P2 - Chương 3: Nhật ký bán hoa
Bao Triển và cảnh sát Hồ dẫn ông cụ sửa giày về đồn cảnh sát. Do thời gian đã qua khá lâu rồi, nên ông cụ không thể nào hồi tưởng lại được hình dáng của người đó, vì thế chuyên gia dựng hình cũng không có cách nào dựng lại được khuôn mặt của kẻ bị tình nghi. Ông cụ cố gắng nghĩ một hồi lâu, rồi bổ sung thêm một đặc điểm nữa. Người thanh niên đó nhìn bề ngoài rất gọn gàng trắng trẻo, nhưng hai tay anh ta lại có rất nhiều vết chai sần.
Giáo sư Lương đặt một câu hỏi quan trọng: "Thế sau đó anh ta đi đâu bác có nhớ không?"
Ông cụ trả lời rất nhanh, không cần suy nghĩ: "Cậu ta đi vào khách sạn đó rồi!"
Trong tường của khách sạn có một cái xác. Hung thủ sau khi phi tang xong rất nhiều khả năng sẽ quay lại hiện trường kiểm tra. Trong biết bao nhiêu vụ án chôn xác, kẻ giết người cho rằng mình đã an toàn, nên sẽ quay trở lại hiện trường nơi phi tang. Hắn sẽ đứng trên mặt đất, trên đồng cỏ xanh, hoặc ở một góc nào đó của công viên, nơi mà chỉ hắn mới biết... Dưới chân mình có một xác người.
Giáo sư Lương yêu cầu Bao Triển và cảnh sát Hồ ngay lập tức điều tra những người đã từng đến ở trong khách sạn này, đặc biệt là những ai ở trong căn phòng hiện trường phi tang đó.
Những thành phần đến đăng kí ở trong khách sạn rất phức tạp, trong đó không ít khách là người ngoại tỉnh. Bao Triển và cảnh sát Hồ phải mất liên tục nhiều ngày đêm kiểm tra danh sách khách hàng, rồi sau đó nhờ phía cảnh sát đi xác nhận danh tính từng người. Những công việc điều tra như thế này rất mất thời gian và công sức, nên trong một khoảng thời gian ngắn chưa thể tìm ngay ra được kẻ tình nghi.
Các mối quan hệ xã hội của chú Lỗ tương đối đơn giản. Họ hàng làng xóm đều không ai có thù sâu oán đậm gì. Phía cảnh sát cho rằng động cơ gây án của hung thủ là để trả thù. Như vậy, khi tìm được người có mâu thuẫn xung đột với chú Lỗ là có thể giải quyết được vấn đề mấu chốt của vụ án. Phía cảnh sát một lần nữa chú ý đến những nhân vật làng chơi. Số lượng gái bán hoa trong thành phố tương đối nhiều, công tác vây quét cũng đã thực hiện tương đối triệt để.
Tổ chuyên án đặt việc điều tra những cô gái có tiếp xúc với chú Lỗ lên hàng đầu. Trong quá trình thẩm vấn, Mao Mao cứ ấp a ấp úng, dường như có điều gì đó khó nói.
Sau khi được giáo sư Lương và Tô My làm công tác tư tưởng, Mao Mao mới khai rằng, mẹ cô bé cũng từng có quan hệ với chú Lỗ.
Trong một lần khi vừa lĩnh tiền dưỡng lão, chú Lỗ đến quán mát-xa chân và yêu cầu mẹ cô bé phục vụ. Bố Mao Mao đứng ngoài canh chừng cảnh sát. Một gia đình chỉ vì tiền mà mất hết cả liêm sỉ.
Đại đa số các cô gái đều không thích thú gì với thói quen của chú Lỗ, nhưng mẹ của Mao Mao là một trong số ít những người còn lại. Mẹ Mao Mao không chỉ là tú bà, mà còn kiêm luôn cả việc bán hoa cho khách.
Giáo sư Lương vô cùng tức giận, cho gọi bố Mao Mao vào thẩm vấn.
Giáo sư nghiêm giọng hỏi: "Đó là vợ và con gái đẻ của anh, mà anh nỡ để nó phải đi làm cái nghề đó sao?"
Bố Mao Mao vẫn giảo biện: "Mát-xa có gì là xấu đâu!"
Tô My đứng một bên tức giận quát lên: "Khốn nạn! Một đứa trẻ mới có mười tám tuổi."
