Chuyện thứ hai: Phi hành gia [3]
3
“Chị à, chị thi bằng lái năm bao nhiêu tuổi?”
“Hồi chị học năm thứ hai đại học, tức là năm mười chín tuổi. Chị nhớ là ở Fukuoka.”
Tôi thích nhìn chị lái xe lắm. Những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, mái tóc đen óng ả dưới nắng mai, những cử động của ngón tay khi chị vào số, hay cái liếc nhanh vào gương chiếu hậu, tất cả đều rất gợi cảm. Chị mở toang cửa kính xe, để gió tràn vào đùa nghịch mái tóc, làm tôi lúc nào cũng thích hít hà mùi hương từ tóc chị tỏa ra. Chúng tôi dùng chung một loại dầu gội mà sao lúc nào tôi cũng thấy tóc chị thơm hơn. Chẳng hiểu lúc ấy nghĩ gì, tôi bấu chặt tà váy mình, đưa mắt ngắm đường nét trông nghiêng của gương mặt chị. Hàng lông mi của chị cũng thật dài.
“Chị à! Cách đây mấy năm chị có đưa một anh về ra mắt cả nhà. Tên là Kibayashi phải không?”
“À, Kobayashi hả?”
“Anh ấy là thế nào? Hai người đã từng hẹn hò với nhau đúng không?”
“Sao tự dưng em lại quan tâm đến chuyện ấy?” Chị thắc mắc hỏi lại. “Bọn chị chia tay lâu rồi.”
“Chị có định cưới anh ấy không? Ý em là cái anh Kobayashi kia kìa.”
“Có một thời gian chị cũng định thế. Nhưng không thành.” Chị vừa cười vừa nói, giọng nghe xa vắng.
“Ừm, ra thế.”
Tại sao lại không thành? Tôi cố nén câu hỏi này lại, chuyển sang câu khác, “Chị có buồn không?”
“Buồn chứ em. Dù gì bọn chị cũng yêu nhau mấy năm rồi, có thời gian còn sống chung nữa.”
Rẽ sang trái là con đường nhỏ chạy dọc bờ biển. Mặt trời đang chiếu theo phương thẳng đứng. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Chị khẽ nheo mắt, kéo tấm chắn nắng. Động tác dù nhỏ thôi, nhưng đâu đó vẫn toát ra vẻ gợi cảm rất riêng của chị.
“Tuy nhiên, bây giờ nghĩ lại thì cả hai cũng không thực sự muốn cưới lắm. Dù vẫn yêu nhau, bọn chị không thực sự có điểm chung. Điểm chung ở đây nghĩa là có cùng chí hướng.”
“Vâng.” Tôi gật gù, song không hiểu lắm điều chị nói.
“Em biết không, nơi một người hướng đến và nơi hai người cùng hướng đến là khác nhau. Hồi đó chị đã cố để dung hòa nhưng không được.”
“Vâng…”
Nơi một người hướng đến… Câu nói cứ vang vọng trong đầu. Mắt tôi lơ đãng nhìn về phía cuối con đường, mấy bụi ly dại và cúc vạn thọ đua nhau khoe sắc. Màu trắng tinh khôi và màu vàng rực rỡ hòa quyện giống màu bộ đồ bơi tôi đang mặc. Đẹp quá! Những bông hoa nhỏ bé nhưng cũng thật vĩ đại, tôi thầm nghĩ.
“Mà sao tự dưng em lại hỏi chuyện này?” Chị quay sang nhìn tôi.
“À… Cũng không có gì đặc biệt đâu chị.” Nói câu đó xong, tôi lập tức hỏi câu tiếp theo, cũng là điều tôi đang muốn biết nhất. “Mà chị ơi, hồi cấp III chị có bạn trai không?”
“Không. Chị giống em bây giờ thôi,” chị đáp. “Kanae à, nhìn em bây giờ giống hệt chị hồi cấp III đó.”
