụ trách mảng trinh sát hình sự đưa bốn người của tổ chuyên án vào phòng pháp y. Tuy nhiên, họ gặp phải một vấn đề nan giải, làm cách nào để lấy được thi thể ra khỏi tấm bê tông một cách hoàn thiện?
Các bác sỹ pháp y đã bó tay, còn những thiết bị giải phẫu đứng trước tấm bê tông đồ sộ này thì hoàn toàn vô tác dụng.
Một cậu cảnh sát dùng khoan điện khoan một lỗ nhỏ trên tấm bê tông. Một thứ dịch màu vàng chảy ra. Trong dịch có độc, mùi vô cùng khó ngửi, khiến mọi người đều phải đưa tay bịt mũi.
Giáo sư Lương ngay lập tức ngăn cản hành động vừa rồi của cậu cảnh sát. Thi thể nạn nhân ẩn chứa một lượng lớn thông tin quan trọng, một khi những thông tin đó bị hư hỏng, việc phá án sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Giáo sư Lương yêu cầu phía cảnh sát Hoàng Thành tìm một vài người thợ điêu khắc đá, và rất nhanh chóng, họ đã có mặt tại phòng pháp y.
Người thợ cả giận dữ, nói: "Tôi là thợ đục đá chứ có phải thợ đục bê tông đâu?"
Chi đội trưởng cũng hơi gắt gỏng: "Thì có khác nhau là mấy!"
Người thợ cả hỏi tiếp: "Đục thành hình gì đây? Có bản vẽ không?"
Chi đội trưởng giờ mới nhẹ nhàng, nói: "Trong tấm bê tông này có một xác người, các anh đục cẩn thận, đừng để hư hỏng cái xác..."
Vừa nghe đến đấy, cả đội thợ cong đuôi chạy hết, phía cảnh sát hứa trả thêm tiền công cũng nhất định không ai dám chịu làm. Chi đội trưởng cũng không miễn cưỡng, để họ ra về. Bỗng anh nhớ ra một người có thể giúp họ thực hiện việc này. Anh có một người bạn là nhà điêu khắc. Bất kể trên chất liệu gỗ hay đá, người này đều có một tay nghề đáng nể. Các tác phẩm của anh ta đã từng đạt nhiều giải thưởng lớn trong nước.
Chi đội trưởng cho mời nhà điêu khắc đến phòng pháp y. Nhà điêu khắc đồng ý giúp họ giải quyết bài toán khó này. Trước tiên, anh nhìn tổng thể cả tấm bê tông, trên đó vẫn còn in hằn một hình mặt người. Bằng những công cụ chuyên dụng như thước ba chiều, đục, rìu khoan, máy mài, sau nửa ngày vất vả, nhà điêu khắc cuối cùng cũng bóc tách thành công phần phức tạp nhất, đó là phần đầu. Tiếp đó, anh tiến hành đẽo gọt phần thân. Sau một hồi lâu, hình dáng một người đang đứng hiện ra trước mắt, nằm lẫn giữa những sợi cốt thép nhưng vẫn rất rõ ràng, và chỉ còn phủ một lớp xi măng mỏng.
Nhà điêu khắc nói với chi đội trưởng: "Đây là tác phẩm tuyệt vời nhất của tôi!"
Chi đội trưởng tiễn nhà điêu khắc về, rồi hứa buổi tối sẽ mời người bạn nhiệt tình này đi ăn. Nhà điêu khắc trước khi rời khỏi đó còn muốn chụp một bức hình với "tác phẩm" kia để làm kỉ niệm, nhưng phía cảnh sát đã từ chối khéo.
Bao Triển và bác sỹ pháp y dùng búa nhỏ gõ hết lớp xi măng mỏng còn lại trên mặt thi thể. Một khuôn mặt sưng phù lạ thường, đã phân hủy rất nhiều xuất hiện trước mắt họ, nhưng đã rất khó để nhận ra hình dạng của ngũ quan. Giáo sư Lương yêu cầu Bao Triển và bác sỹ pháp y nhanh chóng tiến hành kiểm tra, kể cả những miếng bê tông được bóc ra cũng phải mang đi xét nghiệm rõ ràng. Cùng lúc, Chi đội trưởng và Họa Long tiến hành điều tra về công ty xây dựng đã nhận thầu công trình này, thu thập một danh sách các đối tượng tình nghi. Còn Tô My tìm kiếm danh sách những người được báo mất tích trong thang máy mấy năm vừa qua.