Bao Triển cũng to tiếng: "Chỗ của con bé phải là ở trường học, chứ không phải ở tiệm cắt tóc gội đầu, mát-xa thế này. Có một người cha như ông, tôi thật sự cảm thấy đau đớn thay cho cô bé."
Bố Mao Mao cúi gằm mặt lải nhải: "Đi học thì được ích lợi gì? Tốt nghiệp xong rồi liệu có tìm được công việc tử tế không? Tất cả chẳng phải đều chỉ vì kiếm tiền thôi sao? Mà thôi không phải nói nhiều. Tôi đáng chết! Tôi có tội! Tôi đáng bị phạt! Bao nhiêu tiền? Tôi nộp! Được chưa?"
Giáo sư Lương nghiêm mặt, nói: "Lần này không đơn giản như thế đâu! Việc càn quét hoạt động mại dâm không phải do chúng tôi quản lí. Mà anh cũng đừng tưởng cứ nộp tiền phạt là sẽ được thả về."
Họa Long tức giận đấm mạnh xuống bàn, gào vào mặt kẻ vô lương tâm: "Mày có phải là con người nữa không hả? Đúng là đồ lòng lang dạ sói! Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa tao cho mày mấy quả trời giáng bây giờ!"
Bố Mao Mao sợ sệt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt Họa Long đang nổi giận.
Tổ chuyên án cho rằng, trong quá trình thẩm vấn Mao Mao có phần cố ý làm nhẹ sự việc. Cô bé bán hoa này dường như đang muốn giấu điều gì đó. Tổ chuyên án tiến hành phân tích nội dung trong cuốn "Nhật kí bán hoa" của cô bé, hy vọng sẽ tìm ra được manh mối nào đó quan trọng. Trong cuốn nhật kí của mình, Mao Mao nhiều lần nhắc đến một vị khách làng chơi mà cô gọi là "Bảo Bối" và câu chuyện tình yêu giữa hai người họ.
Cục trưởng Cục công an Hoàng Thành phân tích cái tên "Bảo Bối" nhiều khả năng là một biệt danh, cách mà những người đang yêu dùng để gọi nửa kia của mình.
Bốn người trong tổ chuyên án quay sang nhìn nhau, Họa Long không nhịn nổi cười, thủ thỉ với Bao Triển và Tô My: "Nói thế thì thà không nói còn hơn!"
Cục trưởng tiếp tục phân tích: "Bước tiếp theo, chúng ta cần thẩm vấn Mao Mao sâu hơn nữa, nhất định phải bắt cô ta mở miệng."
Tổ chuyên án yêu cầu Mao Mao giải thích về người có tên "Bảo Bối" được nhắc tới trong cuốn nhật kí của mình. Mao Mao có phần hốt hoảng. Cô bé cắn môi chảy máu cũng không chịu khai người đó là ai. Xem ra, cô bé này vô cùng lo sợ người trong mộng của mình bị cảnh sát bắt. Cô nguyện dùng cái chết để bảo vệ tình yêu của mình.
Cuốn "Nhật kí bán hoa" được đặt trên bàn của Cục trưởng Cục công an Hoàng Thành, bên cạnh còn đặt một bản thảo cho bài phát biểu của Cục trưởng do thư kí của ông chuẩn bị sẵn. Công tác loại bỏ hoạt động mại dâm được người dân trong thành phố vô cùng hưởng ứng, Chủ tịch Thành phố sẽ tuyên dương và khen thưởng tổ công tác trong hội nghị tổng kết công tác xử lí tệ nạn xã hội lần này.
Bài phát biểu của Cục trưởng được in trên giấy A4, từng câu từng chữ mượt mà, trôi chảy. Trong mỗi dấu ngoặc đơn còn có phần ghi chú đặc biệt mà thư kí viết cho cục trưởng.
Trong cuốn "nhật kí bán hoa" có rất nhiều chữ viết sai chính tả, cuốn sổ đã vô cùng cũ kĩ, nhưng mỗi một trang đều chứa đựng rất nhiều kí ức và dấu ấn trong cuộc đời của Mao Mao.
Sau đây là một phần trích từ bài phát biểu của Cục trưởng.
"Thưa các đồng chí! Hôm nay thành phố Hoàng Thành tổ chức hội nghị tổng kết công tác xử lí tệ nạn xã hội toàn thành phố. Tôi cho rằng đây là một việc làm vô cùng quan trọng. Việc triển khai công tác quét sạch các ổ nhóm mại dâm có ý nghĩa chỉ đạo rất lớn đối với thành phố chúng ta.
