Chương 16
Tôi chuyển tới phòng Quản Lý trong trạng thái vẫn còn chưa hết choáng váng.
Đây cũng chính là nơi làm việc của Ân Khiết.
Ông chú béo phệ Vương Tề – trưởng phòng Quản lý cho tôi một cảm giác hoàn toàn khác với trưởng phòng tài vụ của tôi trước đây. Chú ấy rất nhanh mồm nhanh miệng, có tài ăn nói. Sau khi giới thiệu qua một lượt toàn bộ nhân viên trong phòng, chú ấy kéo tôi tới trước mặt phó giám đốc Lâm vừa đi vào từ cửa lớn.
“Lâm tổng, tiểu Nhiếp đã chính thức chuyển tới đây rồi, anh xem sắp xếp cho cô ấy làm công việc gì?”
Phó giám đốc Lâm không buồn liếc mắt, nói: “Anh sắp xếp đi!”
Vương Tề thử thăm dò: “Vậy trước tiên cứ để tiểu Nhiếp tới phòng tư liệu chỉnh lý hồ sơ sổ sách?”
Phó giám đốc tùy tiện gật đầu rồi đi vào phòng làm việc.
Thế là sau đó, tôi phải đi chỉnh lý hồ sơ.
Tới nơi mới biết được công việc này kinh khủng tới cỡ nào. Tài liệu của công ty chẳng hiểu đã bao lâu rồi không được sắp xếp thu dọn lại, bừa bãi lộn xộn hết cả. Suốt một ngày lăn lộn trong đó, cả người tôi bám đầy bụi bặm.
Ngày hôm sau, Ân Khiết và Vũ Hoa thấy tôi thật sự đã bận đến tối mắt tối mũi cho nên tan ca liền tới giúp tôi một tay.
Khả năng thích ứng của con người quả đúng là vô cùng cao. Ngày đầu tiên tôi còn ngại bẩn, nhưng hôm nay thì nhìn thấy cũng coi như không có. Ân Khiết và Vũ Hoa đi mua đồ uống, tôi mặc kệ hình tượng ngồi bệt xuống đất, vừa đóng hồ sơ vừa khe khẽ hát, à, chính là ca khúc lúc trước tôi và Khương Nhuệ học được.
Nghe thấy tiếng cửa mở, tôi không hát nữa, cũng không buồn ngẩng đầu lên: “Hết mất phong bì đựng hồ sơ rồi, mang giúp mình cái chồng phong bì ngoài cửa đó vào đây với.”
Hoàn toàn không hề có động tĩnh.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, bèn ngẩng đầu. Lúc ấy mới phát hiện, đứng cạnh cửa là phó giám đốc Lâm.
Tôi vội vàng đứng dậy: “Phó giám đốc… thật không phải, em tưởng Ân Khiết quay về.”
Anh ta liếc qua tôi, tiện tay cầm lấy một tập hồ sơ. Trong lúc tôi còn tưởng anh ta tới lấy hồ sơ rồi cứ thể lẳng lặng đi luôn thì anh ta bỗng lên tiếng: “Cô rất hài lòng ư?”
Lần trước đi down phim bị anh ta tóm được, sau đó lại còn mắc lỗi, khó có thể tạo cho anh ta hảo cảm, tôi lập tức tỏ thái độ tích cực mà đáp: “Rất tốt ạ, thực ra có hơi mệt nhưng mà có mẹo thì thu xếp cũng rất nhanh ạ.”
Lại là một bầu không khí tĩnh lặng.
Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng cười khẽ, anh ta xoay người đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Ân Khiết và Vũ Hoa đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa nói chuyện: “Phó giám đốc Lâm thật đúng là người tốt nha, vừa nãy chúng mình chào hỏi anh ấy, anh ấy mỉm cười một cái. Trời ơi, cuối cùng mình cũng hiểu được cái gì gọi là “như mộc xuân phong”(*)!”
(*) như được tắm trong gió xuân; cảm giác ấm áp, khoan khoái dễ chịu.
Vũ Hoa nói: “Mình lại cảm thấy anh ta cũng không phải là người dễ tiếp cận đâu. Cậu xem Tưởng Á ở cùng bộ phận với các cậu ấy, cô ấy có thể đùa cợt với Trương tổng, nhưng mà lại không dám làm thế với Lâm tổng.”
“Haizz. Nói như vậy cũng đúng, nhưng mà người ta phong độ như thế, lại còn rất điềm đạm.”
Tôi ngừng tay, nghiêm túc tự hỏi bản thân: phó giám đốc Lâm mà hai cô ấy đang bàn tán có phải chính là phó giám đốc Lâm mà tôi biết hay không?
Ba ngày sau, tôi cũng rút ra được kết luận, đó đâu phải là cùng một người, chính xác mà nói thì không phải người!
Tôi vốn tưởng sau khi hoàn tất công việc sắp xếp hồ sơ giấy tờ thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn một chút. Ai ngờ, phó giám đốc Lâm đó lại giống như đột ngột phát hiện ta tôi. Nếu như mấy ngày trước anh ta còn coi như không thấy tôi, thì bây giờ lại thẳng tay mà tận dụng triệt để tôi. (*)
(*) Nguyên văn “vật tận kỳ dụng”: tận dụng triệt để, không để lãng phí. Tương đương: “Lành làm gáo, vỡ làm môi, lôi thôi làm thìa”
Tăng ca mỗi ngày đều là tôi, chân sai vặt cũng chính là tôi! Cái gì mà “như mộc xuân phong”, ôn hòa lễ nghĩa, coi tôi là người mù thành ngữ chắc?”