Đã hai tuần trôi qua kể từ cái đêm trời mưa tôi về cùng Toono. Trong khoảng thời gian này, một cơn bão đã đổ bộ lên đảo. Bầu trời sau cơn bão tựa như cao hơn, mây cũng mỏng và trôi dịu dàng hơn. Những con gió mát lành len lỏi giữa cánh đồng mía, lá cuốn vào nhau xào xạc. Mấy cô cậu học trò phải mặc thêm áo khoác mỏng khi lái xe. Trong hai tuần vừa qua, tôi chưa về nhà cùng Toono thêm lần nào, hằng ngày tôi vẫn tập lướt ván nhưng không tiến bộ đáng kể. Chỉ có điều tôi thấy mình tập chăm hơn, và ngày càng yêu thích môn thể thao này.
“À, chị ơi!”
Tôi đánh sáp cho tấm ván trượt, còn chị ngồi đọc sách trong xe. Chị luôn đỗ xe ở bãi đậu xe gần bờ biển để tôi thay quần áo bơi. Bây giờ là 6 giờ 30 phút sáng. Còn một tiếng nữa tôi mới phải đến trường nên vẫn kịp ra biển tập.
“Sao em?”
“Về việc hướng nghiệp.”
“Ừ, chị nghe đây.”
Tôi đứng tựa lưng vào cửa hậu xe vừa được mở ra, nói chuyện với chị trong tư thế đó. Xa tít ngoài khơi kia là một chiếc thuyền màu xám bất động, chiếc thuyền to lớn như tàu chiến. Đó là thuyền của NASDA.
“Đến bây giờ em vẫn chẳng biết tương lai của mình sẽ thế nào. Nhưng không sao, em đã quyết định rồi.” Đánh xong, tôi đặt cục sáp sang bên cạnh. Không chờ chị đáp lại, tôi nói tiếp. “Em sẽ cố gắng, từng chút một. Em tin mình sẽ làm được.”
Nói đến đây, tôi ôm tấm ván lao ra biển, lòng vui phơi phới. “Tớ chỉ đang cố gắng làm những điều có thể thôi.” Tôi nhớ đến câu nói của Toono hôm nào. Mình cũng thế. Tôi đã hiểu ra rằng mình cũng chỉ còn có cách là cố gắng làm những điều mình có thể. Chỉ cần như thế thôi.
Màu xanh của trời tiệp với màu xanh của biển, làm tôi có cảm giác mình đang trôi lơ lửng giữa không gian xanh không có đường phân cách ấy. Vừa phải quạt tay chèo, vừa nín thở để tiến ra xa hơn. Có lúc tâm hồn và thể xác như hòa làm một, và trên hết, cơ thể tôi như hòa vào cùng đại dương xanh thẳm. Đến lúc này, dù nhắm mắt tôi cũng cảm nhận được hình thù và cự li giữa những con sóng. Nếu thấy không thể, tôi sẽ nín thở, chìm sâu vào lòng nước để sóng trượt qua. Nếu thấy được, tôi sẽ xoay người lại, chờ con sóng đó tới. Cứ thế, dần dần tôi giữ được thăng bằng trên sóng. Người tôi run lên vì chờ đợi. Tôi bắt đầu điều khiển ván trượt trên mặt sóng, rồi từ từ nâng người lên, hai chân bấu chặt tấm ván, và thay đổi trọng tâm. Tôi đứng dậy được rồi. Điểm nhìn của tôi đã ở vị trí cao nhất, tôi như vừa được thấy muôn vàn tia sáng bí mật của thế giới. Dù chỉ trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi.
Ngay sau đó, tôi bị con sóng nuốt trôi.
Dù là một giây ngắn ngủi nhưng tôi hiểu được một điều, thế giới bao la và vĩ đại này không bao giờ quay lưng với tôi, chỉ cần mình thay đổi điểm nhìn. Chẳng hạn từ điểm nhìn của chị tôi. Lúc này tôi đang nằm trọn trong lòng biển sáng lấp lánh. Chính vì vậy, tôi phải tiến xa hơn nữa, và hết lần này đến lần khác, đối mặt với những con sóng. Khi đó, tôi sẽ không còn phải suy nghĩ về bất cứ điều gì.
Sáng hôm ấy, tôi đã cưỡi được những con sóng. Tôi thực hiện hoàn hảo, không một động tác thừa, cứ như có phép mầu.