Sau đây, tôi đề nghị chúng ta dùng một tràng pháo tay thật lớn để cảm ơn sự ủng hộ từ các cấp lãnh đạo của Ủy ban Nhân dân và Hội đồng Nhân dân Thành phố.
Về những lời vừa rồi của Chủ tịch Vương, tôi thấy rằng đó là những điều rất tuyệt vời và đáng ghi nhớ, giống như chúng ta vừa được học một tiết học có ý nghĩa sâu sắc. Hy vọng các đồng chí đang ngồi tại đây sẽ suy nghĩ sâu hơn nữa, để hiểu về những gì Chủ tịch Vương vừa chỉ dạy chúng ta. Sau khi trở về, mọi người nên truyền đạt lại những tinh thần mà Chủ tịch Vương vừa nói, và thực hiện một cách nghiêm chỉnh, để công tác quét sạch hoạt động mại dâm trong thành phố được đi sâu, đi rộng hơn nữa, cố gắng tạo dựng một thành phố văn minh hơn."
Cuốn "Nhật kí bán hoa" của Mao Mao, sau khi sửa lại những chỗ sai chính tả, tóm tắt lại như sau:
"Tôi vẫn còn nhớ như in, ngày Bảo Bối đẩy cửa bước vào tiệm là một ngày mưa gió. Và cũng từ đó, tôi đã trở nên yêu những ngày mưa một cách lạ kì.
Tôi và Bảo Bối đã quen nhau được gần ba tháng. Anh vì tôi mà tiêu tốn không biết bao nhiêu bạc tiền. Tình yêu đích thực là hóa thân của Thiên sứ, còn chướng duyên chẳng qua là trò đùa của ma quỷ. Tôi và Bảo Bối rốt cục là tình yêu, hay là chướng duyên đây?
Hôm nay là một ngày mệt mỏi. Cánh công nhân nhận lương xong kéo đến ùn ùn. Thực sự tôi không hiểu mình đang sống vì cái gì? Chẳng lẽ là vì mấy đồng tiền sao? Cuộc sống như thế này có đáng để sống không?
Đời người thực sự là bể khổ sao? Hay chỉ có những đứa trẻ là phải chịu như thế?
Bảo Bối! Anh vẫn luôn hùng hồn nói với em rằng mọi thứ với anh đều không quan trọng. Bây giờ vì điều đó mà chúng ta cãi vã đến mức này, thực sự là một điều đáng buồn. Người con gái hoàn hảo trong mắt anh có phải là người có thể hằng ngày cùng anh đi dạo? Thường xuyên cùng anh xem phim? Em không phải là người ấy. Anh chỉ luôn nghĩ cho mình mà không nghĩ vì em. Em chỉ mong anh hiểu em mà thôi. Có sự động viên của anh, em như có thêm sức mạnh! Bây giờ em đang dần vì anh mà thay đổi. Em mong tình yêu của chúng mình sẽ vượt qua được mọi thử thách!
Cho dù trong bất kì hoàn cảnh nào tôi cũng luôn tin tưởng anh ấy. Tôi tin Bảo Bối của tôi yêu tôi chân thành. Anh sẽ vì tôi mà gánh đỡ trách nhiệm. Hôm ấy, anh nói với tôi: "Chúng ta cùng nhau tiết kiệm tiền để tính chuyện tương lai em nhé?" Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Và tôi phải cố gắng hơn nữa!
Bảo Bối không biết rằng tôi là một cô bé rất tự ti. Tôi chẳng phải đứa con gái tốt đẹp gì, tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt.
Tôi bảo anh đừng đến nữa. Đừng vung tiền vào những nơi như thế này, vì như thế không đáng, nhưng anh không nghe, cứ vài ba hôm lại tìm đến tôi.
...
Nghe nói từ nhỏ tôi chưa được ăn Pizza bao giờ, Bảo Bối hôm nay chạy đến Pizza Hut mua cho riêng tôi một cái thật lớn, tôi cảm động vô cùng. Hai chị họ dặn tôi nên cẩn thận. Những người làm cái nghề như chúng tôi không được phép có tình yêu đâu! Chẳng lẽ đó là sự thật hay sao?
Chị bảo: "Tìm mối tình đầu trên thân kĩ nữ, thật đáng buồn cười!"