Sau hai ngày trời vất vả, các thành viên đã tìm được rất nhiều các manh mối. Giáo sư Lương triệu tập mọi người mở cuộc họp báo cáo và triển khai tình hình.
Khách sạn Hoàng Thành nằm ở gần trạm xe cuối cùng của cả đoạn đường dài. Khu vực này tập trung đông người ngoại tỉnh, tình hình trị an tương đối phức tạp. Khách sạn Hoàng Thành được xây dựng xong vào khoảng nửa năm trước, do Công ty Xây dựng Hoàng Thành đứng thầu. Một viên quản lý dự án cho biết, do nguồn lao động thay đổi rất nhanh, nên giờ đây về cơ bản đã không còn tìm được những người thợ thi công của năm đó nữa, dẫn đến việc lập danh sách tình nghi vô cùng khó khăn. Chi đội trưởng phải tạo áp lực với Giám đốc công ty, mới có được một bảng lương cũ từ thời gian đó. Nhưng trên bảng lương chỉ có tên công công nhân thi công, mà không có bất cứ thông tin địa chỉ hoặc điện thoại, hay cách thức liên lạc nào khác, khiến cho công tác điều tra gặp rất nhiều khó khăn.
Bao Triển và bác sỹ pháp y đã làm xong báo cáo. Theo kết quả phân tích xương, thi thể là một nam giới tầm sáu mươi tuổi. Trên thân người chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi, ngón tay có đeo một chiếc nhẫn vàng. Thi thể nạn nhân bị nhét vào một cột trụ bê tông của tòa nhà. Trong cột trụ có cốt thép, và thi thể bị kẹt trong chính những đoạn thép đó và đổ bê tông vào. Từ việc phân tích bản thiết kế thi công tòa nhà cho thấy, ban đầu nơi này vốn được dự kiến xây thành một khu thương mại, nhưng giữa chừng phải ngừng thi công một thời gian, rồi sau đó mới sửa lại thành khách sạn. Kết cấu chịu tải của tòa nhà này được thiết kế một cách kiên cố lạ thường, và khu vực tường nơi phát hiện thi thể cũng được xây dày hơn các công trình dân sinh thông thường khác rất nhiều.
Chi đội trưởng lên tiếng hỏi: "Nếu thi thể bị chôn kín trong bê tông thì sẽ thế nào?"
Bác sỹ pháp y trả lời: "Thi thể bị lớp xi măng bọc kín, khi xi măng khô lại sẽ vẫn còn rất nhiều những lỗ khí nhỏ, nước và không khí vẫn có thể xâm nhập. Hơn nữa, khi xi măng khô lại, sẽ trở về môi trường trung tính, tốc độ phân hủy vô cùng chậm, xương cốt có thể lưu giữ trong thời gian dài, do đó rất khó đánh giá về tình trạng hiện thời của thi thể này. Thông thường trong giai đoạn đầu sau khi chết, một thi thể sẽ bắt đầu bằng giai đoạn hạ nhiệt, tím tái, cứng lại, khô cục bộ, giác mạc đục lại, rồi tự phân giải. Giai đoạn tiếp theo, thi thể có thối rữa, hoặc trở thành xác khô, giữ nguyên hiện trạng. Các biểu hiện của thi thể là những dấu hiệu quan trọng giúp các bác sỹ pháp y phán đoán thời gian tử vong. Thế nhưng cái xác vùi trong bê tông này có những phần đã phân hủy, lại có những phần vẫn còn tương đối hoàn chỉnh, nên rất khó phán đoán thời gian tử vong chính xác. Theo những đánh giá sơ bộ, ít nhất nạn nhân cũng đã chết từ nửa năm trước."
Giáo sư Lương có ý định mời các chuyên gia trong nước giúp đỡ, nhất định phải làm rõ được thời gian tử vong.
Tô My nhìn vào bản báo cáo khám nghiệm tử thi, quay sang nói với Họa Long: "Trời ạ! Ông cụ này bị giết đến tận hai lần cơ à!"
Bao Triển trả lời: "Không! Ba lần chứ!"