Mới sống mười bảy năm trên đời nhưng tôi có cảm giác, mười bảy năm đó tồn tại thực ra chỉ để chuẩn bị cho khoảnh khắc ngắn ngủi này mà thôi.
Tôi biết bài này. Một bản serenade của Mozart. Năm lớp Bảy tôi từng tham gia dàn đồng ca của trường, vị trí thổi kèn harmonica. Tôi mê mẩn các loại nhạc cụ hơi, cảm giác dùng lực của mình để tạo ra âm thanh luôn làm tôi phấn khích. Hồi đó, thế giới của tôi không có Toono, cũng chưa biết chơi lướt ván. Bây giờ nghĩ lại, thấy thế giới ấy nhỏ bé, giản dị biết bao.
Serenade có nghĩa là “Khúc nhạc trong chiều nhỏ.” Tiểu dạ khúc. Tôi không hiểu lắm ý nghĩa của “chiều nhỏ”, nhưng tôi nhớ những buổi chiều về cùng Toono, với tôi đó chính là “chiều nhỏ”. Hẳn là ai đó đang dành tặng bản nhạc này cho chúng tôi. Tim tôi đập rộn ràng. Toono à, hôm nay nhất định bọn mình sẽ về cùng nhau. Học xong, mình không ra biển nữa mà sẽ chờ cậu. Hôm nay bọn mình chỉ có sáu tiết, và sắp thi nên lịch sinh hoạt các câu lạc bộ cũng được rút ngắn.
“…na-e!”
Có phải ai đó đang gọi tên mình.
“KANAE, có nghe không vậy?”
Saki đang gọi tên tôi. 12 giờ 55 phút. Bản nhạc cổ điển phát ra dịu êm từ chiếc loa đặt trong lớp học. Giờ nghỉ trưa nên ba đứa – Yukko, Saki và tôi ngồi quây quần bên nhau như mọi khi.
“Ơ, xin lỗi. Cậu vừa nói gì ấy nhỉ?”
“Không nghe cũng được nhưng cơm còn ngậm trong miệng không chịu nhai kìa,” Saki liếc xéo tôi.
“Lại còn cười một mình, không bình thường tí nào?” Lại được cả Yukko.
Tôi nhai vội miếng trứng vẫn ngậm yên nãy giờ. Cảm giác tan trong miệng, ngon tuyệt cú mèo.
“Xin lỗi nhé, các cậu đang nói chuyện gì đấy?”
“Chuyện Sasaki lại được anh nào đó tỏ tình.”
“À à, cậu ấy xinh đẹp thế cơ mà.” Tôi cho miếng thịt nguội cuộn măng tây vào miệng. Đi khắp thế gian, đồ mẹ nấu vẫn là ngon nhất.
“Thôi được rồi, thế còn Kanae, có chuyện gì mà mặt hớn hở vậy?” Saki quay sang vặn vẹo.
“Công nhận, trông ghê lắm. Toono trông thấy có khi chạy mất dép,” Yukko châm chọc.
Kệ hai người thích nói gì thì nói, hôm nay mình không chấp. Thậm chí tôi còn nhiệt tình hưởng ứng. “Thật thế á?”
“Đúng là hâm nặng.”
“Này… Thế rốt cuộc có gì với Toono rồi?”
“À, ừ thì…” Tôi đáp bâng quơ, nhưng đầy ý nhị. Chính xác thì mọi chuyện chỉ sắp bắt đầu thôi.
“Này, đừng có đùa!”
Hai người hét ầm lên vì kinh ngạc. Có nhất thiết phải tỏ ra hoảng hốt thế không?
Tớ yêu đơn phương mãi sao được. Hôm nay tớ đã cưỡi được những con sóng, đến lúc bày tỏ tình cảm của mình với người tớ thương thầm bấy lâu rồi.
Đúng vậy. Nếu hôm nay mà không thổ lộ, thì có lẽ từ giờ trở đi, tớ không còn cơ hội nào nữa.
4 giờ 40 phút chiều. Tôi vào nhà vệ sinh ngoài hành lang và đứng trước gương. Tôi học xong tiết thứ sáu lúc 3 giờ 30 phút, nhưng quyết định không ra biển mà ở lì trong thư viện. Có học cũng không nhập tâm nên tôi tìm một chỗ gần cửa sổ, tựa cằm mơ màng khung cảnh bên ngoài.
