Chuyện thứ ba: Vận tốc năm centimet trên giây [5]
5
Trong lúc xếp dọn đồ đạc để chuẩn bị chuyển nhà, Shinohara Akari tìm thấy lá thư xưa cũ. Nó nằm im lìm dưới đáy thùng các tông cất sâu trong hộc tủ. Trên mặt băng dính dán ở nắp thùng có ghi dòng chữ “Những kỉ vật xưa” (tất nhiên, nhìn chữ cô biết chắc đây là bút tích của mình nhiều năm về trước). Nổi cơn tò mò, cô mở nắp. Toàn những vật linh tinh cô đã lưu giữ từ thời tiểu học đến cấp III. Lưu bút, sách hướng dẫn du lịch ngoại khóa, mấy cuốn tạp chí cho học sinh tiểu học, một chiếc băng cát xét cô không nhớ đã thu gì bên trong, chiếc cặp đỏ phai màu và chiếc cặp da cô đã dùng suốt thời cấp III.
Trong lúc nâng niu trên tay từng món đồ đầy kỉ niệm, cô bất chợt linh cảm mình sẽ tìm được lá thư gửi “người ấy”. Khi bới ra nó dưới đáy thùng các tông, trong một hộp bánh quy cũ, cô trầm ngâm hồi tưởng. Phải rồi, vào tối hôm tổ chức lễ tốt nghiệp cấp III, cô đã bỏ lá thư vào chiếc hộp này. Cô từng mang nó theo mình suốt một thời gian dài, nhưng chưa một lần đủ can đảm lấy ra khỏi cặp sách. Tối hôm đó, nhân dịp tốt nghiệp, cô quyết định cất lá thư vào hộp, như một cách đóng gói nỗi lòng.
Mở nắp hộp, cô tìm thấy lá thư kẹp giữa cuốn sổ tay mỏng dùng thời cấp II. Lá thư tình đầu tiên trong đời. Cô đã định trao lá thư cho cậu ấy vào lần hẹn hò đầu tiên của hai người.
Mới đó đã mười lăm năm trôi qua.
Hôm ấy, tuyết rơi âm thầm, cô nhớ lại. Là hôm mình vừa bước sang tuổi mười ba, đứng ở sân ga chờ người con trai mình thích. Cậu ấy phải băng qua một quãng đường rất xa để đến gặp mình, mất khoảng ba tiếng đi tàu và phải đổi tàu đến mấy lần. Nhưng tàu đến trễ vì tuyết rơi khá dày, và rốt cuộc cậu ấy đến muộn hơn giờ hẹn bốn tiếng đồng hồ. Trong thời gian chờ đợi, mình ngồi bên lò sưởi ở phòng chờ bằng gỗ của nhà ga và viết lá thư này.
Cầm lá thư trên tay, trạng thái bất an và cô đơn thuở nào như sống lại quanh cô. Nỗi nhớ niềm yêu dành cho cậu ấy chợt ập về vẹn nguyên, tưởng chừng giữa họ chưa từng có mười lăm năm ngăn cách. Cảm xúc mạnh mẽ và tươi mới ngập tràn tâm khảm, làm cô phải bàng hoàng trước vẻ chói chang của những hình ảnh xa xưa.
Hẳn là mình yêu cậu ấy nhiều lắm, bằng thứ tình cảm trong sáng, thuần khiết nhất. Cuộc hẹn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên đó. Dường như cả thế giới quanh mình đã thay đổi sau nụ hôn. Có lẽ cũng vì thế, mình đã không thể trao lá thư này cho cậu ấy.
Mọi chuyện như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, bởi cô vẫn còn nhớ như in trong đầu từng chi tiết nhỏ. Chỉ có duy nhất một thứ thay đổi, nhắc nhở rằng mười lăm năm quả thật đã qua, đó là chiếc nhẫn mặt đá quý cô đeo trên ngón áp út bàn tay trái.
Tối hôm đó, cô mơ thấy mình quay lại khoảnh khắc xưa. Một đêm yên ả, cô bé và cậu bé mười ba tuổi đứng dưới gốc anh đào cổ thụ, ngẩng mặt ngắm tuyết lả tả rơi.
Ngày hôm sau, tuyết đổ lất phất trên ga Iwafune. Mây mỏng lững lờ, phơi những mảng xanh trong của da trời qua các khoảng trôi đứt quãng, cảm giác như tuyết sẽ ngừng rơi để nhường chỗ cho cơn mưa. Nhưng quả thật, lâu lắm rồi mới có tuyết rơi vào tháng Mười hai. Còn bão tuyết như hồi đó thì mấy năm gần đây chưa thấy xuất hiện thêm lần nào.
“Sao không ở lại chơi đến Tết?” Mẹ nói thế nhưng cô đáp, “Còn nhiều thứ phải chuẩn bị lắm ạ.”