Họa Long nhìn qua bản báo cáo, lên tiếng xác nhận: "Ừ! Đúng thế!"
Hộp sọ của người chết có nhiều chỗ bị vỡ, lõm xuống. Xương sườn khu vực trước ngực có vết bị vật nhọn đâm. Một mũi tên hợp kim nhôm xuyên từ trực tràng đến khoang bụng. Cả ba đều là những vết thương chí mạng. Điều đó cho thấy, hung thủ vô cùng tàn nhẫn quyết dồn nạn nhân vào chỗ chết. Mũi tên hợp kim nhôm thuộc loại dành cho cung nỏ cao cấp, ngoài ra không phát hiện thấy hung khí gây sát thương nào khác.
Tổ chuyên án và cảnh sát Hoàng Thành bắt đầu thảo luận. Mọi người đều phân tích cho rằng mũi tên kia, nhiều khả năng là do hung thủ dùng tay đâm nạn nhân, chứ không phải do cung bắn.
Việc quan trọng tiếp theo là cần xác định danh tính nạn nhân. Tô My so sánh danh sách những người mất tích trong khu vực với những đặc điểm nhận dạng của nạn nhân, và nhanh chóng tìm thấy người có nhiều điểm trùng khớp. Ông cụ này mất tích cách đây hơn nửa năm, người thân đã nhiều lần báo án, và còn đăng tin tìm người thân trên truyền hình, nhưng chưa có kết quả. Ông cụ khi mất tích đi một đôi dép lê và mặc một chiếc quần đùi rộng, cởi trần, rất ăn khớp với đặc điểm của nạn nhân. Qua kết quả xét nghiệm DNA, danh tính của ông cụ đã được xác định.
Họa Long và Chi đội trưởng tiến hành điều tra tại nơi ở của nạn nhân. Mọi người thường gọi ông là chú Lỗ.
Vợ chú Lỗ đã qua đời cách đây mấy năm. Sau khi về hưu, ông chỉ ở nhà, sống bằng số tiền lương dưỡng lão. Ngoài việc đưa đón đứa cháu nội đi học, ông không còn việc gì khác nên hàng ngày thích đi bộ trên phố, hoặc vào công viên chơi cờ.
Hàng xóm cho biết, tiếng tăm của chú Lỗ không được tốt cho lắm, ông thường rất thích vào cửa tiệm cắt tóc gội đầu ở ngoài mặt phố.
Một cô gái cho cảnh sát biết, có lần khi cô đi học thêm về nhà buổi tối, thấy chú Lỗ đứng trong một con ngõ tối và có những hành động rất kì quặc.
Con trai của chú Lỗ ban đầu không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng sau khi được Họa Long và Chi đội trưởng làm công tác tư tưởng, cộng thêm tâm lý muốn tìm ra kẻ đã giết hại cha mình, con trai chú Lỗ sau hồi do dự cũng ngập ngừng kể một sự việc rất ngượng ngùng từng xảy ra.
Ở mỗi thành phố đều có những tiệm cắt tóc gội đầu mà không cắt tóc hành nghề chính đáng. Những cô gái mặt đầy son phấn, áo quần hở hang đứng sau tấm cửa kính mời chào khách qua đường.
Có lần, con trai chú Lỗ đi ngang qua một cửa tiệm như vậy. Anh thấy một thiếu phụ ăn mặc hở hang đứng sau cánh cửa ngoắc ngón tay chào mời. Không vượt qua được cám dỗ, anh quyết định đi vào. Nhưng, vừa bước vào bên trong, anh ta đã thấy cha mình cũng đang ở đó.
Chú Lỗ có lẽ đã chán cảnh đứng từ xa nhìn vào trong cửa tiệm, nên đã lấy hết dũng cảm bước vào đó.
Khi con trai hỏi, chú Lỗ trả lời rất bình tĩnh: "Tao đến cắt tóc chứ làm gì nữa!"
Anh con trai hỏi lại: "Chẳng phải bố vừa cạo trọc đầu tuần trước rồi còn gì?"
Sau một vài câu xã giao qua lại, anh con trai quyết định ra về, còn chú Lỗ đi theo người thiếu phụ vào một căn phòng khác qua con đường bí mật phía sau tủ quần áo để tránh bị công an phát hiện.