Nhà vệ sinh im vắng không một tiếng động. Tóc mình dài nhanh thế cơ à? Tôi nghĩ thầm khi nhìn trong gương. Tóc tôi đã dài chấm vai. Cấp II, tôi thường để tóc dài nhưng lên cấp III, và đặc biệt là từ khi bắt đầu học lướt ván, tôi quyết định cắt tóc tém. Thực ra còn một lí do là từ lúc vào trường có chị gái dạy ở đây, tôi thấy xấu hổ vì lúc nào cũng bị lôi ra so sánh. Trong khi chị thì xinh đẹp, tóc dài và mượt, mà tôi… Nhưng đến giờ tôi bỗng lại có ý nghĩ, mình để tóc dài cũng không tệ.
Tôi trong mắt Toono sẽ như thế nào nhỉ? Nhìn gương xem, một con bé đen nhẻm, má luôn ửng hồng vì phơi nắng. Tôi soi đi soi lại xem cơ thể mình có chỗ nào nhìn được không. Mắt to hay bé, lông mày dài hay ngắn, mũi cao hay tẹt, môi mềm hay khô. Rồi thì chiều cao, số đo vòng một, tóc mượt hay xơ… Dù có thể, càng tìm kiếm càng thêm tuyệt vọng. Chẳng lẽ mình không còn nét gì gỡ gạc lại, răng này, móng tay móng chân này, gì cũng được.
Lạy chúa. Làm ơn có nét đẹp, một chút thôi cũng được, sao cho cậu ấy để mắt đến con!
5 giờ 30 phút chiều. Tôi đứng chờ phía sau khu học xá, gần bãi đỗ xe. Mặt trời nghiêng hẳn về phía Tây, ngôi trường đổ bóng dài trên mặt đất, chia không gian làm phần ánh sáng và bóng tối. Tôi đứng giữa lằn ranh đó, cố thu mình trong phần bóng đổ. Trời vẫn trong xanh, nhưng sắc màu nhạt dần theo hoàng hôn. Ban nãy, những tán cây còn ngợp tiếng ve, giờ đã im ắng. Lũ côn trùng ẩn mình trong bụi cỏ dưới chân được dịp râm ran. Tim tôi đập thình thịch, cũng to và nhanh không kém. Các mao mạch trên cơ thể đang chạy tán loạn không sao kiểm soát được. Tôi phải hít một hơi thật sâu để trấn an mình, nhưng run đến nỗi đôi khi quên cả việc thở ra. Cũng tại hít vào thở ra không giống ai, mà trống ngực tôi đập càng lúc càng mạnh. Hôm nay, mình nhất định phải nói, nhất định. Chỉ còn hôm nay thôi.
Tôi nhòm qua tường rào không biết bao nhiêu lần để tìm Toono. Chính vì vậy, lúc nghe tiếng gọi tên mình “Sumida,” tôi không chỉ vui sướng, mà còn cả bàng hoàng, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. May lúc đấy không nói câu gì thất thố.
“Giờ mới về à?” Dù thấy tôi thập thò, Toono vẫn tiến lại gần với bước đi khoan thai như mọi khi. Còn tôi, cảm giác tội lỗi như vừa bị chủ nhà bắt được vì tội rình mò, vội bước qua hàng rào tiến sâu vào bãi đỗ xe.
“Ừ,” tôi đáp lại.
“Vậy à. Thế về cùng mình nhé.” Cậu ấy lúc nào cũng thế, quá đỗi dịu dàng.
6 giờ chiều. Chúng tôi đứng trước quầy đồ uống trong Ai Shop. Cửa sổ hướng Tây nên hứng trọn ánh chiều, hoàng hôn tràn ngập gian hàng. Tự dưng tôi có cảm giác bất an như vào nhầm cửa hàng vì thường thì chúng tôi hay ghé qua đây lúc trời sẩm tối cơ. Một bên má tôi bị nắng rọi nóng ran. Đâu còn là “tiểu dạ khúc” như tôi mong đợi, vì bên ngoài trời vẫn sáng trưng. Nhưng ít ra tôi biết hôm nay mình uống gì. Đó là cà phê bịch giấy giống Toono. Không chần chừ, tôi với tay lấy một bịch cho mình, làm cho Toono ngạc nhiên, “Ủa, hôm nay Sumida chọn nhanh thế?” Tôi không nhìn cậu ấy, chỉ lẳng lặng đáp “Ừ”. Vì tớ còn phải nói yêu cậu nữa.