“Đúng rồi. Về còn trổ tài nấu nướng cho con rể của ba chứ,” ba cô trêu. Cô thầm nghĩ, ba mẹ mình cũng có tuổi rồi. Nhưng việc đó là đương nhiên thôi. Hai người sắp về hưu và cô cũng đến tuổi lập gia đình.
Ba người đứng trên sân ga, chờ tàu đi Koyama. Có lẽ vì đây là lần đầu kể từ ngày chuyển đến vùng này họ đứng đợi tàu cùng nhau, cảm giác cứ là lạ.
Cô nhớ như in ngày cô và mẹ từ Tokyo về đây, qua mấy lần đổi tàu, trong lòng vừa buồn vừa lo. Ba đã đến từ trước và chờ hai mẹ con ở sân ga. Iwafune là quê nội của ba nên hồi bé Akari cũng ghé qua mấy lần rồi. Một nơi chẳng có gì đặc sắc nhưng êm ả yên bình. Tất nhiên sống hẳn ở đây lại là chuyện khác. Cô bé sinh ra ở Uchinomiya, lớn lên ở Shizuoka và trải qua mấy năm học cấp I ở Tokyo nên cảnh tượng ga Iwafune hôm đó chỉ làm cô thấy buồn tủi. Nơi này không dành cho mình. Nỗi nhớ Tokyo cồn cào làm cô suýt bật khóc.
“Có việc gì, phải điện ngay cho mẹ.” Là câu mẹ dặn đi dặn lại từ tối qua đến giờ. Bỗng dưng cô thấy ba mẹ và cả thị trấn nhỏ bé này đều trở nên thân thương quá đỗi.
Cô chỉ khẽ cười và nói, “Mẹ đừng lo. Tháng sau làm lễ cưới, cả nhà mình lại được đoàn tụ. Ba mẹ về đi kẻo lạnh.”
Akari vừa dứt lời thì tiếng còi tàu trên tuyến Ryomo từ xa vọng lại.
Đang đầu giờ chiều nên tuyến Ryomo gần như không có khách. Toa tàu cô đang ngồi chỉ có một mình cô. Không thể tập trung vào cuốn sách đang đọc dở, cô áp má lên cửa kính nhìn ra bên ngoài.
Cánh đồng sau vụ gặt trải rộng mênh mông trước mặt. Cô tưởng tượng cánh đồng ấy bị lấp đầy bởi tuyết. Lúc đêm hôm. Chỉ còn lưa thưa vài ngọn đèn khuya, sương đọng bên ngoài che mờ ô cửa kính.
Khung cảnh đó chắc hẳn buồn bã, cô đơn lắm. Cô thầm nghĩ. Bụng đói meo, cảm giác tội lỗi khi bắt ai đó phải chờ đợi mình, người thì mắc kẹt trên con tàu đang bất động, cậu ấy nhìn thấy gì bên ngoài kia?
Phải chăng…
Phải chăng, cậu ấy mong mình cứ về nhà. Bởi cậu ấy là người sống rất tình cảm. Nhưng dù mất bao lâu mình cũng sẽ chờ bằng được, không sao cả. Mình nhớ cậu ấy đến phát điên. Thậm chí không hề nghĩ tới khả năng cậu ấy sẽ không đến. Ước gì ngày hôm đó cậu ấy nghe được tiếng gọi của mình sau tấm kính ngăn chia cách hai người. Ước gì cậu ấy có thể nghe được, mình sẽ nói “Không sao cả! Bởi vì người yêu cậu sẽ mãi mãi chờ cậu nơi đây.”
Bởi vì cô biết chắc cậu sẽ đến. Thư giãn đi và nghĩ đến khoảng thời gian hạnh phúc khi hai người ở bên nhau. Có thể đây sẽ là lần gặp mặt sau cuối, nên hãy biết trân trọng những phút giây quý giá như thế này và mãi mãi khắc ghi nó trong trái tim mình nhé.
Nghĩ đến đó, cô bất giác mỉm cười. Mình làm sao thế này, từ hôm qua đến giờ, trong đầu tràn ngập hình ảnh của “cậu ấy”.
Cũng chỉ tại lá thư cũ cô vừa tìm thấy. Thật không phải bởi sắp về nhà chồng mà trong lòng còn vấn vương người đàn ông khác. Nhưng chồng sắp cưới của cô chẳng xét nét đâu. Nhân dịp anh chuyển công tác từ Takasaki về Tokyo, hai người quyết định làm đám cưới. Không phải mọi điều ở anh đều làm mình hài lòng, nhưng mình yêu anh. Cũng giống tình cảm mình dành cho anh, cảm xúc với “cậu ấy” đã trở thành một phần rất quan trọng của cuộc đời mình. Một phần của trái tim, không thể tách rời, như thức ăn nước uống mình hấp thụ hằng ngày.
“Takaki à, cầu chúc cậu mạnh khỏe và yên vui.” Akari ngắm nhìn khung cảnh đang trôi qua trước mắt và cầu nguyện.