Đấy là còn chưa kể, hôm nay, ngoảnh đi mới có một đồng nghiệp xin nghỉ, thì ngoảnh lại tôi đã bị anh ta gọi vào phòng làm việc.
“Báo cáo số liệu này sai rồi, cô làm lại một bản khác cho tôi.”
Tôi nhận lấy bản báo cáo, mở ra xem, cảm thấy khó hiểu. Đây rõ ràng là bản báo cáo dự thảo do Tưởng Á làm. Cô ấy làm xong mới xin nghỉ, vừa mới nộp được mười phút chứ mấy.
Nhanh như thế mà anh ta phát hiện ra sai ư?
“Phần chi tiêu bị sai, cô kiểm tra lại lần nữa, đem đối chiếu với số liệu mà các bộ phận khác gửi lên.”
“Phó tổng, cái này là Tưởng Á phụ trách.” Tôi run run nói, “Em chưa từng làm loại báo cáo này bao giờ.”
“Vậy sao???”
“Đúng vậy.” Tôi cố sức gật đầu.
“Vậy thì học tập một chút.” Anh ta hời hợt nói, “Tôi tin tưởng cô sẽ nhanh chóng tìm ra được mẹo.”
Đến lúc đi ăn trưa, tôi liền gọi một phần cơm nhiều hơn bình thường.
Vũ Hoa nhìn tôi tỏ vẻ khiếp sợ: “Hi Quang cậu không sợ béo hả?”
“Làm nhiều thì phải ăn nhiều! Hôm nay đảm bảo mình lại phải tăng ca cho mà xem! Trước hết phải tích trữ năng lượng đã.”
Ân Khiết bỗng nhiên cúi đầu lại gần nói: “Hi Quang, trưa nay Tưởng Á sắc mặt rõ ràng rất xấu, cô ấy phải đi ra ngoài gấp, việc này phó giám đốc giao lại cho cậu cũng bình thường mà.”
Tôi ngẩng đầu lên khỏi bát cơm: “Đâu riêng gì ngày hôm nay chứ, sao mình lại cảm thấy cô ta…”
“Cô ta nhằm vào cậu? Này này, ai bảo cậu là do đích thân phó giám đốc Lâm “khâm điểm”(*) gọi tới chứ, cô ta nhất định là có ý đồ rồi.”
(*) khâm điểm: hành động đích thân vua làm, từ thường dùng trong thời cổ đại.
Vũ Hoa cũng phụ họa: “Đúng vậy Hi Quang, phó giám đốc Lâm bỗng nhiên điều động cậu từ phòng tài vụ tới phòng quản lý, rất nhiều người có ý kiến đấy.”
“…”
Thực ra ngay từ đầu tôi cũng cảm nhận được ánh mắt mờ ám của mọi người với tôi. Có điều, lúc tôi vừa tới phòng quản lý thì lại bị đưa tới phòng chỉnh lý hồ sơ, sau đó lại còn liên tục phải tăng ca làm đêm. Vì thế, những ánh mắt nhìn tôi dò xét cũng dần dần chuyển thành ánh mắt đồng cảm, không thì cũng là hả hê.
Tôi bất đắc dĩ nói: “Mình ngày nào cũng phải làm việc như trâu như ngựa, chẳng lẽ đến bây giờ mà mọi người vẫn nghĩ như thế à?”
“Vậy cũng chưa chắc. Ít nhất thì Tưởng Á vẫn nghĩ thế. Ai bảo phó giám đốc Lâm lần nào cũng chọn cậu làm tăng ca chứ. Hơn nữa, bản thân anh ta cũng ở lại tăng ca, phòng làm việc rộng như vậy, cô nam quả nữ…”
“… Tỉnh táo lại một chút đi, phòng làm việc lớn như vậy, đâu phải chỉ có hai người ở phòng mình tăng ca? Ngày nào các bộ phận khác chẳng có người phải ở lại làm tối.”
Nhưng mà Ân Khiết hiển nhiên đã tự co người núp vào thế giới nhỏ bé của cô ấy, không nghe vào tai lời của người khác nữa rồi. Hai mắt cô ấy sáng rực lên mà nói: “A! Mình vừa chợt nghĩ ra, Hi Quang à, liệu có phải phó giám đốc Lâm có ý với cậu không?”
Cô dùng ánh mắt của người vừa phát hiện ra “Tân thế giới” qua sát tôi từ trên xuống dưới: “Thực ra, Hi Quang à, cậu rất xinh đẹp. Chỉ có điều ngày nào cũng mặc bộ đồng phục không đáng yêu này thôi.”
Tôi chọc bát cơm, im lặng một chút mới lên tiếng: “Nếu như một người đàn ông hỏi cậu muốn ăn gì, rồi nấu cho cậu ăn, cậu có nghĩ anh ta yêu cậu không?”
Ân Khiết mãnh liệt gật đầu: “Nấu cơm hay gì đó chính là yêu rồi!”
Đúng thế, kỳ nghỉ hè ấy, tôi cũng nghĩ như vậy, cảm thấy anh ấy hình như thích mình. Sau này tôi mới hiểu ra, anh ấy làm vậy cũng chỉ là vì không muốn cùng tôi ra ngoài ăn cơm quán, không muốn “thơm lây” mà thôi.
“Bởi vậy mới nói, căn bệnh tự mình đa tình nhất định phải chữa trị tốt.”
Nháy mắt, không biết từ đâu nổ ra một trận ghen tuông, tôi gắp miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng, cố gắng đè nén chua xót xuống dưới. Sau đó buông đũa, nghiêm túc tuyên bố: “Mình quyết định rồi!”
Ân Khiết và Vũ Hoa cùng nhìn về phía tôi.
“Mình cũng muốn xin nghỉ!”