Tôi phải nói trước khi về đến nhà. Trống ngực đang đập thình thịch. Chỉ mong sao, ca khúc nhạc Pop đang phát trong cửa hàng sẽ xua tan cảm giác hồi hộp giúp tôi.
Bên ngoài, thế giới như bị nắng chiều chia cắt thành hai mảng màu tối sáng. Phía cánh cửa tự động là màu của ánh sáng. Bãi đỗ xe nhỏ bên góc cửa hàng chìm trong bóng râm. Toono đang bước về phía bóng râm ấy, trên tay cậu là bịch cà phê mới mua. Tôi đi sau, dõi mắt ngắm nhìn dáng người mảnh khảnh đó. Áo sơ mi trắng ôm sát cơ thể cậu, vai cậu lớn hơn vai tôi. Không hiểu sao mỗi khi nhìn hình ảnh này, tôi thấy nhói đau. Phải mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn. Trái tim tôi như mách bảo. Tôi chỉ còn cách cậu ấy bốn mươi centimet, và nhanh chóng rút xuống năm centimet. Nhưng tôi khựng lại, một nỗi cô đơn trào dâng khi tôi tiến đến gần Toono. Khoan đã! Không kịp ngăn mình lại, tôi đã bấu lấy vạt áo của cậu. Làm sao đây? Nhưng, tôi phải nói, ngay bây giờ.
Toono khựng lại. Mãi một lúc sau cậu mới từ từ xoay người nhìn tôi. Không phải ở đây… Sống lưng tôi lạnh buốt, tưởng chừng nghe thấy trái tim cậu tuyên bố.
“Cậu sao vậy?”
Sâu thẳm lòng tôi lạnh giá và run rẩy. Giọng nói của Toono điềm tĩnh, dịu dàng, nhưng vô cảm. Bất giác tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu. Khuôn mặt ấy chưa bao giờ thực sự biết cười. Đôi mắt u buồn mà ẩn chứa một ý chí vô cùng mãnh liệt.
Cuối cùng, tôi không thể thốt được nên lời.
Đừng nói gì cả. Câu khước từ mạnh mẽ đó, tôi đọc được rõ ràng trong đôi mắt cậu.
Veeeeeeeee… Tiếng ve sậy bắt đầu ran ran, làm không khí trên đảo như rộn ràng hơn. Bầy chim trốn sau rừng cây cũng cất cao giọng hót, đón chào màn đêm. Mặt trời chưa khuất hẳn cố gửi xuống những tia cuối cùng nhuộm tím con đường nhỏ dưới chân chúng tôi.
Hai đứa đi bộ dọc con đường mòn giữa những ruộng khoai ruộng mía. Chân lặng lẽ bước, không ai nói với ai điều gì. Chỉ có tiếng giày gõ trên nền đất. Tôi và cậu ấy cách nhau hơn một bước chân, và tôi cố giữ đúng khoảng cách đó, không tiến lại gần hơn, cũng không để xa hơn. Chân cậu ấy sải những bước dài. Lẽ nào cậu ấy đang giận tôi vì hành động ban nãy? Không, lúc tôi lén nhìn lên mặt cậu, biểu cảm trên gương mặt không đổi, cậu chỉ đang nhìn lên trời. Còn tôi cúi gằm mặt, nhìn bóng mình đổ dài trên con đường trải nhựa. Nhớ lại chiếc xe đã để ở Ai Shop. Không phải là vứt bỏ đâu, chỉ gửi tạm ở đấy thôi, nhưng cảm giác của tôi lúc này gần giống với nỗi ân hận vì mình vừa làm một việc gì quá đáng.