Bảo Bối, anh có biết không? Anh là mối tình đầu của em. Cả cuộc đời này em chỉ muốn cùng anh sống cuộc sống bình thường như bao người khác, dù cho có phải đi đến cuối biển cùng trời.
Đôi lúc, em vẫn thường nghĩ, những cô gái khác được đến trường, vì sao số phận của em lại không được như họ? Nếu cuộc sống không như bây giờ, chắc Bảo Bối đã có thể bên em cười nói suốt ngày! Ai ya! Thôi đừng mơ mộng nữa! Còn quá nhiều những việc khiến em phải đau đầu phiền não. Thôi thì em sẽ lại cố gắng kiếm tiền vậy! Mẹ đã hứa, chỉ cần hai năm nữa, em sẽ được về nhà.
Cố lên! Cố lên! Em tin rằng số phận nhất định sẽ không quay lại đùa giỡn với em một lần nữa. Vì giấc mơ tương lai, em phải vững tin bước tiếp! Go! Go!
...
Hôm nay nguy hiểm quá, xém chút nữa là bị tóm rồi! Nghe thấy ám hiệu của bảo kê, em đẩy khách qua lối cửa sau bỏ chạy! Thôi vậy! Người còn vẹn nguyên là tốt rồi! Dạo này cảnh sát làm gắt gao, ở đây cũng bị quản chặt hơn, mấy cửa tiệm xung quanh đã dừng hoạt động từ mấy hôm trước rồi, chỉ nhà em là còn cố mãi đến bây giờ.
Bảo Bối à! Tự nhiên em thấy mình thật là đê tiện. Rõ ràng có một người yêu em, thương em, sẵn sàng làm mọi thứ vì em, ấy thế mà tại sao em vẫn sống cuộc sống như thế này? Em tự cảm thấy mình thật mất mặt? Anh càng đối xử tốt với em, cảm giác tội lỗi trong em lại càng thêm nặng.
...
Gần đây công việc không được thuận lợi cho lắm! Cả ngày hôm nay chỉ có hai khách, tổng cộng được tám mươi tệ. Bố mẹ ngồi than vãn, còn em thì mở cờ trong bụng. Hôm nay, người khách thứ hai còn chưa về, Bảo Bối đã đến. Tại lão dê già ấy đến mà Bảo Bối của em nổi máu ghen, rồi quay lưng bỏ về, sau đó còn gửi tin nhắn trách móc. Thế là hai đứa cãi nhau.
"Lúc ăn cơm cũng nhớ em! Xem ti vi cũng nhớ em! Trời mưa cũng nhớ em! Đi đường một mình cũng nhớ em!"
Tin nhắn này em sẽ luôn lưu trong điện thoại. Đó là tin anh gửi đến lúc trưa nay. Chiều nay mưa lại rơi, em ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài trời. Em tin anh. Em tin đến khi chúng ta có đủ tiền, em sẽ bỏ nghề, em phải là cô dâu của anh, em phải thành vợ anh trong một chiều mưa lãng mạn."
Thật nực cười khi chúng ta mang đặt một bài phát biểu kiểu Nhà nước và Chính phủ bên cạnh nhật kí của một cô bé bán hoa. Nhưng hỡi ôi, bài phát biểu kia chứa đựng những gì ngoài mấy lời sáo rỗng? Còn những dòng nhật kí của một cô bé thất học lại chan chứa tình yêu và sự chân thành đến vậy.
Bốn người trong tổ chuyên án không tham gia hội nghị tổng kết lần này, họ còn phải toàn tâm toàn ý, chăm chút tìm kiếm những điểm nghi vấn ở đây, rồi triển khai việc điều tra kĩ càng hơn. Đã ba ngày ba đêm Bao Triển không được chợp mắt, tinh thần và sức chịu đựng của anh khiến các cảnh sát Hoàng Thành đều vô cùng cảm phục. Mọi người đều tận tâm tận lực, bỏ hết thời gian nghỉ lễ, chuyển đến ăn ở tại Cục công an, đi điều tra cả mấy trăm người, cuối cùng cũng có được những bước tiến quan trọng. Bao Triển cuối cùng đã tìm thấy người nhờ ông cụ sửa giày chụp ảnh. Vài tháng trước đây, người đó vào thuê phòng tại khách sạn Hoàng Thành, và ngủ lại một đêm ngay chính tại căn phòng "giấu xác".