Dường như có sợi dây liên hệ vô hình giữa việc tôi không thể thổ lộ tình cảm của mình với chiếc Cub không nổ được máy. Dù có rồ ga hay kích nổ, động cơ vẫn im lìm. Trong lúc tôi mất bình tĩnh, khổ sở hết trèo lên lại trèo xuống, thì Toono vẫn cư xử kiên nhẫn. Lẽ nào gương mặt lạnh lùng ban nãy chỉ là ảo giác của tôi thôi. Tôi đâm ra bối rối vì hành động ân cần của cậu.
“Có lẽ bị hỏng bugi rồi.” Sau khi xem xét chiếc xe, Toono hỏi tôi, “Xe cũ à?”
“Ừ, của chị tớ.”
“Khi tăng tốc, có thấy hơi vấp không?”
“Hình như có…”
Nghe cậu nói tôi mới nhớ ra, gần đây có lúc rất khó nổ máy.
“Tạm thời hôm nay bọn mình để xe ở đây, mai cậu nhờ người nhà đến lấy nhé. Giờ mình đi bộ về thôi.”
“Ơ! Tớ đi một mình được. Cậu cứ về trước đi.” Tôi vội ngăn lại, không muốn gây phiền toái cho Toono. Nhưng cậu ấy vẫn dịu dàng.
“Từ đây về nhà bọn mình cũng gần mà. Với lại, tớ muốn đi dạo một chút.”
Tôi suýt bật khóc vì cảm động. Quay sang nhìn hai bịch cà phê xếp cạnh nhau trên băng ghế dài. Lẽ nào cảm giác bị khước từ ban nãy chỉ do tôi tưởng tượng. Nhưng…
Tôi không nhầm được.
Tại sao chúng tôi cứ mãi im lặng đi cạnh nhau như thế này? Dù lúc nào Toono cũng là người đề nghị về cùng nhau. Tại sao cậu không nói gì với tớ? Tại sao lúc nào cũng đối tốt với tớ? Tại sao cậu lại xuất hiện trong cuộc đời tớ? Tại sao tớ lại thích cậu đến thế? Tại sao? Tại sao hả Toono?
Con đường trải nhựa vẫn sáng loang loáng trong chiều muộn nhưng chân tôi đã mệt nhoài, bước tiếp được chỉ nhờ vào cố sức. Toono à. Làm ơn! Tớ không thể chịu đựng được nữa. Không được rồi. Nước mắt giàn giụa hai bên má tự lúc nào. Tôi lấy tay lau nước mắt nhưng càng lau càng thấy ướt đẫm. Mình phải nín khóc trước khi cậu ấy nhận ra. Tôi cố hết sức để không nấc lên thành tiếng. Nhưng cậu ấy vẫn nhận ra và lại nói những lời dịu dàng với tôi.
“Sumida à, cậu sao thế?”
Thấy chưa!
Tớ xin lỗi, không phải lỗi của cậu. Nhưng tôi không biết phải nói gì lúc này.
“Xin lỗi nhé… Tớ không sao, ổn rồi. Xin lỗi cậu, Toono.”
Tôi đứng lại, mặt cúi gằm và tiếp tục khóc không sao ngăn lại được. Hình như Toono đang khe khẽ gọi tên tôi, “Sumida à.” Giọng cậu nghe buồn buồn. Có lẽ đó là lời nói chan chứa cảm xúc nhất cậu ấy dành cho tôi từ trước đến nay. Nhưng âm vực buồn bã ấy làm tim tôi đau hơn.
Không gian chung quanh chộn rộn tiếng ve, bắt nhịp với tiếng lòng tôi lúc này. Trái tim tôi chỉ muốn hét lên thật to. “Toono!” “Toono!” Làm ơn đấy. Cậu hãy làm gì đi. Đã quá giới hạn chịu đựng của tớ rồi…
Toono, làm ơn đừng tốt với tớ như vậy!
Và bất chợt, tiếng ve im bặt như thể mọi âm thanh vừa bị hút vào một mặt hồ mênh mông nước, để hòn đảo chìm trong không gian yên tĩnh tuyệt đối.
Nhưng chỉ một giây sau đó…
Tiếng gầm rú khủng khiếp làm rung chuyển bầu khí quyển. Choáng váng cả người, chúng tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, một quả cầu lửa bay vút lên từ ngọn đồi đằng xa kia.
Vậy là một quả tên lửa vừa được phóng đi. Những chùm ánh sáng chói lòa phát ra cũng là lúc tên lửa bay vút lên bầu trời, theo phương thẳng đứng. Cả hòn đảo rung chuyển, luồng sáng tên lửa làm những đám mây như đang phát quang và mặt trời cũng bị lu mờ. Tiếp sau luồng sáng ấy là cột khói trắng khổng lồ, phân chia bầu trời thành hai mảng trắng đen rõ rệt. Luồng ánh sáng và vệt khói ấy sẽ kéo dài đến đâu?
Nó làm rung chuyển từng hạt phân tử trong không khí, trên cả tầng khí quyển. Tiếng ồn nó để lại càng lúc càng xa và bé, hệt như tiếng kêu rên rỉ của bầu trời vừa bị xé toạc thành trăm mảnh.
Từ lúc tên lửa xuất phát đến lúc nó khuất bóng sau tầng khí quyển là khoảng mấy mươi giây. Tôi và Toono không nói một lời, mê mải ngắm nhìn bầu trời cho đến khi gió lùa tới, xua tan cột khói trắng ban nãy. Và cuối cùng, hòn đảo trở về với âm thanh quen thuộc vốn có, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu và tiếng gió thổi. Mặt trời đã lặn, những vì sao đầu tiên trong ngày điểm xuyết trên nền trời xanh thẫm. Trời se lạnh.
Bất chợt tôi nhận ra một điều.
Dù cùng nhìn về một hướng nhưng chúng tôi đang nhìn vào những điểm khác nhau. Và Toono cũng chưa bao giờ nhìn về phía tôi.
Toono rất tốt, lúc nào cũng dịu dàng đi bên cạnh tôi nhưng thực ra mắt cậu luôn nhìn về nơi nào xa lắm, không có tôi. Và tôi biết chắc một điều, nguyện ước ở bên cậu ấy của tôi sẽ không bao giờ thành hiện thực. Chính giây phút này đây, tôi ý thức điều đó rõ ràng hơn bao giờ hết, như một nhà tiên tri nhìn thấy trước tương lại. Hai chúng tôi sẽ không thể đi chung một con đường.
Vầng trăng tròn vành vạnh giữa bầu trời đêm, những đám mây lững lờ trôi qua, nhuộm sắc xanh và rực sáng lên như ban ngày. Hai cái bóng in xuống mặt đường trải nhựa. Khi ngước nhìn lên, tôi thấy đường dây điện xẻ đôi mặt trăng thành hai nửa. Tất cả những thứ tôi bắt gặp ngày hôm nay đều bị chia cắt như thế. Là cái tôi trước và sau khi cưỡi được những con sóng. Là cái tôi trước và sau khi hiểu được tình cảm của Toono. Là ngày hôm qua, và ngày hôm nay, thế giới quanh tôi không còn như cũ. Chỉ ngày mai thôi, tôi sẽ phải bước đi trên một con đường khác, bước vào một thế giới khác. Thế nhưng…
Thế nhưng, tôi thầm nghĩ…
Tôi cuộn mình trong chăn, tắt hết điện trả bóng tối lại cho căn phòng. Tôi lặng nhìn ánh trăng trong suốt, lấp loáng như mặt nước đang rọi vào qua khe cửa. Chẳng mấy chốc, nước mắt lại chảy thành dòng trên hai má, tan nhòa vào ánh trăng. Từng giọt từng giọt cứ tuôn rơi, rồi tôi bắt đầu nấc lên thành tiếng. Nước mắt nước mũi giàn giụa, không chịu đựng hơn được nữa, tiếng khóc to dần, nức nở.
Thế nhưng…
Thế nhưng, tôi biết rồi ngày mai, ngày kia và cho mãi về sau tôi chỉ yêu một người, là Toono. Dù tình cảm của cậu ấy với tôi thế nào, tôi vẫn yêu cậu ấy. Toono, Toono! Tớ yêu cậu.
Vừa khóc vừa nghĩ đến Toono, nước mắt theo tôi vào giấc mộng.